Có Con Chim Sơn Ca

Chương 10: Duy Chỉ Có Chu Dư An Là Vẫn Đang Lao Về Phía Trước

Chu Dư An quạu xong thì bắt đầu ngẫm lại chính mình.

Cậu và Chung Phất Sơ ngoại trừ có với nhau một đoạn hồi ức chẳng mấy tốt đẹp ra thì chả có gì sất.

Về cơ bản, cậu không có lập trường để mà cáu luôn ý, với lại chuyện Chung Phất Sơ đi thăm bệnh nhân là chuyện đúng lẽ hợp tình mà.

Lý Tuệ Đình tới kiểm tra phòng, thấy cậu như vậy thì cười bảo: “Dạo này cảm xúc của anh có vẻ thăng trầm thiệt.”

“Em rể đến tay rồi còn bị cuỗm mất, có thể không bực được chắc?”

Lý Tuệ Đình giật mình, hồi lâu mới bước tới nhỏ giọng buôn dưa lê: “Anh cũng gặp bạn gái cũ của bác sĩ Chung rồi hả? Trái tim tan nát của bệnh viện em rụng lả tả đầy đất luôn.”

Chu Dư An đột nhiên trợn to hai mắt, lớn tiếng hỏi: “Bạn gái cũ?”

Lý Tuệ Đình thở dài đáp: “Không phải anh đang nói đến chị gái Trần xinh đẹp đó sao? Hôm nay bố chị ấy chuyển đến viện bọn em này.

Đều do một tay bác sĩ Chung sắp xếp đó.”

Toang rồi, đúng là bạn gái cũ thật.

Trái tim Chu Dư An tức thì chìm xuống như đổ chì.

Lý Tuệ Đình vẫn cứ hăng say kể: “Em nghe bảo anh chị ấy là bạn đại học, chị ấy là bạn gái duy nhất mà bác sĩ Chung từng có đó.

Giờ tự nhiên lại gặp nhau thế này, khéo lại tro tàn bén lửa cũng chưa biết chừng.” Cô ngó mặt Chu Dư An, thấy sắc mặt cậu trông gớm tệ, bèn an ủi câu:

“Em gái anh vẫn còn nhỏ mà, lo gì, thiếu gì cơ hội tốt hơn đâu.”

Chu Dư An bụng bảo: “Cô thì biết cái chi, đây là anh bạn trai mà tui ngắm trúng rồi đó!”

———

Chung Phất Sơ từ chối ý định mời anh đi ăn tối lần nữa của Trần Mộ Phi, lúc quay về văn phòng thì vừa khéo bắt gặp cảnh Lý Tuệ Đình và mấy cô nàng thực tập khác đang buôn chuyện của mình.

Anh nghiêm mặt lại rồi cong ngón trỏ gõ gõ xuống cửa phòng.

Chợ chạy bằng cơm tức khắc giải tán, Lý Tuệ Đình nơm nớp lo sợ nói: “Xin lỗi bác sĩ Chung, bọn em chỉ là tò mò…”

“Đây là bệnh viện, tôi mong em có thể nhớ kỹ.”

Lý Tuệ Đình lập tức cúi gằm mặt kiểm điểm.

Bị bắt quả tang ngay tại trận đúng là xui quá chừng.

Chung Phất Sơ ngồi xuống uống miếng nước.

Lý Tuệ Đình ngó sắc mặt anh, thấy cũng không có vẻ giận lắm thì lặng lẽ thở phào một hơi.

Đương định lén chuồn, cô đã nghe thấy Chung Phất Sơ đột nhiên hỏi: “Giường số 42 sao rồi?”

Cô ngớ người ra, ù cạc không hiểu sao tự dưng Chung Phất Sơ lại hỏi thăm tình hình của một bệnh nhân tiểu phẫu như Chu Dư An.

Cô đáp: “Em vừa qua thăm thì không có vấn đề gì, chỉ là trông có vẻ không vui lắm thôi ạ.”

Chung Phất Sơ đặt cốc nước xuống, hơi nghiêng đầu, “Vẫn dỗi à?”

Lý Tuệ Đình không phát hiện ra ý tứ kỳ lạ trong lời nói của anh, nhớ đến nguyên nhân khiến Chu Dư An quạu thì lại không nhịn được cười, “Bởi vì kế hoạch ‘Tìm kiếm em rể’ của anh ấy đi đời nhà ma rồi ạ.”

