Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 24 - Hắc Long Hải

Lệ Quân ngay lập tức phản ứng, quay phắt người lại, tim đập thình thịch, chân run lẩy bẩy, suýt không kiềm chế được mà khụy xuống. Thế mà cái người cô nghĩ là thần thánh phương nào lại là Mục Vu Bân, định hình lại còn thấy Ngũ Canh đứng cách đó chừng bảy bước. Từ sợ hãi liền chuyển sang tức giận, cô nắm chặt lấy vai người trước mắt, gật gù vài cái rồi giữ càng chặt, lấy đôi chân vừa có ý run rẩy đá thẳng vào bụng hắn một cái mạnh.

Mục Vu Bân ôm bụng đau đớn, giọng thật sự bi thương, nói : “Đồ… độc ác…!”

Lệ Quân thở phào một hơi, lấy tay lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán vừa nãy vô tình chảy ra, la mắng : “Đùa cũng phải chọn lúc hợp lí chứ!”

Ngũ Canh thấy tình hình đã ổn thì chạy lại, hỏi : “Ngươi đứng dậy làm gì?"

Lệ Quân đột nhiên nhớ ra, bèn hạ giọng xuống chút, đáp : “A! Chính là xem bên trong hang này!”

Sau đó Lệ Quân kể về việc bản thân mò ra cái hang rồi trong hang có thứ gì đó cho hai người kia. Chẳng biết họ hiểu được mấy phần cơ mà cứ gật gật gù gù như đúng rồi. Khi nghe xong câu chuyện có vẻ dài đằng đẵng kia thì cả ba quyết định sẽ cùng nhau nhìn thấu bên trong.

Ba người đứng xếp chồng lên nhau, ngay ngắn, hàng ra hàng lối ra lối mà ngó vào. Bên trong dần dần hiện lên thứ đặc biệt kia, đuôi có vảy, có lông, có chân, có đầu, người dài khoảng bảy thước, có râu, nhìn chẳng khác gì rồng cả.

Éc! Khoan! Rồng? Là rồng thật?!

Lệ Quân vừa nhìn xong liền đơ người, ánh mắt vô cùng bàng hoàng, cái này không chỉ cô mà Ngũ Canh cũng có chút gì đó ngạc nhiên. Dù nói mấy tiểu thuyết viễn tưởng như thì chuyện có rồng quỷ gì đó đều là bình thường, nhưng mà nhìn tận mắt vẫn không thể khỏi kinh ngạc được. Đột nhiên nghe thấy Mục Vu Bân nói : “Hắc Long Hải? Sao lại ở đây?”

Thấy Mục Vu Bân biết chút gì đó thế là Lệ Quân tò mò hỏi nhỏ : “Cái gì là Hắc Long Hải? Chính là con rồng trong kia?”

Mục Vu Bân thấy Lệ Quân hỏi, đoạn ngước lên nhìn một cái rồi đáp : “Đúng. Nhưng ta nhớ Hắc Long Hải không phải ở đây.”

Lệ Quân vẫn chưa hiểu mô tê gì, hỏi lại : “Vậy là ở đâu?”

Mục Vu Bân tiếp tục đáp : “Chính là ở Hắc Hải.”

Nói vậy thì thà đừng nói còn hơn!

Thấy gương mặt Lệ Quân tỏ rõ vẻ hoang mang, Ngũ Canh ở dưới nhỏ giọng nói : “Một quyển có tên “Ma Tập” ngươi nhớ không?”

“A! Nhớ! Cơ mà liên quan gì?”

“Có hai trang nhắc đến Hắc Long Hải… à… hình như ngươi không có đọc nhỉ…?”

“Hình như thế… chăng?”

Ma Tập, theo như Lệ Quân nhớ thì đây là một cuốn sách chuyên kể về ma giới, vốn dĩ cô định đọc hết nhưng hết việc này đến việc kia cứ ùn ùn kéo đến, trong đầu lúc nào cũng nghĩ mai đọc mai đọc rồi cuối cùng quên béng mất. Mà cái lần dọn sách để vào nhẫn không gian hình như có để quyển này vào thì phải. Ngoài nó ra còn có Thiên Tập và Nhân Tập nữa, nói chung tất cả đều dài miên man. Nếu đã có trong nhẫn rồi thì lần nào rảnh nhất định phải đọc để bổ sung kiến thức!

