Nhưng muốn lấy những Bảo Liên này ra cũng phải tốn một khoản chi phí rất lớn.
Có nhóm Hoạt Bảo bảo vệ, cho dù Thương Yên Phi là người đứng đầu của một gia tộc cao quý cũng nhất định phải tuân theo quy định của tổ tông đã định ra.
"Phương Chính là Cổ sư lực đạo, có Thiên Nguyên Bảo Liên nhưng lại không thể phát huy hết giá trị của nó. Tốt hơn là cho Tâm Từ.
Thương Yên Phi trầm tư một lúc rồi ngồi thẳng người, gửi đi một con hạc giấy bí mật.
Hạc giấy xuôi theo con đường bí mật, bay vào bên trong một mật thất.
Đột nhiên hai người Cự Khai Bi và Viêm Đột đều sinh ra cảm ứng, đến tập trung trong mật thất.
"Chủ thượng có mật thư đến!" Viêm Đột mở mật thư, liếc nhìn rồi đột nhiên đưa cho Cự Khai Bi: "Đây là của ngươi."
Khai Bi xem xong, tự nói một mình: "Chủ thượng đoán trong tay Phương Nguyên có thể có một gốc Thiên Nguyên Bảo Liên. Như vậy nếu như trận chiến này ta thắng thì bảo ta thử đòi Cổ gốc cây này. Nếu không có Cổ này thì cũng không được chọn Cổ Toàn Lực Ứng Phó.
Nói tới đây, chân mày của Cự Khai Bi nhíu lại.
Gã ta vốn muốn đòi Cổ Toàn Lực Ứng Phó của Phương Nguyên. Cổ truyền kỳ này, đối với Cổ sư lực đạo mà nói, nó thực sự có lực hấp dẫn rất lớn.
Thế nhưng Thương Yên Phi lại cố ý đưa ra mệnh lệnh này.
"Đây là chủ thượng có lòng yêu tài, muốn bảo đảm cho Phương Chính trưởng thành." Viêm Đột phân tích, nói.
Nhìn thấy Khai Bi cau mày, hắn ta lại động viên và thuyết phục: "Cự huynh, ngươi phải chú tới tâm trạng của ngươi. Hai người chúng ta đã là gia lão bí mật của Thương gia thì phải tuân theo mệnh lệnh của Tộc trưởng. Không thể tiếp tục những tháng ngàylưu lạc bên ngoài không bị trói buộc, muốn làm gì thì làm giống như trước kia,."
Cự Khai Bi gật đầu một cách nặng nề, hơi xúc động nói: "Nhắc tới, đoạn thời gian trước kia thực sự là đáng nhớ. Một mình giữa trời đất, tự do thoải mái, không bị người khác quản thúc."
"Chẳng lẽ Cự huynh vẫn muốn quay trở lại làm Cổ sư ma đạo hay sao?" Giọng nói của Viêm Đột trở nên nghiêm túc.
Cự Khai Bi cười một tiếng nói: "Viêm lão ca, ngươi còn không hiểu ta sao, chỉ là thuận miệng nói vài câu mà thôi. Mặc dù Cổ sư ma đạo không bị trói buộc nhưng áp lực rất lớn, nguy hiểm cũng nhiều, cũng có thể một ngày nào đó sẽ phải phơi xác bên ngoài, ngay cả người nhặt xác cũng không có."
Lúc này sắc mặt Viêm Đột mới từ từ thay đổi.
Cự Khai Bi và Viêm Đột đều đã từng là Cổ sư ma đạo độc hành.
Lang bạt Nam Cương tạo ra một chút tiếng tăm, đứng vững không tới mười năm. Thế nhưng bọn họ càng ngày càng mệt mỏi. Mặc dù cuộc sống của Cổ sư ma đạo rất tự do nhưng lại có áp lực rất lớn, vì lượng thức ăn để nuô Cổ, vì nguyên thạch, vì sự an nguy của bản thân và các mối quan tâm khác.
Thời gian trôi qua hai người dần dần không còn hứng thú với một cuộc sống như vậy nữa, nhưng lại không có can đảm để thay đổi.
Cho đến một ngày nào đó, hai người đã gặp nhau ở bên ngoài.
Giữa các Cổ sư ma đạo, cực kỳ thiếu sự tin tưởng lẫn nhau. Sau khi hai người phát hiện ra đối phương, việc đầu tiên là bắt đầu tấn công. Cần phải làm cho mình chiếm thế chủ động trước.
Không ngờ trong trận chiến này, thực lực của hai bên lại tương đương nhau, đánh từ ban ngày tới tối khuya. Trong thời gian đó, họ dùng mưu trí, sắp xếp cạm bẫy, cố gắng hết sức. Dùng mọi cách.
Họ đánh tới lúc rạng đông, hai bên đã không còn sức lực, chân nguyên cũng đã sử dụng gần hết, toàn thân đầy vết thương. Nhìn thấy đối phương gần trong gang tấc nhưng lại không có sức để bổ một đao cuối cùng, giết chết đối phương.
Khi ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của hai người, hai người đều đưa ra một quyết định.
"Ta chán ghét một cuộc sống như vậy. Ôi, nếu như ta có thể sống sót trong trận chiến này, ta sẽ đi theo Thương gia, thay đổi thành chính đạo." Viêm Đột nhẹ giọng nói.
"Đúng là mệt thật, sau trận chiến này. Ta sẽ tranh giành vị trí gia lão khác họ của Thương gia!" Cự Khai Bi cũng lớn tiến nói.
