Lệ Quân chạy một mạch đến chỗ hai người kia, đến nơi liền ôm chầm lấy bọn họ, vừa ôm vừa nói : “Yêu hai người chết mất!”
Chưa ôm được bao lâu thì đầu Lệ Quân liền bị Ngũ Canh đẩy ra xa, hắn nói : “Bớt nói mấy lời này đi!”
Lệ Quân cười nói : “Nói chút có sao đâu, hâm nóng chút tình cảm a~”
Ngũ Canh nói : “Hâm cái đầu ngươi ấy! Mà ngươi làm gì ở trong lâu vậy? Bọn ta đứng chờ rất lâu rồi.”
Lệ Quân nói : “Ừ… thì… Thôi bỏ qua đi chúng ta về trước đã.”
“Đi thôi đi thôi.”
Sau đó ba người cùng nhau đi về, đi nhiều người quả nhiên tốt hơn hẳn, không dễ bị lạc đường, mà cho dù có thì sẽ cùng nhau tìm cách. Đi một hồi thì cũng tìm đúng chỗ, có lẽ vì cũng đi đi lại lại rồi nên cũng có chút hình ảnh trong đầu thế là dễ dàng tìm đến nơi. Giờ thì cũng chẳng còn việc gì nữa nên là ai có phòng thì người nấy về, không quá nhiều lời.
Vào phòng Lệ Quân liền đóng cửa, vội vàng bỏ hết giày dép, áo choàng sang một bên, chỉ để lại mấy thứ đơn giản trên người để dễ di chuyển. Cởi xong thì ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm hai mắt lại, cố gắng suy nghĩ gì đó. Khi mở mắt ra thì không còn là gian phòng vừa nãy nữa mà là một không gian vô tận. Đúng, đây chính là trong nhẫn không gian!
Không gian này có một màu xanh dương nhẹ nhìn rất thơ mộng, không quá lòe loẹt cũng không quá u tối. Đương nhiên lúc mới mua thì nó có màu trắng nhìn muốn lóa cả mắt, chỉ khi đã kí khế ước thì bên trong đây mới thay đổi màu sắc theo ý thích của người sử dụng. Chỗ này cực kì rộng rãi thoáng mát, mặc dù không có gió, nên để đồ cực kì tiện, không lo đầy. Mấy vật dụng để toàn là đồ dùng thiết yếu cả, nói chung là cũng nhiều nhưng để so với không gian ở thì vẫn còn kém xa. À, ở đây ngoài dự trữ đồ thì còn có thể làm ruộng rồi trồng cây các thứ, miễn cô có thể tưởng tượng ra là được. Đúng là tiện lợi vô cùng, tự cung tự cấp được luôn. Lệ Quân có hai cái nhẫn không gian, một là mua hai là được cho. Cái thứ hai thì cô cũng chưa dùng mấy, chỉ là để thuốc rồi tiền bạc rồi ti tỉ thứ Lạc Thiện Quân vứt vào. Dù chưa dùng nhưng đã từng xem qua, nên mấy thứ ở trong đấy cô đều biết hết. Thi thoảng cũng chuyển đồ từ bên đấy sang bên này. Nói tầm phào từ nãy đến giờ hơi nhiều rồi, mục đích vào đây nhất định không phải đi khoe đâu.
Lệ Quân vào đây với mục đích duy nhất là để tìm xem có sách viết về cái gì mà mệnh rồi cái gì mà tức mà Mục Vu Bân nói không. Sách Lạc Thiện Quân cho mấy năm nay cô đều đọc qua rồi mà chẳng có cái nào trúng, có thể sách lão thần này cho là sách cổ cũng nên. Vì thế nên hiện tại chỗ cầu cứu duy nhất là cái đống sách cô vừa dọn từ bên kia sang bên này, còn không tìm được nữa thì đành sang bên kia tìm tiếp.
Nhưng trước khi đi tìm sách trong cái đống sách to khổng lồ kia thì đột nhiên Lệ Quân muốn đi thăm mấy cây rau lúc trước trồng. Không nghĩ nhiều liền vọt ra đấy luôn, đến nơi thì ngồi xuống ngắm nhìn những cây rau thân yêu. Nhìn bọn chúng xanh mơn mởn, từng chiếc lá non đang ngày ngày lớn dần làm cô vui gần chết. Mà sao rau không có tí hóa chất nào, sạch vậy mà đến một con sâu cũng không có? À, cái này đương nhiên, đến trứng sâu cũng không lọt được vào đây nữa mà kể đến sâu làm gì.
Tính ngày tính tháng thì cái chỗ này chắc sắp thu hoạch được rồi, thế là sắp có đồ tươi sống để nấu rồi!
E hèm! Lạc đề quá rồi!
