Sở Phong và Thiên Ma Nữ cưỡi trên Tiểu Ô một đường về thẳng tới Giang Nam, nhưng Sở Phong không có đến Cô Tô, trái lại chuyển qua hướng Kinh Châu, Thiên Ma Nữ kỳ quái hỏi: - Ngươi không phải là muốn đi Cô Tô thăm vị Mộ Dung đại ca của ngươi sao?
Sở Phong nói : - Thiên Ma Nữ, nàng có còn nhớ rõ cái giếng nước hình vuông trong bức [Tĩnh Dạ Tứ Đồ] ở Thái Bạch Lâu trên mỏm đá Thái Thạch Ki không?
Thiên Ma Nữ gật đầu.
Sở Phong nói : - Ta đã nói là trước đây nhà của ta cũng có một cái giếng nước như vậy, muốn dẫn nàng đi xem!
Trong mắt Thiên Ma Nữ hiện lên một tia kinh ngạc: - Ngươi còn nhớ à?
- Ta vẫn nhớ kỹ! Ta hiện tại sẽ mang nàng đi xem cái giếng nước này!
Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng nói: - Ta cứ tưởng là ngươi sớm đã không còn nhớ nó nữa.
- Mỗi một việc ta đáp ứng nàng, ta đều ghi tạc trong lòng. Ta còn nói qua nếu như ta có được miếng bảo thạch xinh đẹp lộng lẫy kia, ta nhất định sẽ chính tay tặng cho nàng.
Trên mặt Thiên Ma Nữ hiện ra ý cười ngọt ngào, nói: - Ngươi có cái tâm ý này là đủ rồi!
Sở Phong lắc đầu: - Không được! Ta nhất định phải tự tay tặng nó cho nàng, ta nhất định sẽ tìm được miếng bảo thạch kia!
Thiên Ma Nữ cười dịu dàng, phi thân nhảy lên Tiểu Ô, nói : - Hiện tại thứ ta muốn chính là xem cái giếng nước đó của ngươi!
Sở Phong cười, đang muốn nhảy lên, Tiểu Ô đột nhiên đạp mạnh bốn vó, lao đi như một cơn gió, hất lên một đám bụi mù dính đầy lên mặt Sở Phong.
Thiên Ma Nữ quay đầu lại cười nói: - Tiểu Ô lại muốn tỷ thí cước lực với ngươi đấy!
Sở Phong cười hì hì, cao giọng nói: - Ta thấy con Tiểu Ô này của nàng khi chạy trốn ta thì lại chạy rất nhanh!
Vừa nói liền thi triển thân hình đuổi theo, Tiểu Ô trừng mắt với Sở Phong một cái, lại tăng tốc lao đi, Sở Phong lại đuổi theo, Tiểu Ô lại nhanh hơn một chút, một người một con ngựa cứ như vậy đuổi nhau trên quãng đường, Tiểu Ô rất hiếu thắng, chỉ cần Sở Phong vừa đuổi tới gần, nó liền tăng tốc, dù thế nào đều nhanh hơn Sở Phong một chút. Thiên Ma Nữ ở trên ngựa nhìn bọn họ đấu lực, cũng cảm thấy rất thú vị!
Tiểu Ô đã không chỉ một lần cùng phân cao thấp với Sở Phong, dọc theo đường đi, hai đứa đấu với nhau rất hăng say. Cũng nhờ có Tiểu Ô, khinh công thân pháp của Sở Phong lại có tiến bộ nhảy vọt, không chỉ như thế, chưởng pháp của hắn cũng rất có tiến bộ, bởi vì hắn đuổi theo Tiểu Ô, muốn nhảy lên lưng ngựa còn phải qua một cửa của Thiên Ma Nữ!