Không biết vì sao, hai người đều cùng lên tiếng.
Sau khi nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi im lặng một lúc, hai người cùng cười ha ha.
Đây chính là duyên phận, giống như là đã ông trời đã sắp đặt. Hai vị Cổ sư ma đạo lâu năm có thể nói là chưa từng có một cảm giác tin tưởng một ai, lại trong một ngày này, cùng tìm được người bạn chí cốt cả đời.
Giống như là muốn hoàn toàn vứt bỏ bóng ma trong cuộc sống trước kia, bọn họ bắt đầu thay đổi, lựa chọn tin tưởng đối phương.
Loại niềm tin này là hai bên hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Hai người đi từ cực đoan này tới cực đoan khác.
"Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Viêm lão ca, lần này ngươi tổn thất nặng nề, mặt mày xám xịt." Cự Khai Bi nháy mắt ra hiệu, nói sang chuyện này.
Có lẽ người bên ngoài sẽ không ngờ hắn ta sẽ có dáng vẻ này. Bình thường Cự Khai Bi nghiêm túc như sắt, cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là bộ mặt giả dối mà gã ta đã luyện thành lúc lang bạt ma đạo.
Chỉ có trước mặt người bạn chí cốt Viêm Đột này, gã ta mới thể hiện ra con người thật của mình.
Viêm Đột hừ lạnh một tiếng, lông mày dãn ra, than thở nói: "Cái người Bạch Ngưng Băng này không đơn giả, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ vượt qua hai chúng ta. Ta cũng chỉ thắng được có nửa chiêu mà thôi. Nếu nàng là Tứ chuyển thì kế quả khó mà đoán trước được."
Cự Khai Bi gật đầu nói: "Qua trận đấu kia của ngươi, ta cũng đã thay đổi cái nhìn, đúng là người trẻ tuổi ắt hơn bậc đàn anh."
Viêm Đột vỗ bả vai Cự Khai Bi, nói: "Cái người Phương Chính này cùng nổi danh với Bạch Ngưng Băng, cùng nhau đi vào Thành Thương gia, lại ở cùng nhau, quan hệ không bình thường. Bọn họ có danh hiệu là hai ngôi sao trong trường đấu võ, cũng có người gọi là Hắc Bạch Song Sát. Thực lực của Bạch Ngưng Băng như vậy, đương nhiên Phương Chính không kém. Cự lão đệ à, khi ngươi mạnh nhất cũng chính là giờ phút yếu nhất của ngươi, ngươi phải cẩn thận."
Cự Khai Bi cười đắc ý, nói: "Lão ca, ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Nói xong, gã ta lấy một con Cổ từ bên trong không khiếu ra.
Cổ này có kích thước bằng nắm tay, có hình dáng như bọ cánh cứng, màu đen như sắt.
"A, Cổ Kiên Cường!" Sắc mặt Viêm Đột kinh ngạc rồi lại vui mừng, nói: "Quá tốt rồi, Cự lão đệ. Khi ngươi sử dụng sát chiêu, phòng thủ giảm xuống, có Cổ này là có thể bù đắp nhược điểm của ngươi. Cổ này rất quý giá, cũng không có nhiều, ngươi phải nuôi dưỡng nó thật tốt."
Cự Khai Bi gật đầu, sau khi cất Cổ Kiên Cường đi, thở dài nói: "Đáng tiếc, đây chỉ là một con Cổ Kiên Cường mà không phải là Cổ Khí Lực. Nếu như có Cổ Khí Lực thì sức chiến đấu của ta có thể thăng hoa, gây ra biến đổi về chất, sức chiến đấu tăng gấp đôi, sử đụng dư dả..."
Viêm Đột cười ha ha, nói: "Ngươi là một con rắn nuốt voi có lòng tham không đáy! Khí đạo thượng cổ đã biến mất từ lâu, Cổ Khí Lực đã không còn xuất hiện, ngươi có thể có được một con Cổ Kiên Cường đã là tốt lắm rồi, đừng không biết đủ như vậy."
Cự Khai Bi cũng cười lên: "Nói cũng đúng, không đi qua Lũng Sơn lại mong chờ nước Thục, cũng là chuyện bình thường, ha ha..."
Khí đạo thượng cổ còn xuất hiện sớm hơn lực đạo.
Cổ trùng khí đạo có thể biến thành vô hình, hiệu quả rất kỳ diệu. Thời thượng cổ chính là thời điểm hưng thịnh nhất của khí đạo, cứ mười vị Cổ sư thì có tới tám vị là khí đạo.
Thế nhưng, hoa nở thì hoa lại tàn, quá hưng thịnh nên lại suy thoái, đó chính là quy luật của pháp tắc tự nhiên, khí đạo cũng không ngoại lệ.
Sau một thời hưng thịnh cực độ, khí đạo dần dần suy yếu, sau đó bị lực đạo thay thế.
Cổ Phấn Chấn của Bạch Ngưng Băng, Cổ Kiên Cường của Cự Khai Bi, Cổ Phong Khí của Phương Nguyên, đều có quan hệ tới khí đạo.
Chớp mắt đã qua bảy ngày, cuộc đại chiến đáng chú ý khắp trường Đấu Võ đã được chào đón khắp nơi.
Cự Khai Bi khiêu chiến bắt buộc Phương Nguyên. Người trước là cường giả của thế hệ trước, uy danh hiển hách, chèo chống nửa bầu trời. Người sau là ngôi sao mới nổi lên gần hai năm nay, lấp lánh rực rỡ, là cao thủ bậc nhất của thế hệ tuổi trẻ.