Chương 13
EDIT: Kanalz
________________
Vào những ngày tiếp theo, giáo viên vào lớp cũng chỉ để sửa bài thi.
Khi Sở Phong móc bài thi tiếng Trung ra làm Tôn Miên Miên một lần nữa phải thay đổi nhận thức về học tra!
Đề bài yêu cầu viết bài văn 800 trăm chữ nhưng tên này chỉ viết mỗi ba đoạn ngắn, trang trắng còn lại anh vẽ vào hai nhân vật, một lớn một nhỏ.
Một người tí hon màu trắng, biểu tình trên mặt hết sức chân thật, tay run lẩy bẩy. Bên cạnh người tí hon ấy là rồng bay phượng múa với bốn chữ " chúc mừng phát tài "
Giáo viên dạy văn đã lớn tuổi, được mọi người đặt cho biệt danh là " Ác Quỷ Diệt Sạch ", mặc dù sắp về hưu nhưng tính tình vẫn rất nóng nảy. Đứng trên bục giảng, bà ấy bẻ viên phấn làm ba sau đó quăng thẳng về phía Sở Phong.
" Tôi đã đi dạy nhiều năm đèn sách như vậy, cũng xem như học trò được tôi đào tạo ra ở khắp cái Nam Thành này nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có cậu học trò dám vẽ bậy trên bài thi! Cậu chắc là một họa sĩ giả danh học sinh rồi đấy! Thay vì ngồi vẽ sao cậu không dùng thời gian ấy viết thêm vài chữ? Cậu nhìn cậu viết cái gì kia kìa, ba đoạn? Mà ba đoạn cậu viết còn không ra cái thể thống gì! Ý nghĩ hỗn loạn, bố cục chả đâu vào đâu. Thà là cậu viết đủ 800 chữ tôi còn châm chước cho cậu được vài điểm nhưng nhìn lại đi, cái bài văn không có ĐIỂM nào thấy oan không?! "
" Không oan, một chút cũng không oan. " Sở Phong cười cười đáp.
Cả người cô giáo dạy văn cứng lại.
Bạn khiêu khích anh ta không tức giận, bạn chọc cho gấp lên nhưng anh ta cũng không gấp. Đụng phải người khó chơi thế này thì đến thần cũng không có cách.
Nếu cứ đứng đây tính toán cãi nhau với cậu ấy không chừng lại phải vào bệnh viện vì bệnh tim.
Hết giờ học, nhân lúc Sở Phong không có ở trong lớp, Khương Hạo lấy bài thi ngữ văn của anh xem thử.
Đi một vòng phòng học cuối cùng Lư Tiêu Hàn cũng đầu hàng mà nói " dũng cảm, vẫn là Sở Phong dũng cảm. Nếu tớ mà làm như vậy không chừng bố sẽ chặt đứt chân tớ sau đó cắt hết tiền tiêu vặt! "
Khương Hạo cười đau cả bụng " Sở Phong đúng là họa sĩ giấu nghề mà, điểm 0 này xứng đáng! haha "
Gia đình bọn họ mặc dù không bằng Sở gia nhưng cũng là những tai to mặt lớn ở Nam Thành. Ngay cả như vậy nhưng không ai trong số bọn họ dám đùa giỡn với điểm số như Sở Phong.
Thật ra Sở Phong lớn hơn bọn họ một tuổi, khi còn học ở nhà trẻ, trong lúc cả đám vẫn đang nước mũi thò lò thì anh đã mặc lễ phục sau đó đến buổi lễ tốt nghiệp mà lừa các thầy cô một phen.
Sau đó Sở gia xảy ra chuyện.
Bố mẹ của anh lên phi cơ riêng ra nước ngoài để tham dự buổi lễ tốt nghiệp của anh trai Sở Phong nhưng không may lúc về máy bay xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cả ba người lẫn nhân viên phi hành đoàn đều không ai sống sót.
Rút cuộc gia đình trụ cột của cả Sở gia chỉ còn lại đơn độc mỗi mầm cây đang phát triển là Sở Phong.
Xảy ra biến cố lớn như vậy, Sở Phong biến mất tăm mất tích trong vòng một năm, trường cũng không đến. Nghe người lớn nói rằng anh bị rối loạn tâm lý.
