Mặt trời lên cao, Sở Phong đang ngủ say sưa thì chợt thấy lỗ tai đau nhói, mở mắt ra thì thây là Bàn Phi Phượng đang véo lỗ tai của mình, hắn liền nói: - Phi Phượng, nhẹ chút coi, đau quá!
- Tiểu tử thối! Ngươi thật to gan, dám trộm Hỏa Vân của ta chạy lung tung!
Thì ra Sở Phong thấy Túc Sương đã chạy liền hai ngày nên sợ nó mệt, vì vậy hôm qua liền đổi sang cưỡi Hỏa Vân câu, nhưng vẫn trốn không thoát kim tinh hỏa nhãn của Bàn Phi Phượng.
Sở Phong bò dậy rồi ôm lấy eo của Bàn Phi Phượng: - Gì mà của ngươi của ta, của muội không phải là của ta sao!
"Phi!" Bàn Phi Phượng xỉ vả: - Ngươi thành thật khai mau, hôm qua trộm Hỏa Vân câu của ta đi đâu? Có phải là đi tìm Trích Tiên Tử đúng không?
- Không phải! Chỉ...tùy tiện đi dạo thôi!
- Tùy tiện đi dạo? Ngươi đừng giả vờ! Tùy tiện đi dạo mà có thể đi đến nỗi Hỏa Vân câu của ta tiết cả mồ hôi sao?
- Ta... Chỉ là mang nó đi hơi xa mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Đi hơi xa?
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong chằm chằm, nhìn cho Sở Phong chột dạ. Lúc này công chúa và Lan Đình đi tới, Sở Phong liền hỏi: - Hôm nay mấy người không đi ngâm cái đầm gì à?
Công chúa ngạc nhiên nói: - Sở đại ca không phải là muốn đi tham gia đại hội thi kiếm sao?
Phi Phượng hậm hực nói: - Căn bản là quên rồi! Nếu không phải ta véo tai, chắc giờ còn chưa dậy!
Bốn người tới phòng khách, không thấy Đường Chuyết và Vô Song, Sở Phong không khỏi cười nói: - Thì ra Vô Song và Chuyết huynh còn ngủ nướng hơn cả ta nữa!
Phi Phượng nói: - Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Người ta đã sớm lên đường rồi!
- Á, sớm thế!
- Hừ! Đường môn và Thanh Thành đều là đại phái Thục trung, Thanh Thành cử hành đại hội thi kiếm, Đường môn đương nhiên phải đến sớm để cho Thanh Thành mặt mũi chứ!
- Vậy chúng ta nhanh đi mà bắt kịp họ thôi!
Sở Phong và công chúa cưỡi Túc Sương, Bàn Phi Phượng và Lan Đình cưỡi Hỏa Vân mã chạy thẳng đến Thanh Thành. Đi được một đoạn, trước mặt chạy tới hai con Hoàng phiêu mã, trên mã không có người ngồi. Sở Phong nhận ra ngay đây là ngựa của Đường môn, bởi vì ngựa của Đường môn đều có ký hiệu.
Hai con ngựa hí dài chạy thẳng qua. Sở Phong và Bàn Phi Phượng cùng xuất thủ kéo lại. Chỉ thấy trên lưng hai con ngựa đều có vết máu nhạt, giống như là vết kiếm.
Phi Phượng nói: - Là ngựa đưa tin của Đường môn, nó đang chạy về Đường môn báo tin cầu cứu, chỉ sợ vị Chuyết huynh và Vô Song muội tử của ngươi gặp nguy rồi.
Sở Phong nóng vội nói: - Chúng ta nhanh đi tìm họ!
Bàn Phi Phượng quay đầu hai con ngựa đưa tin lại, đoạn khẽ vỗ mũi thương lên lưng tụi nó, hai con ngựa hí một tiếng rồi chạy vội đi.
Sở Phong và Bàn Phi Phượng vội giục ngựa đuổi theo, Sở Phong hỏi: - Chúng nó sẽ dẫn chúng ta đi chứ?
Bàn Phi Phượng nói: - Ngựa của Đường môn đều chịu qua huấn luyện, thông minh hơn ngươi nhiều!
Hai con ngựa đưa tin chạy được một đoạn liền quẹo tới một rừng cây, lại tại rừng cây chạy một đoạn, phía trước đột nhiên hiện ra một vùng kiếm quang phiến ảnh. Đường Chuyết với một thanh Túy Kiếm đang lập loè tung bay giữa phiến ảnh, mà người cầm quạt chính là Quỷ sư gia. Tay phải y cầm Lục Ngọc Phiến, tay trái thì lại đang kẹp Vô Song.
