Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử

Chương 6

Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, từ ngày chia tay, đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi? Chu Thế Hiên không đếm thời gian nữa, với anh mà nói, ba năm hay ba ngày đều giống nhau, anh nhớ mong vẫn cùng một người.

Ở trong văn phòng này, thời gian cũng không làm thay đổi gì được nhiều, anh vẫn luyến tiếc người kia, vẫn một lòng muốn theo đuổi tâm hồn người kia trở về.

Chín giờ sáng, Diêu thư ký cầm bản ghi chép báo cáo với anh. “‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ đã phái người đến tìm hiểu, cũng đã mở cuộc họp với bộ phận bán hàng, quyết định từ bộ sáng kiến của họn họ trù tính chế tác, một tuần sau sẽ đến thuyết minh đề án.”

Chu Thế Hiên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, dường như nghe được, lại dường như đang ngẩn người, khiến cho Diêu thư ký có phần không biết làm sao, gần đây tổng giám đốc thường có hiện tượng ‘chập mạch’, không chỉ một mình anh cảm thấy như vậy, rất nhiều quản lý cũng có đồng cảm.

Bên trong lặng yên một lát, Chu Thế Hiên xoay người lại, gật gật đầu với thư ký. “Tốt lắm.”

“Như vậy tôi đi trước, giữa trưa có một cuộc họp, mời tổng giám đốc nhớ rõ tham dự.” Diêu thư ký cúi đầu chào một cái rồi mới đi ra ngoài, thấy tầm mắt tổng giám đốc lại chuyển hướng ngoài cửa sổ, có thể lại nhớ người kia, nếu không tại sao đặc biệt chỉ định công ty quảng cáo đó?

Sau khi thư ký rời đi, tiếng chuông di động vang lên, lại quấy rầy tâm tư của Chu Thế Hiên, thì ra là mẹ anh gọi tới, giọng nói rất khách khí. “Thế Hiên, gần đây con khoẻ không?”

“Bình thường, đều như vậy.” Sau khi ly hôn, anh mua nhà ở Đài Nam và Đài Bắc, mời người giúp việc theo giờ cố định đến quét tước, mặc kệ là đi công tác từ nam chí bắc hoặc ra nước ngoài, anh luôn rất ít quay về nhà của mình, chỉ có lễ mừng năm mới ăn tết mới có thể xuất hiện.

“Khi nào con có thời gian rãnh, mẹ muốn giới thiệu một người với con...” Anh đã ba mươi mốt tuổi, cả nhà mọi người hoảng thật sự, anh cố tình ra vẻ vẫn không sao cả, Bạch Bội Lăng đành phải tốn nhiều tâm.

Anh lập tức đánh gãy lời nói của mẹ, nghiêm túc thanh minh. “Mẹ, nếu còn nhắc tới nữa, hãy tiết kiệm thêm chút khí lực hiện tại liền gác điện thoại.”

Trải qua mấy ngày nay, không đếm được bao nhiêu người thân muốn giới thiệu cho anh mùa xuân thứ hai, anh luôn quả quyết cự tuyệt, không chừa không gian phát triển gì, nếu tim của anh đã đầy, làm sao người khác có thể chen vào? Mỗi khi anh tham dự yến tiệc hoặc hoạt động công khai, nếu có vị tiểu thư nào đến gần anh một chút, sẽ bị truyền thông đưa tin, nói anh rốt cục có ý niệm tái hôn trong đầu, đối với việc này anh chưa bao giờ trả lời, dù sao cũng không ai hiểu.

Bạch Bội Lăng sờ mũi, đây cũng không phải lần đầu tiên, bà chỉ có thể sờ sờ cái mũi nói sang chuyện khác. “Được rồi, vậy khi nào thì con về nhà ăn bữa cơm? Ông nội và bà nội đều rất nhớ con.”

“Không biết, gần đây con bận rộn nhiều việc.” Cái khe giữa đôi bên đã sâu không lường được, mỗi khi anh đi vào nhà, nhìn thấy cầu thang kia, sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, sau đó sẽ không ngừng tự trách mình, vì sao anh sửa không được kết cục? Nếu có thể quay lại lúc ấy, anh tuyệt đối muốn kiên trì đến cùng.