Lúc xuất hiện trở lại anh cùng bọn họ vào lớp 1.
Tôn Miên Miên cầm hai viên phấn mang lên đặt lại trên bảng, cô lấy khăn giấy lau sạch bụi phấn dính trên bàn.
" Bạn học Tôn Miên Miên, đây là giấy đăng ký câu lạc bộ ngoại khóa sau giờ học, cậu điền vào rồi chiều nay nộp lại cho tớ nhé. " Nói chuyện với cô là bạn lớp trưởng mới nhậm chức, Quy Tuấn.
Vào kỳ thi cuối kỳ năm trước, trường Anh Hoa có tám bạn lọt vào top 50 học sinh đứng đầu toàn thành phố, Quy Tuấn là người duy nhất trong tám bạn ấy lọt vào top 10. Cậu ấy cao, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ, tính tình ôn hòa, là điển hình cho một học bá!
Lúc này, lớp trưởng đẹp trai đang đứng thẳng lưng, lỗ tai hơi đỏ đỏ đưa tờ giấy cho Tôn Miên Miên.
Tôn Miên Miên không chú ý đến sự lạ thường trong hành động của Quy Tuấn, cô đưa tay cầm lấy tờ giấy " được, tớ cảm ơn. "
Đúng lúc Sở Phong vừa quay lại phòng học, anh nhìn thấy Quy Tuấn đang đứng cạnh bàn học của Tôn Miên Miên, muốn lên tiếng gọi nhưng lại thôi. Anh đi lại chỗ đó.
Anh cau mày, đứng sau Quy Tuấn, giọng nói trầm thấp " nhường đường một chút. "
Quy Tuấn quay đầu, thấy Sở Phong, cậu ấy lập tức lùi lại hai bước đồng thời lấy thêm một tờ đơn khác đưa cho anh " cậu điền vào cái này, buổi chiều đưa lại cho tớ. "
Sở Phong cầm tờ giấy sau đó gật đầu một cái.
Lúc Quy Tuấn quay lại chỗ ngồi mới phát hiện mình bị sự xuất hiện bất thình lình của Sở Phong dọa chảy mồ hôi hột.
Sở Phong, phải nói người này như thế nào đây? Cậu ta trong giờ học không ngủ thì cũng bấm điện thoại, ở lớp cũng rất ít nói. Trên mặt luôn mang ý cười nhưng thật ra nụ cười ấy làm ai cũng phải sợ.
Vì ở ngoại ô ít nhà cửa nên trường Anh Hoa chiếm diện tích rất lớn, xây theo phong cách hiện đại thời nay. Điều hòa thang máy gì đó có đầy đủ, dàn giáo viên kinh nghiệm phong phú và chuyên nghiệp, tỷ lệ học sinh thi đậu vào trường đại học rất cao, có thể nói trường lọt vào top 5 những trường đào tạo ra học sinh tốt nhất ở Nam Thành hiện giờ.
Hơn nữa ở Anh Hoa, cách quản lý học sinh được quân sự hóa. Họ giám sát khắt khe vào những buổi tự học cả sáng và tối. Điều này làm cho các bậc phụ huynh rất yên tâm bởi vì họ không phải lo lắng con mình nửa đêm nửa hôm la cà đâu đó hoặc ngồi quán net.
Cho nên học sinh học được ở Anh Hoa này đều là con cái nhà quyền quý.
Đương nhiên là không thiếu tiền.
Phòng tập thể dục, sân bóng đá, sân bóng rổ, hồ bơi, thư viện và quán ăn đều không thiếu một chỗ nào. Ngoài ra còn có những chỗ giải trí nghe đến tên là ngửi thấy mùi tiền như trang trại cưỡi ngựa, phòng bắn cung, phòng đấu kiếm.
Lúc ăn trưa, Tôn Miên Miên hỏi Lý Mộc Ca xem cô nàng đăng ký môn ngoại khóa nào.
