Vừa dứt lời, tay Lệ Quân cảm thấy nhức nhức như bị kim cắm mạnh vào, cúi xuống nhìn, đứa bé kia đang cắn cổ tay cô, máu chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa. Nhìn thấy cảnh này tên chủ nô lệ kia không khỏi hốt hoảng, hét lớn : “Ngươi làm trò mèo gì vậy hả?!”
Không chỉ tên chủ đó hốt hoảng, ba người còn lại mặt màu đều biến sắc, riêng Lệ Quân thì mặt trắng bệch. Máu càng ngày càng nhiều, vung vãi khắp chân Lệ Quân và đứa bé, từ một vài giọt giờ thành một vũng lớn. Với đống máu này nói chết luôn thì khó nhưng Lệ Quân nhất thời không thích ứng kịp, chân không còn sức để giữ vững thế là quỳ rạp một cái xuống đất. Bấy giờ đứa bé thấy Lệ Quân đằng sau có chút biến đổi mới nhả cánh tay đang cắn kia ra, quay đầu, khi nhìn thấy sắc mặt nó liền thay đổi trở nên trắng bệch còn hơn cả cô, mắt mở to đến cực điểm, tròng mắt như co rút lại đến độ nhỏ nhất, tay chân vừa nãy đã run giờ còn tăng gấp bội có thể nhìn rõ từng đợt. Vì tay Lệ Quân đã không còn lực giữ nữa thế là hai tay chống xuống đất duy trì cơ thể không ngã khụy xuống.
Đứa bé giơ tay ra có vẻ định đỡ Lệ Quân dậy nhưng lại rụt tay về không dám, theo đà run còn có những tiếng xích sắt lẩy bẩy theo chủ không ngừng vang lên, thể hiện rõ đứa bé sợ hãi đến mức nào. Giọng đứa bé luống cuống, nói : “Ta… ta… không… không phải… cố… cố ý… đâu...”
Giọng nói tuy lắp ba lắp bắp nhưng cực kì trong trẻo, nếu không phải trong trường hợp này Lệ Quân nhất định sẽ khen tới tấp. Mà cũng công nhận răng của đứa bé này khỏe thật, cắn cái vết răng ghim vào tay luôn. Lệ Quân đưa tay bị cắn ấy lên nhìn thử mà không khỏi bàng hoàng hốt hoảng, máu từ vết thương vẫn chảy tứ tung, nhanh tay cô lấy mảnh vải trong túi không biết từ đâu mà ra, buộc vào, máu thấm lên từng đợt, nghĩ thầm : “Bị nam chính đại nhân cắn như này không biết là phước hay họa đây…? Mà không biết có lành được không nữa…”
Vừa nghĩ đến cảnh vết thương sẽ không lành được sắc mặt Lệ Quân vừa trắng vừa xanh lẫn lộn hết lên, mồ hôi rơi như mưa, mặt màu như đưa đám. Đám người kia nghĩ Lệ Quân bị cắn quá mạnh, mất nhiều máu, khả năng cao sắp thăng thiên đấy còn chưa kể sắc mặt cực tệ lúc này, ai nấy đều câm nín không nói lời nào, đoán chừng Lệ Quân mà nói ra ý nghĩ có chút tiêu cực vừa rồi chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng cho xem. Đứa bé kia thì vẫn vậy vẫn một mực sợ hãi không thôi, nhìn thấy Lệ Quân như này nước mắt cứ thế mà rơi xuống, tay chân luống ca luống cuống.
Lúc này máu đã ngừng chảy có lẽ chờ đông lại là ổn, mảnh vải lúc này màu có chút sáng nên muốn biết máu chảy nhiều chừng nào thì vẫn nhìn rõ được. Lệ Quân sắc mặt đã tốt hơn hồi nãy chút, nhịn không nổi nhìn một đứa bé đang khóc sướt mướt trước mặt mình, giơ tay không bị cắn ra, nhẹ giọng nói : “Nào, thôi đi, thấy có lỗi thì mau đỡ ta dậy.”
