Đám người Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần, Lãnh Nguyệt đã về đến đại viện ở Đôn Hoàng, Thanh Hư nói: - Hôm nay Sở Phong và Thiên Ma Nữ đã trở về Ma Thần tông, chúng ta tạm thời khó mà truy tìm, mọi người trước hết vẫn cứ tự trở về, để tránh bị Ma Thần tông thừa cơ tập kích!
Mọi người cũng cảm thấy có lý, vì vậy đều tự phân tán đi.
Thanh Bình Quân đã đi từ lâu, y bất kể thế nào cũng không thể để một cánh tay của mình bị phế bỏ, điều đó quả thực so với muốn mạng của y còn thống khổ hơn, cho nên y bạt mạng chạy về núi Thanh Thành!
Còn Ngụy Đích, vẻ mặt nàng vẫn đờ ra như khúc gỗ, khi Lãnh Nguyệt mang nàng rời đi, ánh mắt Tây Môn Phục thoáng quét qua nàng, hai mắt đột nhiên hiện lên một ý cười âm lãnh.
Vô Trần trở về phòng, Diệu Ngọc còn đang thẫn thờ ngồi ở bên giường, hai mắt đã mất đi thần thái, nàng cũng không biết vừa rồi mọi người đi vây giết Sở Phong và Thiên Ma Nữ, nàng còn tưởng rằng Sở Phong đã chết dưới kiếm của nàng rồi.
Nàng thấy Vô Trần đi vào, mới đứng lên nói: - Sư phụ!
- Sở Phong chưa chết, đã cùng Thiên Ma Nữ trở về Ma Thần tông! Vô Trần khẽ nói một câu.
- A! Diệu Ngọc kinh ngạc đến ngây người nhìn Vô Trần, hầu như không tin vào hai tai của mình, "Hắn... Hắn chưa chết? !" Nàng căn bản không có nghe được lời nói phía sau, nàng chỉ nghe được bốn chữ "Sở Phong chưa chết"!
Vô Trần gật đầu, Diệu Ngọc biết sư phụ sẽ không lừa gạt mình, nàng thực sự che giấu không được một phần kinh hỉ không hiểu trong nội tâm, mặc dù biết rõ sư phụ đang ngay trước mặt, nàng vẫn không có cách gì che giấu được!
- Hắn... hắn không sao chứ? Diệu Ngọc nhỏ giọng hỏi một câu, nhỏ đến nỗi chỉ mình nàng mới có thể nghe được, còn mang theo vài phần sợ sệt, nàng biết nàng không nên hỏi.
Trong lòng Vô Trần thầm than một tiếng, nói: - Hắn rất tốt! Chúng ta về Nga Mi thôi!
Vô Trần cũng có một chút an ủi, bởi vì hai mắt Diệu Ngọc cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ thanh tú như trước!
oIo
Sở Phong nắm lấy tay Thiên Ma Nữ theo Lãnh Mộc Nhất Tôn đi tới một nơi, hắn bỗng dừng lại, nói: - Không làm phiền tông chủ đưa tiễn nữa, chúng ta từ biệt nơi này.
Lãnh Mộc Nhất Tôn xoay người lại nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nói: - Nếu như ngươi đồng ý trở về Ma Thần tông, ta nguyện nhượng lại ngôi vị tông chủ!
Lời vừa nói ra, thập nhị đường chủ phía sau y đồng thời thất kinh!
Sở Phong lại cười ha ha nói: - Ta tình nguyện làm nhàn vân dã hạc[1], trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ! Thiên Ma Nữ, chúng ta đi! [1]: Chỉ người cuộc sống nhàn hạ, thoát ly thế sự.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói: - Hiện tại toàn bộ giang hồ đều đang truy sát ngươi, nửa bước khó đi! Huống hồ Thiên Ma Nữ vốn là giáo chủ của giáo ta!
- Ta đã không còn là giáo chủ của các ngươi. Thiên Ma Nữ thản nhiên nói.
Thần sắc Lãnh Mộc Nhất Tôn phát lạnh, nói: - Hai vị đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lời y còn chưa dứt, trên người Thiên Ma Nữ đột nhiên bắn ra một cổ sát ý băng lãnh dày đặc, trong nháy mắt như phô thiên cái địa phủ tới Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng với thập nhị đường chủ phía sau y.