Xem cũng xong rồi nên Lệ Quân bắt đầu công cuộc tìm sách cao cả. Ra đến chỗ để sách cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt xuống, thầm nghĩ : “Nhiều như vậy sao tìm nổi đây…”
Giờ thì không nổi cũng phải nổi, không còn nhiều thời gian nữa là đến sáng rồi, nếu bây giờ bắt đầu thì khéo còn kịp. Không chần chừ thêm bất cứ giây nào nữa Lệ Quân bắt đầu chọn lọc ra những quyển có khả năng sẽ chứa nội dung cần tìm trong đó. Đang tìm được kha khá thì bỗng tiếng cốc cốc vang vọng khắp không gian, nghe như này thì chắc ngoài kia đang có người, đành phải tạm dừng bột chút.
Lần nữa mở mắt ra, không gian kia biến mất, trở lại là một căn phòng vào tối, ánh trăng từ cửa kính chiếu vào làm phần tối cũng không còn là bao. Mà nhìn lại thì mới để ý, trăng vậy mà cũng sắp lặn rồi, tiếng cốc cốc vẫn cứ vang lên không ngừng. Lệ Quân bước xuống giường, tiến ra phía cửa, lần này không còn hỏi ai đấy nữa mà trực tiếp mở cửa ra. Xuất hiện trong mắt cô là một vị nam tử đẹp trai ngời ngời, cô nói : “Băng Băng? Muộn rồi sao không ngủ còn chạy ra đây làm gì?”
“?”. Lệ Quân không quan tâm nhiều trực tiếp kéo Tiện Băng vào trong, đóng cửa rồi hỏi : “Chuyện gì? Có quan trọng lắm không?”
Tiện Băng đáp : “Cũng không hẳn…”
Lệ Quân nghe xong liền vui hơn chút, kéo Tiện Băng qua giường, ép hắn nằm xuống, bản thân cũng nằm sang bên theo, cười nói : “Vậy giúp ta chút chuyện.”
Tiện Băng khó hiểu, nói : “Chuyệ-”
Chưa kịp nói ra câu hỏi thì liền bị Lệ Quân nắm chặt lấy tay, hắn vô cùng ngạc nhiên, đến lời kia cũng không thốt ra nổi nữa. Bỗng cô nói : “Nhắm mắt vào chút đi.”. Tiện Băng dù chưa hiểu gì nhưng vẫn làm theo ý cô không chút mảy may suy nghĩ.
Đến khi bọn họ mở mắt ra thì vẫn là cái không gian thanh bình kia, Lệ Quân vào trong thì liền tiếp tục công cuộc tìm sách, cô vẫy tay gọi Tiện Băng lại rồi chỉ vào mấy quyển sách. Có lẽ là do ở cùng nhau cũng đã lâu, ba năm chứ ít gì, nên không cần cô nói hẳn ra hắn liền hiểu ý ngay, đến thể loại nhìn cái là tìm đúng. Nói sao nhỉ, cảm động theo cấp số nhân luôn rồi. À, quên chưa nói, sách có phần mục lục nên cũng dễ tìm lắm, chỉ là thể loại xếp lộn xộn với nhau cộng thêm số lượng cũng nhiều nên cô nản, muốn tìm người làm cùng. Dù gì hai cũng hơn một nhiều mà.
Sau một hồi tìm kiếm thì đống sách còn lại cũng không nhiều nữa, nhưng sao trong một nùi phía sau đến một tẹo liên quan cũng không có vậy…?
Đang lúc u sầu, không muốn tiếp tục nữa thì đột nhiên Tiện Băng vừa nhìn chằm chằm những dòng chữ trên một quyển sách dày cộp vừa nói : “Quyển sách này không phải có chút kì lạ sao?”
Thấy hắn đang ngồi đọc một cách chăm chú, lòng tò mò của Lệ Quân được kích hoạt, thế là chạy qua, đến chỗ Tiện Băng đang ngồi đọc, ngó xuống nói : “Chỗ nào?”
Tiện Băng chỉ vào một mẩu văn trong trang sách đang đọc, nói : “Đoạn này có vẻ không hợp?”
Lệ Quân chăm chú vào chỗ Tiện Băng chỉ, vừa nhìn vừa đọc ra miệng : “Mồ hôi trên cơ thể hai người rơi từng giọt xuống, đôi má Liễm Tranh ửng hồng phơn phớt, hàng lông mi dài ướt đẫm nước, đây hẳn là do những giọt lệ vui sướng để lại. Gương mặt vui vẻ thoáng chốc hiện lên vẻ dâm đãng, nàng lấy tay đặt lên khuôn mặt đẹp đẽ của vị lang quân trước mặt. Âu yếm nó…? Từng tiếng rên khẽ vang lên…?”