Mặc dù y chỉ một tay ứng chiến, còn kẹp lấy một người, nhưng kiếm phong của Đường Chuyết không cách nào xuyên thủng Lục Ngọc phiến quang, thậm chí ngay cả bức Quỷ sư gia động thân một chút cũng không được.
Đường Chuyết nghiêng người ra sau, lấy gót chân chạm đất, thoáng chốc quay quanh Quỷ sư gia một vòng, đâm ra trăm kiếm tới Quỷ sư gia, chính là "Tiên ông bán túy kiếm bách xuất". Tuy nhiên lần này là toàn lực, kiếm phong mạnh mẽ sát tuyệt hơn nhiều so với khi đối phó Thuần Quang Kiếm. Nhưng Quỷ sư gia cũng không phải Thuần Quang Kiếm có thể sánh bằng, y vẫn bất động thân hình, khẽ vung cây quạt quanh mình, chỉ nghe thấy tiếng "leng keng" liên tiếp, toàn bộ kiếm quang đã bị ngăn lại.
Đường Chuyết hét lớn một tiếng, người nghiêng về trước, trường kiếm đâm thẳng ra, mũi kiếm trạm thêm tầng tầng quang mang, hiển nhiên là hợp lực một kích.
Quỷ sư gia tiện tay vung quạt về phía trước, "keng" mũi kiếm điểm thẳng lên Lục Ngọc Phiến, Quỷ sư gia vẫn bất động, Đường Chuyết lại bị chấn lui liền hai bước.
"Vèo vèo!"
Không đợi Đường Chuyết đứng vững, Quỷ sư gia xoay cổ tay liền hai cái, xuất ra hai đạo phiến phong, đan xen cắt thẳng tới cổ họng Đường Chuyết.
- Tam ca!
Vô Song la hoảng lên, mắt thấy Đường Chuyết sắp bị cắt cổ họng, "cheng" một đạo kiếm quang đột nhiên vụt tới từ phía sau Đường Chuyết, "cheng cheng" hai tiếng, hai đạo phiến phong đã bị chặn đứng, thân kiếm vang lên từng tiếng loong coong.
Người xuất thủ hiển nhiên là Sở Phong, hắn phi thân lướt tới trước người Quỷ sư gia, chếch mũi kiếm điểm thẳng cổ họng y. Quỷ sư gia lật lại phiến phong, một tiếng "đinh". Sở Phong đột nhiên xoay người, "vù" hóa thành một đường vòng cung lướt tới phía sau Quỷ sư gia, mũi kiếm đâm thẳng giữa lưng Quỷ sư gia.
Quỷ sư gia không hề xoay người, vung quạt về phía sau ngăn cản, một tiếng "đinh". Sở Phong thoáng chốc lại vòng tới trước người Quỷ sư gia, mũi kiếm điểm thẳng tim y. Quỷ sư gia vẫn không hề động thân, quạt chuyển từ sau tới trước, "đinh" lại đẩy ra mũi kiếm của Sở Phong.
Sở Phong vòng quanh Quỷ sư gia hết trước rồi sau, chỉ khoảnh khắc đã vòng hơn mười lần, nhưng mỗi một lần xuất kiếm đều bị Quỷ sư gia dễ dàng ngăn cản.
Bàn Phi Phượng quát một tiếng, rung mạnh kim thương, ba điểm hàn tinh thượng trung hạ điểm thẳng Quỷ sư gia. Quỷ sư gia vẫn thong thả, Lục Ngọc Phiến điểm tới trước, một tiếng "đinh" giòn vang, ba điểm hàn tinh hóa thành vô hình. Tuy nhiên Bàn Phi Phượng lại rung cổ tay, năm điểm hàn tinh theo ngay sau, tựa như năm điểm lưu quang bay lượn, căn bản nhìn không ra hướng đến.
Quỷ sư gia vẩy quạt trước ngực một cái, tức thì vạch ra một đạo phiến quang, năm điểm hàn tinh kích lên phiến quang, "loong coong leng keng" kích lên một đám tia lửa, nhưng tới cùng không thể xuyên thấu phiến quang.
Sở Phong và Đường Chuyết ưỡn trường kiếm rồi phi thân tiến lên. Hai thanh trường kiếm, một cây trường thương bao vây Quỷ sư gia cường công. Quỷ sư gia với một cây Lục Ngọc Phiến vung vẩy trái phải trước sau, toàn thân được bao quanh bởi phiến phong, mũi kiếm, mũi thương căn bản không thể đột nhập, phải biết rằng tay trái y còn ôm Vô Song.
Sở Phong và Đường Chuyết đồng thời hét lớn một tiếng, mũi kiếm kích lên một nhúm quang mang, Bàn Phi Phượng cũng quát một tiếng, mũi thương nhấp nhoáng tia lửa. Kiếm phong, thương phong như bão táp chụp tới Quỷ sư gia. Quỷ sư gia rung người một cái, thoáng chốc phân ra ba thân ảnh. Oa! Kẹp lấy một người mà vẫn có thể thi triển "Quỷ ảnh tam phân", thật khó tin.
