Cô đã từng cùng Doãn Thiên Kình ở mộ địa gặp qua cô bé này, hình bóng cô bé này vẫn luôn in đậm trong lòng anh lớn…
“Cô bé này là ai?” Ôn Hinh đột nhiên cầm lấy khung hình xoay người
lại, chỉ vào cô bé đang dựa vào trong lòng Mạc Tư Tước tươi cười xán lạn hỏi Phương Khả Hinh đang đứng ở phía sau.
Ôn Hinh trong lòng khẩn trương hô hấp cũng không dám dùng sức, trong
đầu tựa như chậm rãi nghĩ ra một vài thứ, nhưng hiện bây giờ, cô không
nghĩ ra một ý nghĩ gì rõ ràng.
“Khả Khả, em gái của Tước đó…” Phương Khả Hinh nhìn Ôn Hinh ngạc nhiên tươi cười, khóe môi đẹp nhếch lên tươi cười nói.
Khung hình thủy tinh trong tay cô trượt xuống, rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mạc Tư Tước vừa mới đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy bên trong có hai cô
gái đang đứng, vẻ mặt tươi cười của hắn trong nháy mắt trở nên băng
lãnh, “Ai cho cô vào đây hả ? Đi ra ngoài!”
Ôn Hinh nghe được giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn, nhấc chân chạy ra ngoài lại bị Mạc Tư Tước bắt được,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía
Phương Khả Hinh đang đứng im bất động tại chỗ, hắn nhấn mạnh nhắc lại
một lần nữa, “Tôi nhắc lại lần nữa, cô đi ra ngay!”
Sắc mặt hồng hào của Phương Khả Hinh trở nên trắng bệch, dưới ánh mắt sắc bén của hắn cô nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh
kéo vào trong phòng.
“Mạc Tư Tước, Mạc Khả Khả là ai?” Ôn Hinh hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào, cô cố gắng kiềm chế chính mình không nên kích động.
Cho dù hắn muốn thêu dệt,hay muốn thêu dệt một lý do cho cô
Thế nhưng vì sao ngay cả tín nhiệm cô cũng không thể cho hắn …
Ánh mắt thâm tình của Mạc Tư Tước đột nhiên rơi xuống trên những mảnh nhỏ trên mặt đất, hai tròng mắt xanh u tối lại cấp tốc tối sầm đi.
“Em đã biết rồi sao?” Mạc Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống,
nghiêm túc nhặt tấm hình kia lên, đó là tấm hình duy nhất hắn và Khả Khả chụp chung, hắn biết một ngày nào đó cô sẽ biết từng hành động hành vi
của hắn, chỉ là hắn không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, sự bình tĩnh băng lãnh làm cho hắn sợ hãi.
“Anh lớn của em nói, năm năm trước anh ấy đã từng hại chết một cô bé, anh ấy vẫn luôn rất áy náy trong lòng…”
Cổ họng Ôn Hinh nóng như là lửa đốt, cô nhắm mắt lại không muốn nói
ra sự việc này, hiện tại cô rốt cuộc cũng biết, vì sao Mạc Tư Tước lại
cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, hắn rõ ràng không thương cô ta.
Thì ra tất cả đều chỉ vì em gái của hắn!
“Em rất muốn biết, trong trò chơi này em đóng vai nhân vật nào?”
“Mạc Tư Tước” Ôn Hinh hung hăng trừng lớn đôi mắt, cô muốn hắn phải bỏ cái loại hận thù này đi vĩnh viễn.
Ôn Hinh tinh tường nhớ kỹ, lúc cô mới quen Mạc Tư Tước, Doãn Thiên
Kình nói với cô rằng, hắn muôn cô cách xa người đàn ông kia một chút!
Thế nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, bước một bước rớt vào cạm bẫy tình yêu của hắn đặt ra.
Hắn một bên chu toàn cho Doãn Vân Tuyên ở bên hắn, rồi một bên dụ dỗ
cô, bởi vì các cô đối với Doãn Thiên Kình mà nói, đều là những người
quan trọng nhất!
“Anh cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, chính là vì trả thù Doãn Thiên Kình, có phải không?”
Mạc Tư Tước cam chịu nắm chặt nắm tay.
“Như vậy lúc trước anh tìm tới em cũng là vì trả thù Doãn Thiên Kình có phải không?”
Ôn Hinh nhìn ánh mắt của hắn, cô thà nhìn thấy hắn lắc đầu còn hơn là nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt hắn nhiều hơn là sự tự trách.
Mạc Tư Tước từng nói, hắn sẽ không lừa dối cô, cũng sẽ không mảy may làm tổn thương cô nữa.
“Hinh nhi, em hãy thật sự bình tĩnh nghe anh nói hết lời!”
“Ngay từ đầu, anh tiếp cận em chỉ là một âm mưu, thế nhưng xin em hãy tin anh…” Mạc Tư Tước trìu mến mà lại thâm tình nhìn cô, Ôn Hinh chỉ
thấy bờ môi của hắn hé ra rồi hợp lại, cô đã không thể nghe được bất kỳ
thanh âm gì nữa rồi.
