Cô Công Quả Thụ

Chương 15

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong như muốn nôn cả dạ dày ra, đi tới, vỗ vỗ lưng cậu.

“Vừa rồi nhìn cậu ăn nhiều như vậy, tôi còn tưởng cậu thích cái đó!”

“Tôi chỉ là đói quá thôi, hơn nữa ông ấy cũng không nói rõ đó là cái gì!” Kim Jaejoong một bên rửa mặt, một bên trả lời Yunho.

“Kỳ thật ah, thứ kia cũng không kinh đâu, cậu đã ăn bao nhiêu rồi còn gì. Nếu không nói rõ, tôi đoán có khi cậu có thể ăn hết cả bàn ấy!”

Jung Yunho nhìn bộ dạng chật vật của Kim Jaejoong, tâm tình đột nhiên rất tốt, trêu đùa cậu.

Còn Kim Jaejoong lần này mệt vô cùng, cho nên mặc kệ Jung Yunho là ai, trực tiếp lườm anh một cái. Sau đó rời WC.

“Kim Jaejoong, cậu có ăn tê tê hay rắn không?” Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong đi ra cửa, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Đáng tiếc Jaejoong không nghe được.

Bóng lưng vừa rồi rất giống Junsu, cho nên Jaejoong vội vàng đuổi theo. Nhưng không nhìn rõ, hẳn không phải là Junsu đâu đúng không?! Mái tóc vàng kia, không phải là sở thích của em mình ah.

Kim Jaejoong đang lẩm bẩm, Jung Yunho đột nhiên bước đến.

“Đi thôi, rời tiệc đã lâu rồi, vậy không tốt lắm!” Sau đó kéo Jaejoong về bàn.

“Cậu Jung, thích món vừa rồi không?” Ngài Archie Dol nhiệt tình hỏi.

“Cảm ơn ngài đã chiêu đãi, tôi cảm thấy nó rất đặc sắc!” Lúc Jung Yunho nói lời này, Jaejoong không ngừng trợn mắt nhìn anh. Quái thai à? Biến thái mới thích ăn cái đó!

“Vậy là tốt rồi, hôm nay coi như là mời hai người đi ăn quà vặt a!”

“Được, vậy thì cảm ơn ngài Archie Dol!” Jung Yunho nói xong, sau đó như đang suy nghĩ điều gì nhìn Jaejoong một lát, nhưng Kim Jaejoong ngốc nghếch kia hoàn toàn không hiểu được thâm ý trong đó.

Jung Yunho chỉ có thể nhìn cậu đỏ mặt xem màn biểu diễn thoát y trên đài.

“Gay” là đặc sản của Thái Lan, cũng là nét nổi tiếng của các thành phố ở đây, những nét cuốn hút của Thái, đều tập trung ở “Gay”.

Cho nên khi Jung Yunho tới nơi này, vị tổng giám đốc đương nhiên sẽ mời bọn họ đến xem “Tiết mục đặc sắc” này.

Kỳ thật, buổi biểu diễn này cũng không có gì, chỉ là biểu diễn hát múa bình thường.

Ngài Jung của chúng ta đã gặp đủ loại người của xã hội, cho nên khi diễn viên gay xuống dưới sân khấu biểu diễn, kéo tay của mọi người chạm vào ngực mình, Jung Yunho rất thản nhiên phối hợp.

Thế nhưng Kim Jaejoong của chúng ta lại đưa tay che kín mặt, sau đó quay đầu đi. Không dám nhìn “Cô” kia, đừng nói chi là đụng vào ngực họ.

Ngài Archie Dol thấy như vậy, đột nhiên vỗ tay cười to, quay đầu nói với Jung Yunho: “Cậu Jung, đồng nghiệp của cậu rất đáng yêu! Như là một cô gái vậy! Ha ha!”

Jung Yunho cũng khẽ cười theo. Nhưng trong lòng đang lăn lộn cười rồi.

Kim Jaejoong ah, sao cậu lại đáng yêu như vậy.

Kim Jaejoong của chúng ta bị bọn họ trêu chọc, mặt lại càng đỏ hơn.

