"Tại trước khi sinh con, bố mẹ có cho đi hoặc là ném qua con gái nào không?"
Lục Trường Tuấn nghe xong lời này nở nụ cười: "Con làm sao vậy? Tại sao lại hỏi vấn đề này. Nếu như con thật sự có tỷ tỷ như vậy ba có thể chưa bao giờ nhắc đến sao?"
Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu, nàng nghĩ đến ba sẽ nói như vậy: "Có thể là gần đây nhiều việc xảy ra, trợ lý con bị thương... Con nghĩ nhiều rồi."
Nàng tất nhiên không thể đem suy đoán của Diệp Hiểu Quân nói cùng phụ thân, bằng không thì phụ thân không phải hoài nghi tinh thần của nàng thì cũng là muốn hoài nghi Diệp Hiểu Quân.
"Gần đây con trở về nhà đi, mặc kệ con chọc chuyện gì, quan trọng nhất là sinh mệnh an toàn. Chờ con chuyển về rồi hảo hảo nói với ba." Lục Trường Tuấn muốn cho Lục Tĩnh Sanh về nhà, từ sự tình Ngu Minh Đình về sau hắn vẫn luôn đang lo lắng vấn đề về an toàn của nữ nhi. Từng cái giai đoạn thương mại đều không quá bình ổn, người vì tranh đoạt lợi ích hạ sát đối thủ số lượng cũng không ít, cái vòng này vẫn luôn là mạnh được yếu thua, vị vương giả nào trong tay không mang theo chút ít "Đẫm máu".
Lục Trường Tuấn lúc tuổi còn trẻ đương nhiên cũng theo đuổi danh lợi, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí tại phạm vi năng lực bản thân trong an ổn mà kiếm tiền. Hắn hiểu được những gió tanh mưa máu kia chưa bao giờ cải biến, Lục Tĩnh Sanh lựa chọn con đường này lại thuận lợi mà đi tới địa vị cao, dùng cá tính của nàng, nhất định sẽ không quá bình ổn.
Lục Tĩnh Sanh lắc đầu: "Không được, con không thể trở về." Nếu nàng về nhà, gút mắc cùng Lý Ái Lan chưa có dọn dẹp không nói, hai người thấy nhau rùm beng nổi lên. Rồi nói thêm, nàng cũng không yên lòng Diệp Hiểu Quân ở một mình.
Lục Trường Tuấn nghi hoặc: "Ở trong nhà còn có thể không an toàn?" Biệt thự Lục gia nằm trong khu có hệ số an toàn cực cao, trừ đi quanh khu luôn có bảo an cùng chó cảnh vệ đi tuần tra 24 giờ mỗi ngày, nhà bọn họ cũng có nhân viên bảo an riêng quanh năm đóng quân.
"Không phải. Bây giờ nói không rõ, chờ con xử lý xong rồi lại nói với ba. Con quay về phòng con một chuyến."
Lúc Lục Tĩnh Sanh đi ra thấy Lý Ái Lan đứng ở cửa thư phòng, lạnh như băng mà nhìn nàng: "Về nhà cũng không biết kêu mẹ một tiếng."
Lại tới tìm việc rồi, thời điểm lúc này không có công phu cùng lão thái thái đấu võ mồm. Lục Tĩnh Sanh như nàng mong muốn ngọt ngào mà kêu một tiếng "Mummy", quay đầu lên lầu.
Lý Ái Lan bạo nổi cả gân xanh, Lục Trường Tuấn đi tới nhìn theo bóng lưng nữ nhi: "Nàng hỏi nhà ta trước lúc có nàng có phải từng sinh con gái nào hay không? Đây là cái vấn đề gì?."
Lý Ái Lan nghe được đối thoại của bọn họ, không nói chuyện, biểu lộ trở nên âm trầm.
Hai vợ chồng kết hôn vài thập niên, cùng đối phương nói chuyện đều giống như lầm bầm lầu bầu. Lục Trường Tuấn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trần thúc, phân phó hắn thời gian gần đây gọi thêm người đi theo Lục Tĩnh Sanh, ngàn vạn bảo đảm an toàn cho nàng.