Không biết có phải do bọn họ nói chuyện quá ồn hay đã bị phát hiện mà con rồng, à không, Hắc Long bên trong đã bắt đầu cựa quậy, phần cảnh giác đã nâng cao. Nó chầm chậm nhấc thân dậy, nhẹ nhàng bước ra phía cửa hang, cái đầu đang định húc đám lá trước đó một cái. Ba người vừa nhìn một đoạn liền nép gọn một chỗ, bám lấy nhau thật chặt, thở còn không dám như bình thường. Vốn dĩ có thể chạy được, nhưng cái uy lực của còn rồng này quá lớn, chân đều không dám bước mà đi. Chỉ cần ba giây nữa thôi là cái đống lá kia sẽ sụp xuống, mà nếu sụp xuống bọn họ còn không bị phát hiện nữa thì con rồng này khẳng định bị mù đến chẳng nhìn ra cái gì rồi!

Đang lúc tim đập loạn xạ, ba người tay chân đều bám hết vào nhau, chỉ chờ cái chết tới thì đột nhiên phía trong vang lên tiếng nói, chắc là ở tít cuối hang nên giọng khá nhỏ, Lệ Quân chỉ nghe loáng thoáng được : “Ngươi lại định chạy đi đâu? Cả ngày chỉ biết tìm thôi hả?!”

Con Hắc Long đang định phá cửa hang đột nhiên dừng lại, quay vào lại bên trong, giọng to hơn tiếng kia chút, gầm gừ nói : “Vậy còn hơn cái loại như ngươi! Tính ra đã năm ngày rồi mà còn chưa thấy tung tích! Bộ ngươi nghĩ ta muốn đi mãi chắc?!”

Nghe nói nửa chừng kiểu này thật sự rất khó hiểu, mà bọn họ vốn dĩ không muốn hiểu. Nguy cơ tiềm tàng đã mất, tay chân liền thoải mái hơn, nhẹ nhàng buông nhau ra. Giờ chẳng ai dám nhìn vô bên trong nữa, rón ra rón rén, nhẹ nhàng hết sức mà chuồn đi.

Rời khỏi cái chỗ nguy hiểm ai nấy đều không khỏi an tâm mà thở phào một hơi. Lệ Quân tựa vào một vách đá nhưng cơ thể cứ theo đó mà trượt xuống, cô cũng lười quan tâm nên thành ra hiện tại tư thế là đang ngồi bệt xuống đất. Chờ một lúc sau mọi chuyện đã khá hơn thì ba người họ mới vác cái xác mệt mỏi về chỗ đóng chân.

Về đến nơi còn tưởng được nghỉ ngơi, ai ngờ vừa xuất hiện liền nhìn thấy vị tiểu cô nương đáng yêu kia đang ngồi khóc thút tha thút thít. Cơ mà ai mà rảnh quan tâm, bọn họ trực tiếp lờ đi, kéo cái thân xác mệt mỏi tìm một chỗ nào đó để nghỉ.

Nhưng mà, như đã nói, đời không như mơ, à, đúng hơn là tưởng tượng. Vừa nằm, tựa đủ kiểu chưa được ba giây thì không hiểu tại sao vị cô nương kia phát hiện bọn họ quay về, nhanh chóng lau khô gương mặt đầy nước mắt mà chạy ra phía này. Đứng lại phía Mục Vu Bân, giọng nghẹn ngào nói : “Ngươi rốt cuộc đi đâu?”

Mục Vu Bân đang định chợp mắt nghe thấy giọng nói ngay gần liền không còn hứng ngủ, từ từ ngồi dậy, tạo thành tư thế khoanh chân, nhíu mày nói : “Ta đi đâu vốn không phải việc của ngươi.”

Vị cô nương kia dùng giọng so với khóc cũng chẳng khác là bao, nói : “Không phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao?”

Mục Vu Bân nhìn thẳng nàng ta, thở dài một hơi, chán nản nói : “Đúng là ta đã nói vậy.”. Nghe xong gương mặt nàng ta rạng rỡ hẳn ra, nhưng đến đấy nào đã hết. Mục Vu Bân nói tiếp : “Nhưng. Đại tiểu thư à, đấy là chuyện của hôm qua, lúc đó ngươi cần thì ta tùy tiện nói để trấn an tinh thần thôi. Tính đến hiện tại, ta bảo vệ được bản thân không còn chưa rõ, lấy đâu tâm trạng bảo vệ ngươi?”

Nghe xong vị cô nương kia ôm mặt chạy về chỗ cũ, ngồi co người như khóc, mà chắc đúng thế thật. Lệ Quân và Ngũ Canh đều nhìn hết từ đầu đến cuối nhưng mà không dám lên tiếng, sợ một câu của bản thân sẽ làm mọi chuyện càng rối lên. Thấy mọi chuyện được giải quyết xong cô mới dám tiến sát về phía Mục Vu Bân, nói : “Không ngờ ngươi tuyệt tình vậy nha. Mà ta thấy bảo vệ nàng ta cũng được, rất đáng yêu.”