Lúc buổi biểu diễn kết thúc thì đã khuya rồi. Ngài tổng giám đốc vì uống quá nhiều rượu nên được cấp dưới đưa về. Kim Jaejoong đi theo Jung Yunho ra khỏi khu vực biểu diễn.

“Chúng ta đi đâu?” Kim Jaejoong nhịn không được hỏi, không có cách nào, tiền của cậu đều bị tên lái xe vô lương tâm kia lừa gạt rồi.

“Quay trở lại khách sạn a!” Jung Yunho nhẹ nhàng trả lời một câu, Kim Jaejoong cũng không dám lên tiếng hỏi tiếp.

“Vậy đi về thế nào ah?”

“Đương nhiên là đi bộ rồi, tôi không có xe ở Thái Lan.” Jung Yunho giờ cứ nhìn thấy Jaejoong là lại nghĩ bộ dạng đỏ mặt của cậu, nhịn không được trêu đùa.

“Ah!”

Nói xong, Kim Jaejoong hấp tấp đi theo Jung Yunho như một cô vợ nhỏ.

Câu trêu chọc của Jung Yunho thật sự là rất tẻ nhạt, ví dụ như câu vừa rồi, bạn Jung của chúng ta chỉ muốn giải trí một chút thôi, không ngờ lại càng tệ hơn, làm cho Kim Jaejoong của chúng ta cho rằng Jung Yunho cảm thấy mình rất phiền, cho nên chỉ biết im lặng đi theo.

“Kim Jaejoong? Cậu có đói bụng không?” Jung Yunho đột nhiên dừng lại, quay người hỏi Kim Jaejoong.

Mà thần trí Jaejoong vẫn đang bay về phương trời nào, cho nên liền va vào người Yunho. Sau đó, cậu xoa xoa cái trán bị đau, oán trách nói.

“Sao anh đột nhiên dừng lại?”

“Kim Jaejoong, cậu có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?” Jung Yunho có chút buồn cười nhìn Kim Jaejoong.

“Ah, có một chút.”

“Chúng ta đi ăn cái gì đi!” Sau đó kéo tay Jaejoong đi về phố quà vặt gần đó.

Bạn Jung Yunho của chúng ta chỉ là muốn kéo cậu chạy nhanh hơn thôi, nhưng bạn đằng sau lại đỏ mặt mất rồi.

Ăn quà vặt ở Thái Lan, trừ khi bạn là người trong nghề, nếu không, có nhiều thứ bạn rất khó tiếp nhận.

Ví dụ như, khi nhìn các quầy hàng bày sâu, nhộng, bướm…. Kim Jaejoong vội vàng đưa tay che miệng, thiếu chút nữa là nôn ra, còn ăn uống thế nào.

Jung Yunho nhìn những vật kia, nhíu mày. Nhưng sau đó xoay người thấy bộ dạng Jaejoong thống khổ muốn nôn ra, khẽ cười, kéo cậu đi ra khỏi phố quà vặt.

“Kim Jaejoong, cậu biết làm cơm không?” Kim Jaejoong thật vất vả bình phục lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Jung Yunho.

Lúc trở lại khách sạn của Yunho, anh liền dẫn Jaejoong đến phòng bếp.

“Cậu biết nấu ăn?” Kim Jaejoong vẻ mặt mờ mịt nhẹ gật đầu.

Sau đó hai người lén lút ở trong phòng bếp của khách sạn Thái Lan làm đồ Hàn.

“Kim Jaejoong, đã ai nói cậu nấu ăn rất ngon chưa!” Jung Yunho vừa ăn, vừa tâng bốc Kim Jaejoong. Dù sao thì cậu đã mất công làm nhiều món ngon như vậy mà.

“Có ah, chỉ tiếc, người đó chưa chắc đã thực sự thích món tôi nấu!”

Kim Jaejoong vẻ mặt tổn thương nói những lời này, sau đó lại gắp rất nhiều đồ ăn..

Yunho nghe Jaejoong nói, sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần nói.

“Này, Kim Jaejoong, cậu để lại cho tôi một ít a, đừng có ăn hết!”

Phòng bếp vốn yên tĩnh nay toàn tiếng cãi nhau.