Trên người Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng chợt phát ra một cổ sát khí âm lãnh vô bì, không thua kém chút nào!
Mái tóc dài của Thiên Ma Nữ tung lên dương về phía sau từng đợt, mà ống tay áo của Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng lay động từng chút, "Phần phật" vang lên!
Thập nhị đường chủ chảy ra mồ hôi đầy trán, Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn còn là lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ lộ ra nội lực thâm hậu hãi nhân như vậy.
Sở Phong chậm rãi đưa tay duỗi về phía sau lưng, cầm lấy chuôi kiếm, tất cả mọi người đều biết, chỉ cần hắn rút ra trường kiếm, có nghĩa là một cuộc chém giết thảm liệt sẽ lập tức bắt đầu!
Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt giương lên ống tay áo, trên tay có thêm một ống trúc, vô thanh vô tức đã hướng về Sở Phong và Thiên Ma Nữ!
- Thần thủy vừa xuất, quỷ gào thần khóc! Các ngươi tốt nhất suy nghĩ cho kỹ! Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn thẳng hai người.
Thiên Ma Nữ căn bản không có nhìn tiễn đồng kia, thậm chí ngay cả chân mày cũng không có giương lên một chút, chỉ thản nhiên nói: - Thiên Ma Nữ cũng không dễ bị người khác đe dọa!
Hơn thế cổ sát ý trên người nàng trong nháy mắt bạo tăng lên mấy lần, một mảnh cát vàng dưới chân cũng bị sát khí của nàng kích động cuốn tung bay lên!
Sở Phong cũng không rút kiếm, trước mặt Thần thủy tiễn đồng, rút kiếm cũng là dư thừa, hắn chỉ khẽ mà cười nhìn Thiên Ma Nữ.
Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn phát lạnh: - Vậy chớ trách bản tông chủ vô tình!
Ngón tay y đang muốn ấn xuống dưới.
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xông ra che ở trước người Thiên Ma Nữ, quì một gối, nói: - Tông chủ thủ hạ lưu tình!
Chính là Phi Ưng. Tiếp theo bảy vị trong thập nhị đường chủ phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng "Phịch" đồng loạt quì một gối, đồng thanh nói: - Cầu tông chủ thủ hạ lưu tình!
Ngay sau đó lại có hai bóng người râu dài nhẹ nhàng lướt tới, cũng quì một gối, nói : - Tông chủ, thủ hạ lưu tình!
Không chỉ Sở Phong, cả năm vị đường chủ còn lại cũng sợ ngây người, bởi vì hai bóng người lướt tới nào ngờ là Tả hữu tôn sứ!
Phi Ưng là Phi Ưng sứ giả thân tín nhất của Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai vị tôn sứ tả hữu địa vị rất được tôn sùng, còn có bảy vị đường chủ khác, bọn họ lại đồng thời cầu tình cho hai người, thực sự là không thể tin được!
Chỉ nghe hai vị tôn sứ tả hữu nói: - Tông chủ, mười năm trước Thiên Ma Nữ đã có ân tái sinh cho chúng tôi, chúng tôi không dám quên, cầu tông chủ thủ hạ lưu tình!
Bảy vị đường chủ đang quỳ cũng đồng thanh hô: - Cầu tông chủ thủ hạ lưu tình!
Sở Phong giật mình nhìn Thiên Ma Nữ, thì ra bọn họ là vì cầu tình cho Thiên Ma Nữ!
Trong lòng Lãnh Mộc Nhất Tôn ngổn ngang trăm mối, trên mặt lại bất lộ thanh sắc, hai mắt càng ngày càng âm hàn!
Hai vị tôn sứ chợt giơ lên tay phải nói: - Đã như vậy, chúng ta sẽ tự đoạn hai tay, để báo đáp ân tái sinh ngày đó của Thiên Ma Nữ!
Bảy vị đường chủ đang quỳ cũng cùng giơ lên tay phải!
Nét âm hàn trong hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt thu lại, thong dong cười, nói: - Hai vị tôn sứ, các vị đường chủ, xin đứng lên!
Ống tay áo giương lên, tiễn đồng đã được thu vào trong tay áo.
