Tại Đại Hùng bảo điện bên trong Tịnh Từ tự, hai bên là Thập Lục Ứng Chân cùng với năm trăm tượng la hán, tầng tầng lên cao, vô cùng trang nghiêm. Ở giữa là Bì Lư Già Na phật, đầu đội ngũ trí bảo quan, hai tay kết ấn chữ thập ngồi trên Thiên diệp đại liên hoa, mỗi một lá liên hoa trên đại liên hoa đều có một tượng phật nhỏ quay chung quanh chủ phật, với ngụ ý "Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai."
Tượng Phật dùng đồng thau để đúc thành, chiều cao gần tới đỉnh điện thờ, rất trang nghiêm hùng vĩ.
Trước tượng Phật quỳ một nữ tử, đang chắp hai tay, hai mắt khép hờ, tựa như là đang suy ngẫm, lại hình như là đang cầu nguyện. Trước tượng Phật có một lư hương bằng đồng rất lớn, trên lư hương đốt một cây nhang lớn đang tỏa khỏi, không khí một mảnh an hòa trang nghiêm.
Sở Phong phi thân lướt vào đại điện, liếc mắt đã nhận ra nữ tử đang chắp hai tay quỳ gối trước tượng Phật, chính là Ngụy Đích, nàng vẫn một thân bạch y như tuyết, nhưng trên đầu đội thêm một cái mũ màu thanh lam, hình tròn đỉnh bằng, chính là nón mà ni cô thường mang, còn một tấm khăn choàng và mái tóc lại không nhìn thấy nữa!
Sở Phong cả người chết lặng, đầu óc trống rỗng, cuối cùng hắn cũng tới chậm một bước, Ngụy Đích quả nhiên đã xuống tóc xuất gia, hắn ngơ ngác nhìn cái nón ni cô Ngụy Đích đang đội mà không cách nào chấp nhận được, trái tim như tan nát ra từng mảnh.
Thân hình Ngụy Đích đột nhiên chấn động, bỗng mở mắt ra, Sở Phong đang ngay trước mắt ngơ ngác nhìn mình. Nàng sửng sốt nhìn Sở Phong, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ, rồi lại tràn ngập buồn bã bi thương.
Dưới tượng Phật ở Đại Hùng bảo điện trong Tịnh Từ tự, Sở Phong và Ngụy Đích nhìn nhau, hai người cũng không lên tiếng, một hồi lâu, Ngụy Đích chậm rãi quay mặt lại đối diện với tượng Phật, nhẹ giọng nói: - Ngươi đi đi! Thanh âm rất bình thản, bình thản đến nỗi làm cho Sở Phong sợ hãi.
- Đích... tử, sao muội lại ngốc như vậy! Sở Phong nhìn cái nón ni cô nàng đội trên đầu, thanh âm hơi run run.
Ngụy Đích quỳ xuống lần nữa, chắp hai tay, khẽ nhắm hai mắt, trong miệng thấp giọng tụng niệm, không để ý tới Sở Phong nữa.
Sở Phong ngây ngốc nhìn nàng, chỉ xích tây thiên, hắn lại nghĩ tới bốn chữ trên bức tường trước Linh Ẩn tự, chẳng lẽ mình và Ngụy Đích đã là "Chỉ xích tây thiên", không! Hắn không thể chấp nhận!
Sở Phong tâm trạng kích động, đột nhiên cúi người nắm lấy hai cánh tay nàng, nói: - Đích tử, muội không thể làm như vậy?
Ngụy Đích mở mắt nhìn Sở Phong, u oán nói: - Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
- Ta... Sở Phong không biết nên trả lời làm sao.
Ngụy Đích giãy khỏi Sở Phong, hai tay lại tạo thành chữ thập, thản nhiên nói: - Ngươi hà tất phải tới đây!
- Ta... ta không thể cho nàng làm như vậy... Sở Phong lẩm bẩm nói.
- Ngươi đi đi, sư phụ ta nhìn thấy ngươi... Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện
Sở Phong chợt quát lên: - Có phải là sư phụ muội ép muội không?
- Sư phụ không có ép ta, là ta tự nguyện...
