Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 302: Tam Tinh hiện Thục

Oa! Một chưởng này mà đánh trúng thì đầu Sở Phong chắc chắn bị vỡ nát!

- Dừng tay!
Thái Quân hét lớn!

Tát Già Diệp đột ngột biến chưởng thành trảo, một tay nắm lấy cổ áo Sở Phong, tiếp theo "Bổ bổ bổ bổ" điểm liên tục lên mấy đại huyệt của hắn, lập tức Sở Phong đứng đờ như khúc gỗ ở bên cạnh Tát Già Diệp, đã không thể động đậy.

Tát Già Diệp chắp tay nói:
- Vô lượng thọ phật! Ngã phật từ bi, ngươi sát ý quá mạnh, còn không mau phóng hạ đồ đao!

Thái Quân nói:
- Tát Già Diệp, người này không liên quan gì tới quyền trượng, ngươi hãy thả hắn ra, đây là chuyện của Đường môn chúng ta!

Tát Già Diệp nói:
- Mặc dù hắn không liên quan tới quyền trượng, nhưng sát ý của hắn quá mạnh, ta đang độ hóa cho hắn!

- Cái gì?
Mọi người không rõ ý của Tát Già Diệp, nhưng Sở Phong đang đứng đơ ngay bên cạnh thì hai mắt mờ mịt, trên mặt dần dần hiện ra vẻ bi thương, vẻ bi thương càng ngày càng đậm, thậm chí đã trào ra một giọt nước mắt!

Vô Trần kinh hãi nói:
- Tát Già Diệp, ngươi đã sử dụng Đại Bi Điểm Huyệt Thủ?!

- Vô lượng thọ phật! Vị thí chủ này dường như có rất nhiều chuyện thương tâm cùng với bi thương trong lòng, không bằng cứ sớm đăng cực lạc!

Vô Trần đoán không sai, Tát Già Diệp quả thực đã dùng Đại Bi Điểm Huyệt Thủ với Sở Phong, bây giờ trong đầu Sở Phong không ngừng hiện lên tình cảnh lúc cha mẹ bị giết hại, càng ngày càng rõ ràng, hắn thấy được bốn người bịt mặt kia đã hạ sát thủ với phụ thân thế nào, thấy được mẫu thân nhào lên ngăn một kích cho phụ thân ra sao, hắn thấy máu không ngừng chảy ra từ trong miệng mẫu thân, hắn thấy trước khi mẫu thân chết còn gắng gượng nắm chặt tay mình, xoa xoa lên tóc mình, gọi tên của mình...

Bi thương đã tràn ngập trong lòng Sở Phong, mỗi người cũng đều nghe được nội tâm của Sở Phong đang rên rỉ, song ngoại trừ bi thương, trên mặt Sở Phong không hề có nét gì gọi là thống khổ, thậm chí hai mắt còn hiện ra vẻ như được giải thoát, rõ ràng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vì bi thương quá độ mà chết.

Đột nhiên Thái Quân quát lên:
- Tát Già Diệp, ngươi chẳng qua cũng chỉ muốn lấy được Tam Tinh Quyền Trượng thôi chứ gì!
Trong lúc quát đã chống mạnh quyền trượng trong tay xuống đất, "Rầm!" một tiếng, tiếp theo tiếng "rắc rắc rắc rắc...." phát ra, bề ngoài đen thui của thân trượng bắt đầu nứt ra một khe hở, sau đó từng mảng từng mảng bong ra, để lộ ra một thân trượng hoàng kim lấp lánh kim quang, chính là một kim trượng dùng hoàng kim chế tạo thành, trên kim trượng có khắc một số hình vẽ ký hiệu cổ quái như cá, chim, mũi tên, vô cùng thần bí.

Tứ đại pháp tướng vẫn ngồi dưới đất đồng thời mở mắt ra, kích động nhìn về phía quyền trượng. Hai mắt Tát Già Diệp sáng rực, nói:
- Thì ra quyền trượng vẫn luôn ở trong tay Thái quân, thực sự là không ngờ được!

Vô Trần cũng giật mình nhìn quyền trượng, cuối cùng cũng đến lúc "Tam tinh hiện Thục", hơn nữa lại là vì Sở Phong!

Thái Quân quát lên:
- Quyền trượng ở đây, lập tức thả người!

- Được!

- Khoan đã! Trước tiên hãy giải huyệt đạo!
Người nói chính là Vô Trần.

Tát Già Diệp nói:
- Xem ra chưởng môn cũng rất quan tâm tới vị thí chủ này!
Rồi y điểm vài cái trên người Sở Phong, Thái quân vung tay lên, quyền trượng liền rời tay bay về phía Tát Già Diệp, Tát Già Diệp tung một chưởng vỗ lên lưng Sở Phong đẩy hắn bay đi, sau đó giơ tay tiếp lấy quyền trượng.

