Thiên Ma Nữ đi vào khu rừng, sau đó ghìm cương cho Tiểu Ô dừng lại, nàng biết thiết kỵ Mông Cổ không dám tùy tiện xông vào, trong miệng Tiểu Ô không ngừng phun ra bạch khí, chắc đã hết hơi hết sức.
Hai người nhảy xuống Tiểu Ô, Thiên Ma Nữ xoay người lại, vẫn là một bộ hắc y, gương mặt tuyệt mỹ, hai mắt cô đơn, cùng với mái tóc thật dài phía sau.
Sở Phong nắm lấy bàn tay Thiên Ma Nữ, ngưng mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ thiên hạ của nàng, một câu cũng nói không nên lời.
- Thiên Ma Nữ, ta... rất nhớ nàng!
Sở Phong rốt cuộc phát ra âm thanh, có phần nghẹn ngào, Thiên Ma Nữ vươn ngón tay vỗ về khuôn mặt tuấn lãng của Sở Phong, nhẹ nhàng nói: - Ta cũng vậy!
Một câu này đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ!
Hai người ôm chặt lấy nhau, Sở Phong vỗ về từng chút mái tóc thật dài của Thiên Ma Nữ, nói: - Thật đẹp! Thiên Ma Nữ, ta muốn mỗi ngày đều vỗ mái tóc này của nàng, ta không cho phép nàng rời bỏ ta nữa!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Sở Phong nói: - Lần này lại là nàng cứu ta, Thiên Ma Nữ, xem ra kiếp trước nàng đã thiếu nợ ta, hơn nữa là thiếu nợ ta rất nhiều lần!
Thiên Ma Nữ dụi tay lên trán hắn và nói: - Ngươi thật đúng là gan lớn, không ngờ dám làm tống giá tướng quân!
- Sao hả? Bộ khôi giáp này của ta khó coi lắm sao?
- Ngươi không biết, thiên hạ các nơi đều muốn thừa dịp hòa thân lần này gây ra sự cố nhằm loạn ly Đông Thổ hay sao?
Sở Phong nhún vai nói: - Ta cũng là nhất thời xung động, cho nên đáp ứng hộ tống công chúa hòa thân, cũng chưa từng nghĩ nhiều đến vậy!
- Ai! Thiên Ma Nữ thở dài: - Ngươi thật là hay thích gây chuyện!
Sở Phong nói: - Chuyện công chúa hòa thân quan hệ trọng đại, vạn nhất hòa thân bất thành, đại quân Tây chinh phải cùng kỵ binh tộc Hung nô quyết chiến, nhưng triều đình đã không còn lực để trợ giúp lương thực cho đại quân!
- Ôi? Thiên Ma Nữ kinh hãi!
Sở Phong nói tiếp: - Cho nên thừa tướng mời ta hộ tống công chúa hòa thân, nàng nói ta có thể không đáp ứng sao?
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, Sở Phong hỏi: - Sao nàng biết ta muốn hộ tống công chúa hòa thân?
Thiên Ma Nữ nói: - Việc ngươi lên làm tống giá tướng quân đã truyền khắp giang hồ, ngay cả sơn dã tiều phu cũng đang thảo luận, ta cũng là nghe qua một tiều phu đốn củi nói!
- Cho nên nàng vội chạy tới đây, vừa may đã cứu ta một mạng?
Thiên Ma Nữ chỉ cười mà không trả lời, Sở Phong quay đầu nhìn Tiểu Ô còn đang thở phì phò: - Tiểu Ô nhất định đã bị mệt muốn chết!
Thiên Ma Nữ đi qua đi vỗ về lông bờm của Tiểu Ô: - Nó đã chạy một ngày một đêm!
- A?!
Sở Phong đau xót trong lòng, hắn không phải là yêu thương Tiểu Ô mà là hắn yêu thương Thiên Ma Nữ. Sở Phong đi qua và ôm lấy vai Thiên Ma Nữ.