Chuyện cảm tình này vốn không thể miễn cưỡng, trong đó đương nhiên cũng bao gồm thân tình. “Không quan hệ, mẹ bảo ông quản gia đưa ít thuốc bổ qua, công việc của con tuy rất nhiều nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Uh, con sẽ, gặp lại sau.” Sau khi cúp điện thoại, anh lại nhìn phía ngoài cửa sổ, một lòng bay thật xa, đó cũng không phải là điều anh có khả năng khống chế, anh tựa như một cái diều bị một sợi dây nắm giữ, cho dù nắm dây chỉ là một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tác động đến tim anh.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan ca anh muốn đi Đài Bắc, không có ước hẹn, không có kế hoạch, anh chỉ muốn tới gần người kia một chút...

*********

Vừa tiếp được case lớn nhất, toàn bộ ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ đều động lên, bao gồm bộ phận sáng kiến, bộ phận nghiệp vụ, bộ phận truyền thông và bộ phận tiếp thị, hơn năm mươi nhân viên nổi danh tất cả đều liều mạng. Hộ khách thiên vương có thể gặp nhưng không thể cầu như thế, ông chủ Ngải Địch cũng cung cấp rất nhiều ý kiến, thậm chí mặc tây trang đi bái phỏng công ty truyền thông cùng quan hệ xã hội, dù sao ngày sau làm hoạt động đều dựa vào bọn họ.

Kha Trúc An là người phụ trách case này, để có được bản kế hoạch tốt nhất, cô gạt tất cả công việc khác, cả ngày chuyên tâm nghiên cứu ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’, nhằm vào khối thị trường này tiến hành phân tích đặc điểm sản phẩm, đối thủ cạnh tranh, người tiêu thụ, trải qua hơn mười cuộc họp và kiểm nghiệm, rốt cục định vị sản phẩm, xác định sách lược cùng phương thức làm việc, nhất thiết để khách hàng đạt được tỷ lệ lợi nhuận cao nhất.

Ngoài ra cô cũng nghĩ ra khẩu hiệu đả động lòng người ——

“Một mình xem tivi, màn hình có chút lớn; hai người xem tivi, màn hình vừa vặn; một nhà xem tivi, nên đổi màn hình lớn. Đây là hành trình sinh mạng, đây là hạnh phúc đời người.”


Vì tạo ra hình tượng công ty, phù hợp với lợi ích chung, người phát ngôn cũng không tính tìm đại minh tinh hoặc nhân vật nổi danh, mà là một nhóm tiểu bằng hữu đến từ ‘Chương trình quỹ tài trợ giúp gia đình’, mỗi một cái tivi LCD được mua được trích quyên tặng một phần lợi nhuận cho quỹ.

Bản thân Kha Trúc An cũng biết có quỹ nuôi dưỡng, hàng tháng định kỳ quyên tiền, cô biết vài vị quản lý ở đó, mọi người vừa nghe đến điều đó đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Chủ đề quảng cáo rốt cục đã xách định rõ, đó là ‘gia đình, ấm áp, từ thiện’, lại phối hợp ưu đãi ngắn “mua lớn đổi nhỏ’, khiến người tiêu thụ phấn chấn mua.

Ngải Địch rất hài lòng phần đề án này, ra sức tán thưởng. “Wonderful! Cứ quyết định như vậy, Trúc An, chúng tôi đều trông cậy vào cô.”

“Xin yên tâm, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người.” Cô rõ ràng hơn bất cứ ai khác, nhiệm vụ này chỉ cho thành công không cho phép thất bại.

Sau khi có kết luận bước đầu, mọi người bắt đầu tiến hành bàn bạc chế tác, bao gồm bản kế hoạch, bản thiết kế, các loại hình chiếu, một ngày một đêm làm đến mức độ tinh xảo nhất, chỉ mong đề án có thể lộ ra vẻ hoàn mỹ nhất trước khách hàng.