Vừa nghe nói xong cơ thể đứa bé như cứng đờ vài giây, sau đó vẫn là theo lời mà hành động, nắm lấy tay đỡ Lệ Quân dậy. Thấy tình hình đã ổn hơn tên chủ nô lệ kia lên tiếng, nói : “Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ? Có đi được không đó?”
Không muốn lên tiếng nữa nhưng tình hình không cho phép, giọng có chút run, Lệ Quân nói : “Không sao, đi được, đi được.”
Nghe thấy vậy tên chủ nô lệ thở phào một hơi như đã cứu được số tiền lớn, quay sang nhìn đứa bé hét to : “Ngươi còn đứng đó! Có biết mình là ai không hả?! Mau lại đây!”
Nghe hét vậy đứa bé giật nảy một cái, tay cứ như vậy mà run hơn có vẻ không muốn đi sang. Lệ Quân thấy vậy thì hạ giọng, chỉ đủ đứa bé này nghe, nhỏ nhẹ nói : “Mau qua đi.”
Đứa bé này quả thật rất nghe lời, Lệ Quân nói một thì không làm hai, tuy có chút nuối tiếc nhưng vẫn buông tay cô rồi chạy sang bên kia luôn, tiếc xích sắt lại lần nữa vang lên hồi dài rồi ngừng lại chứng tỏ đã đến nơi. Thấy đứa bé đã ở trước mặt mình, tên chủ nô lệ giơ tay ngang tai ý bảo hai người đằng sau ra đỡ Lệ Quân. Đúng là may, vừa nãy chưa kịp đứng vững thì đứa bé đã chạy đi, bây giờ có người đỡ cũng tốt.
Nghe mệnh lệnh, hai người kia chạy vội qua đỡ, thế là cả đoàn năm người đi đến “sàn đấu giá” cách đó không xa. Đi được ba bước vị Liễm tiểu thư lại bắt đầu dở chứng, ban đầu thì bảo đau chân, lúc sau thì bảo đau eo, cần người đỡ. Ai cũng e ngại hết một lượt, Lệ Quân thì mình còn chẳng đỡ nổi, đứa bé thì không bị đè chết là may rồi, tên chủ kia khẳng định không thèm đỡ, chỉ một trong hai người này mới ổn nhưng có lẽ… hơi khó. Tuy đường ngắn có chút ét nhưng cũng không thể nghe càm ràm cả đoạn nên tên chủ nô lệ ra lệnh cho một trong hai tên đang đỡ Lệ Quân ra đỡ nàng ta. Tên đó vừa đi vừa lẩm bẩm vài ba câu chửi trong mồm.
Mọi chuyện êm xuôi, hiện tại bọn họ đang đứng trước “sàn đấu giá nô lệ”, khách mua hôm nay có vẻ khá ít. Hiện tại thần sắc Lệ Quân cũng đã tốt hơn nên không cần người đỡ nữa, còn vị kia thì vẫn là đỡ đến tận nhà đi, đúng khổ cho người khác mà. Vì ít người nên cũng chẳng cần chen chen lấn lấn khổ cực.
Sau khi tách ra với bọn Lệ Quân tên chủ nô lệ bắt đầu giở bản tính thật, gã nắm lấy tóc đứa bé giật mạnh một cái, có lẽ vì đã quen nên không hé nửa lời cũng chẳng kêu tiếng nào, điều duy nhất nó làm chỉ là nhắm chặt hai mắt ngoan ngoãn chịu đau đớn. Chưa dừng lại ở đó, được đà nắm tóc gã tiếp tục dùng tay nắm xích cổ của đứa bé, bước nhanh lên bậc sàn, lúc đầu còn theo kịp nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ rất nhanh đã không còn bước lớn như gã được nữa, sau đó liền ngã xuống đất.
