Lại nói đến chiếc thuyền có bọc giáp đang đi về hướng bên này, Đoạn Nhất Hổ gọi thủ hạ lâu la cầm hàng họ chuẩn bị kiếm kèo.
Lan Đình ngạc nhiên nói: - Nhìn cấu tạo của chiếc thuyền kia giống như là thuyền của Đông Doanh. Lạ thật, Tây Hải sao lại có thuyền của Đông Doanh...
Công chúa ở bên cạnh bỗng giật mình la: - Thuyền An Trạch! Là chiến thuyền Đông Doanh!
Sở Phong giật mình, vội la: - Đoạn đại đương gia, mau nhanh rời khỏi đây, đó là chiến thuyền Đông Doanh!
Chiếc chiến thuyền Đông Doanh lại đột nhiên xoay một vòng 90 độ, quay ngang thân thuyền đối diện với bên này.
Đoạn Nhất Hổ cười ha ha nói: - Chiến thuyền Đông Doanh là thá gì? Ngươi xem, thấy cờ hiệu của ngũ hổ ta đã sợ phải quay đầu chạy trốn!
Lời còn chưa dứt, thân chiếc thuyền kia đột nhiên nhô ra một hàng pháo, không chờ mọi người kịp phản ứng, "Oanh oanh oanh oanh..." Hơn mười phát nổ rung trời động đất, một loạt đạn pháo bay thẳng đến, trong đó có một phát rơi xuống bên cạnh Sở Phong, công chúa và Lan Đình, kèm theo đó là một tiếng nổ "Oành"...
***
Ngụy Đích ngồi xếp bằng ở trên núi, hai tay niệp quyết, cả người hiện lên một tầng hoa văn hơi nước bao quanh nàng. Trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt, thoáng chốc dấy lên một tia bất an.
Lãnh Nguyệt lập tức phát hiện nội tâm nàng ba động, hỏi: - Đích Tử, làm sao vậy?
- Con...
- Con đang nghĩ đến hắn?
Ngụy Đích không lên tiếng.
- Đích Tử, đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm tu luyện Tích Thủy quyết, đại hội thi kiếm đã sắp đến gần.
- Vâng, sư phụ!
Ngụy Đích đáp ứng, nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn không thể nào xua tan đi.
***
Trong thiện phòng của chưởng môn Nga Mi, Vô Trần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vốn đã nhập thiền định, hai mắt lại đột nhiên mở ra, nội tâm hoảng hốt, dấy lên một tia bất an khó hiểu. Từ sau khi nàng biết trong cơ thể mình có chứa một cổ tiên thiên chân khí của Sở Phong, nàng bất chợt sẽ có một tia cảm ứng khó hiểu, nhất là khi nghe tới hai chữ Sở Phong.
Trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng 10 năm trước: trên con phố đó, một tiểu khất cái ngồi co ro trong xó, một nửa cái bánh màn thầu, ánh mắt chua xót...
Nàng cố gắng muốn quên đi cái cảnh này, nhưng càng xóa nó lại càng rõ ràng, rõ đến mức khiến nàng sinh ra một chút sợ hãi.
Nàng rất tự nhiên nhớ tới Sở Phong đã từng năm lần bảy lượt cứu trợ mình và phái Nga Mi, tại Tử trúc lâm, tại Tiên Nhân độ, dưới chân núi Nga Mi, tại Trùng phong lâm, thậm chí hắn đã từng thò tay vào trong ngực mình...
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng sương của Vô Trần không ngờ hiện ra một tia ửng đỏ, tiếp theo nàng đột nhiên nhớ tới Tát Già Diệp đã từng nói qua một câu với Sở Phong: "Ngày đó trong số bốn người bịt mặt giết hại cha mẹ của ngươi, có một người là của Nga Mi!"
Nàng bỗng dưng hoảng hốt, đi ra thiện phòng, đi tới trước ngôi mộ tổ sư ở hậu sơn, cũng chưa đi vào, nàng từ từ quỳ xuống, chắp lại hai tay, giống như đang tụng giới, lại giống như đang tư quá.
- Vô Trần, vì sao ngươi quỳ ở bên ngoài? Bên trong linh đường tổ sư ở tận sâu trong ngôi mộ truyền ra tiếng nói xa xôi của Tịnh Diệt.
- Sư tôn, đệ tử... chẳng ra gì, đã phụ sự kỳ vọng của sư tôn!
- Vô Trần, ngươi là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm nay của Nga Mi, sao lại nói như vậy?
Vô Trần không lên tiếng.
- Vô Trần, ngươi vào đây!
Vô Trần đi vào ngôi mộ, đi tới trước linh đường tổ sư, rồi lại quỳ xuống.
- Ngươi tới đây!
Vô Trần đi vào linh đường, Tịnh Diệt vẫn ngồi xếp bằng ở chính giữa linh đường, hai hàng tóc mai bạc phơ, có vẻ tiều tụy, mái tóc xám trắng đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể rơi rớt xuống.
- Sư tôn! - Vô Trần cất tiếng buồn bã.
Tịnh Diệt vẫn nhắm mắt: - Vô Trần, trong lòng ngươi bất an?
Vô Trần nói: - Sư tôn, cái chết của cha mẹ Sở Phong có phải có quan hệ tới Nga Mi chúng ta?
Tịnh Diệt chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn lộ ra thâm thúy.
- Vô Trần, ngươi mang di huấn tới đây!