Chung Phất Sơ chau mày liền, “Em rể?”

“Ảnh muốn giới thiệu anh cho em gái của ảnh, cơ mà nãy thấy bạn gái cũ của anh đã trở lại nên nghĩ không còn cơ hội nữa.”

Chung Phất Sơ lặng thinh hồi lâu, Lý Tuệ Đình quan sát sắc mặt anh, thấy tối sầm sì như mây bão, thầm nghĩ ôi thôi toang.

Y như rằng, Chung Phất Sơ bảo cô là: “Về viết một bản kiểm điểm cho tôi, ngẫm lại những gì nên nói và không nên nói trong bệnh viện.”

Lý Tuệ Đình sốc bay màu, mặt mũi ỉu xìu như đưa đám, cơ mà cũng chẳng dám mở miệng xin tha.

Cô thực sự không thể hiểu sao tự dưng Chung Phất Sơ lại đột nhiên nổi giận như thế.

Trưa đến, Chung Phất Sơ đến căn-tin ăn cơm với Diệp Lan xong thì mua thêm một phần nữa rồi chuẩn bị mang đi.

“Cậu bệnh nhân kia trông cũng đâu phải dạng nghèo gì cho cam, sao không tự thuê hộ lý chứ?” Diệp Lan không khỏi buông lời trách móc.

“Chắc không quen người lạ chăm sóc.” Chung Phất Sơ lại đến máy bán hàng tự động mua thêm một chai sữa chua.

“Thế sao lại quen được cậu chăm sóc?” Diệp Lan bật thốt lên, nói xong lại hơi hối hận.

Chung Phất Sơ ngoảnh lại nhìn y, không nói gì, cúi người lấy sữa chua ra.

“Tớ nghe bảo Trần Mộ Phi tới tìm cậu à?” Diệp Lan đành phải chuyển chủ đề.

“Rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện này vậy?” Chung Phất Sơ có phần cạn lời.

Ngay cả anh cũng suýt chút nữa đã quên, mà không ngờ người khác lại nhớ rõ đến thế.

Diệp Lan cười khổ: “Năm ấy bọn tớ đều ngạc nhiên khi cậu đến với cô ấy.

Tớ cứ tưởng cậu sẽ không đồng ý cô ấy cơ.” Hồi đại học có quá nhiều cô gái theo đuổi Chung Phất Sơ, song cả y và Chung Phất Sơ đều không mảy may để ý đến chuyện đó.

Chung Phất Sơ im lặng, lúc ấy Trần Mộ Phi theo đuổi anh gắt quá khiến anh thấy phiền, cuối cùng đồng ý sẽ thử một tháng xem sao.

Và sau chuyện này cũng chứng minh được, rằng anh vốn không có cách nào đưa người khác vào trái tim mình.

Trông thấy vẻ mặt của anh, Diệp Lan liền biết là anh cũng chẳng có tình cảm gì với Trần Mộ Phi, lại nói chuyện khác: “Ông Lục dạo này thế nào?”

Y đã gặp Lục Linh Cửu vài lần và biết rằng người nghệ sĩ nổi tiếng của thành phố Văn Hoa này rất quý mến Chung Phất Sơ.

Chỉ tiếc ông cụ đã góa vợ khi còn trẻ, đám con cháu cũng đều sống ở nước ngoài, giờ bệnh nặng thì ngoài hộ lý riêng ra cũng chỉ còn mỗi Chung Phất Sơ là thường xuyên chiếu cố.

“Tình hình không tốt lắm.” Chung Phất Sơ chau hàng mày.

Ung thư phổi của Lục Linh Cửu đã đến giai đoạn cuối, tuy đã phẫu thuật nhưng cơ thể đã bị hư hại quá nhiều, thời gian còn lại cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Tạm biệt Diệp Lan xong, Chung Phất Sơ bèn đi thẳng đến phòng bệnh của Chu Dư An.

Có điều qua ô cửa kính trên cửa, anh lại nhìn thấy cậu và Từ Hành đang cười cười nói nói với bữa trưa thịnh soạn đã được bày biện sẵn trên bàn.

Anh quay lưng bỏ đi, đưa sữa chua cho cô sinh viên thực tập rồi ném phần ăn vào thùng rác.

——–

“Mấy nay thật có lỗi vì đã để cưng ở đây chịu khổ một mình.