Ba đạo Quỷ ảnh từ ba phương hướng chặn Sở Phong, Đường Chuyết và Bàn Phi Phượng, chỉ thấy giữa vùng kiếm quang, thương quang, phiến quang liên tiếp, ba đạo Quỷ ảnh đột nhiên thu lại, rồi thoáng chốc xuyên qua vòng vây của ba người, bay ra ngoài ba trượng. Ba người đang muốn bức tới, Lục Ngọc phiến phong của Quỷ sư gia như vô ý chỉa vào cổ Vô Song, ba người lập tức không dám động.
- Buông...Vô Song ra! - Đường Chuyết nhìn thẳng Quỷ sư gia, gằn từng chữ.
Quỷ sư gia khẽ cười nói: - Túy Kiếm của Tam thiếu gia đã tinh diệu như vậy, thật đáng mừng!
- Buông...Vô Song ra!
- Lệnh muội thể chất thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ. Ta có ý thu lệnh muội làm đồ đệ, truyền nó Quỷ ảnh phiến pháp, chỉ sợ nó không chịu được khổ, cho nên đặc biệt tới hỏi Tam thiếu gia một tiếng.
Vô Song mắc chứng mồ hôi trộm, căn bản luyện không được võ công thượng thừa, Quỷ sư gia truyền nàng Quỷ ảnh phiến pháp, chẳng khác nào như muốn tính mệnh của nàng.
- Ngươi muốn... thế nào!
Quỷ sư gia nói: - Nghe nói Đường môn ngoại trừ Lục Ngọc Phiến, còn có một bộ thiên tàm Kim Lũ Y, cũng được xưng Đường môn lưỡng đại thần khí. Năm đó Đường Cơ Trữ thân khoác Kim Lũ Y, tay cầm Lục Ngọc Phiến, hoành tảo thiên hạ, không người địch nổi. Nếu như Tam thiếu gia đồng ý mang Kim Lũ Y đến để ta kiến thức một chút, ta sẽ giao trả lệnh muội đến tận tay Tam thiếu gia.
- Ngươi đã có... Lục Ngọc Phiến, còn... muốn... Kim Lũ Y?
- Nếu Tam thiếu gia đã nói thế thì ta đành phải mang lệnh muội đi thôi. Tuy nhiên hình như lệnh muội mắc chứng mồ hôi trộm, chỉ sợ ta vừa truyền cho nó Quỷ ảnh phiến pháp, Tam thiếu gia sẽ không còn thấy lệnh muội nữa đâu!
Đường Chuyết nhìn thẳng Quỷ sư gia, mũi kiếm khẽ run lên, gương mặt luôn khiêm tốn thậm chí còn hơi khờ lúc này đã lạnh lùng đến nỗi dọa người.
- Buông...Vô Song ra! Ta...làm con tin của ngươi!
Quỷ sư gia nói: - Tam thiếu gia Túy Kiếm tinh diệu, ta không quá yên tâm.
- Ta... Tự phế võ công!
Vô Song la hoảng một tiếng, tuy nhiên Đường Chuyết đã giơ tay cắt tới kinh mạch trước ngực mình.
Đường Chuyết nhìn Sở Phong, Sở Phong không lên tiếng, nhưng bỗng thò tay vào trong ngực lấy ra một quyển đồ phổ, mở ra rồi giương lên cho Quỷ sư gia xem: - Quỷ sư gia chắc nhận ra quyển đồ phổ này?
Quyển trục to như bàn tay, trên mặt vẽ đầy đường cong, viết đầy chữ số.
- Đồ phổ Lục Ngọc Phiến! - Hai mắt Quỷ sư gia đột nhiên bắn ra quang mang.
- Không sai! Quyển này là đồ phổ Lục Ngọc Phiến! Quỷ sư gia nhất định rất muốn đạt được phải không?
Quỷ sư gia đương nhiên muốn đạt được, mặc dù tay y cầm Lục Ngọc Phiến, nhưng ám khí bên trong đã phát hết, chỉ là thùng rỗng kêu to. Nhưng nếu có quyển đồ phổ Lục Ngọc Phiến này, y có thể tạo lại ám khí cho Lục Ngọc Phiến, và tái hiện uy lực phách tuyệt của nó.
Mình thân mang Quỷ Ảnh Phiến công, lại thêm uy lực ám khí của Lục Ngọc Phiến, trong thiên hạ ai có thể kháng cự?
