Trong gian thạch ốc tại Thần Thử phân đường, Lãnh Mộc Nhất Tôn và Quỷ sư gia ngồi hai bên bàn đá, Quỷ sư gia vẫn thản nhiên phe phẩy Lục Ngọc Phiến.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói: - Vì sao Quỷ sư gia không nói một tiếng đã bỏ đi?
Quỷ sư gia phe phẩy cây quạt, chậm rãi nói: - Ta nghĩ chỉ một chiếc xe ngựa, một mình tông chủ cũng đủ rồi, ta có nhúng tay vào cũng là làm điều thừa!
Lãnh Mộc Nhất Tôn chỉ nhìn Quỷ sư gia, không lên tiếng. Quỷ sư gia lại nói: - Không ngờ người cứu Thiên Ma Nữ lại là người bên cạnh tông chủ, không biết tông chủ dự định xử trí như thế nào đây?
Lãnh Mộc Nhất Tôn không trả lời mà đứng lên, chậm rãi đi tới cửa thạch ốc, dừng lại rồi thản nhiên nói: - Quỷ sư gia, ngươi tốt nhất phải hiểu, ngươi chỉ là một sư gia của phân đường!
Không ai biết Quỷ sư gia sau khi nghe câu đó sẽ có phản ứng gì, Lãnh Mộc Nhất Tôn đã đi ra khỏi gian thạch ốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
*** Tổng điện Ma Thần tông, Mộc Nhất Tôn đứng ở dưới bóng cột trụ, như đang trầm tư, lại như đang chờ ai. Một bóng đen lướt vào, nàng đi tới bên cạnh Lãnh Mộc Nhất Tôn, quì một gối, không lên tiếng.
Lãnh Mộc Nhất Tôn xoay người nhìn nàng, bảo: - Đứng lên đi!
Phi Ưng không đứng lên, Lãnh Mộc Nhất Tôn nói: - Phi Ưng, ta sẽ không trách ngươi, ngươi đứng lên đi!
Phi Ưng vẫn không đứng lên, Lãnh Mộc Nhất Tôn hơi đưa tay, một cổ chưởng kình hùng hậu nhẹ nhàng nâng Phi Ưng dậy, ánh mắt Phi Ưng xẹt qua vết cắt trên lòng bàn tay Lãnh Mộc Nhất Tôn bị Lục Ngọc Phiến phong xẹt qua, vẫn còn chưa có tan đi hết, đoạn nàng nói: - Phi Ưng thẹn với tông chủ!
- Phi Ưng, việc này không được nhắc lại!
Phi Ưng không lên tiếng, Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt hỏi: - Phi Ưng, ngươi cho rằng Ma Thần tông hôm nay và Thiên Ma giáo 10 năm trước, ai mạnh ai yếu?
Phi Ưng nói: - Một trận chiến 10 năm trước, Thiên Ma giáo nguyên khí đại thương, Ma Thần tông mặc dù thoát thai với Thiên Ma giáo, nhưng trải qua tông chủ 10 năm lịch huyết trùng chỉnh, Ma Thần tông hôm nay càng cường đại hơn so với Thiên Ma giáo năm đó!
Lãnh Mộc Nhất Tôn lại nói: - Nhưng năm đó Thiên Ma giáo có thể hoành hành giang hồ, 10 năm không trở ngại, vì sao Ma Thần tông ta sau khi tái hiện giang hồ, hình như mọi việc cũng không thuận lợi?
Phi Ưng nói: - Tông chủ vẫn chưa dốc toàn lực!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói: - Không phải. Việc này là bởi vì giang hồ hiện nay cường thịnh hơn nhiều so với 10 năm trước, mỗi một môn phái đều có nhân vật tinh anh nổi bật xuất hiện. Trong Thập cửu chiết cốc ngăn trở chúng ta chính là những nhân vật đó, nếu như đặt ở 10 năm trước, trừ phi chưởng môn các phái tự mình xuất thủ, bằng không căn bản không có thực lực này!
Phi Ưng nói: - Mặc dù như vậy, nhưng Ma Thần tông tái hiện chỉ chưa tới mấy tháng, giang hồ phần lớn đã rơi vào tay tông chủ, cho dù năm đó khi tôn chủ khai sáng Tinh Ma đạo cũng không hơn được như vậy!
Lãnh Mộc Nhất Tôn lắc đầu: - Ta không thể so sánh với tôn chủ. Năm đó tôn chủ chỉ dựa vào sức của một người mà khai sáng Tinh Ma đạo, tiếp đó hoành hành giang hồ, cửu đại môn phái không người dám ngăn trở thế tiến. Hôm nay ta được căn cơ của Thiên Ma giáo, lại dùng 10 năm khổ tâm trùng chỉnh, mà cũng chỉ như thế. Hiện tại trên biểu hiện giang hồ phần lớn đã rơi vào tay ta, trên thực tế cửu đại môn phái còn vững vàng khống chế được toàn bộ giang hồ, chỉ là họ chưa liên hợp nhất trí phản kháng chúng ta!
Phi Ưng nói: - Tông chủ, năm đó tới cùng thì tôn chủ cũng không thể diệt đi cửu đại môn phái!
- Ngươi sai rồi, năm đó cửu đại môn phái đã bị tôn chủ khống chế trong tay, nếu không phải bởi vì một nữ tử...
- Bởi vì một nữ tử?
Lãnh Mộc Nhất Tôn không nói gì nữa.
Phi Ưng nói: - Tông chủ, dưới dốc núi tìm không thấy thi thể của Sở Phong, có tin tức nói hắn và công chúa đã đến chỗ của đại quân Tây chinh, thậm chí đã cướp công chúa từ trong quân Hung Nô!
Lãnh Mộc Nhất Tôn trầm mặc chốc lát, sau đó thản nhiên nói: - Người tính tới cùng không bằng trời tính!
- Tông chủ, trong lúc vô ý ta phát hiện, thì ra 500 năm trước Âu Dương thế gia chuyển đến Tây Vực ở ngay tại chân núi Thiên Sơn không xa, hiện nay gia chủ gọi Âu Dương Kính Minh, hình như cam tâm đạm bạc, không có ý trở về Trung Nguyên!
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười: - Không người nào chịu bằng lòng đạm bạc với một trấn nhỏ tại phương bắc đâu!