Sở Phong đã đuổi theo một đoạn đường, không muốn đùa giỡn nữa, phi thân nhảy lên, muốn hạ xuống lưng ngựa, Thiên Ma Nữ vung tay lên, hai đạo chưởng kình đồng thời quét về phía Sở Phong, Sở Phong dẫn dắt song chưởng hóa đi chưởng kình, thế không giảm, vẫn vọt xuống lưng ngựa, song đạo chưởng kình thứ ba, thứ tư của Thiên Ma Nữ đã lập tức phát ra, vẫn còn bức hắn trở xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Sở Phong lại lướt lên lần nữa, liên tiếp biến hóa thân pháp, song chưởng triêm, niêm, liên, tùy, toàn, dẫn, phá, tiếp, khúc sử hết mọi biến pháp, có điều lần này hình như là Thiên Ma Nữ rắp tâm không cho hắn lên ngựa, mặc hắn xê dịch bay nhảy thế nào, vẫn luôn bị buộc trở về mặt đất.
Sở Phong hét lớn một tiếng, phi thân lên lần nữa, bàn tay Thiên Ma Nữ vẫn vung về phía sau, Sở Phong xoay vòng song chưởng, đẩy đi hai đạo chưởng kình của Thiên Ma Nữ, tiếp theo thân hình xoay tròn liên tiếp, thoắt cái tránh đi đạo chưởng kình thứ ba, thứ tư của Thiên Ma Nữ, mắt thấy sắp hạ xuống lưng ngựa, khi mà Sở Phong còn chưa kịp thầm đắc ý về chiêu thức mình mới vừa đột phát ra, đạo chưởng kình thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám của Thiên Ma Nữ đã liên tục đánh ra, không chút do dự bức hắn trở về mặt đất.
Sở Phong đã hơi nổi nóng: - Thiên Ma Nữ, sao nàng có thể chơi xấu phát ra nhiều đạo chưởng kình như vậy chứ!
Thiên Ma Nữ quay qua hắn nhếch miệng, không có trả lời, nhưng Tiểu Ô quay đầu lại "Hí" kêu một tiếng, rất có ý giễu cợt.
Sắc mặt Sở Phong đã có phần không nhịn được, dừng lại nói: - Bỏ đi, nam tử hán đại trượng phu không chơi với ngựa, mày còn không phải cũng quay trở lại để cho tao cưỡi sao!
Tiểu Ô căn bản không để ý tới Sở Phong, đèo Thiên Ma Nữ nhanh như chớp đã tiêu thất bóng dáng.
Sở Phong nổi giận nói : - Hừ! Tao không tin mày không trở lại!
- Chỉ sợ ngươi chờ không được đến lúc nó trở về!
Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng, hơi quen tai, Sở Phong bỗng xoay người, chợt hiện ra một thân ảnh, mười ngón tay như lưỡi câu hóa thành trảo ảnh trùng trùng cào tới Sở Phong, lại là Ô Thứ vẫn còn che mặt.
Sở Phong thân hình lóe lên, thoắt cái lướt ra khỏi trảo ảnh trùng trùng, Ô Thứ kinh ngạc, không ngờ Sở Phong tránh đi lại đơn giản như vậy, song trảo của nàng đan vào nhau, hữu trảo cào tới yết hầu Sở Phong, tả trảo đâm tới ngực Sở Phong, ra chiêu liên tục, hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng!
Sở Phong xoáy vòng song chưởng, vạch ra từng hình cung, không chút thua kém chặn đứng từng đạo trảo ảnh của nàng. Ô Thứ quát lạnh một tiếng, hai tay đan xen vạch nghiêng tới, Sở Phong song chưởng gạt qua hai bên, tách ra hai đạo trảo ảnh, trôi qua hai bên hông mình.
Hắn cười nói: - Ta chẳng qua chỉ 'không cẩn thận' hôn cô một cái thôi, vậy mà cô lại đuổi tới Giang Nam, chắc không phải là muốn ở trước mặt ta biểu diễn Hồ toàn vũ đấy chứ!