Sở Phong đương nhiên xem thấu tâm tư của y, hắn đột nhiên ném đồ phổ lên trên, tiếp theo tung người lên không, trường kiếm vạch ra một mảnh kiếm quang chụp tới đồ phổ. Nếu như mảnh kiếm quang này cắt lên đồ phổ, cả đồ phổ chỉ khoảnh khắc sẽ hóa thành mảnh vụn.
Hai mắt Quỷ sư gia lóe lên, cũng bất chấp Vô Song, y tung người lên, vung cây quạt ngăn mảnh kiếm quang chụp tới đồ phổ, lại duỗi tay trái chụp lấy đồ phổ vào tay.
Đồng thời trong lúc đó, Đường Chuyết đã phi thân tới trước người Vô Song, một tay ôm lấy Vô Song, Vô Song gọi một tiếng "Tam ca", rồi nhào vào lòng Đường Chuyết khóc nức nở.
Quỷ sư gia nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhìn Sở Phong nói: - Không ngờ trên người ngươi có đồ phổ Lục Ngọc Phiến!
Sở Phong lạnh lùng nói: - Chuyện ngươi không ngờ còn rất nhiều!
Quỷ sư gia mỉm cười nói: - Tốt! Anh hùng xuất thiếu niên!
Nói xong chớp người rồi biến mất.
- Vô... Song, muội...không có việc...gì chứ?
- Tam ca, muội không sao!
- Không có việc gì... thì...tốt rồi! Đừng khóc, khóc...khóc xấu lắm.
Vô Song ngẩng đầu, mắt rưng rưng nói: - Sao tam ca có thể tự phế võ công!
- Võ công... phế đi thì có thể...luyện lại, nếu như...muội có việc, ta...
- Tam ca!
Vô Song nằm vào lòng Đường Chuyết, trong nước mắt còn mang theo nỗi ngọt ngào.
Sở Phong và Bàn Phi Phượng nhìn nhau, chung quy cảm thấy có chút gì quái quái.
Công chúa và Lan Đình đã giục ngựa đi tới. Hỏi ngọn nguồn mới biết, thì ra Đường Chuyết và Vô Song đang trên đường đến Thanh Thành thì Quỷ sư gia đột nhiên xuất thủ, một chiêu đã bắt đi Vô Song. Đường Chuyết biết Quỷ sư gia lợi hại, vì vậy dùng kiếm vạch một vệt máu lên lưng hai con ngựa để chạy về Đường môn báo tin, còn mình thì một mạch đuổi theo tới rừng cây này, đang lúc kịch chiến thì Sở Phong và Bàn Phi Phượng chạy tới.
Vô Song hỏi: - Sở đại ca, sao huynh lại có đồ phổ Lục Ngọc Phiến của Đường môn?
Sở Phong bèn kể lại việc trong lúc vô tình xông vào sơn động ở vườn Phi Tử, gặp Thái Quân và cùng phát hiện ra đồ phổ Lục Ngọc, rồi Thái Quân giao đồ phổ cho mình.
Vô Song trừng to mắt nói: - Trong vườn Phi Tử của Đường môn không ngờ lại có một sơn động? Tam ca, sau khi trở về huynh phải theo muội đi xem cái sơn động này!
Đường Chuyết tất nhiên là gật đầu đồng ý.
Lúc này, hai con Hoàng phiêu mã đã "lộp cộp" chạy tới, đi thẳng đến bên người Đường Chuyết và Vô Song.
Sở Phong ngạc nhiên nói: - Sao hai con ngựa này biết tìm đến đây, thật là lợi hại!
Đường Chuyết cười nói: - Ngựa của Đường môn... đều... trải qua huấn luyện, khi...ta một đường truy tung...đã để lại ám hương độc môn, ngựa... có thể... theo mùi hương... tìm tới.
Bàn Phi Phượng giương mi lên nói với Sở Phong: - Đúng chưa! Ta đã nói ngựa của Đường môn còn thông minh hơn tiểu tử thối ngươi mà!
Sở Phong nhún nhún vai: - Phi Tướng Quân thông minh nhất! Phi Tướng Quân thông minh hơn cả ngựa của Đường môn!
Sở Phong cười hi hi nói: - Ta nói muội thông minh hơn ngựa của Đường môn mà. Không thích sao? Chắc muội sẽ không giống ta còn ngu hơn cả ngựa của Đường môn đấy chứ?
- Ngươi...
Phi Phượng vừa tức vừa giận, nàng phi thân lên Hỏa Vân câu rồi cùng Lan Đình chạy đi, tuy nhiên hướng nàng đi không phải là Thanh Thành mà là Thiên Sơn. Sở Phong hoảng hốt vội vàng nhảy lên Túc Sương, kéo công chúa lên rồi mau chóng đuổi theo.
Đường Chuyết và Vô Song nhìn nhau, cũng nhảy lên Hoàng phiêu mã đuổi theo.