Thượng Quan Y Tử nhìn Sở Phong một lần rồi mới vươn ba ngón tay thon thon như búp măng, nhẹ nhàng đặt lên uyển mạch của Sở Phong, tim Sở Phong bất giác lại nhảy lên "thình thịch".
- Mạch tượng của công tử mặc dù đập khá nhanh nhưng cũng không có điều gì khác thường, không biết bệnh chứng thế nào? Thượng Quan Y Tử thu hồi ngọc chỉ, thanh âm uyển chuyển thanh nhã tựa như hoàng anh xuất cốc. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện
Sở Phong cũng thu tay về, nói: - Tại hạ mỗi khi nhớ một người thì tim mơ hồ đau âm ỉ, tinh thần hoảng hốt, còn mời cô nương kê cho tại hạ một phương thuốc để giải chút nổi khổ của tại hạ!
Thượng Quan Y Tử mỉm cười, nói : - Công tử chỉ sợ là mắc phải chứng bệnh tương tư, nếu như thế có thể đến Giang Nam hái một cành đậu đỏ là được!
- Có thể nói từ chối không?
- Công tử chưa từng nghe sao, 'Phía nam sinh đậu đỏ, xuân về nảy mầm xinh, chàng ơi hái nhiều nhé, tương tư da diết tình!'[1]
Sở Phong thở dài: - Người tương tư hái cây tương tư, chẳng lẽ không phải càng tăng thêm nổi khổ tương tư sao?
Thượng Quan Y Tử nói : - Tương tư không phải là bệnh thì sao lại phải dùng thuốc? Mỗi lúc ưu sầu là lúc người tương tư nhớ nhung thì sầu khổ sẽ tự giảm, đó chẳng lẽ không phải là điều ngọt ngào, việc gì mà phải tự làm khổ mình thêm?
Sở Phong ngẩn ngơ, suy tư một lúc rồi không khỏi cười ha ha, cuối cùng tâm tình cũng sáng tỏ thông suốt, nét ảm đạm trên mặt thoáng cái đã không còn, đã lại hiện ra nét phóng túng ương bướng như trước.
- Cô nương quả thật là thần y, một câu đã giải tỏa nỗi sầu khổ của tại hạ!
Thượng Quan Y Tử khẽ cười, nói: - Công tử võ công cao tuyệt, vì sao lại tùy tiện xông vào đây, không sợ bị nhiễm ôn dịch sao?
Sở Phong nói : - Vậy cô nương vì sao lại vào đây?
- Ta muốn trị ôn dịch cho thôn dân!
- Ta cũng muốn trị ôn dịch cho thôn dân!
- Công tử biết được y đạo? Thượng Quan Y Tử hơi ngoài ý muốn.
- Không biết! Sở Phong đáp rất thành thật.
Thượng Quan Y Tử nói : - Ta là đại phu, tế thế phù thương vốn là chức trách của ta!
Sở Phong than thở: - Đáng tiếc đại phu có nhân tâm như cô nương trên thế gian lại rất ít!
Thượng Quan Y Tử không lên tiếng, bắt đầu xem xét mấy cọng thảo dược trong tay.
Sở Phong lại hỏi: - Cô nương nắm chắc có thể trị hết ôn dịch này không?
- Không!
Sở Phong kinh hãi nói: - Vậy mà cô còn muốn vào đây?
Thượng Quan Y Tử nói : - Mặc dù không có chắc chắn thành công nhưng cũng phải thử một lần, cứ tận lực biết đâu có thể gặp may!
- Nhưng như vậy cô nương sẽ phải trả giá bằng tính mệnh!
Thượng Quan Y Tử không có trả lời, lại nói: - Hình như công tử là người trong giang hồ?
Sở Phong gật đầu, Thượng Quan Y Tử lại nói: - Giang hồ hiểm ác đáng sợ, công tử vì sao phải bước chân vào?
Sở Phong bỗng sinh khí khái, nói: - Trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!
Thượng Quan Y Tử nói : - Giả như công tử gặp ác nhân hành hung, công tử...
- Trường kiếm ngăn trở!
- Nếu như võ công của ác nhân đó cao hơn công tử rất nhiều, công tử sẽ còn...
- Phù nguy cứu khốn, sao lại quan tâm võ công cao thấp!
Thượng Quan Y Tử không có nói nữa, Sở Phong cũng hiểu ý của nàng, bèn cười hỏi: - Cô nương, làng này bị nhiễm ôn dịch gì?
- Là một loại viêm chứng cực kỳ hiếm thấy, người trúng phải sắc mặt vàng vọt, khô mắt, miệng môi trở nên trắng, lúc đầu trán nóng lên, tiếp theo cả người không còn chút sức lực nào, hai, ba ngày có thể dẫn đến tử vong, vả lại rất dễ truyền nhiễm!
Sở Phong thấy bên ngoài hơn mười trượng đang đặt một loạt cái gì, đều dùng vải thô che đậy, hình như là thi thể, bèn hỏi: - Những cái đó là...
- Đều là thôn dân chết do trúng viêm chứng!
Sở Phong cả kinh nói: - Viêm chứng gì mà lợi hại như vậy?
Thượng Quan Y Tử lắc đầu nói : - Ta cũng không rõ lắm. Có thể là mấy ngày liền bị khô hạn, mấy ngày gần đây đột ngột gặp mưa lớn, trong mưa lại kèm theo vị chua, có thể có quan hệ với việc này.
- Không có cách nào khác trị liệu sao?