Một buổi sáng trời quang, ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ phái mười nhân viên, lên tàu lửa chậm rãi đến Đài Nam trước, mục tiêu là vườn khoa học nam bộ, cao ốc tổng hành dinh của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’.

Kha Trúc An mặc đồ vest màu xám, tóc dài búi lên, chân mang giày cao gót màu đen, thể hiện tư thế chuyên nghiệp, nhưng trái tim lại đập thình thịch. Đối với Đài Nam và tổng hành dinh Kình Vũ cô không tính xa lạ, nay lại lấy thân phận hoàn toàn khác đi vào, có lẽ còn có người nhớ rõ cô là vợ trước của Chu Thế Hiên, nhưng mặc kệ người khác thấy thế nào, ý niệm duy nhất trong đầu của cô hiện nay chính là hoàn thành nhiệm vụ.

Trong phòng hội nghị, quản lý cấp một tề tụ, nhóm trợ lý đã làm tốt bản kế hoạch, các hình chiếu cũng bắt đầu phát, hiện tại phải dựa vào biểu hiện của cô.

Cô cầm microphone, ánh mắt ung dung đảo qua mỗi người, sau đó nghe được thanh âm bình tĩnh của mình. “Các vị lãnh đạo khoẻ, tôi là Kha Trúc An, chỉ đạo mỹ thuật tạo hình của ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’, cũng là người phụ trách đề án quảng cáo lần này, hôm nay tôi sẽ thuyết minh sách lược quảng cáo với các vị...”

Rất nhanh, một giờ hội nghị đã xong, nhóm quản lý châu đầu ghé tai, thảo luận tương đối nhiệt liệt, cuối cùng quản lí Quách Chí Long của bộ phận bán hàng tuyên bố. “Chúng tôi vốn muốn tự mình làm quảng cáo, hiện tại tôi mới biết được công ty chuyên nghiệp làm có khác, các vị làm rất tốt!”

Kha Trúc An vừa nghe tâm liền an, lễ phép cúi đầu cảm tạ. “Cám ơn Quách quản lí tán thưởng, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Tất cả quản lí đều đồng ý với kế hoạch của công ty các vị đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm này, chúng tôi vẫn có vẻ am hiểu làm màn hình, sẽ không nhảy qua giới làm quảng cáo.”

“Xin yên tâm, chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.” Nếu chiếm được đồng ý của khách hàng, như vậy là có thể tiến vào chế tác thực tế, phải chụp hình quảng cáo, tìm truyền thông, làm hoạt động, mở hội phóng viên, hiện tại chỉ có thể tạm thời thả lỏng, sau khi quay về Đài Bắc còn phải bận rộn tiếp.

Sĩ khí của mọi người cực phấn chấn, thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, còn có kế hoạch đến một nhà hàng Đài Nam sảng khoái ăn uống, chúc mừng một phen!

Lúc này Kha Trúc An nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là Diêu thư ký, anh vẫn giống trước kia, vẫn tây trang màu đậm, kính mắt bạc, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt. “Kha tiểu thư, có thể chậm trễ một chút thời gian của cô không?”

“Đương nhiên, có cái gì cần tôi sao?” Kha Trúc An từng được ân huệ của anh, nên đặc biệt cúi đầu thăm hỏi.

“Là như vầy, tổng giám đốc hy vọng nói chuyện với cô, để thuận tiện, mời cô theo tôi đến văn phòng trên lầu một chuyến.”

Chu Thế Hiên muốn tìm cô? Phụ trách kế hoạch quảng cáo hẳn chỉ tới ngành quản lí, có cần thiết kinh động tổng giám đốc không? Trong đầu Kha Trúc An đồng thời hiện lên dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than, tự nhủ bản thân phải cố gắng bình tĩnh, chỉ giải quyết việc chung, không có gì khẩn trương.

“Tốt, tôi dặn dò trợ lý một chút, xin chờ.” Cô đáp ứng trước, sau đó chuyển hướng Tina nói: “Mọi người hãy đến nhà ăn trước, tối nay tôi sẽ gặp lại mọi ngươi sau.”

