Phi Ưng ôm Thiên Ma Nữ chạy vội trên núi, "phụt" Thiên Ma Nữ đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, Phi Ưng dừng lại ngay, chỉ thấy sắc mặt Thiên Ma Nữ tái nhợt, khóe miệng thấm ra máu, hơi thở rất hỗn loạn.
Hai mắt nàng đã nhỏ lệ: - Giáo chủ!
- Phi Ưng, ngươi buông ta ra! - Thanh âm của Thiên Ma Nữ hơi yếu ớt.
Phi Ưng buông Thiên Ma Nữ xuống, Thiên Ma Nữ ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu vận khí điều tức. Phi Ưng canh giữ ở bên người nàng, ngưng thần đề phòng, không dám phát ra chút thanh âm nào!
Toàn thân Thiên Ma Nữ chậm rãi hiện lên một tầng khí như kim cương, vô cùng trang nghiêm tường hòa, luồng kim cương chi khí bắt đầu hóa thành một vòng một vòng, vòng quanh Thiên Ma Nữ và xoay tròn từ trên xuống dưới.
Sắc mặt tái nhợt của Thiên Ma Nữ cuối cùng cũng hiện ra một tia huyết sắc, nàng từ từ thu công, chậm rãi đứng lên, nhưng cả người khẽ lắc lư.
- Giáo chủ!
Phi Ưng vội đỡ lấy nàng, nàng biết Thiên Ma Nữ nhất định bị thương rất nặng.
Thiên Ma Nữ nói: - Ta không sao. Phi Ưng, ta đã không phải là giáo chủ.
- Phi Ưng không bao giờ quên ân tình 10 năm trước của giáo chủ!
- Đã trôi qua rồi, ngươi không cần nhắc lại!
- Giáo chủ, 10 năm trước chúng tôi đều cho rằng giáo chủ đã...
- Ta cũng tưởng là ta đã chết.
Tâm tư của Thiên Ma Nữ hình như lại trở về trận đánh thảm liệt 10 năm trước.
- Giáo chủ, 10 năm nay...
- Ta vẫn phiêu bạt ở trong sơn lâm, cho đến khi gặp phải...
- Sở Phong?
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, nàng nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Sở Phong, những câu lải nhải của Sở Phong, còn có hắn bị rơi xuống hố, bị mình quét cho mũi sưng mặt xanh.
- Phi Ưng, ngươi đi đi!
- Giáo chủ...
- Ngươi đã cứu ta, Lãnh Mộc Nhất Tôn có lẽ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Tính mệnh của ta vốn chính là của giáo chủ!
- Phi Ưng, mệnh chỉ thuộc về ngươi, không thuộc về bất kỳ ai, ngươi đi đi!
- Giáo chủ...
Thiên Ma Nữ đã xoay người, Phi Ưng quỳ một gối xuống đất.
- Giáo chủ, bảo trọng!
Phi Ưng đứng lên, nhìn Thiên Ma Nữ rồi về lui hai bước, sau đó quay người lại, chớp mắt bóng dáng đã biến mất.
Thiên Ma Nữ nhìn vết máu vẩy xuống trên tuyết, khẽ than một tiếng, xem ra giang hồ này đã không còn thuộc về mình.
Thiên Ma Nữ chậm rãi đi về hướng chân núi, nàng muốn tìm Tiểu Ô, nhưng mà một ánh mắt lạnh lẽo đầy thù hận đang nhìn thẳng phía sau lưng nàng, nhìn vào vết chân của nàng in lên trên tuyết.
Thiên Ma Nữ đột nhiên dừng lại, bỗng xoay người, ánh mắt băng lãnh đảo qua một chỗ rừng cây ở bên cạnh, mái tóc dài phía sau chợt tung lên!
- Đi ra!
Một bóng người đi ra từ rừng cây, vẻ mặt ngang ngược kiêu căng, không ngờ là Thanh Bình Quân!
Thiên Ma Nữ lạnh lùng nhìn thẳng Thanh Bình Quân, nàng cũng không nhận ra y.
Thanh Bình Quân chậm rãi giơ lên hữu chưởng và nói: - Thiên Ma Nữ, ngươi còn nhớ rõ ngày đó tại Nguyệt Nha tuyền, ngươi đã phế bỏ cánh tay phải này của ta như thế nào không?
- Là ngươi?
Thiên Ma Nữ đã nhớ ra.
- Thiên Ma Nữ, ngày đó ngươi lại dùng một mái tóc mà phế bỏ một cánh tay của ta, nỗi nhục này ta sẽ không quên!
Bàn tay Thanh Bình Quân bỗng nổi lên một tầng thanh quang, vung ra phía ngoài, "cheng" phát ra một đạo thanh phong, "oanh", ngoài hai trượng một gốc cây vân sam bị cắt gãy ngang rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, thậm chí không có vẻ mặt.
- Thiên Ma Nữ, ta nằm mơ đều nhớ kỹ mái tóc đó của ngươi, vừa nghĩ đến mái tóc đó của ngươi thì cả người ta đều run lên, ta hận không thể nhổ xuống từng sợi từng sợi tóc của ngươi, xé nó tan nát!
