Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 41-42: 41 Ban hôn - 42 Uống rượu

41: Ban hôn

Một hai năm sau đó, Đại Nam dân số lại đông hơn Kinh Thành là điểm tập trung không thể chứa nổi.Liền mở rộng phần lãnh thổ, đương nhiên không tránh khỏi sẽ chiến đấu.Vẫn là đại tướng quân anh dũng thiện chiến Tư Duệ Kỳ Vũ cầm quân đi đầu, cuối cùng sau một tháng lãnh thổ lại được mở rộng, bắt tay vào việc xây dựng.

Dương Tiểu Nguyên dẫn theo hai đứa nhỏ nhà mình vừa mới biết đi chập chững đến khu vực ngoài thành.Bên ngoài đã bắt đầu xây dựng tường thành để ngăn cách nguy hiểm và đảm bảo an toàn bên trong.

Còn vì sao y đến đây à, đương nhiên là vì Dương Tiểu Nguyên phụ trách y tế cho mọi người rồi.Nhưng y cũng không làm một mình và cũng không đến đây một người.Bên cạnh y là Dương Tiểu Cẩn hay đã đổi thành Dương Tiểu Anh.

Chữ Anh ở đây là từ cuối của tên một loài hoa là Bồ Công Anh, đây là một loài hoa mang ý nghĩa một tình yêu trong sáng mãnh liệt.Nhưng Dương Tiểu Nguyên khi nghĩ ra cái tên này, y không đề cấp ý nghĩa trong tình yêu mà là theo như cái nhìn của y thì loài hoa này tượng trưng của sự tự do.

Dương Tiểu Nguyên rất thích bồ công anh, trong suy nghĩ của y tuy nó có thể là một loài cỏ dại, mọc ven đường nhưng đó cũng nói lên cho sức sống sinh tồn mãnh liệt.Cho dù trong hoàn cảnh này cũng cố gắng mà sinh sôi, nãy nở.Bông hoa nở rộ rồi bị làn gió thổi đi, bay tới một Nhấ đất mới, tự do tự tại.

Lúc đó Dương Tiểu Cẩn muốn Dương Tiểu Nguyên giúp mình tìm một cái tên khác, thân là biểu huynh y liền hỏi Tiểu Cẩn có thích cái tên này không?.Nhận được câu trả lời đồng ý, từ đó về sau liền không còn người tên Dương Tiểu Cẩn mà chỉ có Dương Tiểu Anh.

Về sau liền đi theo Tiểu Nguyên bên người học hỏi y thuật, năm đó suýt nữa y sinh khó Tiểu Anh cũng sợ đến xanh mặt.Về sau liền chú trọng thân thể của biểu huynh mình, à không bây giờ phải là

ca ca mới đúng vì Tiểu Nguyên không cho Tiểu Anh gọi mình là biểu huynh nữa.

Theo sau còn là tùy nữ thân cận của cả hai, Tiểu Hồng và A Nhất*.

* Tiểu Hồng là tỳ nữ của Tiểu Nguyên do lâu quá không cho xuất hiện, Mộc cũng quên mất tên nàng nên thấy khúc đầu khác khúc sau khác thì các bạn cũng hiểu rồi ha, còn A Nhất là tỳ nữ của Tiểu Anh nha.

" Ây là Kính Vương sao ?" Dương Tiểu Nguyên nhìn nam nhân cao lớn trước mặc, người này là mười mấy năm về trước y cứu là Võ Mặc Quân.

Lại thấy tên này làm vương gia rảnh rỗi tới nổi mỗi ngày đều chạy đến đây sao? hơn nữa cũng đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia thất? không phải có bệnh khó nói đấy chứ.Hoàng thái hậu cũng vô cùng lo lắng về nhi tử này, buồn rầu mãi không thôi.

Đương Nhiên Võ Quân Mặc sẽ không biết Dương Tiểu Nguyên đang suy nghĩ đủ thứ trong đầu, hắn đến cũng là có mục đích cả.Mà đương nhiên là không phải vì phu nhân tướng quân rồi.

Sau khi suy nghĩ đủ rồi thì y ngước mắt lên thấy Võ Quân Mặc luôn nhìn về phía Dương Tiểu Anh, mà y lại thấy tiểu đệ đệ nhà mình ngại ngùng nhìn xuống đất.Trong lòng y cũng hiểu rõ, hán tử và ca nhi độc thân ngại ngùng nhìn nhau thì còn ý gì nữa chứ ?.

" Tiểu Anh đệ cùng với Tiểu Hồng xem tụi nhỏ giúp ta nhé.Huynh phải đi xem xét thôn trang cái đã " Dương Tiểu Nguyên mỉm cười nói.

" được " Dương Tiểu Anh gật đầu đáp ứng, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan.