- Thiên Ma Nữ, nàng đối với ta thật tốt!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, nhẹ nhàng ghé đầu gối lên vai Sở Phong.
- Thiên Ma Nữ...
Hai người ôm lấy nhau, một lát sau Thiên Ma Nữ ngửa đầu nói: - Chúng ta nên nghĩ cách làm sao ra khỏi rừng cây này đi?
Sở Phong lấy tay nâng chiếc cằm tuyết trắng muốt của nàng và nói: - Có thể ở cùng với nàng, cả đời không ra ngoài cũng không sao cả!
Hai má Thiên Ma Nữ nổi lên một mảng ửng đỏ, xinh đẹp không cách nào hình dung. Trống ngực Sở Phong nhảy lên "thình thịch", chậm rãi ghé miệng xuống, Thiên Ma Nữ hơi cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng, nhưng không có ý né tránh.
Tiểu Ô bên cạnh lại rất không biết điều, "Phụt" phun mũi một cái, cũng không biết là đang thở dốc hay là cố ý quấy rối!
Sở Phong quá tức giận, hằn học trừng mắt với Tiểu Ô, rồi kéo Thiên Ma Nữ đi tới một nơi khác, Tiểu Ô lại "lộp bộp lộp bộp" đi theo, Sở Phong quay đầu lại trừng mắt Tiểu Ô: con này thật đúng là không biết điều!
Tiểu Ô lại quay về hắn "Phụt" lại phun mũi một cái, còn dùng đầu cọ cọ vào hắn, hình như có ý vui mừng vì cửu biệt gặp lại.
Sở Phong bất đắc dĩ, chỉ phải kéo Thiên Ma Nữ trốn phía sau một thân cây đại thụ, Tiểu Ô lại "lộp bộp lộp bộp" đi theo đến phía sau cây, mở to hai mắt nhìn hai người.
Sở Phong mặc kệ nó, kéo Thiên Ma Nữ ngồi xuống, tay trái ôm lấy eo nàng, tay phải thì nắm lấy tay nàng, thủ thỉ: - Thiên Ma Nữ, trong khoảng thời gian này nàng đi đâu?
Thiên Ma Nữ tựa vào lòng Sở Phong, khẽ nói: - Ta chỉ cưỡi Tiểu Ô, phiêu bạt khắp nơi!
- Nàng đi Hàng Châu cứu con gái của lão thuyền gia kia hả?
Thiên Ma Nữ hơi kinh ngạc nhìn Sở Phong, Sở Phong nói: - Là Đích Tử nói, cô ấy vốn cũng dự định đi cứu con gái của lão thuyền gia, nhưng khi Đích Tử đến Hàng Châu thì cha con họ đã đoàn tụ rồi!
Thiên Ma Nữ mỉm cười nói: - Không ngờ tâm tư của ta và cô ấy lại giống nhau như vậy!
- Bởi vì hai nàng đều là người có tấm lòng thiện lương!
Thiên Ma Nữ không nói gì, Sở Phong lại nói: - Nàng còn nhớ hai bà cháu bán quả sổ tại đường cái Hàng Châu không? Tiểu cô nương kia nói, này quả sổ này là một hắc y cô nương giúp họ hái, hắc y cô nương kia rất đẹp rất đẹp, có một mái tóc dài, còn dạy nó làm sao để lột vỏ quả sổ!
Sở Phong vỗ về mái tóc của Thiên Ma Nữ rồi nói tiếp: - Nàng chính là hắc y cô nương đó, đúng không? Khó trách cách mà nàng lột vỏ sổ cũng không khác gì tiểu cô nương đó! Sao nàng lại giúp họ hái quả sổ?
Thiên Ma Nữ lặng lẽ nói: - Hai bà cháu đó rất đáng thương, ngày ấy họ dìu nhau đi trên núi cả một ngày, vừa khát vừa đói, tay chân cũng bị bụi gai khứa bị thương, họ chẳng qua là muốn tìm trái cây để ăn, vì vậy...