Nói đi, muốn gì anh chiều cưng?” Từ Hành xách một túi quà vặt lớn rồi ném lên bàn đầu giường.

“Tao muốn mày làm giúp tao một chuyện.” Chu Dư An nhân cơ hội ngỏ lời.

“Ok luôn, hót đi cưng.”

“Tao thấy trên mạng đăng mấy bữa nữa có buổi hòa nhạc Cổ cầm ở đài Chẩm Cầm, nhưng vé hết sạch rồi, mày kiếm hộ tao hai vé VIP nhá.” Chu Dư An giơ thông tin buổi biểu diễn trên di động cho Từ Hành xem, cậu biết Từ Hành quan hệ rất rộng.

Từ Hành dùng ánh mắt cực kỳ quái dị mà rà quét Chu Dư An từ trên xuống dưới một chặp, lấy làm lạ nói: “Này Chu Dư An, mày phẫu thuật ngực xong phẫu thuật luôn cả linh hồn rồi hử? Chơi hẳn môn nghệ thuật tao nhã thế này luôn?”

Chu Dư An hừ tiếng: “Có nói thì tên nhà quê như mày cũng chả hiểu.

Tao đi xem với Chung Tử Kỳ nhà tao nhá.”

Từ Hành không biết Chung Tử Kỳ là ai, cơ mà người mang họ Chung thì hắn có biết một người đấy.

Thế là hắn bèn khoanh tay, nheo mắt tra hỏi: “Mày vẫn chưa hết hy vọng với tay bác sĩ kia hả? Nay tao đến thấy tay đó đứng đò đưa với một cô nàng xinh đáo để đấy.”

Chu Dư An đột nhiên nhìn hắn: “Mày chắc chứ?”

Từ Hành hơi chột dạ dưới ánh nhìn chòng chọc của Chu Dư An: “Ờ thì cũng không phải đò đưa, cơ mà ánh mắt người đẹp kia mà nhìn đàn ông thì chỉ có chết đứ đừ thôi.

Mày phải tin ánh mắt bao nhiêu năm kinh nghiệm kinh qua ngàn bụi hoa của tao chứ.

Nói cho mày hay, một thằng đàn ông mà được một người đẹp cỡ vậy nhìn đưa tình kiểu đấy thì ôi thôi, khó không rung rinh lắm, trừ phi là cong.”

Chu Dư An cười khẩy: “Thế thì sao, tao cũng là một anh chàng đẹp trai, cũng biết liếc mắt đưa tình đấy.”

Từ Hành mù mắt, xua xua tay nói: “Thôi, kệ mợ mầy ngang ngược!”

Đến chiều Từ Hành lại đi, cơn cáu bẳn với Chung Phất Sơ của Chu Dư An đã sớm bay biến ngay từ sáng rồi.

Cậu lại bắt đầu ngo ngoe chộn rộn, tính đi hỏi Chung Phất Sơ xem anh có thời gian đi xem hòa nhạc không.

Cậu xách theo bình dẫn lưu lẻn ra khỏi phòng bệnh, chưa kịp đến nơi thì đã nghe thấy tiếng náo loạn ầm ĩ từ đâu vẳng tới.

Trên đường đi có ai đó nói: “Có người đang gây rối ở khoa ngoại lồng ngực kìa.”

Chu Dư An giật nảy mình, hớt hải chạy bước nhỏ đến.

Đại sảnh bên ngoài văn phòng của Khoa ngoại lồng ngực đã nghìn nghịt người.

Khắp sàn vung vãi vòng hoa, trên tường dán chằng chịt những tờ giấy khổ to màu trắng.

Chu Dư An chưa kịp đọc rõ chữ thì đã bị đám đông phía sau đùn đẩy xô lấn.

Đám người trước mặt đông đến nỗi cậu không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy có ai đó hô to “báo cảnh sát”, rồi có người kêu đòi đền mạng gì đó.

Vòng ngoài là một đám người vây quanh hóng biến, hiện trường chật như nêm cối.

“Bác sĩ Khoa ngoại lồng ngực làm chết người, người nhà tới náo loạn!”

“Nghe bẩu là Trưởng khoa Thiệu là người mổ chính đấy, bệnh nhân chết sau khi chuyển viện khỏi đây.

Giờ chả biết là trách nhiệm của ai nữa.”

“Lúc trước Trưởng khoa Thiệu đâu có cho họ chuyển nhưng họ cứ ầm ĩ đòi chuyển đấy chứ.