Lục Tĩnh Sanh trở lại trong phòng, đem mấy quyển Album ảnh gia tộc toàn bộ đem ra.
Cả một sấp ảnh chụp nặng trịch, đại đa số đều là ảnh chụp của nàng, từ khi sinh ra đến thời kì thanh thiếu niên, ảnh chụp hầu như cứ một năm đầy một quyển. Sau khi trưởng thành dần dần chẳng thích chụp hình nhiều cũng không có thời gian, ảnh chụp càng ngày càng ít.
Ảnh chụp Lục Trường Tuấn cùng Lý Ái Lan chỉ chứa trong hai quyển tập ảnh, niên đại lâu nhất, xa nhất chính là Lục Trường Tuấn lúc tám tuổi cùng cha mẹ của hắn chụp ảnh gia đình, một trương ảnh chụp trắng đen. Lục Trường Tuấn đứng sau lưng phụ thân, mặc tiểu áo bông màu đen, miệng có chút mở rộng, cảm giác như vờ ngớ ngẩn.
Ảnh chụp Lục Trường Tuấn lúc còn trẻ rất ít, tốp năm tốp ba.
Ảnh chụp Lý Ái Lan so với hắn nhiều hơn. Khi còn bé tại bên trong nhà cấp bốn mặc một thân âu phục, lưu lại là thời khắc đẹp đẽ, nổi bật giữa cả đám người nước ngoài tất cả đều anh tuấn, Lý Ái Lan đứng tại chính giữa vô cùng xinh đẹp và bắt mắt.
Ảnh chụp chung đầu tiên của hai người là hình kết hôn, dưới góc tấm ảnh có ngày kết hôn, tính tính toán toán thời gian, lúc kết hôn Lục Trường Tuấn đã nhanh ba mươi tuổi, tại niên đại đó tính ra là kết hôn vô cùng muộn.
Lục Tĩnh Sanh nhìn kỹ ảnh chụp cha mẹ lúc còn trẻ, phát hiện mình vẫn là giống cha hơn nhiều.
Lục Trường Tuấn vốn muốn ngủ, nghe thấy động tĩnh mở cửa hỏi: "Đã trễ thế như vậy con còn muốn đi chỗ nào?"
Lục Tĩnh Sanh không ngừng lại: "Con phải về bệnh viện."
"Chờ lát, để lại Trần thúc đi theo con." Lục Trường Tuấn hãy còn mặc đồ ngủ đi ra, kêu lên Trần thúc, để hắn mang theo vài người đi theo sau xe Lục Tĩnh Sanh, hoàn toàn chính xác, khiến cho nàng có thêm một chút cảm giác an toàn tăng gấp đôi.
Phụ thân đối với nàng một mực rất tốt, nàng lại đối với hắn có chỗ hoài nghi, Lục Tĩnh Sanh không thích loại cảm giác này.
Nhưng giờ đây sự kiện đã thăng cấp, vẫn luôn bám theo bên người, vào lúc không để ý có thể khiến cho Quý bị thương nặng, bác sĩ nói nàng về sau thể trạng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, có thể còn sống sót đã là nhặt về một cái mạng rồi.
Nhớ tới bộ dạng tiểu Quý trong vũng máu lại sợ hãi, Lục Tĩnh Sanh hận đến nghiến răng.
Bất kể là lý do gì, nếu như đối phương đã tàn khốc mà tuyên chiến, Lục Tĩnh Sanh nàng nhất định nghênh chiến —— nếu như cái con rệp này núp trong bóng tối có dũng khí chính đại sáng chói nhất quyết phân thắng bại còn có thể dễ nói.
Vết thương Tiểu Quý nằm ngay phía dưới trái tim, miệng vết thương dài 1. 5 centimet, đừng nói thật sự cắm vào đến trái tim, tổn thương như vậy có thể cứu về tới cũng coi như nàng mạng lớn. Cũng là nhờ có trước lúc đưa đến bệnh viện Lục Tĩnh Sanh vẫn một mực luôn giúp nàng cầm máu.