- Vì vậy mỗi ngày nàng giúp họ hái quả sổ, để cho họ bán trên đường Hàng Châu!
Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng gật đầu: - Sau đó có một ngày, tiểu cô nương đó nói, có một vị công tử cho nó một thỏi bạc, sau đó không cần phải bán quả sổ nữa, vì vậy ta mới rời khỏi chỗ đó...
- Ồ? Sở Phong nháy mắt mấy cái lại nói: - Nàng có biết vị công tử đó không?
Thiên Ma Nữ mỉm cười lắc đầu: - Sao ta lại biết được? Ta rời khỏi chỗ đó, tiếp tục phiêu bạt, đi tới vùng Tương Dương, men theo Hán Thủy mà đi, sau đó thấy được một người nằm trên một tấm gỗ trôi tới, vừa vặn trôi tới bên chân ta, vì vậy...
- Vì vậy nàng vớt ta lên, đưa ta tới gian nhà gỗ đó!
Thiên Ma Nữ không nói gì, Sở Phong khẽ véo mũi nàng và nói: - Nàng không biết đấy, vị công tử cho hai bà cháu một thỏi bạc chính là người ôm bè gỗ trôi tới bên cạnh nàng!
- Là ngươi? Thiên Ma Nữ kinh ngạc nhìn Sở Phong.
Sở Phong gật đầu, ngưng mắt nhìn nàng: - Thiên Ma Nữ, ta và nàng đã định trước là phải ở với nhau, ngày ấy nếu như ta không có cho họ một thỏi bạc, nàng sẽ không rời khỏi đó, sẽ không đi tới bờ Hán Thủy và ta sẽ không trôi tới bên chân nàng. Bất kể trăn trở như thế nào, ông trời cũng sẽ đưa ta tới bên cạnh nàng, Thiên Ma Nữ, chúng ta đừng xa nhau nữa, có được không?
Thiên Ma Nữ không nói gì, chỉ ghé đầu gối lên bờ ngực rộng rãi của Sở Phong, hơi nhắm mắt lại. Sở Phong biết nàng cưỡi Tiểu Ô chạy vội một ngày một đêm, nhất định đang rất mệt, cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.
Sắc trời từ từ tối xuống, đã vào đêm!
Thiên Ma Nữ ngủ rất ngon, ngoài rừng cây mặc dù bị thiết kỵ Mông Cổ vây bắt trùng trùng, nhưng nàng chưa bao giờ được ngủ qua một giấc ngủ say đến như vậy, khóe miệng thậm chí nở một nụ cười mỉm, rất ngọt, rất đẹp!
Sở Phong nhìn người ngọc ngủ say trong lòng, vài lần muốn ghé miệng đi hôn lên bờ môi ngọt ngào của Thiên Ma Nữ, nhưng thấy Tiểu Ô ở bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, chung quy khiến hắn có chút xấu hổ. Vài lần hắn ý bảo Tiểu Ô quay đầu đi, song Tiểu Ô chỉ rung đôi tai, lại còn đi đến gần hơn, Sở Phong liếm môi, vừa tức vừa giận lại bất đắc dĩ.
"Ùng ục!"
Thiên Ma Nữ đang trong cơn ngủ say bị tiếng "Ùng ục" làm thức giấc, tiếng "ùng ục" rất quen thuộc, nàng thản nhiên mở mắt ra, thấy Sở Phong đang lẳng lặng nhìn mình, mắt cũng không buồn nháy!
Thiên Ma Nữ nhếch miệng cười, oa! Nét tươi đẹp của nụ cười quả thật khiến ánh trăng thất sắc, bách hoa thẹn thùng!
- Bụng ngươi lại náo loạn hả? Thiên Ma Nữ nhẹ giọng nói.
Sở Phong vỗ vỗ bụng: - Cái bụng này thật không nghe lời lại đánh thức nàng, vừa rồi nàng ngủ rất say đấy!
Thiên Ma Nữ rời khỏi trong lòng Sở Phong rồi nói: - Chúng ta đi tìm vài thứ ăn đi!