Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 129: Thạch ốc mật nghị


Sở Phong và Ngụy Đích nhảy đi qua hành lang, vừa chuyển qua phía bên phải, lập tức tiến vào một đại điện rất rộng lớn. Đại điện trống trơn, không một bóng người, phía đối diện có một bậc thang bằng đá uốn lượn hướng lên trên, xem ra là thông lên tầng thứ hai.

Hai người xuyên qua đại điện, đi tới bên cạnh cầu thang đá, không có động tĩnh, thế là dọc theo cầu thang đá dè dặt đi lên. Cầu thang đá này quả nhiên là dùng để đi lên tầng thứ hai, tầng này cũng là một đại điện, nhỏ hơn so với tầng thứ nhất, cũng trống trơn, vẫn không có chút động tĩnh, lại men theo cầu thang đá đi lên tầng thứ ba, tại chính giữa đại điện tầng này xây một gian thạch ốc rất lớn hình vuông, thạch ốc rất cao, đại điện cao đến năm trượng, thì thạch ốc này cũng cao đến bốn trượng. Bên cạnh thạch ốc có một cầu thang đá khác dùng để đi lên tầng thứ tư, hai người không dám đi lên nữa, bởi vì tầng phía trên khả năng chính là tầng thượng.

Hai người quan sát thạch ốc, thạch ốc chỉ có bốn vách tường ngoại trừ một cái cửa ở đối diện, cũng không có cái cửa nào khác, thậm chí cửa sổ cũng không có một cái, nhưng tại đỉnh thạch ốc còn để thông vài lỗ nhỏ xem như là dùng để thấu quang thông khí.

Hai người lướt tới bên cạnh cửa thạch ốc, bên trong không có một bóng người, ở giữa đặt một cái bàn bằng đá dài, hai bên có hai cái ghế dài bằng đá, xem ra thạch ốc này hình như dùng để nghị sự.

Ngụy Đích ra hiệu phải ẩn núp đi, Sở Phong nhìn bốn phía, trống trơn, căn bản không có chỗ có thể ẩn thân, chỉ đành ngữa hai tay hai bên, lắc đầu. Ngụy Đích lại giơ ngón tay chỉ đỉnh thạch ốc, sau đó hai tay giao nhau đặt ở trước ngực. Sở Phong hiểu ý, bèn vươn hai tay, giao nhau đặt ở trước ngực, Ngụy Đích lập tức phiêu thân dựng lên, đầu ngón chân điểm lên lòng bàn tay giao nhau của Sở Phong phóng lên, Sở Phong liền cố sức nâng, thế là Ngụy Đích phiêu thân lên đỉnh thạch ốc.

Ngụy Đích đã lên nóc nhà, nhưng còn Sở Phong thì làm thế nào đây? Hắn tự có phương pháp. Chỉ thấy hắn hai tay hai chân dán lên vách đá, chậm rãi bò lên trên, tuy nói là bò, còn không bằng nói là bơi thì càng chuẩn xác hơn. Ngụy Đích ở trên nhìn thấy, đối với chiêu thức ấy của hắn thực sự là thán phục, phải biết rằng vách tường thạch ốc này vô cùng bằng phẳng và nhẵn bóng, cho dù cao thủ đứng đầu tinh thông Bích hổ du tường cũng không nhất định có thể dễ dàng đi lên.

Sở Phong Sở Phong bò cũng không nhanh, bởi vì vách tường này đích thực rất nhẵn bóng. Ngay khi hắn sắp bò tới nóc nhà, phía sau cầu thang đá ở trên chợt có tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên có người đang từ phía trên đi xuống. Sở Phong khẩn trương, người bên trên một khi xuống đây, liếc mắt một cái há lại không thấy trên vách tường đang bò một người!