- Ta hiện tại chỉ có thể phòng ngừa dịch chứng khuếch tán và khống chế triệu chứng của người bệnh, nhưng không cách nào trừ khử được!
Sở Phong thấy bên cạnh đang đun một vại thuốc lớn, tản ra mùi thuốc nồng nặc, Sở Phong cau mũi, mới hỏi: - Thuốc này là dùng để khống chế ôn dịch hả?
Thượng Quan Y Tử gật đầu, nói : - Cũng đến lúc cho họ uống thuốc rồi! Rồi đứng lên nhẹ nhàng bước tới cạnh cái vại, cầm lấy một cái búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào cái chiêng đồng bên cạnh vại.
Chiêng đồng phát ra tiếng vang "Đinh đinh" mỏng manh, Sở Phong cười nói: - Cô gõ như vậy thì cho dù dán lỗ tai bên chiêng cũng nghe không được! Để đó cho ta!
Sở Phong nói xong tiếp nhận cây búa, bắt đầu gõ lên "Bùng boong bính boong" vang vọng cả ngôi làng, ngay cả những quan binh đang vây quanh làng cũng bị dọa cho hoảng sợ, khẩn trương dựng lên đao thương vì cho rằng có thôn dân muốn chạy trốn tập thể!
Thượng Quan Y Tử không khỏi mỉm cười, rất nhanh, một nhóm thôn dân đi tới, trong tay cầm bát, trong đó quả nhiên có không ít người sắc mặt vàng vọt, khô cả hai mắt, miệng môi đều ngã màu trắng.
Thượng Quan Y Tử nói với Sở Phong: - Làm phiền công tử giúp ta múc thuốc này cho họ!
Thế là Sở Phong đứng ở bên vại thuốc, một tay bịt mũi, một tay cầm lấy cái muôi múc cho thôn dân từng chén thuốc một.
Thượng Quan Y Tử hiếu kỳ hỏi: - Công tử rất sợ mùi thuốc ư?
Sở Phong xấu hổ đáp: - Tại hạ rất sợ uống thuốc, sợ nhất là vị thuốc đông y. Tuy nhiên không hề gì, tại hạ chịu đựng được, chịu đựng được! Vừa nói vừa cong môi cao lên che lấy lỗ mũi, dáng dấp cũng thực sự buồn cười.
Những thôn dân này thấy đột nhiên có một vị công tử tới đây cũng bắt đầu nghị luận một hồi, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất phờ phạc, uể oải không phấn chấn lên được.
Sau khi uống thuốc xong thì thôn dân lục tục giải tán, Sở Phong hỏi: - Như vậy cũng không phải là cách, viêm chứng kia thực sự không cách nào để loại trừ sao?
Thượng Quan Y Tử đáp: - Ta đã nghĩ qua một vài phương thuốc, nhưng còn thiếu mấy vị thảo dược để điều phối!
- Mấy vị thảo dược đó rất khó tìm hả?
- Cũng không khó tìm, trên núi Thái Sơn này cũng có, nhưng mà sơn đạo hiểm trở, ta không cách nào leo lên được!
- Là thảo dược gì? Để ta giúp cô nương đi tìm!
- Công tử giúp ta tìm? Thượng Quan Y Tử giương cặp mắt long lanh nhìn Sở Phong.
- Đương nhiên rồi, ta cũng không muốn cả đời bị nhốt ở chỗ này!
- Vậy là được rồi! Võ nghệ của công tử cao cường thì leo lên núi Thái Sơn này cũng không phải là việc khó gì.
- Thế cô nương yêu cầu mấy vị thảo dược nào? Hình dạng ra sao?
Thượng Quan Y Tử nói : - Tổng cộng còn cần bốn vị thảo dược Xích Linh thảo, Tứ Diệp sâm, Hoàng Tinh, Đông Tử. Hình dáng Xích Linh thảo như cây nấm năm màu, trên mặt có nhiều hoa văn đan xen, mặt dưới có nhiều lỗ chấm; lá cây Tứ Diệp sâm màu vàng xám, gốc cây rất nhỏ; Đông Tử thường sinh trưởng ở trên vách đá, rể cây có màu tím nhạt, lá cây hơi xoắn lại...
Thượng Quan Y Tử thao thao bất tuyệt miêu tả, Sở Phong nghe đến mụ cả đầu, chỉ cảm thấy như vịt nghe sấm, mới ngắt lời: - Bỏ đi, cái gì nấm năm màu, mặt dưới có nhiều lỗ chấm? Khiến cho ta rối tinh rối mù, hay là để ta mang theo cô lên tìm cho rồi!
Thượng Quan Y Tử ngạc nhiên nói : - Nhưng ta không rành võ công, không cách nào leo lên?
Sở Phong cười ha ha: - Chuyện nào có khó gì! Cô nương, đắc tội!
Nói rồi một tay kéo lấy ống tay áo Thượng Quan Y Tử phi thân lao tới cổng làng, nhún người nhảy một cái, mang theo Thượng Quan Y Tử nhảy lên cao, lướt qua đỉnh đầu đám binh sĩ, lao thẳng về hướng Thái Sơn!
Đám binh sĩ vừa thấy định đuổi theo, quan quân kia đưa tay ngăn lại, nói: - Để cho họ đi!
***
[1]:Bài thơ Tương Tư(相思)- Vương Duy. Nguyên văn HV: Hồng đậu sinh nam quốc, Xuân lai phát kỷ chi? Nguyện quân đa thải hiệt, Thử vật tối tương tư.