- Không đúng! Nhất định là sư phụ muội ép muội! Bà ấy ghét ta, cho nên ép muội! Bà có thể tới giết ta, nhưng không được ép muội! bà không xứng làm sư phụ muội, bà không xứng làm sư phụ muội, bà không xứng ...
- Sở Phong! Ngụy Đích chợt quát một tiếng, đứng lên lạnh lùng nhìn Sở Phong chằm chằm nói: - Trong lòng ngươi nếu còn Thiên Ma Nữ, thì không nên tới tìm ta! Ngươi có phải nghĩ lại đánh ta một chưởng nữa không? Có phải cảm thấy một chưởng kia đánh còn chưa đủ đau hay sao hả?
Sở Phong thẫn thờ nhìn Ngụy Đích, trái tim đau đớn như bị dao cắt.
- Sở Phong, ngươi biết một chưởng kia của ngươi đánh cho ta có đau đớn bao nhiêu không? Vì sao, vì sao lại là Thiên Ma Nữ! Chúng ta không nên gặp nhau ở Tây hồ, ta không nên đến Cổ Đãng sơn, ta không nên đến Giang Nam tiêu cục, ta không nên...
Ngụy Đích càng nói càng kích động, Sở Phong thoáng nắm lấy hai tay nàng: - Đích tử, là ta phụ muội, ta...
- Ngươi đi đi!
Ngụy Đích cố nén nội tâm kích động, giãy khỏi tay Sở Phong lần nữa, xoay người quỳ gối trước tượng Phật, chắp lại hai tay.
- Ta không đi, ta muốn thấy muội...
- Ngươi đi đi, bằng không sư phụ ta...
"Phịch" Sở Phong đột nhiên quỳ xuống trước tượng Phật, nói: - Đích tử, ta muốn ở nơi này xuống tóc xuất gia!
Ngụy Đích buồn bã nói: - Ngươi không có phụ ta. Có lẽ sư phụ nói đúng, chúng ta vốn là không nên đến với nhau! Ngươi đi đi, ta chỉ muốn thanh tĩnh một mình!
- Ta không đi, ta muốn mỗi ngày được ở bên muội! Ta sẽ không để cho muội phải đèn khuya một mình!
- Ngươi đi nhanh đi, sư phụ nhìn thấy ngươi...
- Ta không sợ, bà muốn giết cứ giết!
Ngụy Đích không có nói thêm nữa, nhắm mắt chắp hai tay, mặt hướng về tượng Phật, thấp giọng tụng niệm, không dòm ngó tới Sở Phong. Sở Phong thấy nàng như vậy, cũng nhắm mắt chắp lại hay tay, mặt hướng về tượng Phật, lẩm bẩm niệm.
Ngụy Đích kỳ quái, hỏi: - Ngươi đang niệm cái gì?
Sở Phong nói : - Muội niệm cái gì, ta sẽ niệm cái đó!
Ngụy Đích cau mày nói: - Ngươi tốt nhất mau rời khỏi đây, bằng không...
Ngụy Đích cả kinh, vội hỏi: - Ngươi cảm thấy mùi hương đó hơi lạ sao?
Vốn là mấy ngày nay đều do nàng đột nhang, nhưng hôm nay lại do sư phụ đích thân đốt nhang, nàng bỗng cảm giác có điều không ổn.
Sở Phong nói : - Cái mũi ta rất nhạy cảm, mùi hương này hơi lành lạnh, thật là kỳ quái, rất thú vị! Sở Phong vừa nói lại nhịn không được ra sức hút vào một hơi.
- Đừng! Ngụy Đích kinh hãi la một tiếng, bất giác đưa tay che lại mũi Sở Phong.
Sở Phong khó hiểu hỏi: - Sao thế, mùi hương này rất dễ ngửi mà? Cho dù mũi hơi bị lạnh, tuy nhiên rất thú vị! Nói rồi lại ngửi ngửi mũi.
- Đừng ngửi! Là Huyền Băng Hàn Tích Lộ! Mau rời khỏi đây!
Ngụy Đích kéo lấy Sở Phong đang muốn phi thân lao ra ngoài Đại Hùng bảo điện, chợt vang lên một tiếng quát lạnh: - Đã quá muộn! Một thân ảnh đi vòng ra ngoài này, chính là Lãnh Nguyệt!