“Uh, lát gặp! Chờ điện thoại của cô.” Tina gật gật đầu, tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’ là chồng trước của Kha Trúc An, bất quá hiện tại không thích hợp nhiều chuyện, cho dù ngạc nhiên đến mấy cũng phải chịu đựng.

Kha Trúc An theo Diêu thư ký cùng nhau lên thang máy, khi trong thang máy chỉ có hai người, Diêu thư ký mới mở miệng nói chuyện. “Kha tiểu thư, cô so với trước kia có sức sống hơn, cả người đều phát sáng lên.”

Anh nhớ rõ lúc trước Kha Trúc An giống một du hồn, tiều tụy mà mờ mịt, rất khó tưởng tượng làm một phu nhân nhà giàu có lại khổ sở như vậy, có lẽ dỡ xuống vầng sáng kia, trở về bản chất thật, mới là con đường tốt nhất đối với cô, nhưng đối với tổng giám đốc mà nói... Ai, cắt không đứt để ý thì loạn.

“Cám ơn, đều nhờ phúc của anh.” Đoạn cuộc sống đã ly hôn kia, Diêu thư ký giúp cô không ít việc, từ tìm nhà ở, chuyển nhà đến mua vật dụng trong nhà, ít nhiều có sự cẩn thận chu đáo của anh, mới khiến cho cô an cư lại.

“Tổng giám đốc anh ấy...” Diêu thư ký không biết mở miệng như thế nào, có một số việc anh cũng không tiện hỏi, nhưng anh thật sự nhịn không được. “Mấy năm qua Tổng giám đốc cũng không vui vẻ, nếu anh chị còn có khả năng...”

“Diêu thư ký, hôm nay tôi tới đơn thuần là vì công việc.” Cô lập tức thanh minh lập trường của mình.

“Kia đương nhiên, hy vọng tất cả thuận lợi.” Anh gật gật đầu, khôi phục biểu tình bình thường.

“Cám ơn, nhất định sẽ.”

Nói đến đây, cửa thang máy cũng mở, Kha Trúc An không cần người dắt, cô biết mình nên đi nơi nào.

Đi vào văn phòng, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng kế cửa sổ sát đất, Kha Trúc An có cảm giác trở lại quá khứ, cảnh tượng bên trong không có gì thay đổi, ngay cả bồn hoa cũng chỉ có vài bụi như trước, cô chưa từng quên, hơn ba năm trước chính tại đây, cô mở miệng đề nghị ly hôn với anh, anh đầu tiên là quả quyết cự tuyệt, cuối cùng không thể không nhận. Một màn kia hai người giống pho tượng như thế nào, không nhúc nhích, tựa hồ còn dừng lại ở nơi này.

“Hi.” Chu Thế Hiên xoay người lại, mở miệng tiếp đón trước. “Đã lâu không gặp.”

Thanh âm anh vẫn thấp trầm như cũ, so với trước kia thâm sâu hơn nhiều, có lẽ là tuổi tác gia tăng độ trưởng thành? Bộ dáng của anh không có gì biến hóa, nhưng ở bên tai có vài cọng tóc bạc, có phải làm việc quá mệt nhọc hay không? Hay là có nguyên nhân khác?

Cô nhắc nhở mình đang có nhiệm vụ trong người, không thể phân tâm, nhanh chóng đáp lại. “Chu tổng giám đốc, anh khỏe.”

“Hy vọng em không hiểu lầm, anh tìm công ty của em làm quảng cáo, là vì anh tin tưởng sẽ có hiệu quả tốt.” Đầu tiên anh tỏ rõ thái độ, để tránh cô có cảnh giác, kế hoạch này anh chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, chỉ có mình anh biết, mỗi một bước đều phải đi thật cẩn thận.

“Tôi cũng cho rằng như vậy, đa tạ ánh mắt tốt của anh.” Cô cực kỳ có tự tin,‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ có được tập thể ưu tú nhất, có thể vì cái sản phẩm này làm ra tiêu thụ tốt nhất.