Ngụy Đích giương lên tay phải, ống tay áo tuyết trắng liền bay ra, vô thanh vô tức bay tới bên người Sở Phong, quấn lấy cánh tay trái của hắn, lôi kéo lên trên, đưa cả người hắn lên đến nóc nhà. Sở Phong đối với chiêu tụ công này của Ngụy Đích thực sự thán phục không ngớt, ai ngờ hắn chỉ lo thán phục, quên đứng vững thân thể, Ngụy Đích vừa thu lại ống tay áo, hắn nhất thời chân đứng không vững, dưới tình thế cấp bách đưa tay ra lại kéo lấy eo thon mảnh mai của Ngụy Đích, nhằm ổn định thân hình.

Ngụy Đích đang muốn oán trách lườm hắn, trên cầu thang đá đã hiện ra bóng người, hai người vội vàng cúi người xuống, song song nằm ở trên nóc nhà, nín hơi tĩnh khí, tay kia của Sở Phong còn ôm lấy lưng Ngụy Đích, cũng không dám dời đi. Mặt Ngụy Đích nổi lên một áng mây đỏ, lại không thể tránh được, chỉ đành mặc cho Sở Phong ôm lấy.

Từ trên cầu thang đá đi xuống năm người, bọn họ đi thẳng vào thạch ốc, ngồi xuống hai bên bàn đá, hiển nhiên bàn đá này xác thực là bọn hắn dùng để nghị sự. Sở Phong và Ngụy Đích xuyên thấu qua lỗ nhỏ trên nóc nhà nhìn thấy rõ mồn một, trong năm người này, trong đó hai người chính là tả hữu hộ pháp ngồi ở một bên; bên kia, có một người mặc y phục dài màu xám trắng, mặt trên thêu một đồ án phi thiên thần thử, giống như đúc đồ án Thần Thử ở trên đại môn thạch điện, xem ra người này là Đỗ đường chủ của phân đường Ma Thần Tông này. Tên đường chủ này thân hình thấp bé, khuôn mặt loắt choắt, hai con ngươi vừa tròn vừa nhỏ, hình thù quả thực có vài phần như con chuột. Chẳng qua nếu hắn có thể đảm nhiệm người đứng đầu một đường, nhất định hắn có chỗ hơn người. Kế hắn ngồi là một người trang phục sư gia, da mặt hơi trắng, để râu dê, tay cầm một cây quạt, rất thản nhiên phe phẩy, cây quạt đó toàn thân màu xanh sẫm, không có chút tạp sắc. Kế sư gia ngồi một hắc y nhân, nhìn thân hình thì chính là tên hắc y nhân vừa rồi theo dõi hắn đến đây.

Chỉ nghe thấy tả hữu hộ pháp nói trước:
- Thật không biết tông chủ vì sao phải dùng hai tên phế vật vô dụng kia! Bọn chúng ngoại trừ biết thi tiết dâm tà, quả thực không làm nên trò trống gì!

Sư gia phe phẩy cây quạt, thong dong nói:
- Hai vị hộ pháp chớ nóng, nếu tông chủ đối đãi với bọn họ như vậy, ắt tự có đạo lý.

- Quỷ sư gia chẳng lẽ biết ngọn nguồn?
Hai vị hộ pháp hỏi.

Quỷ sư gia mỉm cười, nói :
- Ta không ngại bật mí hai câu cho hai vị hộ pháp biết, tông chủ nhìn trúng cũng không phải là hai tên đó, mà là đại nhân vật đứng phía sau bọn hắn!

- Đại nhân vật?

Quỷ sư gia phe phẩy quạt:
- Vị nhân vật này sợ rằng ngay cả tông chủ cũng phải né tránh ba phần, hai vị tốt nhất vẫn là không nên đắc tội hai lão quái vật đó.

- Sao?
Tả hữu hộ pháp quả thực rất kinh hãi, không chỉ bọn họ giật mình, ngay cả Sở Phong và Ngụy Đích nằm ở phía trên cũng thầm cả kinh, là nhân vật nào mà ngay cả tông chủ Ma Thần Tông cũng phải né tránh ba phần!