Lúc quay mặt nhìn, gương mặt gã tốt sầm, gân xanh nổi đầy, chuyện nọ dọ sang chuyện kia, bước xuống bậc, dùng sức đá mạnh vào thân đứa bé một cái, nó bị văng ra xa một khoảng nhưng xích cổ vẫn trong tay gã nên cũng không đáng kể. Tuy vừa chịu cú đá văng vừa bị xích cổ trói buộc nghĩ đến thôi cũng đủ thấy đau đớn không chịu được mà đứng đờ ra không dám nhúc nhích rồi. Ấy thế mà bị đánh như vậy đứa bé vẫn không hó hé cũng chẳng kêu la chỉ lấy sức đứng dậy, cúi đầu thấp, lại ngoan ngoãn đi về phía tên chủ nô lệ. Nhìn thấy thế, gã cũng chán, phỉ một ngụm nước bọt, lầm bầm : “Xì, xui xẻo!”
Tiếp đó gã mới đưa đứa bé lên “sàn đấu giá”, vẫn nắm xích cổ, quay sang thì thầm gì đó với gã cầm mõ đánh chốt giá. Hai người cười tủm tỉm rồi ra hiệu gì đó với vài người dưới sàn, cảnh này bị Lệ Quân nhìn thấy, một phần ba người đáp lại tức ở đây nào chỉ có khách, mà khách thì chỉ có bị dụ. Gã chủ kia lên tiếng nói : “Vì có vị khách mới nên chúng ta đấu giá lại nhé.”
Lời vừa thốt ra, ai nấy dưới sàn đều xôn xao nhộn nhạo hết lên nhưng không ai dám phản bác cũng như muốn thử lại vận may. Liễm tiểu thư thì vẫn giữ gương mặt kiêu ngạo kiểu “nhà đầy tiền, ta đếch sợ” muốn chơi nào thì chơi.
Lệ Quân vẫn không hiểu tại sao đứa bé này lại được trào đón như vậy, nhan sắc thì trời khá tối nên nhìn rất mờ ảo, tuổi thì vẫn còn nhỏ… Lệ Quân ngước mắt lên nhìn chính diện đứa bé một hồi rồi chợt nhận ra, nghĩ thầm : “À, ra vậy, không hổ là nam chính đại nhân!”
Tên cầm mõ kia hô lên : “Được, vậy, giá khởi điểm là năm lượng vàng.”
Người ở dưới nhao nhao, đua nhau hô hoán :
“Bảy lượng.”
“Mười lượng.”
“Mười hai lượng.”
“Mười sáu lượng.”
“Hai mươi lượng.”
“Hai lăm lượng.”
“Ba mươi lượng.”
Giọng nhao nhao háo hức dừng lại ở đó hồi lâu hai tên có vẻ không hài lòng nhíu mày một cái tỏ rõ vẻ bất mãn. Không lâu sau đó vị Liễm tiểu thư lên tiếng nói một giá mới : “Năm mươi lượng.”
Nghe thấy thế hai tên kia bắt đầu cười nhẹ một cái, tên cầm mõ định hô để chốt giá bỗng Lệ Quân lên tiếng, nói : “Bảy mươi lượng.”. Nghe thấy lời của Lệ Quân đứa bé rạng rỡ lên hẳn.
Nghe vậy Liễm tiểu thư có chút tức giận, nói : “Tám mươi lượng!”. Lại thấy lời của Liễm tiểu thư thì nó ỉu xìu.
Lệ Quân hiện tại đang nghĩ xem mình có bao nhiêu tiền, dạo gần đây không sử dụng nên cũng không rõ lắm. Cô giơ bàn tay bị đứa bé cắn lên, chăm chú nhìn ngón trỏ có một chiếc nhẫn bao quanh, đây là chiếc nhẫn Lệ Quân vô tình mua được khi lần đầu ra khỏi rừng, nghe bảo là hàng hiếm tên “nhẫn không gian”. Tên vậy thì chắc công dụng cũng vậy nên cô mua liền luôn, sau đó mỗi khi gửi lương Lạc Thiện Quân đều cho vào đó một nửa. Lệ Quân nghĩ : “Hừm… một rương là…”
Tên cầm mõ thấy giá lớn liền không chần chừ hô lên : “Tám mươi lượng, ai trả giá cao hơn không?”. Dừng lại vài giây để xem xét động tĩnh phía dưới vẫn không thấy ai nói gì : “Vậy th-”
Lúc này Lệ Quân mới chợt tỉnh táo, nhận ra mọi việc đang tiến triển không thuận lợi, nói : “Một trăm lượng!”