Mọi người đứng lên, Lạnh Mộc khẽ cười nói: - Một trận chiến mười năm trước, sao ta không biết Thiên Ma Nữ bằng sức lực một mình, đã cứu vớt hàng vạn hàng nghìn huynh đệ ở trong nguy nan, đại ân đại đức này, cho dù chết cũng khó mà báo đáp. Nhưng Lãnh Mộc Nhất Tôn ta mười năm nay trùng tổ Ma Thần tông, từ ngày Ma Thần tông trùng lập, Lãnh Mộc Nhất Tôn ta đã lập thệ, là hoàn thành nguyện vọng của tôn chủ, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, ai dám ngăn trở Ma Thần tông ta nửa bước, cho dù Ngọc đế hàng lâm, Diêm vương xuất điện, cũng giết —— không ——từ!
Nói xong lời cuối, giọng điệu của y trở nên đặc biệt âm hàn băng lãnh, mọi người không khỏi trong lòng run lên!
- Có điều... Lãnh Mộc Nhất Tôn lại đổi giọng, nhìn Sở Phong và Thiên Ma Nữ, nói: - Ma Thần tông ta cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, hôm nay ta có thể cho hai vị rời đi, từ nay về sau, Thiên Ma Nữ cùng Ma Thần tông ta không còn ân nghĩa gì nữa, Thiên Ma Nữ phải giao ra Thiên ma chỉ hoàn!
Thiên Ma Nữ thản nhiên nói: - Ta đã không còn là giáo chủ, Thiên ma chỉ hoàn từ lâu đã không thuộc về ta!
Nói xong hất tay lên, một chiếc nhẫn màu xanh thẫm bay thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, Lãnh Mộc Nhất Tôn đưa tay tiếp lấy, chỉ thấy chiếc nhẫn thông thấu màu xanh thẫm, lục quang lưu chuyển, tựa như có ma lực nhiếp nhân tâm thần!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn chiếc nhẫn trong tay, cũng che giấu không được sự kinh hỉ trong nội tâm, hai mắt lấp lóe quang mang, y bỗng đem chiếc nhẫn giơ lên cao, thập nhị vị đường chủ, Phi Ưng, hai vị tả hữu tôn sứ đồng thời quỳ xuống mặt hướng về chiếc nhẫn, đồng thanh hô lên: - Chỉ hoàn tái hiện, ma thần trùng sinh!
Khóe miệng Lãnh Mộc Nhất Tôn không tự chủ được lộ ra mỉm cười.
Sở Phong lại bỗng chốc bị ngây dại, hắn nhớ tới một câu cảnh kỳ của Thiên Cơ Phong: Vân Mộng hiện, Ma thần xuất!
Chẳng lẽ câu "Ma thần" trong câu "Ma thần xuất" căn bản không phải chỉ mình, kỳ thực là ám chỉ "Ma thần trùng sinh" ? Chẳng lẽ Ma Thần tông có được Thiên ma chỉ hoàn, có thể khiến Ma thần sống lại? Nếu nói như thế, chẳng lẽ mình thực sự là người mở ra thiên kiếp? Bởi vì Thiên Ma Nữ tái hiện giang hồ, lại giao ra Thiên ma chỉ hoàn, đều bởi vì nguyên do là minh!
- Chúng ta đi! Thiên Ma Nữ kéo lấy Sở Phong đang muốn rời đi, Phi Ưng, hai vị tả hữu tôn sứ còn có bảy tên đường chủ không hẹn mà cùng đồng loạt chuyển hướng qua nàng, cũng quì một gối nói: - Ân đức tái sinh, không dám ngôn báo, bảo trọng!
Thiên Ma Nữ dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt đảo qua mọi người, phảng phất như lại nhớ tới những năm tháng oai phong một cỏi, ngông cuồng mười năm trước, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Phi Ưng!
- Giáo chủ, bảo trọng! Hai mắt Phi Ưng đã lấp lóe lệ quang.
- Ta đã không phải là giáo chủ của ngươi!
- Ngài vĩnh viễn đều là giáo chủ trong lòng Phi Ưng!
- Phi Ưng, tay trái ngươi còn thường xuyên thấy đau không?