Tiểu Quý vô cùng suy yếu, Lục Tĩnh Sanh cũng không hỏi nàng quá nhiều, muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Quý bình thường cũng không thấy cùng bằng hữu tụ họp, Lục Tĩnh Sanh đối với nàng sinh hoạt cá nhân không hiểu rõ lắm, công tác trợ lý tư nhân làm được thật tốt, trên cơ bản không có sinh hoạt cá nhân, 24 giờ đồng hồ thuận theo gọi tới là có mặt. Có thể nhìn ra được, tiểu Quý một lòng đưa vào công tác, đều muốn kiếm nhiều tiền. Người nhà không có ở trong nước, ngay cả người chiếu cố cho nàng đều không có.
Lục Tĩnh Sanh bảo Trần thúc tìm một tiểu cô nương chịu khó chiếu cố Tiểu Quý, an bài thỏa đáng liền đi phòng bệnh Diệp Hiểu Quân.
Ở cửa vào, vừa vặn thấy Hứa Ảnh Thiên đi ra.
"Trên cơ bản không có vấn đề gì." Hứa Ảnh Thiên vừa mới vì nàng làm kiểm tra xong, "Tùy thời có thể xuất viện."
Lục Tĩnh Sanh khó hiểu: "Tra được nàng nguyên nhân té xỉu không?"
Bác sĩ Hứa cũng buồn bực chuyện này. Kiểm tra nhịp đập vẫn ok, hình ảnh CT kiểm tra xuất huyết não cũng hết thảy bình thường, nhìn hành vi ngôn ngữ của nàng cũng không thành vấn đề, kiểm tra cũng không có dấu hiệu sử dụng ma túy.
"Có chút thiếu máu, cũng có thể là quá độ lo lắng, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều, nếu như phát hiện có thêm dị thường mau chóng kiểm tra."
Nghe Hứa Ảnh Thiên nói như vậy Lục Tĩnh Sanh xem như thả một nửa tâm, nhưng một nửa khác nhấc lên.
Diệp Hiểu Quân đến cùng làm sao vậy?
Diệp Hiểu Quân thấy Lục Tĩnh Sanh tiến đến liền đưa điện thoại di động buông.
"Dễ chịu hơn chút nào không?"
"Tôi không có việc gì rồi, bác sĩ Hứa cũng nói tôi có thể xuất viện."
"Ngày mai rồi nói sau." Lục Tĩnh Sanh cũng có chút mệt mỏi, ngồi vào bên giường nàng, trực tiếp hướng trên bụng nàng nằm sấp.
Diệp Hiểu Quân vuốt đầu của nàng, dùng vuốt ve thay thế ngôn ngữ an ủi.
Lục Tĩnh Sanh bị nàng vuốt được rất dễ chịu, toàn bộ người núp ở bên cạnh nàng, như một hài nhi. Hai ngày này nôn nóng cùng phẫn nộ cũng từ đầu ngón tay này từng chút trừ khử...
Cảm giác quá dễ chịu suýt chút ngủ mất, chợt nhớ tới chuyện trọng yếu, Lục Tĩnh Sanh mở mắt ra, ánh mắt có chút đăm đăm: "Trước lúc chị hôn mê, nói trông thấy một người cùng tôi rất giống, nói có chuyện đã sớm nghĩ nói với tôi. Lúc ấy chưa nói xong, bây giờ có thể nói ra sao?"
Diệp Hiểu Quân ánh mắt trì trệ.
Điện thoại để ở một bên đã khóa màn hình, hiện tại giải khóa, có thể trông thấy trang mặt dừng tại một trang tìm kiếm.
Từ khóa tìm kiếm: không gian 4 chiều.
Diệp Hiểu Quân nhìn trời văn vạn vật có để ý cũng không quá trọng tâm, trong kho tàng phim nàng từng xem qua đương nhiên cũng bao quát phim khoa học viễn tưởng.
Đối với khái niệm không gian 4 chiều nàng cũng không lạ lẫm, cũng ở vào trạng thái kiến thức nửa vời. Tại trước lúc hôn mê trông thấy những hình ảnh kia làm cho nàng nhớ tới cái từ này.