Mộ Dung phi thân nhảy lên, hai tay ôm lấy Sở Phong đáp xuống mặt đất, đôi mắt Sở Phong mờ mịt nhìn Mộ Dung, nước mắt vẫn còn đang không ngừng tuôn rơi, Mộ Dung đang định gọi hắn thì đột nhiên Sở Phong nhào lên ôm lấy Mộ Dung, dựa đầu lên ngực Mộ Dung, thảm thiết la:
- Cha, mẹ, cha mẹ đừng chết, đừng bỏ lại con lại một mình, cha! Mẹ! Đừng mà... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

Sở Phong ôm chặt lấy Mộ Dung, giọng nói thảm thương thật sự làm tê dại lòng người, Mộ Dung vội ghì lấy vai Sở Phong lắc mạnh, luôn miệng gọi:
- Sở huynh! Sở huynh!

Sở Phong vẫn không ngừng gào khóc, nhưng cũng đã dần dần tỉnh lại, chợt phát hiện bản thân đang gối đầu trên ngực Mộ Dung, bèn ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ngạc nhiên nói:
- Mộ Dung huynh? Đệ...đệ làm sao vậy?

Mộ Dung đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Sở Phong, nhẹ giọng nói:
- Không có việc gì, mới vừa rồi chỉ khóc một lúc thôi!

Sở Phong thấy ngực áo Mộ Dung đã ướt đẫm một mảng lớn, liền nói:
- Đệ... đệ vừa khóc trên ngực đại ca sao?
Mộ Dung lập tức xấu hổ, ấp úng không nói nên lời. Đột nhiên Sở Phong nhớ tới lúc vừa rồi dựa đầu trên ngực Mộ Dung, hình như có cái gì là lạ, còn có gì là lạ thì hắn lại không nghĩ ra được.

- Sở... Sở huynh!
Đường Chuyết cũng đi tới, Sở Phong thấy khóe miệng hắn còn vương máu, bèn nói:
- Đường huynh, không có chuyện gì chứ!
Đường Chuyết cười nói:
- Ta... còn chưa hỏi... Sở huynh, Sở huynh... đã hỏi... ta trước!

Hai người nhìn nhau cười.

Sở Phong quay người lại, liếc mắt thấy trong tay Tát Già Diệp đang cầm một cây kim trượng thì kinh ngạc:
- Đây chẳng phải Tam Tinh Quyền Trượng là gì? Tát Già Diệp, làm sao ngươi có được nó?

Tát Già Diệp nói:
- Cái này còn phải cảm ơn thí chủ!

Sở Phong từ từ nghĩ lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tát Già Diệp:
- Ngươi dùng Đại Bi Điểm Huyệt Thủ với ta?

Tát Già Diệp nói:
- Vô lượng thọ phật! Ta chỉ muốn cho thí chủ biết, lưu luyến hồng trần chỉ càng tăng thêm đau khổ, không bằng sớm quy y Phật môn, vãng sinh cực lạc!

- Tát Già Diệp! Món nợ này ta sẽ trả lại cho ngươi!

Tát Già Diệp bỗng cảm thấy hơi rùng mình, ánh mắt của Sở Phong lúc này sao lại giống với ánh mắt của Tinh Ma chủ đến vậy.

- Thí chủ chấp mê bất ngộ, ta cũng không muốn ép buộc, cáo từ!

- Ngươi muốn chạy hả?

- Chẳng lẽ thí chủ muốn giữ chúng ta lại sao?

Sở Phong âm thầm tính toán, dựa vào mấy người bên mình quả thực không có cách nào giữ chúng lại được, trái lại chính họ mới là người có khả năng giữ lại mấy người bên mình. Đúng lúc này phía cửa cốc có bóng người nhoáng lên, có mấy người đã lướt vào trong cốc, thì ra là Diệu Ngọc dẫn theo Nga Mi thất tử cuối cùng đã chạy đến.

Như vậy, lúc này tình thế đã thay đổi, thích thì có thể liều mạng.

Mấy người Diệu Ngọc nhanh chóng thi lễ với Vô Trần, Sở Phong thấy Diệu Tâm cũng ở trong số đó thì vui vẻ nói:
- Diệu Tâm, cô không việc gì chứ?

Diệu Tâm hơi xấu hổ, nói:
- Đa tạ công tử cứu giúp, ta không sao!

Tát Già Diệp đứng bên kia cũng nhìn thấy Diệu Tâm, bèn nói:
- Thì ra sư tôn Nga Mi còn chưa thiền hóa!

Vô Trần lạnh giọng nói:
- Tát Già Diệp, ngươi không để quyền trượng lại thì đừng mơ bước ra khỏi Trùng Phong cốc nửa bước!

Tát Già Diệp cười ha hả, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Mọi người đã đến đông đủ, sao tông chủ còn chưa xuất hiện?

Mọi người vừa nghe Tát Già Diệp hô lên như vậy thì giật mình, tiếp theo ngoài của cốc hiện ra một thân ảnh, chính là tông chủ Lãnh Mộc Nhất Tôn của Ma Thần tông, theo sau còn có bốn bóng người, không phải ai khác ngoài tứ đại trưởng lão!