Ô Thứ giận dữ: - Tặc tử, ngươi trộm Ngọc Lung Điêu của ta, phá hư đại sự của ta, còn... lần này ta phải đem ngươi xé thành mảnh nhỏ! Quỷ trảo tùng sinh!
Hai mắt nàng lóe lên, tay trái vạch từ trên xuống dưới, tay phải vạch từ dưới lên trên, tiếp theo tay trái vạch từ trái qua phải, tay phải vạch từ phải qua trái, tiếp đó là tay trái đồng thời vạch từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tay phải đồng thời vạch từ dưới lên trên, từ phải qua trái, cuối cùng là hai tay đồng thời vạch từ trên dưới, trái phải, trảo ảnh lăng lệ liên miên trùng trùng mang theo tiếng rít gào đè tới Sở Phong.
Sở Phong hét lớn một tiếng: - Hỗn nguyên Thái cực!
Song chưởng xoay tròn tại trước ngực, giữa hai chưởng chợt xoáy ra một cổ kình khí, màn trảo ảnh vạch tới Sở Phong toàn bộ bị xoáy vào trong đó, Sở Phong lại hét lớn một tiếng, "Nghịch chuyển Càn Khôn!", song chưởng dẫn dắt, cổ kình khí kia đột nhiên hóa thành từng đạo trảo ảnh, vạch tới Ô Thứ giống hệt như vừa rồi đã vạch tới Sở Phong.
Ô Thứ bị kinh hãi, thân hình nhanh chóng xoay tròn liên tục, cũng lại có phần cảm giác giống như Hồ toàn vũ, cuối cùng cũng tránh được màn trảo ảnh của mình đã phát ra, có điều trường bào trên người đã bị trảo phong cắt rách vài nơi!
Ô Thứ kinh sợ nói: - Tặc tử, công phu này của ngươi là gì?
Sở Phong cười hì hì nói: - Cô để ý tới công phu của ta làm gì, cô còn không đi, có tin ta lại mang rắn tới cắn cô không?
- Ngươi dám!
- Ta có gì mà không dám, nếu cô không đi, ta sẽ không chỉ 'không cẩn thận' mà hôn cô một cái đơn giản như vậy, còn phải... hắc hắc! Sở Phong nhìn thẳng vào bộ ngực no tròn của nàng.
- Ngươi... Ô Thứ chính là công chúa Mông Cổ, vả lại luôn luôn tự do phóng khoáng, chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy, hai mắt đã phun ra lửa, giơ lên song trảo, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp, Sở Phong nhất thời yên lòng, cười he he nói: - Cô còn không mau trốn đi, nương tử của ta đã quay lại rồi, một chưởng sẽ cắt đi hai quỷ trảo của cô!
- Hừ! Chỉ sợ ngươi không có cơ hội nhìn thấy!
Mười ngón tay của Ô Thứ rung lên, bỗng dài ra thêm vài tấc, trong nháy mắt hóa thành trảo ảnh đầy trời tập kích qua Sở Phong, Sở Phong xoay tròn song chưởng tại trước ngực, nghĩ lại lấy Hỗn nguyên Thái cực thu trảo ảnh của nàng vào trong đó, có điều nói cho cùng thì hắn công lực còn chưa đủ, có mấy đạo trảo ảnh đã đột phá vòng xoáy, "Vèo vèo" quần áo trước ngực của Sở Phong đã bị cắt đi vài nơi, lập tức có thêm trảo ảnh đột phá vào, cào tới những chỗ hiểm trên toàn thân Sở Phong.
- A ——! Một tiếng thét dài, một bóng đen như quỷ mị xuất hiện tại bên cạnh Sở Phong, ngọc chỉ điểm một cái, vừa vặn điểm tại một trảo trung tâm trong hàng vạn hàng nghìn trảo ảnh, nhưng tựa như là điểm trúng nơi cách đầu rắn bảy tấc, màn trảo ảnh chớp mắt đã bị hóa thành vô hình!