Nói xong y rời đi, để lại mấy người lớn cùng hai đứa nhỏ.Tiểu An An dơ tay về phía Võ Mặc Quân ý tứ muốn bế.

" ây yo, con cũng nặng thật đấy " Hắn bế đứa bé lên nói.

" là tiểu nữ hài mà nặng thế sẽ không ai thèm đấy" Võ Mặc Quân trêu chọc nói.

" mới...mới không..nặng " Tiểu An giọng sữa chu ra bất bình nói.

" được rồi, ngài đừng chọc Tiểu An nữa " Dương Tiểu Anh lắc đầu, lần nào cũng chọc đứa nhỏ thôi.

" ừm " Võ Mặc Quân cười nhìn y.

Khung cảnh thật sự rất hài hòa đó, không lâu sau Dương Tiểu Nguyên cùng Tư Duệ Kỳ Vũ từ xa đi lại, có vẻ như đang nói gì đó . Mấy người Dương Tiểu Anh cũng có thể nghe thấy đối thoại của hai người.

" phu quân, mẹ mới hỏi em là bây giờ Tiểu Anh cũng xem như là con trai ruột của nhà Họ Dương rồi thì cũng phải tìm chỗ tốt gả đệ ấy " Y thở dài, cái này là mẹ Dương hỏi y thật.Bây giờ Tiểu Anh cũng ở nhà mẹ đẻ của y, bọn họ thấy tuổi của Tiểu Anh cũng lớn rồi nên lo lắng là điều đương nhiên.

" để ta về nói với mẹ, để cho hai người chọn xem hộ nào tốt " Tư Duệ Kỳ Vũ thấy cũng có lí, mấy chuyện này nên để các bà mẹ làm thì phải nói chỉ có đỉnh.

Dương Tiểu Nguyên mỉm cười, mắt khẽ liếc về phía Võ Mặc Quân quả nhiên thấy sắc mặt hắn ta đại biến.

Qua hôm sau liền có thánh chỉ đến Dương gia, thánh tượng ban hôn cho Kính vương cùng với Dương Tiểu Anh, lễ thành hôn sẽ diễn ra vào cuối tháng này.

Ở phủ tướng quân, Dương Tiểu Nguyên ngồi ăn hạt dưa, cười thầm một cái tính tính ngày thì nay đã hai mươi rồi cuối tháng thành thân có phải quá sớm rồi không Kính Vương?.

..........

Ngoại truyện

" hoàng huynh, mau ban hôn cho đệ đi " Võ Mặc Quân hối hả chạy vào cung, thúc giục hoàng huynh của mình.

Võ Thiên Quân cũng không hiểu chuyện gì, lập lức ban hôn theo ý của đệ đệ mình.Đã vậy còn yêu cầu là cuối tháng, hoàng đệ à có cần gấp vậy không.

"..." Võ Thiên Quân cạn lời, hạ chiếu chỉ.

Dương Tiểu Nguyên khi nghe tin, thánh thượng ban hôn y cười ranh mãnh " chuyện gì cũng tới tay ta "


42: Uống rượu


Mùa hè nắng nóng, Dương Tiểu Nguyên chán nản không có chuyện gì làm liền nằm lăn ra trên bàn.Mắt nhìn ra hướng của đình viện, như đang chờ ai đó.

Liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng uyển chuyển của một nữ nhân, nàng mặc tranh y màu vàng trên đó thêu vài bông hoa y không biết tên, không lâu sau đến một phụ nhân nữa.

Dương Tiểu Nguyên vui vẻ vẫy tay gọi.

" Muội muội "

Tiểu muội của y Dương Ngọc Hoa bây giờ là thê tử của tiểu tử Tư Duệ Phong kia.

Chuyện của cặp đôi này cũng rất khôi hài, người ngoài nhìn vào liền biết cả hai có ý với nhau.Nhưng chẳng ai lên tiếng, Tiểu Hoa chờ Tư Duệ Phong mãi vẫn chẳng chịu nói muốn lấy nàng.Chờ mãi đến đã hai mươi hai tuổi hắn vẫn cứ không ngỏ lời với nàng.

Nhưng Dương Ngọc Hoa là ai chứ chính là muội muội của phu nhân tướng quân Dương Tiểu Nguyên.Từ nhỏ nàng đã được huynh trưởng mình dạy dỗ, hạnh phúc phải tự mình nắm lấy phải do bản thân quyết định.Do đó nàng liền quyết đoán mà hẹn gặp Tư Duệ Phong.

Dương Ngọc Hoa hít vào một hơi thật sâu, nàng nghiêm túc nói " A Phong, ta thích ngươi nếu ngươi cũng có tình cảm với ta thì liền thành thân không thì đường ai nấy đi... "

Nàng chưa nói hết câu thì Tư Duệ Phong lại rưng rưng nước mắt, Dương Ngọc Hoa liền bị giật mình nàng đã làm gì đâu mà người đã khóc rồi.Trong giây phút đó nàng cảm thấy mình thật sự quá khốn nạn, cư nhiên làm cho đại nam nhân nhà người ta khóc.