Anh cầm lấy bản kế hoạch trên bàn lật vài tờ, thái độ đứng đắn, giọng làm việc công. “Anh đã xem qua đại khái đề án của em, trên cơ bản rất tích cực, nhưng trừ bỏ tích cực cũng nên có chỗ đặc biệt, như vậy mới có thể càng dẫn chú ý, bởi vậy anh có một đề nghị.”

“Mời nói.” Anh là khách, ý kiến của anh đương nhiên lớn nhất, nếu ấm áp và từ thiện không đủ lực hấp dẫn, hẳn cần đến chút sét đánh gì sao?

“Vì khai hỏa quảng cáo lần này, anh hy vọng có được sự hợp tác của em.” Anh ho khan một tiếng, bỗng nhiên có chút chần chờ, tách ra lâu như vậy, bây giờ mặt đối mặt khiến cho anh không thể không yên, chỉ sợ phạm sai lầm. Cô xem ra tương đối bình tĩnh, có lẽ cô đã sớm vân đạm phong khinh, nhưng anh vẫn còn ở trong mưa rền gió dữ, đây là tình thế rất không công bằng, nhưng anh không có đường lui chỉ có thể đi tới.

“Đương nhiên, đây là công việc thuộc bổn phận của tôi.” Cầu xin anh muốn cứ việc nói thẳng, không cần tha kéo dài kéo, có biết cô đang khẩn trương đòi mạng không? Không gian văn phòng rất lớn, nhưng cảm giác anh tồn tại còn lớn hơn nữa, cô hy vọng mau chóng chấm dứt lần nói chuyện này.

“Ngoại trừ công việc thuộc bổn phận của em, nếu có yêu cầu không hợp lý thì sao?”

“Có ý tứ gì?” Anh tốt nhất nên miễn bàn qua cảm tình, cô cự tuyệt đáp lại vấn đề liên quan, đó không phải mục đích cô tới nơi này.

“Anh muốn em giúp anh diễn một tuồng kịch, một vở kịch vợ chồng ly hôn hợp lại.”

“Tôi không rõ, mời anh nói rõ ràng.” Mỗi người vào xã hội ít nhiều đều học xong diễn trò, nhưng bọn họ có cần thiết diễn cho ai xem sao? “Truyền thông đối với anh luôn luôn rất hứng thú, nếu chúng ta bắt đầu tiếp cận nhau, bọn họ nhất định sẽ tranh viết báo.”

Thì ra là thế, đầu óc buôn bán của anh thật sự linh hoạt, nhưng cô còn có một nghi vấn. “Anh không sợ như vậy thì tiêu điểm sẽ mơ hồ, khiến cho người ta quên chủ đề quảng cáo?”

“Em và anh cùng mở họp báo giới thiệu sản phẩm, phát biểu chủ đề chính là ‘hạnh phúc đời người’, hình thành một loại tương phản, không phải rất có sức lôi kéo sao? Tiêu thụ coi trọng hiệu quả và lợi ích, muốn tiêu thụ tốt phải có mánh lới.”

Quả thật, vợ chồng ly hôn còn tôn sùng giá trị gia đình, thật sự rất châm chọc lại buồn cười, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới, lại có thể dùng quá khứ của cuộc đời mình làm tiêu điểm, có phải thê lương hay không? Anh cũng thật ác, cho dù cô từng có một tia ảo tưởng hợp lại, nhưng vì vậy cũng tan thành mây khói.

“Chỉ là một tuồng kịch? Sau đó thì sao?”

“Bảo trì quan hệ không rõ, ngẫu nhiên cùng nhau lộ diện, ngẫu nhiên đều tự có bạn, đến khi anh nhận định hiệu quả quảng cáo đã đạt thành.” Đây là nguyên nhân lớn nhất anh tìm tới ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’, nếu anh không dấu vết tiếp cận cô, khiến cô không có lý do gì cự tuyệt, sau đó có lẽ... có lẽ bọn họ có thể tìm về một ít mất mát gì đó.

