Cô Công Quả Thụ

Chương 2

“Kim Jaejoong, từ ngày mai cậu tiếp nhận công tác của cô Cao.”

Một câu của Jung Yunho, đem Kim Jaejoong bình thường vô cùng đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió!

Ánh nắng sáng ngời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, phản chiếu lên người đàn ông ngồi trước mặt, tuy đang cúi đầu cũng khiến cho Kim Jaejoong cảm thấy có chút tán thưởng.

Dù đồng dạng là nam nhân nhưng tại sao khí chất trên người kia lại hấp dẫn Kim Jaejoong vậy?

“Từ ngày mai trở đi, tám giờ cậu đến công ty, có được không?”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng nói tràn ngập sự áp bức như thể một mệnh lệnh!

“Dạ, được!”

“Trước lúc tôi đến công ty, cậu phải sửa sang lại toàn bộ các văn kiện cùng với lịch trình làm việc của tôi trong ngày, đặt trên bàn tôi.”

“Dạ, được!”

“Làm việc với tôi, tôi hi vọng cậu có thể công tư phân minh, đương nhiên tôi không hề lãnh khốc vô tình như mọi người vẫn lén nói, cũng sẽ biết thông cảm với nhân viên của mình, cho nên ----- cậu không cần câu nệ như vậy!”

Vừa mới bắt đầu, Yunho đã thấy Kim Jaejoong luôn nắm góc áo của cậu, chẳng lẽ mình khủng bố như vậy sao?

“Dạ, được!” Kỳ thật Jaejoong từ nhỏ đã có tật xấu như vậy, ở nơi nào hơi nghiêm túc một chút, cậu sẽ bất giác cảm thấy khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương đến mức khiến người ngoài cảm thấy có chút ngốc!

“Những thứ khác không có gì đặc biệt cả, được rồi, cậu ra ngoài làm việc đi!”

“Dạ!”

Dạ, được…. Từ lúc đến đây, cậu ta tựa hồ chưa từng nói một câu hoàn chỉnh. Tuy nhiên, người như vậy lại rất phù hợp với ý mình ---- Ít nói, không tranh cãi! Nhưng xã giao mà cũng nói như vậy thì liệu có ổn không nhỉ? Đây là đánh giá của Jung Yunho về biểu hiện của Kim Jaejoong.

Còn ở bên kia, quyết định của Jung Yunho tưởng chừng như đơn giản nhưng lại khiến cuộc sống nguyên bản rất bình yên của Kim Jaejoong trở nên đầy sóng to gió lớn.

Đối với Kim Jaejoong mà nói, Jung Yunho chọn cậu làm thư kí riêng, chuyện này thật sự rất đột ngột, hơn nữa còn lộ ra cảm giác quỷ dị. Tuy rằng đây là cơ hội để thăng chức…. Nhưng….

Kim Jaejoong trúng tuyển đã đánh nát vô số hi vọng cùng mộng đẹp của các cô gái trong công ty, như thể vừa bị đẩy từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục vậy. Nếu bạn bị như vậy, bạn có chán ghét người đã đẩy bạn từ thiên đường xuống không?

Đây chính là một vấn đề khác mà Kim Jaejoong phải đối mặt!

Quả nhiên đúng như Kim Jaejoong dự đoán.

“Tôi bảo này, người kia là nam nhân mà cả ngày liền giả bộ yếu ớt, vừa thấy đã khiến người khác khó chịu!”

“Chẳng lẽ Thiết Huyết kia (Chỉ Jung Yunho) cũng là gay sao?”

(Thiết Huyết: Kiên cường, vững chắc, đanh thép, sắt đá, nghiêm túc)

“Gay? Mọi người nghĩ thử xem, cho dù là nam nhân bình thường nhìn thấy tiểu bạch kiểm da non thịt mềm kia sao không có phản ứng chứ!”

“………”

Lời nói càng ngày càng quá phận, Kim Jaejoong không phải thánh nhân, đương nhiên không thể nói tuyệt không để ý, cũng không thể hoàn toàn không nhìn thấy. Nhưng Jaejoong cũng hiểu được mấy lời đồn kiểu này chỉ cần không để ý tới, qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ biến mất!

Dù sao, mọi người đều có việc của mình, không phải ai cũng có nghề phụ buôn dưa!

Ngày đầu tiên Kim Jaejoong trở thành thư kí của Jung Yunho.

Buổi sáng, cậu rời giường từ sáu rưỡi, bảy giờ đã có mặt ở công ty.

