Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Anh hạ lệnh toàn quân ăn no nê, sau đó tự mình dẫn đại quân cốt lõi hộ tống công chúa đến Thập Lý pha. Công chúa ngồi ngay ngắn ở bên trong thùng xe, xe ngựa chậm rãi tiến lên.
Hoa Anh đầu đội Hồng anh tử kim khôi, thân khoác Tử kim giáng văn giáp, lưng đeo cường cung nghìn cân, thắt lưng cắm Bộ quang tàng anh kiếm, chân đi Trường đồng mãng thất ngoa, mắt sáng như đuốc, anh khí bức nhân.
Vương Nguyên một thân quan phục tiết sứ, quần áo nón nảy vô cùng chỉnh tề, cầm công văn hòa thân trong tay, vẻ mặt trang nghiêm cưỡi ngựa đi bên trái Hoa Anh.
Sở Phong vẫn một thân thanh lam trường sam, đầu buộc bạch vũ phương cân, lưng đeo trường kiếm cổ, cưỡi ngựa đi bên phải Hoa Anh, vẻ mặt ít nhiều có chút cô đơn.
Đại quân rất nhanh đã đến Thập Lý pha. Đại quân Tả hiền vương cũng vừa mới đến nơi, thuần một sắc đều là giáp kỵ, mỗi người thân khoác áo giáp, lưng đeo cung tiễn, thắt lưng dắt khảm đao. Phía sau là từng hàng trường mâu kỵ binh, lưỡi mâu sắc nhọn dưới chiếu rọi của ánh sáng mặt trời như trạm thêm điểm điểm ngân quang. Riêng chỉ trận thế này đã biết kỵ binh Hung nô khó đối phó đến nhường nào.
Tả Hiền Vương đứng thẳng ở chính giữa, cưỡi một con Đại Uyển mã toàn thân màu nâu đậm, vóc dáng vạm vỡ, thân khoác áo ngắn bằng da hổ, chân đi dày da nai, mắt ưng mũi rộng, dưới cằm giữ lại mấy dúm râu đen, đặc biệt nhất là hai hàng lông mày rất to mà lại nằm ngang thẳng tắp không một điểm uốn, rất có hình tượng như một loại hung thần. Trái phải hai bên phân biệt là Tả Nhật Trục Vương cùng Hữu Nhật Trục Vương. Tả Nhật Trục Vương cùng Hữu Nhật Trục Vương đều là phong hào của tộc Hung nô, gần với tả hữu Hiền vương.
Phía sau Tả Hiền Vương là 12 hộ vệ mặc áo vải thô, mỗi người tay cầm vòng đồng, hai mắt như ưng sói, là cận vệ tâm phúc của Tả Hiền Vương, thân thủ phi phàm.
Ở giữa còn có một con ngựa trắng, toàn thân trắng như sương tuyết, không có một sợi lông khác màu, thân ngựa thon dài, bốn vó đạp tuyết, chính là thiên hạ thần câu hiếm thấy -- đạp tuyết Túc Sương!
Hoa Anh và Tả Hiền Vương hai quân dừng lại, đều xếp thành một hàng chữ nhất, cờ xí phấp phới, vô cùng nghiêm chỉnh!
Tả Hiền Vương dưới sự hộ vệ của hai vị Nhật trục vương giục ngựa tiến lên, Hoa Anh và Vương Nguyên cũng giục ngựa tiến lên, Sở Phong thì bảo vệ phía sau xe ngựa công chúa.
Song phương dừng lại, Tả Hiền Vương mở miệng nói trước: - Hoa nguyên soái, lại gặp mặt!
Thanh âm không cao không thấp, nhưng có một loại hung thần như sài lang, còn có một loại giả dối như hồ ly!
Hoa Anh đáp: - Tả Hiền Vương, biệt lai vô dạng!
Tả Hiền Vương ngước mắt thấy đại quân Hoa Anh mỗi người đều khôi giáp sáng bóng, hơn mười tướng lĩnh ghìm ngựa phía trước, tinh thần tỉnh táo, đấu chí sục sôi, bèn nói: - Nghe nói gần đây trong quân nguyên soái thiếu lương, nhìn đại quân của nguyên soái uy vũ như vậy, cũng không giống nhỉ?