Mục Vu Bân quay lại cười nói : “Hay ta chuyển sang bảo vệ ngươi nhé.”

Lệ Quân nghe xong liền thẳng thừng từ chốt, còn đặt hai tay chéo nhau, kịch liệt không cần, nói : “Bỏ đi. Ngươi nên bảo vệ là mấy thiếu nữ yếu đuối, ta tự có khả năng cứu thân a.”

Mục Vu Bân nhẹ nhàng cười một cái, nhìn cực kì ôn nhu, nếu gặp phải những cây khác thì chắc chắn sẽ bị đổ, cơ mà cây mang tên Lệ Quân thì có hơi khó chút. Điều cô cảm nhận duy nhất vào thời khắc này đó chính là, đây khẳng định không phải người xấu, vậy thôi. Cô nhìn hắn chằm chằm một lúc, lấy tay chống cằm, nói : “Tiểu tử nhà ngươi ta thấy nhìn cũng đẹp đó chứ.”

Mục Vu Bân đột nhiên chuyển sang hướng tự đắc, lấy tay quẹt mũi, nói : “Quá khen quá khen.”

Lệ Quân nhắm mắt thở dài một hơi, nói : “Vậy ngươi cứ dưỡng sức ngày mai chúng ta cùng nhau ha.”. Sau đó liền đứng dậy, lấy tay phủi bụi, tiến ra chỗ Ngũ Canh rồi ngồi xuống bên cạch hắn.

Hai người trầm lặng ngồi với nhau không nói tiếng nào, Lệ Quân ngồi tựa lưng vào vai Ngũ canh, cứ thế mà ngủ. Lúc tỉnh lại dù cho vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng chắc chắn là sao đã lên tới đỉnh, vậy mà nhìn xung quanh lại chẳng thấy Mặc Băng và Vũ Lan đâu. Chẳng lẽ bọn họ mải đánh quái vậy sao? Nếu trừ đi thời gian ngủ nghỉ thì tính ra hai người đã đi nguyên một ngày, mà giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng.

Trong lòng Lệ Quân biết rõ, nhất định sẽ không có chuyện chết chóc ở đây nhưng mà vẫn có chút lo lắng. Ở bên đây sẽ không nghe được âm thanh sau bức tường đá, vì dù gì Bất Âm vốn rất ghét tiếng ồn nên bọn nó sẽ tạo ra chúng một cách nhỏ nhất. Còn đối với hai người kia, muốn tạo âm thanh lớn chẳng khác nào muốn bẻ hỏng dây thanh quản cả.

Lệ Quân vẫn ngồi tựa lưng vào vai Ngũ vanh, còn hắn đang ngủ, xét thấy tư thế này có chút không thoải mái cho xương cốt thế là liền dịch sang một chỗ khác. Dạo gần đây hết tựa đá thì nằm đất, đau lưng muốn chết, thật nhớ cái giường mềm mại ở nhà a…

Lệ Quân vừa suy nghĩ đến giường mềm mại liền bắt đầu buồn ngủ, trong cơn sắp thiếp đi cô thấy ở phía dốc tường đá có hai bóng người đang đi xuống, vừa mờ vừa ảo. Suy nghĩ trong đầu là, chẳng lẽ buồn ngủ tới nỗi gặp ảo giác?

Càng nghĩ tới cơn buồn ngủ càng ập đến, cuối cùng là thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Lệ Quân tỉnh lại là đang bị Mục Vu Bân lay cho sắp phát ngất, đầu óc quay quay cuồng cuồng. Tuy hắn không có dùng giọng nói to hay gì khác để gọi nhưng mà lại lắc qua lắc lại người cô liên hồi. Thế này mà còn không dậy nữa thì cô chắc chắc là chết từ thuở nào rồi ấy.

Lệ Quân lấy tay nhụi nhụi mắt, gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt kia ra, lờ đờ nói : “Sao vậy…?”

Mục Vu Bân kéo Lệ Quân dậy, nói : “Mau đi thôi, chúng ta không thể lợi dụng sức người khác để hưởng lợi a!”

“???”. Lệ Quân nghe xong một phần đã tỉnh táo hơn hẳn, nhưng chẳng hiểu hắn đang có ý gì, nói : “Ý… ý gì?”

Còn chưa hiểu gì Mục Vu Bân liền lôi cô đi, đến dốc tường đá còn vác như vác gạo, chưa hết, lúc nhảy xuống vẫn giữ cô như vậy. Trong vòng mười nốt nhạc, tóc tai, quần áo của Lệ Quân đều như sắp bay hết lên trời. Cái cảm giác này hình như đã từng trải qua rồi thì phải…?