Bảy giờ mười lăm đã sửa sang xong toàn bộ văn kiện về công tác của Jung Yunho ngày hôm qua, thậm chí còn quét dọn lại toàn bộ phòng làm việc của anh vô cùng sạch sẽ (Kỳ thật văn phòng vốn không mấy bừa bãi, Jung Yunho sao lại muốn làm việc trong một nơi bẩn thỉu đâu)

Lúc bảy giờ ba mươi, Kim Jaejoong xuống dưới bảo vệ lấy báo ngày hôm đó, đặt lên mặt bàn Jung Yunho.

Sao đó rót một chén trà xanh đặt bên cạnh, vì Jung Yunho bảy giờ bốn mươi sẽ đến công ty.

Kim Jaejoong chuẩn bị xong hết thảy, lúc đó là bảy giờ ba mươi lăm phút.

Một ngày như vậy, Jung Yunho hết sức hài lòng với năng lực làm việc của Kim Jaejoong.

Hàng tuần làm báo cáo công việc, an bài lịch trình công tác ngày hôm sau, Jung Yunho nghĩ đến những công việc của Kim Jaejoong, không phải lo nghĩ gì nhiều vì Kim Jaejoong đã thay anh lo lắng chu toàn.

Năng lực công tác như vậy, khiến cho Jung Yunho đối với Kim Jaejoong có tán thưởng nhưng cũng có kinh ngạc, rõ ràng là nam nhân, vậy mà làm việc so với nữ nhân còn cẩn thận hơn!

Kim Jaejoong vừa tốt nghiệp xong đã vào làm tại công ty này, tính đến giờ cũng đã khoảng hai năm. Với năng lực công tác của Kim Jaejoong như vậy, không có khả năng vẫn là công nhân bình thường!

Cẩn thận của cậu ta, đôi khi còn khiến Jung Yunho hoài nghi, nam nhân xinh đẹp trước mắt này căn bản là nữ nhân.

“Đưa cái này cho bộ tài vụ, bảo bọn họ mau soạn thảo lại dự toán công trình này cho tôi! Mặc khác, còn có họp ban giám đốc, cậu giúp tôi làm báo cáo hội nghị!” Jung Yunho cúi đầu xem tài liệu, nhưng trong lúc giao việc, vẫn chú ý tới người đã theo anh một tháng mà mỗi lần tới báo cáo công việc với anh vẫn còn khẩn trương nắm góc áo!

“Họp ban giám đốc là tuần sau a, tôi sẽ hoàn thành trước tối mai, đặt trên bàn anh!”

“Ngày mai?”

“Quá muộn ư? Vậy sáng mai tôi …”

“Không, không, ý tôi là, tối mai…. Lượng công tác của cậu quá lớn, nếu làm gấp như vậy hẳn chất lượng của bản báo cáo không thể cam đoan được đúng không?”

“Ah!”

Cái này coi như là một phương thức anh ta biểu lộ quan tâm sao? Vì cái gì rõ ràng anh đang nghi ngờ năng lực của mình, nhưng qua tai Kim Jaejoong, giọng nói kia tựa hồ có khá nhiều quan tâm là sao?

“Vậy thế này đi, thứ năm tuần này trước khi tan sở cậu phải hoàn thành đặt trên bàn tôi!”

“Dạ, được!”

“Jaejoong?”

Jung Yunho cười vô cùng miễn cưỡng, nhưng Jaejoong lại cảm thấy đặc biệt thân thiết!”

“Dạ!” Nhưng thanh âm của cậu vẫn nhỏ như cũ.

“Kỳ thật, tôi đang nghĩ, mỗi lần cậu gặp tôi đều khẩn trương như vậy sao? Tôi rất khủng bố sao? Hay là cậu cảm thấy tôi sẽ ăn cậu?”

“Không có, ha ha!”

Đây là lần đầu tiên, anh ta gọi cậu là Jaejoong, lo lắng công việc của cậu quá nặng, thậm chí còn đùa giỡn với cậu chuyện ngoài công việc!

Mà lại khiến cho người không hiểu nhất chính là, cậu – Kim Jaejoong lại cảm thấy một tia vui vẻ vì những chuyện nhỏ nhặt này.

Cũng có lẽ vì cố gắng làm việc lâu như vậy nay đã được người khác công nhận, trong nội tâm mới có chút ít cao hứng! Tâm tình giống hệt như trẻ con vậy, luôn hi vọng được thưởng kẹo!

Đúng, nhất định là như vậy, cho nên trong lòng mình mới có tia cao hứng vì sự lo lắng của anh ta a!

Ngày đó, Kim Jaejoong tự nhủ với mình như vậy!