Hoa Anh mặt không đổi sắc nói: - Trung Nguyên chúng tôi có một câu nói: tam quân chưa động, lương thảo đi đầu! Nếu như cơm ăn không được no, bản soái sao dám gặp gỡ với đội quân hổ lang của Tả Hiền Vương!
- Ha ha ha ha!
Hai người đều tự cười lớn tiếng, Hoa Anh nói: - Sau ngày hòa thân hôm nay, lưỡng bang chính là vĩnh viễn hữu hảo, hy vọng ngày sau Tả Hiền Vương đừng xâm chiếm Trung Nguyên nữa!
Tả Hiền Vương nói: - Bản vương nghe nói Trung Nguyên ốc thổ thiên lý, từ lâu muốn nhìn thử xem, không ngờ mới vừa vào Tây Vực đã bị nguyên soái ngăn trở, thực sự là tiếc nuối! Tiếc nuối!
Hai mắt Hoa Anh chợt lóe lên, không nói gì.
Vương Nguyên thúc ngựa tiến lên, Tả Hiền Vương cũng thúc ngựa tiến lên, hai người sau khi ở giữa trao đổi công văn sứ giả, Vương đại nhân lại tuyên đọc một tràng những lời hòa thân, vĩnh viễn kết thân hữu hảo của hai nước, sau đó mới tự trở về, con bạch mã Túc Sương được dắt đến chính giữa hai quân!
Tả Hiền Vương quay về xe ngựa công chúa và cao giọng nói: - Mời công chúa lên ngựa!
Kỵ binh Hung nô phía sau tức thì cùng hò hét: - Mời công chúa lên ngựa! Mời công chúa lên ngựa!
Thực sự là thanh chấn vùng quê, vang vọng cửu thiên, chỉ riêng uy thế này đã khiến người sợ hãi!
Thì ra, Hung nô là dân tộc du mục, lấy cưỡi ngựa bắn cung lập quốc, trẻ em cao ba thước đều có thể phóng ngựa bắn cung, cho nên phàm là nữ tử từ ngoại tộc gả vào, nhất định phải có thể tự mình lên ngựa, bằng không sẽ không được gả vào, bởi vì Hung nô cho rằng, không hiểu kỵ mã, là không có tư cách gả vào Hung nô, cho dù cao quý như công chúa cũng không thể ngoại lệ!
Lập tức trong tiếng hò hét của kỵ binh Hung nô, công chúa xốc lên màn xe và đi ra khỏi thùng xe. Nàng đầu đội Phượng Ngọc quan, mặc một thân lăng y dệt màu trắng tinh, chân đi giày thêu gấm vàng, lưng buộc dây đai thêu hoa khảm hoa văn ngọc bích, bên mép nón rủ xuống một vòng châu ngọc trong suốt, che đậy dung nhan của nàng, chỉ hơi lộ ra hai mắt.
Công chúa bước đi nhẹ nhàng, từ từ đi tới trước bạch mã Túc Sương, khẽ nâng chân trái bước lên yên ngựa rồi xoay người nhảy lên Túc Sương. Chỉ thấy công chúa một thân tuyết trắng, tư thái thon dài mạn diệu, thướt tha ngồi trên lưng Túc Sương, mặc dù nhìn không thấy dung nhan, chỉ riêng phần phong tư này cũng đủ để khuynh đảo tướng sĩ hai quân!
Hai mắt Tả Hiền Vương vẫn nhìn thẳng công chúa, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài của công chúa, sau đó từ từ dời ánh mắt lên dáng người mạn mỹ của nàng, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, đó là ánh mắt tham lam hung tàn như lang sói, đồng thời khóe miệng cũng mỉm cười, thật giống như một con sói nhìn một con mồi ngoan ngoãn yếu đuối đang từng bước một đi tới bên mình!
Sở Phong trong lòng kịch chấn, ánh mắt đó của Tả Hiền Vương, nụ cười mỉm đó đến tột cùng có ý nghĩa gì, nỗi bất an mãnh liệt thoáng chốc bao phủ cả nội tâm hắn, hắn không dám suy nghĩ nhiều, cũng không tới phiên hắn suy nghĩ nhiều, tất cả đã kết thúc, tất cả đã không còn là việc mà hắn có thể thao túng!