“Sách lược quảng cáo của anh còn mạnh hơn so với chúng tôi, bội phục.” Đó là một phương pháp tuyệt diệu, truyền thông đối với tình cảm lưu luyến của danh nhân luôn chú ý hùa theo, hơn nữa bọn họ là quan hệ chồng trước và vợ trước, cùng nhau đề cử TV LCD lớn dành cho cả nhà cùng xem, có cái gì có thể so sánh với màn kịch vui này?

“Cho nên, em có bằng lòng phối hợp với anh không?” Anh cố gắng không lộ ra hưng phấn trong lòng, nhưng nếu tay nhỏ bé của cô xoa lồng ngực của anh, sẽ phát hiện tim của anh đập mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt.

“Tôi có điều kiện, sau này quảng cáo của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’ đều phải giao cho chúng tôi, ít nhất ký hợp đồng ba năm.” Nếu muốn cô làm công việc vượt quá bổn phận, phải trả giá rất lớn, anh có thể dùng cảm tình đã qua làm thúc đẩy, cô vì sao lại không thể thừa cơ nâng giá?

“Xem ra, em đánh giá chính mình tương đối cao.” Anh mỉm cười, người phụ nữ anh yêu thật tự tin.

“Cũng vậy.” Anh chẳng phải người đàn ông kiêu ngạo sao ? Tập đoàn Điện tử Kình Vũ mấy năm gần đây qua rất tốt là rõ như ban ngày, xem ra sau khi ly hôn sau anh ngược lại càng thêm tinh khôn, cũng có thu hoạch.

“Được, cứ quyết định như vậy, anh và em ký hợp đồng, em hợp tác diễn trò với anh, chờ mong cục diện cả hai đều thắng.” Nếu ở trường hợp xã giao, lúc này hai bên nên bắt tay, nhưng anh không tính làm như vậy, bởi vì anh sợ một khi nắm chặt tay sẽ buông không ra.

“Tôi có thể làm được, nhưng hy vọng anh sẽ không đùa quá hoá thật, việc nàychỉ để thúc đẩy hiệu quả quảng cáo.”

Vô luận thương trường hay tình trường, quy tắc trò chơi đều phải định rõ, nếu cô quyết định không đi đường lui, sẽ không thể mạo hiểm khiến cho bản thân mình không khống chế được. “Đương nhiên, làm ăn chỉ là làm ăn.”

“Tôi đây đi trước, giữ liên lạc.”

“OK, liên lạc sau.” Nhìn theo vợ trước bước ra cánh cửa kia, anh thở dài, tâm tình thật lâu mới có thể bình tĩnh, vì sao so với trong trí nhớ cô bây giờ lại đẹp hơn? Vì sao tim của anh nhảy so với trước kia càng kích động? Chỉ có chính anh mới hiểu được nguyên nhân, tình yêu chưa bao giờ rời xa, chỉ chờ đợi thức tỉnh.

Cưng ơi, xin không cần nói đây chỉ là tràng diễn, anh cố lấy bao nhiêu dũng khí mới bước bước đầu tiên, không bao giờ nữa muốn hối tiếc và tiếc nuối, lúc này đây, anh sẽ viết ra kết cục không giống như vậy!

“Hợp đồng ba năm? Trúc An thân yêu, tôi làm sao cảm tạ cô mới tốt đây?” Vừa nghe đến tin tức tốt kinh người này, Ngải Địch từ ghế sô pha nhảy dựng lên hoan hô, còn dắt tay cô xoay quanh vòng, giống một đứa trẻ vô cùng vui vẻ.

Mới vòng vo hai vòng Kha Trúc An đã rút tay về, cô thật sự không nói với anh. “Chu tổng giám đốc có điều kiện phụ, yêu cầu tôi cùng anh ta diễn trò, làm bộ chúng tôi muốn hợp lại, tăng cường hiệu quả quảng cáo.”

Chuyện này cô chỉ có thể nói cho một mình Ngải Địch, nếu để cho đồng nghiệp khác biết, chỉ sợ ngày mai sẽ truyền khắp phòng quảng cáo, cách âm ở văn phòng ông chủ hẳn cũng không tệ lắm?

