Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 15



“ Bà đừng có mơ, bà sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được mục đích của mình đâu.


Minh Đức hét thẳng vào mặt bà, sẵn tay hất đổ những thứ trên bàn.

Tiếng mảnh vỡ của thuỷ tinh va vào nhau nghe rất chói tai, cậu nhìn xuống sàn nhà, miệng cười đau khổ.

Trái tim cậu bây giờ đã chai sạn, nó như những mảnh vỡ kia, mãi mãi không thể lành.

Mẹ cậu vẫn rất bình thản, có lẽ bà ấy đã đoán được thái độ của cậu.

Cậu tức giận bỏ đi, trong lòng vô cùng ghét bỏ người phụ nữ đã sinh ra mình.
Cùng lúc đó, Linh vẫn đang nằm trong thế bí, cô không có lập trường vững như Đức.

Chỉ cần vài giọt nước mắt của ba là cô lập tức mềm lòng.
[...]
Tôi lưỡng lự rơi vào tình thế khó xử không biết phải nói thế nào mới thuận hoà đôi bên, ba vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, tôi sắp không kìm lòng được nữa rồi.

Tôi muốn né tránh nhưng không được.

Tình yêu và gia đình, quyết định nào mới đúng đây ? Đường tình duyên muôn ngàn trắc trở, tôi biết đây chỉ là bước đầu thôi mà sao khó khăn quá.

Tôi im lặng cuối đầu, ba vẫn không ngừng giục tôi trả lời.
“ Con đồng ý đi, con hãy vì thân già này có được kh...”
“ Tôi có thể nói chuyện với ông được không ?”
Tiếng nói của một người đàn ông trung niên ngắt ngang lời của ba tôi.

Theo bản năng, hai cha con tôi đều quay lại xem dung nhan của giọng nói ấy.

Giọng nói trầm ấm đầy nhã nhặn, là ba của Minh Đức.

Tôi thấy ông thì không khỏi bất ngờ, lúng túng cuối đầu chào hỏi lễ phép.

Ông cũng mỉm cười gật đầu, nụ cười phúc hậu khác hẳn so với mẹ của Minh Đức.

Ba tôi từ nãy giờ vẫn không hiểu gì, ông vẫn cứ ngơ ra nhìn người đàn ông kia.
“ Đây là....”
“ Chào ông, tôi là ba của Minh Đức.


Ông có phiền nếu cho tôi xin vài phút được không ?”
Ba quay sang nhìn tôi, tôi gật gật ra hiệu.

Ông đã hiểu ra đôi chút, liền đồng ý tiếp đón.
“ Được, được chứ.


“ Vậy tốt quá.

“ Ba của Minh Đức niềm nở cảm ơn, tôi biết ý liền ra ngoài cho hai người nói chuyện riêng.

Vừa ra đã thấy tụi nhỏ rì rầm to nhỏ, tôi liền nhận ra.
“ Có phải tụi em gọi ba của Minh Đức tới đây đúng không ?”
An cười cười gãi đầu, tôi giận lên lấy tay nhéo tai nó.

Nó ngoe nguẩy la hét đau đớn.
“ A! A! Cô....cô đau....đau.


“ Biết đau hả, nhiều chuyện nè.


Thấy bạn mình bị tôi bạo hành, ba đứa kia cười không ngớt.

Hữu Anh cuối cùng cũng nhớ tới tình nghĩa anh em, nó ngăn cản.
“ Thôi cô, đâu phải chỉ mình thằng An đâu.

Tụi em biết ba của Minh Đức không phản đối nên mới gọi ông lên hoà giải.


Tôi thôi không bạo lực thằng An nữa, mệt mỏi thở dài ngồi trên hàng ghế chờ.

Tụi nó cũng quây quần xúm lại bên tôi.

Mới mấy tiếng mà tôi đã suy sụp hẳn, người không có lấy chút sức sống.

Ân thấy tôi như thế thì không kiềm được mà an ủi.
“ Cô đừng lo lắng quá, có khó khăn mới có hạnh phúc, còn rất nhiều người bên cạnh ủng hộ cô mà.



“ Mấy đứa có thấy hình như cô đã làm sai rồi không ? Ai đời lại đi thích học sinh của mình chứ.


“ Cô không hề sai, ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình.

Giáo viên yêu học sinh thì sao chứ ? Ông trời chỉ đang thử thách cô để xem hai người có thật lòng cùng nhau vượt qua hay không thôi.

Cô đừng vì những chông gai mà nản chí, hãy cố lên.

Tụi em ở bên cô.


Thiên vỗ vai tôi nói một tràng dài.

Tôi và cả ba đứa kia ai cũng trố mắt nhìn nó, lần đầu tiên một thằng loắt choắt như nó mà nói ra được những lời tình cảm này.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hữu Anh vỗ tay khí thế.
“ Hay quá bạn tôi, từ hồi chơi với mày đến giờ đây là lần đầu tao thấy mày không xàm xí.


Thiên lườm nguýt thằng bạn mình.

Nó là đang khen hay chê vậy ? An thấy vậy thì liền chế dầu vô lửa cho câu chuyện thêm đặc sắc.
“ Chắc tao đi đầu xuống đất quá tụi bây, Thiên nay ăn trúng gì mà nói chuyện chí lí thế bạn yêu ?”
Bọn chúng ai cũng cười ha hả riêng thằng Thiên mặt xám xịt, nói chuyện đàng hoàng nó cũng ý kiến mà xàm xàm nó cũng phát biểu.