"Dát -- "
Bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nhạn kêu, chỉ thấy một đàn chim nhạn xếp thành hình chữ nhất bay qua, tổng cộng có 9 con.
Sở Phong đột nhiên thúc ngựa tiến lên, một tay lấy ra cường cung nghìn cân phía sau Hoa Anh, giục ngựa đi ra hai bước, véo cung cài tên.
Chín con chim nhạn liên tiếp ngã xuống, vừa lúc rơi vào chính giữa hai quân, vẫn còn xếp thành hình chữ nhất, mỗi một tiễn tinh chuẩn vô cùng bắn thủng cổ họng một con chim nhạn!
Oa! Một chiêu cửu tiễn liên châu này của Sở Phong thực sự là kỹ kinh tứ tọa*, kinh sợ tam quân. Đám kỵ binh Hung nô tên nào tên nấy nhìn mà trố mắt. Hoa Anh tức thì vung tay lên, đại quân phía sau tức thì cùng hò hét, rung trời động đất, vang tận mây xanh! (*)Tứ tọa: Hương tọa, tập tọa, khách tọa và chủ tọa trong chùa miểu, chính là chỉ chỗ ngồi bốn phía, nghĩa rộng là người ngồi chung quanh.
Sở Phong lại kéo dây cung, "ba!" không ngờ kéo đứt cây cường cung nghìn cân, "phập" cắm nó trên mặt đất, sau đó nhìn thẳng Tả Hiền Vương, gằn từng chữ: - Tả Hiền Vương, hy vọng ngươi chuyển cáo cho Thiền Vu, xin Thiền Vu đối xử tử tế với công chúa, một ngày kia, Sở Phong ta sẽ đích thân đến vực ngoại, thăm sức khỏe công chúa!
Ánh mắt Tả Hiền Vương chợt lóe lên, từ trên xuống dưới quan sát Sở Phong một phen, cười ha ha nói: - Không ngờ Đông Thổ cũng có nhân vật như vậy! Tốt!
Nói xong chuyển đầu ngựa, cùng hai vị nhật trục vương vây quanh công chúa trở về trong quân.
Trong kỵ binh Hung nô có một đại hán đột nhiên chạy tới bên người Tả Hiền Vương rồi thì thầm cái gì với Tả Hiền Vương, còn âm thầm chỉ về Sở Phong. Khi tên đại hán quay sang, Sở Phong thình lình thấy được trên mặt gã có một vết thương ngân thật dài từ bên trái cho đến bên phải khuôn mặt, nhìn thấy mà giật mình.
- Là hắn!
Sở Phong lập tức nhận ra gã đại hán chính là thủ lĩnh kỵ binh Hung nô đã tập kích công chúa ngày hôm qua.
- Hoa huynh, tên kia là ai? - Hắn vội hỏi Hoa Anh.
Hoa Anh nói: - Hắn gọi hô Xích Lôi, là thân tín tâm phúc của Tả Hiền Vương!
- Thân tín tâm phúc?
Sở Phong ngây dại, nói như vậy, đám kỵ binh Hung nô tập kích công chúa đích thật là do Tả Hiền Vương phái tới? Trong Hung nô quả thực có người muốn đẩy công chúa vào chỗ chết!
Hắn lại ngước mắt nhìn lên, Tả Hiền Vương dẫn nhân mã vây quanh công chúa đã đi khỏi, vừa lúc ánh mắt cuối cùng hắn thấy được thân ảnh nhỏ nhắn của công chúa đang cưỡi trên Túc Sương.
Hoa Anh ra lệnh một tiếng, cũng dẫn đại quân trở về doanh trại.
Gió bấc rền vang, Sở Phong vẫn đứng tại chỗ, trong đầu một mảnh mờ mịt. Nguồn: http://Trà Truyện
- Sở tướng quân, đi thôi!