Lên mạng tìm tòi về tư liệu không gian 4 chiều: Đề cập tứ duy không gian, đại đa số là chỉ trong "Thuyết tương đối" của Albert Einstein có đưa ra khái niệm không gian 4 chiều. Khái niệm không gian 3D thì tất cả mọi người nói được rõ ràng, còn không gian 4 chiều sẽ là gì đây? Có ít người lý giải đơn giản là thế giới 3d tăng thêm một chiều thời gian, cấu thành nên không gian 4 chiều. Cũng có người không ủng hộ quan điểm loại này, bởi vì 4 chiều trong không gian cũng không nhất định chỉ thời gian, cũng có thể là nhan sắc, độ ấm, mùi vị... ngoài ra cũng có người phản bác: Thời không mật thiết không thể chia cắt, nếu như không có thời gian làm sao có không gian? Bất luận một loại "Số lượng" nào đều có thể trở thành một chiều, nhưng mà thời gian là thứ kinh điển nhất.
Chúng ta tại trục thời gian tiến lên, nhưng chúng ta như cũ là sinh vật sống, bởi vì chúng ta không thể tại trên trục thời gian xuyên thẳng qua, chúng ta chỉ có thể làm từng bước. Cho nên không có người thật có thể tiến vào đến không gian 4 chiều, không ai thấy tận mắt chứng kiến không gian 4 chiều đến cùng là dạng gì.
"Nếu như một khi tiến nhập không gian 4 chiều, thân là sinh vật sống, trái tim hay máu thị cũng vậy, đều từ trong thân thể của ngươi bay ra. Xem qua một ít phim khoa học viễn tưởng, trong đó người ta dùng tay xuyên vào bên trong thân thể người lấy trái tim, lại không lưu lại một chút máu nào? Tựa như ngươi có thể từ bên trong đồ họa 2D xuất ra bất kỳ vật gì cũng không phá hoại đi đường nét vốn có của nó, sinh vật 4D cũng có thể như vậy bởi vì, hạt chất cấu thành thân thể ngươi sẽ sụp đổ, ngươi sẽ triệt để tan thành mây khói. Nhưng nếu như ngươi không chết thì sao? Ngươi sẽ trông thấy cái gì? Ngươi đứng ở tại chỗ có thể trông thấy quá khứ cùng tương lai, chúng sẽ xuyên qua võng mạc ngươi. Ngươi cũng có thể trông thấy da thịt, cơ quan nội tạng dưới thân thể người, có thể trông thấy nội hạch quả đào. Sông núi hồ nước theo đó cũng đều chỉ là một cái mặt cắt, nhưng những thứ mặt cắt này lại chồng nặng lên nhau, từng tầng lại từng tầng, cấp số lượng không phải hàng trăm hàng ngàn có thể tính toán được. Nếu như ngươi muốn thấy rõ những thứ này, có lẽ tốc độ xử lý thông tin của đầu óc ngươi phải đuổi kịp và vượt qua hiện tại tiên tiến nhất. Cho nên, coi như là ngươi tiến nhập không gian 4D, ngươi cũng không cách nào chứng kiến bất kỳ vật gì, bởi vì ánh mắt của ngươi, đầu óc của ngươi không đủ lợi hại. Có lẽ ngươi có thể trông thấy một mảnh ánh sáng màu lam không có chút ý nghĩa nào, sau đó ngươi cũng liền điên rồi."
Diệp Hiểu Quân nhìn những thứ này chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, não bộ phát triển, với tư cách một Văn sinh, nguyên một đám chữ có thể xem hiểu được, hợp cùng một chỗ liền biến thành Kinh Thánh. Bất quá nàng đạt được một điểm tựa quan trọng—— nếu như nàng có thể trông thấy chuyện phát sinh trong không gian bốn chiều, cái này có thể giải thích vì sao nàng có thể đọc được bưu kiện Bearxxx phát ra từ tương lai, mà Lục Tĩnh Sanh nhìn thấy chẳng qua là loạn mã.