" Chắc là bắn cung hoặc cưỡi ngựa. "
Tôn Miên Miên cứ tưởng rằng Lý Mộc Ca sẽ chọn ca hát nhảy múa gì đó, nghi ngờ hỏi " đó không phải là mấy câu lạc bộ bọn con trai hay vào à? "
Lý Mộc Ca nhìn Tôn Miên Miên chớp chớp mắt " đúng rồi, hai môn này là hai môn Phong ca thích nhất. "
Tôn Miên Miên: ".... Ngày nào cũng học chung nhìn chưa chán à? "
Lý Mộc Ca lắc đầu " Aiya, cậu không hiểu gì cả. Mỗi ngày ở lớp cậu ấy toàn ngủ là ngủ, tớ có muốn nhìn cũng chỉ nhìn được mỗi cái ót. Nhưng mà chỉ cần vào trang trại một phát thì cậu sẽ thấy. Lúc Phong ca cưỡi ngựa chỉ có đẹp trai, cực kỳ đẹp trai. A cái đó, cái đó... "
Thấy Lý Mộc Ca há hốc miệng nói không ra hơi, Tôn Miên Miên chỉ cảm thấy là cô em họ của mình bị trúng độc trai đẹp rồi, haiz.
Còn về câu lạc bộ ngoại khóa, tổ chức hai buổi một tháng. Tôn Miên Miên xin vào câu lạc bộ cắm hoa còn Lý Mộc Ca vào câu lạc bộ bắn cung.
Khi còn nhỏ, cô từng quay bộ phim có phân cảnh cưỡi ngựa. Vừa leo lên lưng ngựa đã bị nó hất ngã sấp mặt. Từ đó chỉ cần nhắc đến hai chữ " cưỡi ngựa " thì không cần gọi Tôn Miên Miên.
Vào ngày lớp bắn cung được mở, Tôn Miên Miên bị sốc khi thấy cả đám con gái đang điên cuồng la hét bên trong. Cô đã đánh giá thấp khuôn mặt của Sở Phong rồi, độ nổi tiếng không thua gì các ngôi sao lớn.
Đáng tiếc, khi thầy giáo đến vẫn chưa thấy Sở Phong đâu.
Lớp học bên trong bỗng chốc vang lên những tiếng thở dài tiếc nuối.
Thầy dạy bắn cung cũng biết hầu hết mấy cô gái trong trường đến đây là vì lý do gì, ông cũng không muốn nói nữa, thầy bắt đầu giảng mấy động tác cơ bản, đi lên làm mẫu, 20 phút sau đó cho học sinh hoạt động tự do. Các cô gái sau khi nghe được hoạt động tự do liền bốn phương tám hướng chạy đi mất.
Lớp học bắn cung rất rộng, chia thành nhiều khu vực tùy thuộc vào mức độ khó, bia di động hình người gì đều có.
Lý Mộc Ca đăng ký lớp học bắn cung từ năm ngoái, cô nàng chỉ học được một ít nhưng một ít ấy đủ để dạy cho Tôn Miên Miên.
Chẳng qua là hôm nay Tôn Miên Miên đến kỳ kinh nguyệt, bụng không thoải mái thế nên được một lúc cô liền chuẩn bị lên kế hoạch lẻn về phòng học. Thầy cô dạy ngoại khoá không quản nghiêm, đối với học sinh mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc sau Tôn Miên Miên lại không muốn quay về nữa, cô đã bắn được năm sáu phát nhưng mới trúng được một phát, cô rất vui vì đã bắn trúng nên tinh thần lập tức khá lên.
Lý Mộc Ca dặn cô " chơi ít thôi, cẩn thận ngày mai lại bị đau đến mức nhấc cánh tay lên không nổi bây giờ. "
" Được, tớ biết rồi. "
Tôn Miên Miên rút một mũi tên bên hông ra, lắp mũi tên vào cung và bắn. Mũi tên chệch hướng bay ra ngoài " tóc " một tiếng cắm vào tường.
Lần này lại bắn không trúng bia rồi.
" Tư thế của cậu không đúng rồi. "
Tôn Miên Miên quay đầu lại, thấy Khương Hạo đứng cách đó không xa vẻ mặt buồn cười nhìn cô " thật sao!? "
Khương Hạo đi đến sau đó đứng ở phía sau cô, một tay rút mũi tên một tay cầm cung.
Ngay lúc cậu ấy muốn đưa tay ra cầm tay Tôn Miên Miên để dạy cô cách bắn chính xác thì một âm thanh lạnh như băng truyền đến.