Khuôn mặt coi như anh tuấn của Thanh Bình Quân chợt trở nên dữ tợn, "keng keng" phát ra hai đạo thanh phong, hai cây vân sam ầm ầm ngã xuống đất. Xem ra ngày đó một kích của mái tóc Thiên Ma Nữ đã tạo cho Thanh Bình Quân chấn động cực lớn, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi.
- Thiên Ma Nữ, ta biết ngươi nhất định sẽ cứu Sở Phong! Sở Phong tính là gì, một tiểu tử sơ xuất giang hồ, một tiểu nhân không môn không phái, một đám khất cái cũng có thể ngồi chung bàn ăn cơm, hắn không đáng được nhiều người giúp đến như vậy!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Bình Quân, ánh mắt lộ ra vài tia khinh miệt. Thanh Bình Quân thoáng chốc nộ hận đan xen, vẫn chưa từng có người khinh miệt y như vậy.
Y vung lên hữu chưởng, một đạo chưởng phong cắt qua Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ hơi nghiêng người, chưởng phong sạt qua bên người nàng, "keng keng" lại thêm hai đạo chưởng phong cắt tới, thân hình Thiên Ma Nữ chớp lên tránh qua hai đạo chưởng phong.
"Keng keng keng keng!"
Thanh Bình Quân chém ra liền mấy đạo chưởng phong, thân hình Thiên Ma Nữ chớp động liên tục.
Thanh Bình Quân không lập tức lấn tới, y không dám khẳng định Thiên Ma Nữ bị thương nặng đến cỡ nào, cho nên y dùng chưởng phong để thử, chỉ sau mấy đạo chưởng phong, trong lòng y đã nắm chắc, lấy khí phách của Thiên Ma Nữ, chưởng phong của mình liên tục ép sát, nàng chỉ né tránh tại chỗ mà không đánh trả, nói rõ nàng căn bản không còn lực để hoàn thủ.
Khóe miệng Thanh Bình Quân nở nụ cười nhạt, cũng không cố kỵ nữa, thân hình lóe lên muốn lấn tới, ngay tại sát na y lướt tới trước người Thiên Ma Nữ, thân hình Thiên Ma Nữ đột nhiên biến mất, tiếp theo là mấy đạo mị ảnh như quỷ mị vây lấy Thanh Bình Quân! Oa! Thanh Bình Quân quá sợ hãi, cũng không để ý bị nhếch nhác ra sao, thân hình ngã xuống đất rồi lăn lộn ra xa hai trượng, "thịch" va vào trên thân cây vân sam mà y vừa rồi đánh ngã, hầu như đụng phải khiến y nổ đom đóm mắt, tuy nhiên cuối cùng y cũng tránh được vòng vây của mấy đạo mị ảnh.
Thân hình Thiên Ma Nữ thu lại, cả người lảo đảo, tiếp theo "phụt" lại phun ra trên mặt tuyết một ngụm máu, nàng biết một kích không trúng thì đã không còn hy vọng.
- Ha ha ha ha!
Thanh Bình Quân cười lớn đứng lên, vỗ vỗ bông tuyết trên người, sau đó nhìn Thiên Ma Nữ chằm chằm, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ khiến hận ý trong mắt y dần dần tan biến, nhưng hiện ra tà ý nhè nhẹ.
- Ha ha ha ha! Nếu như Sở Phong biết ngươi rơi vào tay ta, không biết hắn sẽ thế nào nhỉ? Ha ha ha ha!
Thanh Bình Quân cười như điên rồi đột nhiên tung người lên, bàn tay hóa thành một đạo thanh phong bổ mạnh tới mái tóc dài phía sau Thiên Ma Nữ!
"Hey -- "
Đột nhiên một tiếng quát, một đạo thương phong đâm ra từ phía sau Thiên Ma Nữ, chợt hóa thành ba điểm hàn tinh thượng trung hạ điểm thẳng cổ họng, huyệt Thiên Trung và bụng Thanh Bình Quân. Thanh Bình Quân giật mình lui người lại; ba điểm hàn tinh hợp lại, lập tức hóa thành năm điểm hàn tinh lượn lờ ập tới, Thanh Bình Quân lui gấp, nhưng năm điểm hàn tinh đuổi sát không tha, Thanh Bình Quân "cheng" rút ra Thanh Phong kiếm rồi điểm liên tục về phía trước, "leng keng leng keng đinh" đẩy ra năm điểm hàn tinh.
Nhưng mà thế đi của thương phong không giảm, "sát sát sát..." vô số điểm hàn tinh như tia chớp từ bốn phương tám hướng đâm tới, Thanh Bình Quân trên lủi dưới nhảy, trái ngăn phải đỡ, chỉ nghe thấy tiếng "leng keng" liên tiếp vang lên, Thanh Bình Quân hoảng hốt đến độ cả người thẫm đẫm mồ hôi, song cuối cùng y cũng ngăn được một vòng tập kích như giông tố này!
Thương phong vừa thu lại, trước mắt hiện ra một thiếu nữ, một bộ Kim phượng phục năm màu, đầu kết Phi thiên bàn phượng kế, tay cầm Kim Anh Bàn Phượng thương, phong tư yểu điệu, thần uy lẫm lẫm, chính là Bàn Phi Phượng!