Giờ chết rồi lại quay về ăn vạ.”

“Hình như họ chặn hết bác sĩ ở bên trong rồi.”

Chu Dư An lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện của những người bên cạnh, trong lòng tức thì dấy lên hồi chuông báo động.

Chung Phất Sơ đang ở đâu? Có đang bị chặn bên trong không?

Cậu nhớ tới một vài tin tức y tế mà cậu đã đọc có nói về vụ việc bác sĩ bị người nhà bệnh nhân xiên chết.

Cậu lo sốt vó cả lên, vội vã kiễng chân dáo dác ngó tìm bóng dáng của Chung Phất Sơ.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Các người đã giết chết ba tôi, lấy gì để đền mạng!” Tiếng kêu ré họng điên loạn khiến da đầu người ta tê dại.

Sau đó là tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất, hình như là của vũ khí sắc nhọn bằng kim loại.

Đám đông tức khắc phát ra tiếng kêu sợ hãi, có người hét to “chém rồi chém rồi”, ngay kế tiếp là trận lùi hàng loạt như để tránh bị vạ lây.

Duy chỉ có Chu Dư An là vẫn đang lao về phía trước.

Cậu nghe thấy ai đó nói: “Có bác sĩ bị chém rồi, chảy máu rồi!” Cậu lại càng sốt ruột đẩy xô đám người, xách lấy bình dẫn lưu ngã trái ngả phải nhích lên.

Sàn nhà bị phun rất nhiều sơn đỏ, cùng hàng loạt dấu chân màu máu nhìn mà ghê người.

Chếch sang bên cạnh còn có kẻ đang đốt vàng mã, bụi khói bốc thẳng lên cao rồi háo hức vồ lấy không khí, biến thẳng bệnh viện thành cái nhà tang lễ.

Cuối cùng cậu cũng chạy được đến hàng đầu, và gần như bắn cả tim ra ngoài khi trông thấy khung cảnh bấy giờ.

Chung Phất Sơ đã bị chặn lại ở tận cùng bên trong, vạt trước của tấm áo blouse trắng tinh đã bị nhuộm đỏ mảng lớn.

Ngay cả mặt cũng dính không ít chất lỏng màu đỏ, cánh tay phải hãy còn đang không ngừng rỉ máu.

Trưởng khoa Khoa ngoại lồng ngực Thiệu Phong Văn và Lý Tuệ Đình được anh bảo vệ ở sau lưng, cả hai đều ôm đầu ngồi sụp xuống, bộ dáng chật vật vô cùng.

Người đàn bà trung niên ngồi bệt dưới đất liều mạng túm lấy ống quần Chung Phất Sơ, vừa kéo xé vừa thét khàn cả giọng mà chửi mắng.

Chưa hết, còn có một đám thanh niên mặc đồ tang cầm ống tuýp sắt, mặt mày dữ tợn đương giằng co xem có xông lên đập anh không, song dường như đã bị khí thế của anh trấn áp, đâm ra không dám xông lên.

Truyện Đam Mỹ

Chu Dư An cũng bị Chung Phất Sơ dọa rồi.

Anh nhìn chòng chọc đám người gây rối trước mặt, đôi mắt tối tăm và u ám, ánh mắt vốn đã lạnh lẽo giờ đây đã bốc lên ngùn ngụt thù địch chết chóc.

Dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy dọc từ những đốt ngón tay rồi nhỏ tỏng từng giọt xuống, bắn tung tóe trên sàn nhà.

Cộng thêm với một thân máu me be bét của anh, thì trông anh như thể một giây tiếp theo sẽ xông lên giết người ngay tức khắc.

Chu Dư An sửng sốt tại chỗ, cậu chưa từng thấy một Chung Phất Sơ như này bao giờ, thật sự trông quá nguy hiểm.

Cậu không khỏi thấy hơi sờ sợ.

Bỗng, một thanh niên đứng chếch phía bên cầm ống sắt chồm tới chỗ Chung Phất Sơ.

Trái tim Chu Dư An thốt nhiên co thắt lại, cậu lao tới túm quần áo của gã thanh niên mà chẳng hề mảy may suy nghĩ.

Khổ nỗi sức cậu quá yếu nên gã thanh niên kia chỉ lảo đảo lùi về sau vài bước.