“Tình yêu của anh dành cho em, không phải âm mưu!”
“Dối trá, Anh từ đầu đến đuôi đều chỉ là một kẻ dối trá, em sẽ không
bao giờ lại tin tưởng anh lần nữa!” Ôn Hinh đột nhiên che lỗ tai, ngăn
chặn tất cả âm thanh giọng nói của Mạc Tư Tước.
Tình yêu sao?
Cô đã không còn dũng khí để tin tưởng hắn nữa rồi!
“Vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Thiên Kình có cái gì sai, Vân Tuyên có cái gì sai?”
“Em có cái gì sai?” Cô ngồi dưới đất vô lực nỉ non ,nhưng Mạc Tư Tước ngay cả tới gần cũng không dám tới,cô vừa mới tiến đến với hắn,nhưng
giữa bọn họ lại không thể vượt qua một chút xíu ngăn trở, cô hết vi vọng hắn rồi sao?
“Ôn Hinh, anh đã hối hận, vì thế anh đã bỏ qua cho Doãn Vân Tuyên!”
“Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể buông!”
Mạc Tư Tước quỳ gối trước mặt cô, cực kỳ bi thương, không có ai biết tâm tình hắn khi mất đi Khả Khả là thế nào, cô bé mới mười bảy tuổi, cô bé
chỉ là đơn thuần yêu một người đàn ông, nếu như Doãn Thiên Kình đối với
cô bé tốt hơn một chút, quan tâm cô bé nhiều hơn một chút, thì có lẽ
ngay từ đầu hắn sẽ cự tuyệt cô,để hôm nay sẽ không có nhiều bi kịch như
vậy phát sinh.
Hắn sai lầm rồi sao?
Sai chỉ là số phận ——
“Như thế này là làm sao vậy?” Lúc Lạc Na tiến vào nhìn thấy hai người ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Ôn Hinh vội vã đứng lên, sau đó trực tiếp đi qua bên người Mạc Tư Tước, “Mạc Tư Tước, tôi hận anh!”
“Không, Hinh nhi…” Mạc Tư Tước đuổi theo phía sau cô, Ôn Hinh như là nổi cơn điên chạy ra bên ngoài.
Quá bỉ ổi!
Ngay từ đầu hắn tiếp cận cô, đều chỉ là một âm mưu!
Ôn Hinh vừa đi vừa khóc, đến lúc mắt thấy Mạc Tư Tước sắp đuổi kịp,
Ôn Hinh đem hạ quyết tâm, trực tiếp dùng thân thể đánh tới trước mặt
chiếc xe thể thao đang lái tới.
Chiếc xe thể thao Saxophone cấp tốc thắng lại trước mặt Ôn Hinh, cô
vội vã chạy đến trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.
“Cầu xin anh lái xe nhanh lên một chút!” Ôn Hinh nhìn thân ảnh Mạc Tư Tước phía sau cách cô càng ngày càng xa, trước mắt cô một mảnh ẩm ướt.
Vì sao mỗi lần đều cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa thôi thì lại xảy ra chuyện, Ôn Hinh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, có thể cô và Mạc Tư Tước
trời sinh ra đã không nên ở cùng một chỗ…
Quá nhiều nghi kỵ cùng thương tổn, hai người bọn họ chỉ càng xa cách
nhau thêm, giờ đây chỉ còn cách là tự bảo vệ cho chính mình.
Tình yêu, chỉ là một thứ phù du!
“Tôi suýt bị cô hại chết…” Người đàn ông ngồi đằng trước lái xe nhàn
nhạt liếc Ôn Hinh một cái, cô cảm thấy thanh âm của hắn rất quen thuộc,
mở mắt ra nhìn, vừa rồi cô không nhìn rõ người trên xe đã trực tiếp nhảy lên , hiện tại mới phát hiện thì ra đây là xe của Hách Liên Dã.
“Xin lỗi, anh có thể không nói cho anh ta biết được không?” Ôn Hinh
cố gắng đem nước mắt nuốt trở vào, Hách Liên Dã chân ga không giảm, bụng làm dạ chịu nói, “Cô cho là anh ta không thấy cô?”
Ôn Hinh nghĩ không được nhiều như vậy, cô hiện tại chỉ nghĩ là phải cách hắn thật xa!
Không nên tiếp tục tin tưởng hắn !
Nếu như tình yêu cũng có thể dùng để bán đứng, người đàn ông như vậy cô đã không thể yêu nổi rồi!
Hách Liên Dã nói không sai, lúc hắn đem Ôn Hinh đưa về Đại Học Thượng Phong, xe Mạc Tư Tước đã dừng ở nơi đó.
Ôn Hinh nhìn thấy xe của hắn từ rất xa, vội vã nói Hách Liên Dã ngừng xe, sau đó cô nhanh chóng xuống xe,rồi chạy đi theo hướng ngược lại.