- Phi Tướng Quân?
Thanh Bình Quân kinh ngạc.
- Hừ! Không ngờ đường đường đại công tử phái Thanh Thành lại giậu đổ bìm leo, thực sự là vô sỉ!
Bàn Phi Phượng giọng lạnh lùng nói.
- Phi Tướng Quân, ả là Thiên Ma Nữ...
- Thiên Ma Nữ thì sao?
- Chẳng lẽ Phi Tướng Quân muốn cứu Thiên Ma Nữ?
- Ta muốn cứu ai ngươi không cần quản! Chân núi Thiên Sơn không phải là nơi ngươi tùy tiện giết người!
- Phi Tướng Quân, Thiên Ma Nữ giết người như cỏ rác, di hoạ võ lâm, ngươi làm như vậy, không sợ người đồng đạo chê trách?
- Hừ! Bàn Phi Phượng ta làm cái gì cũng không sợ người chỉ ba nói bốn, ngươi muốn dương oai thì cứ việc phóng ngựa qua đây!
Bàn Phi Phượng phất kim thương ra phía ngoài, mũi thương bỗng nhấp nhoáng vài đốm lửa nhỏ!
Thanh Bình Quân thầm tính toán: "Chỗ này dưới chân Thiên Sơn, là địa phương của Phi Phượng tộc, Phi Phượng tộc là người của bộ tộc thần bí nhất Đông Thổ, ngay cả thiên tử du ngoạn Thiên Sơn cũng phải thỉnh cầu mãi, sau khi được Phi Phượng tộc đồng ý mới dám du ngoạn sơn thuỷ. Ở đây quả thực không phải là chỗ để mình dương oai!"
Y hồi kiếm vào vỏ và nói: - Nếu Phi Tướng Quân một lòng muốn bảo vệ Thiên Ma Nữ, ta cũng không nói không dám, cáo từ!
Nói xong quay người lại, tiêu thất ở trong sơn lâm.
- Hừ! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Bàn Phi Phượng xoay người nhìn sang Thiên Ma Nữ và nói: - Ngươi bị thương rất nặng?
- Ta không sao! - Thiên Ma Nữ đứng dậy.
Bàn Phi Phượng từ trong người lấy ra một viên đan dược màu trắng như tuyết: - Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên đan, ngươi ăn vào đi!
- Không cần!
Thiên Ma Nữ đang muốn xoay người đi, Bàn Phi Phượng đã tiến lên trước hai bước, nhét đan dược vào trong tay Thiên Ma Nữ và nói: - Ngươi yên tâm, ta khác với nhân sĩ chính đạo, ta thấy ngươi không giống ác nhân!
Thiên Ma Nữ nhìn viên tuyết liên đan trong tay, có phần đờ ra, có thể ngoại trừ Sở Phong, đây là người vị thứ hai sẽ đối với nàng như vậy.
Bàn Phi Phượng nói: - Ta nghe nói ngươi đã vài lần cứu Sở Phong?
Thiên Ma Nữ ngẩn ra, khó hiểu vì sao Bàn Phi Phượng lại đột nhiên đề cập đến Sở Phong, sau đó nàng chợt nghĩ tới:
...
Trong động ở thạch đầm tại mỏm đá Thái Thạch.
Thiên Ma Nữ vươn ngón tay khẽ lau lên lưỡi kiếm và nói: - Kiếm này cũng không cùn đâu, chỉ là thần anh nội liễm, ý vị tiềm ẩn, thật có vài phần như ngươi.
Sở Phong hưng phấn nói: - Nàng là người thứ nhất khen ta như vậy, nói mà ta cũng thấy đỏ mặt.
Thiên Ma Nữ lại cười: - Sao ngươi lại đỏ mặt, da mặt là dày nhất.
Sở Phong đâm ngón tay lên mặt mình rồi nói: - Nàng là người thứ hai nói da mặt ta dày.
Hai mắt Thiên Ma Nữ bỗng lóe lên, Sở Phong cảm thấy có phần không ổn, vội nói: - Là một vị tướng quân nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Thiên Ma Nữ nở nụ cười: - Người trong giang hồ cũng không thường lui tới với triều đình, ngươi thật đúng là cổ quái, không ngờ quen với một vị tướng quân.
...
Hiện tại Thiên Ma Nữ rốt cuộc đã biết, thì ra ngày đó tướng quân mà Sở Phong nói chính là chỉ Thiên Sơn Phi Tướng Quân! Nàng thoáng chốc đã hiểu, thì ra Sở Phong có quan hệ không bình thường với thiếu nữ trước mắt tay cầm kim thương, một thân Kim phượng phục năm màu này !
Nàng chợt cười, che giấu không được nỗi bi thương trong hai mắt, sau đó xoay người, bước đi từng bước một. Một bộ hắc y, một mái tóc dài, mang theo thân ảnh đơn côi, độc hành trên mặt tuyết mênh mông, ngay cả Bàn Phi Phượng cũng cảm thấy trong lòng thê lương đau xót!