Một thoáng sau, gã đó thở hồng hộc xoay người, thấy Chu Dư An cản mình dáng dấp nhỏ con, lập tức co chân đạp cậu ngã lăn quay xuống đất.

Bình dẫn lưu bị đạp bay ra khỏi ống dẫn rồi lăn xa trên sàn nhà, chỉ còn ống dẫn lưu là còn dính ở ngực trái.

Chu Dư An cuộn tròn trên mặt đất như một con tôm bị lột chỉ, đau đớn hét to một tiếng, âm thanh lớn đến độ khiến mọi người không khỏi lùi lại một bước.

Khuôn mặt cậu do đau mà nhăn tít lại, lồng ngực như bị xé toạc, đôi môi run rẩy rên rỉ.

Bỗng cậu nghe thấy một tiếng hét thảm tiếp theo vang lên ngay kế cạnh, nhưng là phát ra từ gã thanh niên vừa đạp cậu.

Cậu cuộn mình trên mặt đất nhìn gã thanh niên, thấy gã đó cũng ngã ngửa xuống đất, mặt mũi nhăn nhúm vì đau, cổ tay phải bị một chiếc giày da chậm rãi nghiến cán, ống sắt trên tay rơi sang một bên, và lại bị chiếc giày da khác đá văng đi.

Kế tiếp, đôi giày da dừng lại trước mặt cậu, giây tiếp theo một bóng người cao lớn cúi xuống và bế ngang cậu lên.

“Bác sĩ giết người! Bác sĩ giết người!” Những kẻ gây rối khác to mồm gào toáng, chặn Chung Phất Sơ không cho anh nhích bước.

Còn có kẻ hăm hở đứng quay video, như thể chộp được thóp gây sốc nào.

Chu Dư An níu lấy cổ áo Chung Phất Sơ, đau đến nỗi hàm răng va vào nhau cầm cập, cậu rỉ rê: “Bác sĩ Chung, nếu em chết, xin hãy nhớ rằng có một người tên là Chu Dư An…”

“Câm miệng.” Chung Phất Sơ lạnh lẽo quát, bế cậu bước ra ngoài.

Có kẻ xông lên giơ tuýp sắt toan ngăn, ngặt nỗi cũng là phường nhát cáy, chỉ dám chửi mồm: “Bác sĩ chó đẻ! Mày! Mày còn chưa đưa ra lời giải thích!”

“Cút.”

Chu Dư An nghe thấy Chung Phất Sơ phun ra chữ này bằng một giọng rất trầm và gọn gàng, song vẫn mang theo mười phần nguy hiểm.

Kẻ gây rối ở phía đối diện trợn ngược mắt, nhất thời không dám tiến lên nửa bước.

Cuối cùng bảo vệ của bệnh viện cũng xông tới và khống chế tất cả những kẻ gây rối.

Mấy bác sĩ rúm ró trốn lủi bên cạnh giờ rối rít tiền lên đỡ Thiệu Phong Văn đã bị dọa hoảng đứng dậy.

Lý Tuệ Đình tóc tai bù xù, song vẫn không quên lo lắng cho thầy của mình.

Cô nhìn bóng lưng của Chung Phất Sơ, vội vàng hét lên: “Bác sĩ Chung, tay của anh…”

Thế rồi chỉ thấy Chung Phất Sơ bế Chu Dư An đi thẳng, sải bước mà không ngoảnh lại.

Chu Dư An nghe được tiếng hô kia, thì thào hỏi: “Bác sĩ Chung ơi, anh không sao chứ ạ?” Cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, tựa đầu vào vai Chung Phất Sơ, chỉ nhìn thấy quai hàm sắc nhọn của anh.

Chung Phất Sơ im thít không nói lời nào.

Chu Dư An cảm thấy Chung Phất Sơ như đang ủ một cảm xúc nào đó và sắp sửa xồ ra rồi ập tới như bão táp mưa sa.

Điều này khiến cậu ngoài thấy đau còn thấy hơi sờ sợ.

Chung Phất Sơ bế cậu đi thẳng tới phòng bệnh, sau đấy ném cậu bịch phát lên giường.

Chu Dư An đau quá hét toáng lên, tủi thân vô ngần nhìn Chung Phất Sơ, há miệng tố cáo: “Anh làm đau em!”

Lại chỉ thấy Chung Phất Sơ bất ngờ cúi người túm lấy cổ áo cậu rồi nhấc cậu lên như nhấc một con gà.