Sống sao cho vừa lòng thiên hạ ? Ân giờ cũng không im lặng nữa, cậu cũng phải thêm mắm muối vào mới chịu được.
“ Nãy tao bày nó nói đấy, khen tao đi “
Thiên liếc qua đấm cho bạn mình một cái rõ đau vào bụng, tiếng nói tiếng cười làm cho không khí nhẹ nhàng hơn.

Thật may mắn khi quen được lũ nhóc này, tôi thầm cảm ơn số phận đã đưa đẩy để tôi có thể làm quen với những người tốt bụng, có tấm lòng nhân hậu như thế.
[...]
Chờ cho Khả Linh đi thì ông Minh mới từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không khí lúc này bắt đầu rơi vào trầm tư.
“ Vì thời gian của đôi bên tôi xin được phép đi vào vấn đề chính luôn.


Tôi biết vợ tôi đã gọi điện và nói những lời không hay với ông, tôi thay mặt vợ tôi xin lỗi ông.

Nhưng ông đừng chia cắt tụi nó được không ?”
Ông Hoà ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, giọng nói lịch sự tao nhã, ông rất khác với vợ ông.

Nhưng đâu phải chỉ vì một lời xin lỗi mà xong xuôi mọi chuyện, nghĩ tới cuộc nói chuyện của ông với mẹ của Minh Đức thì ông lại tức giận.
“ Ông đừng có nói gì nữa, thanh danh gia đình tôi bị vợ của ông phá đến nỗi chẳng còn gì, một câu xin lỗi là xong sao ?”
“ Tôi biết một lời không thể giải quyết được gì nhưng ông hãy tin tưởng tôi.

Tôi sẽ giải quyết hết mọi chuyện, đừng vì những lời nói đó mà chia rẽ hai đứa nó được không ? Bọn chúng không có tội.

Ông cũng biết rõ điều đó mà.


Ông Hoà chợt lặng đi, ông biết chúng không có tội nhưng vì số phận bọn chúng không thể đến với nhau.

Rồi người đời sẽ nhìn gia đình ông bằng ánh mắt gì ? Khinh bỉ, gièm pha.

Ông chịu đựng được nhưng con gái ông ông không muốn nó phải chịu.

Ông bán tín bán nghi hỏi ông Minh dưới tư cách của hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
“ Tại sao ông lại làm thế ?”
“ Tôi vẫn chưa hiểu ý ông...”
“ Tại sao ông lại tán thành chuyện của bọn chúng ?”
Nghe ông Hoà hỏi thế, ông Minh thở dài một hơi, nhìn về phía xa xăm rồi ông ngậm ngùi kể.
“ Tôi với mẹ của Minh Đức sống không hợp nhau nên chúng tôi đường ai nấy đi.

Nói thẳng ra là một cuộc hôn nhân chỉ vì trách nhiệm, không có tình yêu.

Từ nhỏ Đức đã thiếu thốn tình thương của mẹ, nó dần dần trầm tính, ít nói chuyện.

Nhưng kể từ khi gặp con gái ông, nó như biến thành người khác vậy.

Hoạt bát, vui vẻ hơn, trở về con người trước đây của nó.

Vừa gặp Khả Linh tôi đã biết con gái ông sẽ là cứu tinh giúp con trai tôi, nên tôi mới yên tâm giao Đức lại cho Linh.

Tôi tin người cha nào cũng muốn con mình được hạnh phúc, ông thử nghĩ xem, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.

Tôi mong những lời tôi nói hôm nay ông sẽ suy xét thật kĩ.


Ông Hoà không nói gì, chỉ biết lắng nghe ông Minh tâm sự.

Đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không ai giống ai.


Ông Minh ngồi một lát thì xin phép đi về.

Một mình ông Hoà trong căn phòng hồi sức, vắt tay lên trán suy ngẫm những lời nói lúc nãy của ông Minh.

Nói thật ra thì ông đã bị ông Minh thuyết phục gần hết, nhưng ông vẫn xem xét thật kĩ để lỡ mang tai hoạ về sau.
[...]
Tôi nói chuyện phiếm với đám nhóc một hồi thì Minh Đức chạy đến, tôi thấy vẻ mặt nó không bình thường.

Hình như là bị đả kích chuyện gì đó.

Nó không nói không rằng tới nắm lấy tay tôi kéo đi mặc kệ bốn anh em cây khế kêu la í ới.

Tôi cũng không dám hỏi, chỉ biết lặng im đi theo nó.

Nó dắt tôi đến một hội chợ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì nó đã hỏi.
“ Chị có nhớ đây là đâu không ?”
“ Nhớ, đây là nơi đầu tiên hai đứa đi chơi.


Nó cười, tim tôi lại xuyến xao.

Nó dắt tôi đi qua từng gian hàng, ăn những món ăn thân thuộc.

Nếu có thể trở lại như ngày đó thì vui biết mấy, giờ cái gì tôi cũng nuốt không trôi.

Nó nắm lấy tay tôi dẫn đến gian hàng bán kẹo bông.
“ Chị đẹp, chị xem, cuối cùng mình cũng được ăn kẹo bông rồi.


Nó nở một nụ cười gượng.

Tôi nhận ra được tình hình không hề ổn, tôi gạt phắt tay nó ra, lên tiếng hỏi nghiêm túc.
“ Sao hôm nay em lại dắt chị đến đây ?”
“ Thì em muốn đi chơi với chị.


“ Nói thật đi, chuyện không đơn giản là đến đây chơi đâu đúng không ?”
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt kiên định, nó ấp úng một hồi mới nói ra.
“ Chị, đi trốn với em đi.

Chúng ta sẽ đi nơi khác sống, có thể làm lại từ đầu mà.

Không gì là không thể, đi đi có được không ? “