“Diễn trò? Oa, gã đàn ông này cũng quá tinh ranh, tôi cũng chưa nghĩ đến có một chiêu này!” Hoan hô của Ngải Địch chuyển thành kinh hô, xem ra tâm cơ của chủ công ty còn nặng hơn người theo nghề quảng cáo. Không được, tình thế nghiêm trọng vượt qua dự đoán, anh nhanh chóng thanh minh. “Tôi sẽ không miễn cưỡng cô, đổi lại là tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Cảm thụ của Ngải Địch đối vợ trước rất phức tạp, nhưng vô luận như thế nào, anh không có khả năng đem đoạn cảm tình kia trở thành lợi thế buôn bán, cho dù lòng yêu sự nghiệp cường thịnh cũng có cực hạn, làm người đều có nhu cầu sinh hoạt cá nhân, công việc không vĩ đại như vậy chứ? “Tôi đã đáp ứng anh ta, tôi sẽ làm được.”

Anh ngơ ngác nhìn cô một hồi lâu, không thể không thừa nhận người phụ nữ này thật sự rất mạnh mẽ, bề ngoài giống con cừu nhỏ dễ dàng bị thương, lại có thể bình tĩnh xử lý tình huống chua xót nhất, so sánh lại anh quả thực chỉ là một con tôm đuôi mềm.

“Tốt, bắt đầu ngày mai, cô chính là người phụ trách bộ phận sáng kiến của công ty này.” Chuyện tới nay, anh chỉ có thể đáp lại như thế, dù sao anh còn có thể tưởng thưởng gì khác được cho cô nữa đây? Lấy thân báo đáp cô cũng sẽ không muốn.

“Cám ơn.” Kha Trúc An hoàn toàn xứng đáng, giám đốc bộ phận sáng kiến chỉ dưới ông chủ, ở trên mọi người, bằng biểu hiện hôm nay của cô, về công về tư cô đều có tư cách đảm nhiệm.

“Đúng rồi, cần tôi cùng diễn trò, trăm ngàn đừng khách khí.” Cơ mật buôn bán đương nhiên càng ít người biết càng tốt, anh nguyện ý theo đảm đương người làm nền, người qua đường hoặc bảo toàn.

“Căn cứ yêu cầu của Chu tổng giám đốc, tôi không thể chỉ có xìcăngđan với anh ta, còn phải có một bên thứ ba làm đạn khói, tôi nghĩ anh rất thích hợp, yên tâm, tôi sẽ báo cho anh trước.” Trên đường từ Đài Nam trở về, cô đã kế hoạch bước đầu tốt, Chu Thế Hiên đương nhiên tìm được bạn gái, nhưng người yêu duy nhất của cô chính là công việc, bởi vậy cô cần Ngải Địch hỗ trợ, làm bộ giá thị trường của cô rất không tồi.

Đạn khói... Ngải Địch làm ra biểu tình quái dị nhếch miệng thè lưỡi, nếu anh có công năng này cũng không tồi, anh sẽ cố gắng hướng băng khô học tập.

“Ah, nếu giả diễn thực làm thì làm sao bây giờ? Chồng trước của cô nói không chừng còn yêu cô.” Ngải Địch cũng không quên party tạm biệt độc thân năm đó, Chu Thế Hiên thoạt nhìn là một tên cố chấp, không có khả năng dễ dàng buông tha cho người phụ nữ của hắn.

“Anh ta nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi sẽ không quay đầu, hiện tại tôi yêu nhất chỉ là công việc.” Từ một khắc Chu Thế Hiên đưa ra đề nghị này, tâm cô liền lạnh, anh có thể làm được thật như thế, cô làm sao bại bởi anh?

“Tốt, đấu với anh ta!” Tình yêu tính cái gì? Nhớ lại thì như thế nào? Vì tiền đồ tốt của ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’, chỉ có hướng về phía trước!