Vô Trần đi tới trước linh vị của Linh Nữ sư tổ, khom người lạy ba cái, sau đó cầm lấy cái hộp bằng gỗ đàn hương trên đó, rồi trở về trước người Tịnh Diệt, khom người đưa cho Tịnh Diệt.
Tịnh Diệt không tiếp nhận, chỉ chậm rãi nói: - Vô Trần, một ngày nào đó Sở Phong đánh lên Nga Mi, ngươi đem di huấn này đốt đi!
Vô Trần kinh hãi - Sư tôn...
Tịnh Diệt đã từ từ khép hai mắt lại.
***
Không biết đã qua bao lâu, Sở Phong cảm thấy mình giống như đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, nhẹ nhàng đung đưa, cảm giác có chút kỳ diệu, bốn phía mênh mông, bầu trời cũng mênh mông, cũng phân không ra đâu là trời đất, trong thiên địa giống như chỉ còn lại một mình hắn trơ trọi, hắn cảm thấy sợ hãi. Sau đó một thân ảnh từ từ đi về phía hắn, thân ảnh đẹp không cách nào hình dung. Hắn thấy không rõ tướng mạo của nàng, nhưng nhận ra ngay hai mắt của nàng, thanh tú mà có thần vận.
Sở Phong bật người dậy, thoáng nhào vào trong lòng bóng người đó, gọi to một tiếng "Sư phụ", nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
Bóng người đó không lên tiếng, chỉ ngưng mắt nhìn khuôn mặt Sở Phong, ngưng mắt nhìn mỗi một tia biến hóa trong 10 năm nay của hắn. Hắn đã không còn là đứa trẻ phải khắp nơi ăn xin, chạy trốn nơi hoang dã sơn lâm, hiện giờ đã trổ mã thành một thiếu niên lang anh tuấn mà rắn rỏi.
Sở Phong nằm vào trong lòng sư phụ, chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp, tựa như một đứa trẻ khóc lóc, vừa khóc vừa nói: - Sư phụ, con rất nhớ sư phụ. Từ khi lão đạo sĩ dẫn con lên núi, con không còn gặp sư phụ nữa. Sư phụ, con rất nhớ sư phụ!
Bóng người đó vỗ về khuôn mặt Sở Phong, những ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi rơi vào vết chỉ ngân trên gương mặt hắn.
- Sư phụ không biết đâu, con vừa xuống núi đã bị vu oan là hung thủ diệt môn, con muốn giải thích nhưng họ không nghe, không chỉ không nghe, còn tính kế hãm hại con, truy sát con, mỗi ngày con phải mang trên lưng cái tiếng là hung thủ diệt môn. Khi người ta nói về con, câu đầu tiên chính là 'A, chính là đại ác nhân diệt môn Chấn Giang Bảo', sư phụ, con khổ lắm. Họ vu oan cho con thì không sao, họ còn vu oan cho cha con, nói cha con là Tinh Ma Chủ, nói ông ấy là đại ác ma. Cha con không phải là Tinh Ma Chủ, ông ấy dạy con viết chữ, dạy con bơi, dạy con làm đồ chơi, ông ấy không phải là ác ma, ông ấy không phải là người xấu, ông ấy không phải!
Sở Phong khóc hu hu, thanh âm bi thương chua xót.
Bóng người đó vỗ về mái tóc của hắn, nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, thậm chí trong ánh mắt mang theo tia áy náy. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Sư phụ, họ cũng không phải người tốt, họ giết cha mẹ con, hiện tại lại tới giết con, con hận bọn chúng, sư phụ, con muốn sư phụ giết hết bọn chúng, một người cũng không chừa, con hận bọn chúng! Hu hu!
- Sư phụ, con khổ lắm. Con thích một cô gái, sư phụ cô ấy lại tìm mọi cách cản trở con, con đâu có đắc tội với bà ta, vì sao bà ta lại ngăn cản chúng con ở cùng nhau? Còn có một cô gái, cô ấy có một mái tóc rất dài, một mình phiêu bạt tại sơn lâm hết 10 năm, cô ấy rất lương thiện, nhưng người người đều nói cố ấy là ma nữ, vừa nghĩ đến cô ấy thì con lại thương, cô ấy nói là sẽ tới tìm con, nhưng cô ấy chưa tới, cô ấy muốn rời xa con, con rất nhớ cô ấy, sư phụ dẫn con đi gặp cô ấy được không, sư phụ!
Sở Phong vừa khóc vừa kể, mỗi một câu chôn dấu dưới tận sâu đáy lòng đều kể cho sư phụ hắn nghe, nhưng mà, khi hắn ngẩng đầu lên, bóng hình sư phụ hắn đang từ từ nhạt dần, rồi dần dần biến mất.
Sở Phong hoảng hốt, hai tay ra sức ôm, nhưng trống rỗng, trong thiên địa chỉ còn trơ trợi một mình hắn.
- Sư phụ --
Sở Phong hô to một tiếng, chợt mở mắt ra, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, ý thức rất mơ hồ, bên tai vang lên tiếng kêu chim chíp. Hắn dần dần thanh tỉnh, phát giác mình đang nằm bên bờ một hòn đảo, sóng biển không ngừng vỗ về ngay bên chân.
- Là một giấc mộng ư?
Nhưng mà hắn phát giác hai mắt của mình còn thấm lệ, một con chim năm màu rực rỡ đang ghé vào lỗ tai hắn không ngừng kêu inh ỏi.