- Giáo chủ... Mắt Phi Ưng hầu như đã tuôn ra nước mắt!
Sau khi Sở Phong và Thiên Ma Nữ rời khỏi, Lãnh Mộc Nhất Tôn lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn trong tay, lẩm bẩm: - Tứ linh thần vật, cuối cùng cũng có được cái thứ nhất...
Đột nhiên y nói với Phi Ưng: - Phi Ưng, ngươi lập tức đem Thiên ma chỉ hoàn này giao cho tứ đại trưởng lão, có chiếc nhẫn này, tứ đại trưởng lão nhất định có thể thành công!
- Vâng, Phi Ưng lập tức đi ngay!
Sở Phong và Thiên Ma Nữ lẳng lặng đi trong bóng đêm, hai người cũng không có nói gì, vốn đã hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đáng lý phải thấy vô cùng vui vẻ, nhưng mà trong lòng hai người lại nặng trĩu không nói nên lời, nhất là Sở Phong, sắc mặt càng ảm đạm.
Thiên Ma Nữ lại là hung thủ sát hại cha mẹ Ngụy Đích, điều này quả thực là tạo hóa trêu ngươi, hắn thực sự không biết nên làm sao đi đối mặt với hai người, trong lòng cũng biết không có khả năng hóa giải được đoạn cừu hận này, cái gọi là "Mối thù cha mẹ, bất cộng đái thiên!"
Thiên Ma Nữ đương nhiên biết tâm tư của Sở Phong, nàng đương nhiên thấy được mối thâm tình giữa Sở Phong và Ngụy Đích, nàng so với Sở Phong càng thống khổ hơn, càng đau thương hơn, song nàng không có biểu lộ ra, nàng không muốn cho Sở Phong thêm lo lắng nữa!
Hai người không có tìm nơi ngủ trọ, chỉ ngủ dựa vào một gốc cây đại thụ, cho đến tận một khắc hai người chợp mắt, hai người cũng chưa có phát ra một tiếng nào!
Nửa đêm, ánh trăng trên hoang mạc đặc biệt sáng tỏ, cũng đặc biệt thanh lãnh. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Thiên Ma Nữ chậm rãi mở mắt ra, Sở Phong đang tựa vào trên người nàng ngủ say giống như một đứa bé, nàng nhìn Sở Phong thật lâu, sau đó từ từ đứng lên, rất chậm rất chậm, vì sợ làm Sở Phong giật mình tỉnh giấc.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng sáng tỏ, nhưng chỉ có thể chiếu trên hoang mạc mênh mông, có vẻ thê lạnh vô hạn.
Nàng cúi đầu nhìn thật sâu Sở Phong, y phục thanh lam, trường kiếm cổ, dáng tươi cười còn có một vết chỉ ngân, nàng muốn đem giờ khắc này vĩnh viễn khắc vào trong lòng! Bởi vì đây là lần cuối cùng nàng nhìn chăm chú vào Sở Phong!
Nàng bỗng quay đầu lại, cất bước rời đi!
Nàng mới vừa đi bước đầu tiên, nhưng cảm thấy ống tay áo bị căng, Sở Phong không biết lúc nào đã đứng lên, nắm lấy một góc tay áo của nàng, nhu tình nhìn nàng, nhẹ giọng nói: - Nàng đã phiêu bạt mười năm, còn muốn tiếp tục phiêu bạt nữa sao?
Cả người Thiên Ma Nữ chấn động, lập tức dựa vào trong lòng Sở Phong, hai hàng nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống ngực áo Sở Phong. Sở Phong ôm chặt lấy nàng, hai mắt cũng chớp động lệ quang.
Hắn thực sự là sợ, hắn biết nếu như lúc này đây Thiên Ma Nữ bỏ hắn đi, hắn sẽ không có cơ hội tìm Thiên Ma Nữ nữa.
Sở Phong nâng lên khuôn mặt Thiên Ma Nữ nói: - Ta nói rồi, ta muốn cùng nàng trường kiếm giang hồ, hiện tại chúng ta liền xuất phát, phiêu bạt chân trời, tiêu dao thiên hạ!
Nói xong kéo lấy tay Thiên Ma Nữ, tiêu thất trong màn đêm mênh mông!