Vẻ mặt anh sầm tối toàn phần, đôi hàng mày mày sắc bén chất chứa lửa giận, lạnh lùng gằn giọng nhiếc: “Không phải cậu giỏi làm anh hùng lắm sao? Còn biết đau?”

Chu Dư An tự nhiên bị nạt rồi bị xách cổ áo, ù ù cạc cạc, vô tội nhìn Chung Phất Sơ, còn vô tình hắng giọng cái.

Chung Phất Sơ lập tức nới lỏng cổ áo, Chu Dư An ngã ngửa ra giường.

Cậu trông thấy bàn tay phải đầy máu của Chung Phất Sơ siết chặt lan can giường, tay còn lại rút di động trong túi ra gọi điện bảo người khoa ngoại lồng ngực lập tức đến rút ống, từng câu từng chữ đều được bọc trong một tầng lửa giận.

Chu Dư An biết anh đang giận lắm, một cơn giận trước nay chưa từng có.

Cậu nhất thời sợ run không dám hó hé câu nào, nhịn một lúc lâu ơi là lâu mới dám thỏ thẻ bằng chất giọng nhỏ nhất có thể: “Phải rút luôn giờ ạ? Thế thì chẳng phải em sẽ xuất viện sớm ư?”

Chung Phất Sơ nghe vậy thì quay sang liếc cậu, giễu cợt trong mắt càng tăng thêm, “Tôi tưởng cậu muốn đi luôn hôm nay.”

Chu Dư An tức thì lắc đầu như trống bỏi, “Không! Em không muốn xuất viện luôn đâu, em còn muốn ở thêm với anh mấy hôm mà!”

Chung Phất Sơ thoạt tiên sững người, kế tiếp quay đi như thể đang gắng kiềm chế cảm xúc.

Chu Dư An tưởng anh hết cáu rồi, nhưng lại nghe thấy anh trầm giọng trách móc cậu, từng chữ đều là hung hăng thấu trời:

“Nhiều người như vậy mà còn không ra mặt, cậu ra mặt làm gì? Cậu cao hơn hay là to hơn những người khác?!”

Chiều cao là nỗi đau thầm kín của Chu Dư An, cậu nhỏ giọng phản bác: “Em cũng đâu có thấp lắm, chỉ cách một mét tám có ba phảy tám centi thôi mờ!”

Chung Phất Sơ chẳng buồn phản ứng cậu, giơ tay vén thẳng áo cậu lên, quả nhiên miệng vết ống dẫn trên ngực trái đã ướt máu một mảng.

Sắc mặt anh càng thêm sầm sì, rất có dáng vẻ phải mắng thêm trận nữa.

Chu Dư An co rụt vai lại, kéo vạt áo Chung Phất Sơ rồi cụp mi nói nhỏ: “Lúc đó thấy thằng kia định đánh anh, máu em bốc thẳng lên não nên… Bác sĩ Chung ơi em biết lỗi rồi mà, anh đừng cáu em nữa được không ạ?”

Cậu ngước mắt nhìn lên, đôi mắt trong veo ẩm ướt, trên hàng mi hãy còn vương giọt lệ chưa phai do đau đớn mang đến.

Giọng cậu vừa khẽ khàng vừa mềm mại, tựa một nhúm lông tơ trên cổ Thiên Nga.

Chung Phất Sơ siết chặt bàn tay phải, móng tay khắc vào da thịt, trộn lẫn với máu tươi.

Anh quay mặt đi, cổ họng có chút khô khốc khàn khàn, nhất thời không thốt ra được câu nào.

Chu Dư An lặng lẽ ngắm anh, song chỉ có thể thấy bờ má cùng cục xương nơi cổ họng đang phập phồng lên xuống.

Bỗng cậu thấy hoảng hốt chẳng sao hiểu nổi, đương lúc xoắn xuýt rối bời, cậu nghe thấy Chung Phất Sơ cất tiếng:

“Tôi là bác sĩ và luôn chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tình huống này bất cứ lúc nào.

Cậu là bệnh nhân vừa mới được phẫu thuật, ai cho cậu cái gan đi đối phó với chúng? Cậu đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?”

Giọng của Chung Phất Sơ đã khàn tịt cả đi, chẳng còn sắc bén như kẹp dao giấu kiếm hồi nãy, mà đã trộn lẫn với những gợn sóng nho nhỏ không dễ nhận thấy.