Vương Nguyên gọi hắn, Sở Phong lặng lẽ quay đầu ngựa, tất cả đều đã kết thúc, cuối cùng mình cũng không phụ thừa tướng nhờ vã, bình an hộ tống công chúa hòa thân, nhưng mà trong lòng hắn bị áp lực nói không nên lời, mình một đường trăm cay nghìn đắng, trải qua muôn vàn hung hiểm, chính là vì đẩy công chúa tới miệng của lang sói hay sao?
Sở Phong trở lại lều lớn tại doanh trại, vẻ mặt đờ đẫn, Vương Nguyên biết tâm sự của hắn nên đến khuyên giải: - Sở tướng quân, tất cả đã thành kết cục đã định, tướng quân suy nghĩ nhiều cũng vô ích!
Sở Phong cười cười, cũng không biết có tính là cười hay không.
Lúc này một binh sĩ đi vào, quì một gối nói với Hoa Anh: - Bẩm nguyên soái, theo thám tử hồi báo, Tả Hiền Vương đã thông báo toàn quân, sáng sớm ngày mai sẽ triệt quân lui về vực ngoại!
- A? Nhanh thế!
Hoa Anh rất kinh ngạc, Vương Nguyên đại hỉ nói: - Thật là là tin tức tốt!
Hoa Anh vẫn vẻ mặt nghi hoặc nói: - Nhưng lấy tính cách của Tả Hiền Vương thì sẽ không vội vã rút quân như vậy...
Vương Nguyên nói: - Có thể là Thiền Vu Hung Nô nóng lòng sớm ngày cưới công chúa!
Hoa Anh vẫn mặt đầy nghi ngờ, lúc này lại một binh sĩ đi vào, sau đó thì thầm vài câu bên tai Hoa Anh, Hoa Anh kinh ngạc nói: - Đất Hồ vực ngoại quả nhiên đã xảy ra biến cố trọng đại, có phản quân làm loạn, Thiền Vu Hung Nô đã bị phản quân ám sát!
- Hả?
Mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ, Sở Phong trong lòng chấn động: - Thiền Vu bị giết? Vậy vì sao còn muốn cưới công chúa?
Hoa Anh không trả lời, Vương Nguyên cũng không trả lời, trong lều thoáng tĩnh lặng, hình như tất cả mọi người đã đoán trước được của công chúa, nhưng cũng không muốn đối mặt, hoặc căn bản đã bất lực.
Thiền Vu bị giết, Tả Hiền Vương không thể không biết, nhưng y vẫn như không có việc gì nghênh tiếp công chúa, y đang có chủ ý gì? Sở Phong nhớ tới ánh mắt như sài lang của Tả Hiền Vương khi nhìn công chúa cùng với ý cười âm trá nơi khóe miệng, lòng hắn như trầm xuống!
Hắn đứng lên, đi ra khỏi lều, binh sĩ bốn phía một mảnh vui mừng, có một số đã bắt đầu thu thập hành lý, bởi vì chiến sự rốt cuộc có thể kết thúc, rốt cuộc có thể về nhà đoàn tụ, rốt cuộc có thể thấy con cái, rốt cuộc có thể cùng thê tử ngọt ngào đằm thắm.
- Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Ta muốn tìm công chúa! Ta muốn tìm công chúa!
Trong lều ngủ trước kia của công chúa, Tiểu Thanh đang liều mình khóc la.
Sở Phong mờ mịt bước đi giữa doanh trại, từng màn từng màn của công chúa đang hiện lên trong đầu, hỏi y trên đường Đại Đồng , gấp giấy trước mộ Chiêu Quân, đánh cờ với cổ phổ tàn cục, Múa rối bóng bàn tay trên màn cửa sổ, khúc Hồ già thập bát phách bi thương, lần kinh hãi tại động Lưu huỳnh, còn có thanh âm ung dung dịu dàng, gương mặt xinh đẹp vô cùng, cùng với nét u sầu thản nhiên trên trán, tất cả tất cả, hắn đã định trước phải trôn dưới đáy lòng!
Công chúa rốt cuộc hòa thân thành công, Sở Phong nhìn hai tay của mình, giống như mình đã tự tay từng bước đẩy công chúa vào hố lửa, nhưng mà mình phải làm thế nào đây?