Vừa đọc đến đó Lệ Quân liền ném bộp quyển sách ra xa khoảng vài bước chân, tức giận nói : “Cái thể loại quái quỷ gì vậy chứ?”
Vừa nói xong Lệ Quân quay lại thì nhìn thấy Tiện Băng cứ nhìn chằm chằm cô, rồi nói : “Ta thấy bên kia còn nhiều lắm.”. Hắn giơ tay chỉ về phía chồng sách nổi bật bên phía hắn tìm.
Lệ Quân cực kì kinh ngạc, xoay ngươi rồi nắm chặt hai vai Tiện Băng, lay qua lay lại hắn, hoảng hốt hỏi : “Đọc bao nhiêu rồi?”
Tiện Băng thản nhiên đáp : “Chỉ mới quyển vừa nãy… Nhưng mà những câu từ lúc nãy là sao…?”
Lệ Quân không biết bào chữa sao, đến cuối cùng Tiện Băng hắn vẫn rất đơn thuần, sao lại có thể loại sách như vậy ở trong đây chứ…?
Lệ Quân thật sự không nhìn nổi vào ánh mắt của Tiện Băng nữa thế là liền quay đi, qua bên đống sách được chỉ.
Cô đã từng nghe Ngũ Canh nói Tiện Băng đang trong tuổi nổi loạn, nói thẳng ra thì là dậy thì ấy, nên là tính tò mò sẽ tăng cao. Tuổi này thì tiếp xúc với mấy thể loại kia cũng không mấy vấn đề, nói chung có thể đảm bảo sau này chuyện vợ chồng ân ái có thể dễ hơn. Mấy cái chuyện này Lệ Quân cũng từng trải qua rồi nên cơ bản cũng biết khá rõ, chẳng qua cô không muốn hắn biết trong thời điểm hiện tại. Mà mấy vụ này cô muốn giấu mà hắn có lòng tìm thì cũng bằng không, thôi thì cứ đành thuận theo tự nhiên đi.
Đến chỗ đống sách nhìn xuống tiêu đề của nó Lệ Quân không khỏi hốt hoảng, đây chẳng phải chính là “Huyết” sao?
“Huyết” chính là bộ “đó”, không ngờ giờ nó lại có mặt ở đây, Lệ Quân cầm cuốn sách lên mà không khỏi vui mừng. Đang đúng lúc không biết phải xử lí mấy biến cố dạo gần đây quanh Tiện Băng thế nào thì quyển sách này lại xuất hiện. Đúng là mừng muốn chết, nhưng mà để chắc chắn thì cô có giở ra đọc chút ít.
Đây chắc chắn là bộ “đó” rồi!
Mà nếu nó xuất hiện trong đống này thì chẳng phải do Lạc Thiện Quân đưa sao? Mà thôi, bỏ qua đi. Ấy, khoan đã, nếu vậy quyển sách vừa nãy liệu có phải là…? Nhìn lại thì đúng là có tiêu đề Lệ Quân đang nghĩ trong đầu, mà chưa kể Tiện Băng chỉ sang đây là vì nó tương tự. Chính xác là giống a!
Lệ Quân nghĩ xong liền hốt hoảng cực độ, nhanh tay nhanh chân nhặt lại quyển sách bị vứt đi vừa rồi trong cái nhìn nghi hoặc của Tiện Băng. Cô chỉ có một cách là phớt lờ ánh mắt đó…
Quyển sách Lệ Quân vừa cầm lên là đồng nhân! Đồng nhân đó trời ơi! Để nam chính đọc đồng nhân về chính bản thân thì còn gì bằng nữa… Giờ mà Tiện Băng hỏi nhân vật trong đó sao lại giống hắn thế rồi mấy vị tiếp xúc cơ thể thân mật với “hắn” ở trong đó là ai thì cô biết đáp sao đây… Cái giờ cô để ý hơn nữa lại là, hình như vừa nãy trang đang được đọc và gần cuối rồi, có cảnh cùng nhau vui vẻ trên giường rồi…
Chết… giờ phải tính sao đây…?
Trong lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên Tiện Băng lại hỏi : “Không nói cũng không sao. Mà từ nãy tỷ tìm sách để làm gì?”
Lệ Quân bỗng chốc yên tâm hẳn, coi như chuyện đã được tạm ngưng, ôm sách khư khư trong tay, đáp : “Ta tìm cái gì mệnh lệnh ấy.”
Đột nhiên Tiện Băng giơ tay lên, lấy ngón trỏ chỉ vào huyệt thái dương rồi nghiêng đầu một cái. Cũng như đã nói, bọn họ ở với nhau đã lâu nên mấy hành động này vô cùng dễ hiểu, Lệ Quân nhìn xong liền gật đầu một cái. Nhận được hồi đáp Tiện Băng vui vẻ nói : “Cái này thì ta biết, để ta chỉ cho nha?”