Anh nhìn Chu Dư An, ánh mắt chất chứa nỗi lắng lo thống khổ mà chính anh cũng chưa từng phát hiện ra.

Trước sự chỉ trích của người nhà bệnh nhân, bác sĩ chỉ có thể nhịn chứ không được đánh trả, một khi đánh trả sẽ bị lên án ngay.

Cán cân đạo đức đã đẩy họ lên đầu sóng ngọn gió, và buộc họ phải âm thầm chịu đựng.

Trong lúc náo loạn vừa rồi, không phải là không có người muốn đứng ra giúp đỡ, mà là hiện trường hỗn loạn nên ai cũng sợ bị vạ lây, ai cũng dè chừng, và cũng chẳng thể chỉ trích được hành động ấy của họ.

Duy chỉ có người này, khiến người ta không sao hiểu được, khiến người ta cảm thấy luống cuống và không biết phải làm thế nào.

Thấy giọng điệu của anh dịu đi, lá gan Chu Dư An lại ngo ngoe phình ra, phồng mặt lên nói đầy phẫn nộ, “Bác sĩ thì sao? Bác sĩ thì phải nhẫn nhịn chịu bị đấm chắc? Bệnh nhân có thể thờ ơ nhìn bác sĩ của mình bị đánh chắc? Với cả trách nhiệm cũng không phải ở các anh, mà là chính họ vô cớ gây rối chứ, lại còn động tay động chân nữa.

Nếu là em á, em đấm lại cho nhừ đòn lâu rồi!”

Cậu vênh mặt bênh vực kẻ yếu, nói đến là mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, không mảy mau nghĩ xem với cái tướng của mình liệu có thể đấm thắng hay không, và càng không phát hiện lửa giận ẩn chứa giữa đôi hàng mày của Chung Phất Sơ đã dần dà tiêu tán, ánh mắt cũng dịu đi khá nhiều.

Chu Dư An đùng đoàng nã bức xúc xong thì liếc mắt nhìn chiếc áo blouse trắng đã loang lổ vết sơn đỏ chói của Chung Phất Sơ, sau đó dời tầm mắt đi nơi khác, nói nhỏ: “Anh cởi áo ngoài ra được không? Em nhìn có hơi váng đầu.”

Chung Phất Sơ cởi bỏ chiếc áo blouse bị tạt sơn đỏ xuống, để lộ chiếc áo sơ mi đen bên trong.

Chu Dư An vội vàng liếc mắt ngó phát.

Cậu đã đỡ đau hơn trước khá nhiều, và cũng táo bạo hơn mấy phần.

Cậu ngồi dậy nắm lấy tay trái của Chung Phất Sơ rồi kéo về phía mình.

Chung Phất Sơ không cựa ra, thuận theo cậu mà chúi người nhìn cậu.

Chu Dư An nhìn vào mắt anh, nơi ấy chứa những cảm xúc mà cậu chưa từng thấy qua, tựa một vũng nước thẳm sâu không đáy.

Cậu giật mình, vội vã liếc sang chỗ khác, nhẹ giọng bảo:

“Vệt sơn đỏ trên mặt anh cũng khiến em sợ chết khiếp, trông như máu ấy.” Cậu rút vài tờ khăn giấy rồi cẩn thận tỉ mẩn lau mặt Chung Phất Sơ, hơi thở phả ra, vấn vít thoảng qua mặt anh.

Gương mặt đẹp nhường ấy, không nên để bị vấy bẩn.

“Hầy, hình như không lau được.

Anh chờ em xíu, em lấy sữa rửa mặt rửa cho anh.” Chu Dư An tính xuống giường đi lấy sữa rửa mặt, nhưng rồi bất ngờ bị Chung Phất Sơ túm lấy tay.

Cậu nghi hoặc nhìn Chung Phất Sơ, chợt thấy Chung Phất Sơ đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, sau đó bất động.

May quá, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi.

Ấy thế nhưng đáy lòng anh hẵng ngổn ngang nỗi sợ hãi.

Anh siết chặt tay Chu Dư An, trầm giọng nói:

“Sau này không được thể hiện nữa nghe chưa?”

“Vâng ạ!”

Chu Dư An ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, chỉ là nhiệt độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay chẳng mấy đã chảy dọc lên theo cánh tay nhỏ gầy, làm cháy cả mặt cậu.