" Hai người đang làm gì vậy? "
Khương Hạo và Tôn Miên Miên cùng lúc quay đầu lại, hai người thấy Sở Phong đang đứng ở trước cửa, một tay đút vào túi quần hơi híp mắt lại nhìn họ.
Khương Hạo nhạy bén nhận ra ánh mắt lạnh băng kia đang nhìn vào tay mình, cậu ấy nhanh chóng rụt tay, không dám nắm tay Tôn Miên Miên nữa sau đó lùi lại, giữ khoảng cách với cô.
Khương Hạo vừa buông tay, Tôn Miên Miên bị mất đà mũi tên cứ thế bay thẳng đến phía trước sau đó đâm xuống sàn.
Cô xấu hổ, lúng túng giải thích " thật ra, thật ra thì tớ mới vừa tập thôi. "
" Thật à? " Sở Phong đi lại, đứng kế bên cô hất cằm lên sau đó làm động tác " cậu tiếp tục đi " nhìn vào cô.
Tôn Miên Miên "... "
Tôn Miên Miên làm động tác cứng ngắc giơ cung tên lên " phiêu " một tiếng, mũi tên lại một lần nữa bắn không trúng bia.
Biểu cảm trên mặt Tôn Miên Miên cực kỳ chán nản, cô gục mặt xuống, hơi rũ mắt. Hàng lông mi đen nhánh như đôi cánh của một con bướm.
" Tư thế không đúng. " Nói xong, Sở Phong đi đến gần Tôn Miên Miên hơn, rút một mũi tên từ bao đựng bên cạnh. Anh đưa tay vòng qua vai cô, cầm lấy cung tên, đặt tay Tôn Miên Miên lên sau đó giữ trước mặt cô.
Nhìn từ phía sau, Tôn Miên Miên như được Sở Phong ôm trọn trong lòng.
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở ấm áp thì thầm bên tai, mặt Tôn Miên Miên dần đỏ lên " duỗi thẳng cánh tay ra, đừng có lắc người, tay phải để yên, bình tĩnh, tập trung tinh thần, nhắm mắt phải lại rồi nhìn mũi tên. "
Tôn Miên Miên cao 1m70, trùng hợp Sở Phong cao hơn cô đúng một cái đầu. Hai người đứng như vậy, cầm chung 1 cây cung, âm thanh kia cứ như đang nỉ non vào tai cô.
Sở Phong nhìn đôi má của cô nàng đang đỏ rực, nếu nhìn kỹ có thể thấy cái lỗ tai nhỏ nhỏ xinh xinh dưới mái tóc cũng hồng hồng làm người ta muốn chọc vào.
Sở Phong ho một cái " tập trung vào. "
Tôn Miên Miên giật mình " a " một tiếng, loại bỏ hết mấy suy nghĩ đen tối trong đầu, tập trung cao độ.
Sở Phong nhẹ nhàng cầm tay cô kéo xuống, thấy ổn sau đó liền buông dây cung ra.
" Phiêu " một tiếng, mũi tên lao về phía trước rất nhanh. Tôn Miên Miên hồi hộp dõi mắt theo. Không phụ sự kỳ vọng của cô, mũi tên đâm thẳng vào trung tâm vạch đỏ của tấm bia.
Mặc dù dây cung không phải cô kéo, thậm chí ngay cả mũi tên cô cũng chả đụng vào nhưng lúc này cô lại có cảm giác như mũi tên vừa rồi do chính tay cô bắn ra vậy.
Lần đầu tiên bắn trúng tâm bia, trên khuôn mặt trắng nõn của Tôn Miên Miên liền nở một nụ cười thích thú, cô ngước đầu lên nhìn Sở Phong.
" Tớ bắn trúng rồi, bắn trúng rồi kìa. " Âm thanh vui vẻ vang lên.
Sở Phong trên mặt chả có biểu tình gì như chuyện này là tất nhiên nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tôn Miên Miên cực kỳ hào hứng, đôi mắt cũng cong cong lên ý cười.
Anh không tự chủ được đưa tay lên xoa đầu Tôn Miên Miên " Ừ, cậu rất giỏi. "