Vị Liễm tiểu thư kia định mở miệng trả giá đang định nói thì có mấy người mặc áo đen đằng sau chạy lại, có lẽ là hộ vệ của nàng ta. Hộ vệ kia nhỏ giọng nói với nàng, tuy nhỏ nhưng nghe thoáng được đôi ba câu : “Tiểu thư, một trăm lượng đó, lão gia không đồng ý đâu!”
Liễm tiểu thư cũng không nói nhiều nữa, dậm chân quay đầu đi ra khu đấu giá khác. Tên cầm mõ thể hiện rõ ý cười trên mặt bắt đầu hô : “Một trăm lượng, ai trả giá cao hơn không?”. Lần này gã không dừng nữa đoán chừng nghĩ không ai cao hơn được nên hô tiếp : “Vậy thì, một trăm lượng lần thứ nhất! Một trăm lượng lần thứ hai! Một trăm lượng lần thứ ba! Thành giao! Mời vị tiểu thư này ra phía sau nhận nô lệ ạ!”
Gã cười toa toét nhìn mà phát khiếp, thấy khách ở dưới bắt đầu bỏ đi, gã lại nói : “Vẫn còn nhiều nô lệ chưa chủ lắm nha!”
Nghe vậy khách nhân liền quay lại, tiếp tục nháo nhào lần nữa.
Lệ Quân chẳng rỗi hơi nghe thêm liền quay qua đi ra sau sàn. Tên chủ nô lệ và đứa bé đã đứng đợi ở đó từ lâu, chẳng trách nãy giờ không thấy mặt mũi tăm hơi đâu. Chân tên chủ đang nhẵm hai xích chân của đứa bé, thấy Lệ Quân tới tay gã xoa xoa vào nhau, nhỏ nhẹ nói : “Tiểu cô nương, cái đó…”
Nghe đến đây Lệ Quân liền hiểu ngay, lôi từ trong chiếc nhẫn ra một rương to đùng sáng lấp lánh bằng cách phi thực tế nào đó : “Thừa thì cứ giữ, mà chắc không có chuyện đó đâu.”. Lệ Quân nói tiếp : “Sau đó xóa hết dấu tích dính dáng đến nô lệ cho nó, xích gì đó cũng tháo đi!”
Gã có chút chần chừ, nói : “Cái này…”
Lệ Quân cực kì thức thời, lấy ngay trong nhẫn ra vài nắm vàng vụn đặt lên rương hồi nãy, nhẹ nhàng nói : “Như này đủ chưa?”
Tên này thấy vàng là mắt sáng như sao, lại xoa xoa tay lần nữa nói : “Đủ đủ, quá đủ ấy chứ.”
Lệ Quân nói : “Không kiểm tra sao?”
Tên chủ nô lệ nói : “Không không, nào cần!”
Thế là gã lấy mấy cái chìa khóa ra mở hết xích sắt, gỡ bỏ hết dấu đính nô lệ cho đứa bé. Được giải thoát, đứa bé chạy ù ù về phía Lệ Quân, ôm chặt cứng lấy eo cô. Thấy thế, Lệ Quân lại lần nữa lấy tay xoa đầu đứa nhỏ, thật sự dễ thương hết biết.
Lệ Quân nói : “Cáo từ!”
Hai người cất bước quay đi, bỗng phía sau tên chủ kia xuất hiện một thân ảnh, mặc đồ đen từ đầu đến chân không rõ tướng mạo, hắn nói bằng giọng lạnh băng : “Như vậy ổn không?”
Gã chủ nhếch mép cười quỷ dị, nói : “Ổn cả thôi.”
Phía Lệ Quân có vẻ ổn hơn chút, trong phút chốc im lặng bỗng đứa bé hồn nhiên hỏi : “Chúng ta… đi đâu… vậy ạ?”
Ôi má ơi, giọng ngọt chết mất!
Lệ Quân cúi xuống, cười nói : “Đương nhiên là về nhà rồi.”