Mắt trái nàng khác thường đã được đoạn thời gian rất lâu, vẫn luôn là gián đoạn phát tác, có đôi khi sẽ có cảm giác xuất hiện dị vật, có đôi khi sẽ nhìn không rõ sự vật. Tuy rằng bị chẩn đoán là cận thị, nhưng Diệp Hiểu Quân như thế nào đều cảm thấy cái đó và cận thị có chút khác biệt.
Sự thật chứng minh, hoàn toàn chính xác so với cận thị quỷ dị hơn nhiều.
Diệp Hiểu Quân nhớ lại một chút, thời gian nàng thu được phong bưu kiện đầu tiên đến từ Bearxxxx cũng đúng lúc con mắt bắt đầu khó chịu. Ban đầu trong ánh mắt còn có tiểu viên bi sưng đỏ, về sau viên bi không thấy, dị vật cảm giác như trước tồn tại, một mực tồn tại đến nay, xuất hiện ảo giác không cách nào giải thích. Diệp Hiểu Quân cũng không phải người có thần kinh yếu ớt, bình thường có mệt nhọc hay chịu áp lực lớn hơn nữa cũng chỉ cần ngủ một giấc là sự việc tốt rồi. Tại sao phải có ảo giác? Chân thật đến không cách nào đem nó thật sự quy về "Hư ảo", nó đang ở trước mắt.
"Hiểu Quân?"
Lời nói đã hỏi ra vài giây, Diệp Hiểu Quân lại hoàn toàn không có động tĩnh, Lục Tĩnh Sanh nâng thân lên lại kêu gọi nàng một lần, phát hiện toàn thân nàng run rẩy một cái, vừa mới hoàn hồn, hai mắt mang theo một chút chút ít hoảng sợ không biết từ đâu mà đến cùng vẻ mặt khó hiểu.
"Chị gần đây trạng thái tinh thần không tốt." Lục Tĩnh Sanh nhìn bộ dáng nàng hoảng hốt vừa sợ hãi bỗng nhiên có chút thất vọng, phụ thân phủ nhận cùng trạng thái lúc này của nàng để cho trong đầu Lục Tĩnh Sanh sinh ra một cái ý niệm: Không có "Tỷ tỷ", cũng không có hắc y nữ nhân, sự việc nàng muốn nói cũng đều là những sự việc không thực tồn tại ở đây.
Là có người ở sau lưng chuyên chú tìm cách phá đổ nàng, mà tiểu Quý bị thương kích phát ra Diệp Hiểu Quân càng nhiều tưởng tượng hơn nữa.
Đúng vậy, Lục Tĩnh Sanh hoài nghi đây hết thảy đều là Diệp Hiểu Quân tưởng tượng.
Diệp Hiểu Quân có thể là bị bệnh.
"Bác sĩ Hứa nói chị có thể xuất viện, nhưng mà có chút thiếu máu, áp lực cũng lớn, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
Diệp Hiểu Quân vẫn còn cân nhắc như thế nào đem lời chưa thể nói xong đổi loại phương thức nói cho Lục Tĩnh Sanh, ai ngờ Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên bỏ chạy rồi nghi hoặc, rõ ràng kêu nàng nghỉ ngơi nhiều?
Lục Tĩnh Sanh vuốt ve khuôn mặt Diệp Hiểu Quân, phát hiện bên trong ánh mắt của nàng tất cả đều là tơ máu, hốc mắt đỏ lên, đôi má không có nhiều thịt, một tay tựa như có thể đem nàng ôm lấy.
Tâm tình thất vọng bị đau lòng thay thế, Lục Tĩnh Sanh đem nàng ôm lấy, nhắm mắt, cảm nhận thân thể nàng, hơi thở ôn hòa, yên lặng cầu nguyện tương lai hết thảy không cần trở nên hỏng bét như trong tưởng tượng của nàng: "Đêm nay tôi cùng chị ngủ chung đi. Chị yên ổn ngủ ngon một giấc, cái gì cũng không cần nghĩ."
Loạn mã trên màn hình trong đêm, máu, tố chất thần kinh ngôn ngữ cùng cái người té xỉu đầu vặn vẹo...
Lục Tĩnh Sanh từ trước đến nay đều là người có lá gan lớn, nhưng tại thời khắc này, nàng thật sự sợ hãi.