" muốn, ta...liền trở về nói phụ mẫu qua đưa sính lễ ...hức...muội đừng bỏ ta ..." Tư Duệ Phong ôm chầm lấy Dương Ngọc Hoa khóc nức nở.

Nhìn thấy mỹ nam khóc nàng cũng không đành lòng mà ôm lấy hắn.Thật bất đắt dĩ mà làm bảo mẫu dỗ dành một đứa trẻ lớn xác.Từ hôm đó trở đi thì thời gian trôi qua cũng đã nửa năm, nàng về nhà họ Tư Duệ làm dâu cũng đã bốn tháng.

Những chuyện như chị em bạn dâu đấu đá, mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn hay người chồng gia trưởng hoàn toàn không xảy ra, hay không có khả năng.Tư Duệ gia chỉ có hai đứa con, một người là phu quân của ca ca nàng, còn kẻ kia là chồng của mình thì làm gì có xích mích.

Hơn nữa mẹ Tư Duệ rất tốt coi cả hai như là con ruột của mình mới có cảnh mẹ chồng nàng dâu người ngoài đình mà nâng chén uống rượu a!.Kể ra làm dâu cũng nhàn phết!.

" 1,2,3 yo !!!" Dương Tiểu Nguyên nâng chén khí thế hô lớn, cái ly nước màu trắng sóng gió trong tay đưa lên cao cười một cái cụng với hai cái ly kia.

" không say không về " Lí thị khuôn mặt hơi hồng cười nói.

Dương Ngọc Hoa để chân lên một cái ghế bên cạnh " yo đeeee "

Đám tì nữ bên cạnh cũng không ngăn cản được, các nàng liền ngồi xoay tròn lại với nhau, cũng không có dáng vẻ thục nữ gì trực tiếp ngồi xuống bậc thềm.Tiểu Hồng ngồi cắn hạt dưa ghé đầu vào nói.

" kể ra làm nha hoàn cũng nhàn!"

Hai tì nữ cũng gật đầu, chủ tử vui vẻ mà cụng ly thì bọn họ cũng thoải mái mà ngồi tám chuyện.Giữa thời buổi loạn lạc còn được an nhàn như vậy thật ra rất tốt, thoáng một chốt bọn họ ở phủ tướng quân đã hơn mười năm.

Ngoảnh đầu lại tốt hơn cuộc sống hơn trước rất nhiều, cũng thật cảm thấy may mắn vì gặp chủ tử tốt.

" hai đứa không biết đâu, lão đầu tử kia thật sự già rồi mà hay làm nũng lắm " Lí thị than vãng nói.

" lúc con tỏ tình vậy mà A Phong trực tiếp khóc, hai người không biết khi đó xấu hổ bao nhiêu đâu.Rất nhiều người nhìn đấy!" Dương Ngọc Hoa vẫn còn oán giận chuyện đó, nàng cảm giác mình như một tra nữ lừa gạt tình cảm của nam nhân nhà lành vậy đó.

" hai người còn không biết đâu, A Vũ chàng ấy vậy mà khóc sợ con yêu con hơn chàng ấy " Dương Tiểu Nguyên thở dài nói, nhận được ánh mắt của hai người kia, cả ba liền như ngầm hiểu ý cụng ly một cái nói.

" nam nhân Tư Duệ gia là vậy đều là túi khóc!"

Nhưng sau đó Lí thị bật cười nói " chỉ là cách này rất hiệu quả "

" làm sao mà giận được khi thấy cái nhan sắc nghịch thiên đó khóc " y cười bất lực nói.

Cả ba nhìn nhau như thể bạn tri kỉ lâu năm ngồi nói đủ thứ tật xấu của lão công nhà mình.Cả ba liền cứ hai ba yo cụng ly không ngừng, tựu lượng không cao nhưng hứng khởi bừng bừng bộ dạng ta là nghìn ly không say.

Cuối cùng say quên trời đất, ngồi trong đình nhìn hoa ở bên trong ao lại nói là mỹ nữ! nhìn thấy cá lại nói con thỏ muốn đi bắt chơi!.Đám nô tì bị chủ tử mình say đến chịu không nổi, lộng thế não mà ba người các nàng cũng bị bắt đến cùng uống.

Thế là cả sáu người say nắm tay cũng nhau nhảy nhạc đến quên trời đất.Thế nào cũng không chịu ngừng, đến lúc ba đại nam nhân về nghe người báo liền tá hảo cấp tốc đem lão bà nhà mình về, cấp giải rượu để tỉnh táo lại.Từ đó về sau ba người thê tử quyền lực trực tiếp bị cấm đụng vào rượu.