Sở Phong ôm lấy eo nhỏ của Ngụy Đích, nằm ở bên cạnh nàng ngưng thần tĩnh khí nhìn phía dưới, hoàn toàn không phát giác ra nơi vai trái của mình bị Lãnh Nguyệt đâm thủng một kiếm đang từ từ thấm ra một chút máu, vết máu đang dần dần loang ra. Nguyên là vừa rồi Ngụy Đích khi dùng ống tay áo quấn lấy cánh tay trái của hắn để mạnh mẽ kéo hắn lên, đã khiến cho vết thương của hắn vỡ toang, máu đang từ từ chảy ra, rướm thành một giọt máu đang treo lủng lẳng, tùy thời sẽ nhỏ xuống!

Đỗ đường chủ mở miệng, thanh âm the thé, cũng có vài phần như chuột. Hắn nói:
- Hai vị hộ pháp cũng không cần lại cằn nhằn nữa, dù sao thì hôm nay hai lão quái vật đó cũng đã sống dở chết dở rồi, ta thấy hơn phân nửa là cũng không sống được, hai vị hộ pháp ngày sau sẽ được thanh tịnh nhiều hơn.

Tả hữu hộ pháp ha ha cười, nói :
- Việc này thôi vậy, chúng ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, làm sao dám nghịch ý tông chủ chứ, trước mắt quan trọng hơn cả chính là việc Cái Bang đại hội ở Thương Châu. Đỗ đường chủ, sự tình tiến triển thế nào rồi?

Đỗ đường chủ lúc này nhìn về phía tên kia hắc y nhân kia, hắc y nhân nói:
- Hai vị hộ pháp yên tâm, thuộc hạ đã án theo đường chủ phân phó đã bố trí tốt nhân mã. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

Tả hữu hộ pháp gật đầu, nói :
- Lần này nhất thiết phải để cho Hoàng Phủ trưởng lão lên làm bang chủ Cái Bang, nhưng tên Bá Thúc Ngao kia hình như cũng là một nhân vật, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm được chức vị đà chủ, vả lại rất được nhân tâm, cũng không biết võ công của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu...

Đỗ đường chủ không nói gì, lại nhìn phía Quỷ sư gia. Quỷ sư gia phe phẩy quạt nói:
- Ta đã âm thầm sai người thử qua, võ công của tên Bá Thúc Ngao quả thực còn cao hơn so với Hoàng Phủ trưởng lão!

- Hả?
Tả hữu hộ pháp thầm kinh ngạc.

- Tuy nhiên hai vị hộ pháp yên tâm, đã trải qua một phen an bài của ta, danh vọng của Hoàng Phủ trưởng lão rất cao, hơn nữa chúng ta còn đang âm thầm giúp hắn gây dựng thanh thế, hắn lại là một trong tứ đại trưởng lão, Bá Thúc Ngao suy cho cùng trải đời vẫn còn thấp.

- Nhưng mà tại Cái Bang đại hội, cuối cùng vẫn là lấy luận võ định bang chủ, Hoàng Phủ trưởng lão có thể có mười phần nắm chặt đánh bại Bá Thúc Ngao không?

- Ha ha ha ha!
Quỷ sư gia phe phẩy cây quạt, ung dung nói:
- Bá Thúc Ngao cho dù có bản lĩnh thế nào, sợ rằng đến lúc đó cũng sử không ra sức lực.

Đỗ đường chủ nói :
- Có Quỷ sư gia một tay an bài, hai vị hộ pháp cứ việc yên tâm.

Tả hữu hộ pháp gật đầu nói:
- Lần này Võ Đang ra sức thúc đẩy Cái Bang đại hội lần này, nhưng lại tiết kiệm rất nhiều thời gian cho chúng ta. Chỉ cần Hoàng Phủ trưởng lão thuận lợi đánh bại Bá Thúc Ngao lên làm bang chủ, chúng ta lại lấy vật mà tông chủ đưa tới...

Đúng lúc này, giọt máu đọng ở trên vai trái Sở Phong đang vô thanh vô tức nhỏ xuống, lọt qua lỗ nhỏ nóc nhà, đang nhỏ xuống tại chính giữa bàn đá!