*********

Một tháng sau, trong một khách sạn năm sao cao cấp ở Đài Bắc, họp báo giới thiệu sản phẩm của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’ sắp cử hành, các nhà truyền thông lục tục báo danh, hiện trường có trà bánh cùng đồ uống tinh mỹ, để cho các phóng viên vừa ăn uống, vừa xem tin tức quảng cáo, hôm nay giới thiệu sản phẩm kết hợp hoạt động công ích, còn có nhóm bằng hữu nhỏ ở ‘Quỹ trợ giúp gia đình và trẻ em’ biểu diễn, xem như tiêu điểm thứ nhất cho báo viết.

Không bao lâu, phóng viên mắt sắc phát hiện cũng một sự kiện có ý tứ —— khách cần quảng cáo và người làm quảng cáo, lại là quan hệ chồng trước và vợ trước!

Chu Thế Hiên mặc dù đã ly hôn một lần, vẫn là vương tử quý tộc được chọn thứ nhất, rất nhiều thiên kim nhà giàu có âm thầm đấu sức, hy vọng ngồi trên ngai vàng phu nhân tổng giám đốc của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’, nhưng anh luôn có vẻ không hề bận tâm, bộ dáng thanh tâm quả dục, không biết tức chết bao nhiêu mỹ nhân nhà giàu. Truyền thông đối anh cũng tương đối có hứng thú, lại chỉ có thể tự mình xem tranh truyện xưa, thủy chung tra không ra manh mối xác thực gì.

Hôm nay trời giáng mưa đỏ hay là như thế nào, Chu công tử cư nhiên không chút nào tránh né mời đến vợ trước làm quảng cáo, hai người cùng hòa hợp với biểu diễn của nhóm bằng hữu nhỏ, còn đề cử gia đình cả nước cùng xem TV LCD màn hình lớn. Chậc chậc, nhiếp ảnh gia còn không mau chụp ảnh?

Đợt quảng cáo ấm áp thứ nhất diễn xong, mở ra vấn đề cho truyền thông ở hiện trường, quả nhiên không có người chú ý tới cấu tạo sản phẩm, hoạt động công ích cũng bị đặt qua một bên, bọn họ muốn biết chỉ có một việc. “Xin hỏi Chu tổng giám đốc, ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ vừa vặn là công ty vợ trước ngài nhậm chức, lần hợp tác này của các người, ở giữa có quan hệ đặc biệt gì không?”

“Năng lực chuyên nghiệp của Kha tổng giám đốc chúng tôi có mắt đều thấy, mọi người không cần liên tưởng nhiều, xin chú ý sản phẩm của chúng tôi nhiều hơn, cám ơn.” Chu Thế Hiên sớm có chuẩn bị, cho một đáp án lập lờ nước đôi. “Đương nhiên, duyên phận thật là kỳ diệu, chuyện sau này ai cũng không thể đoán trước.”

Kha Trúc An đứng ở một bên, chỉ lẳng lặng mỉm cười, anh trả lời quả nhiên có kỹ xảo, cô còn phải học hỏi anh nhiều hơn. “Hai vị có thể chụp ảnh chung không?” Đây là vấn đề thứ hai, vẫn như cũ không hề quan hệ với chủ đề chính của hội nghị.

“Có thể, nhưng phải chụp chung với TV LCD của chúng tôi, còn có nhóm người phát ngôn đáng yêu.” Chu Thế Hiên sảng khoái đáp ứng, Kha Trúc An cũng rất phối hợp, chủ động đi đến bên cạnh anh, sau lưng là TV LCD đã sắp xếp, phía trước là bọn nhỏ giả làm động vật các kiểu.

Các bạn nhỏ không hiểu thế giới người lớn giả dối, cười thập phần vui vẻ, nhưng các phóng viên hy vọng nam nữ nhân vật chính càng nhập diễn, đều đưa ra yêu cầu. “Hai vị làm ơn tới gần một chút, cười một cái đi!”

Ứng yêu cầu của người xem, Chu Thế Hiên vươn tay ôm bả vai vợ trước, hai người cùng nhau đối mặt màn ảnh. Tâm Kha Trúc An chấn động, mặt ngoài vẫn duy trì trấn định, bọn họ chỉ làm theo yêu cầu, anh đã không phải là người đàn ông cô yêu, vì hiệu quả tuyên truyền, cái gì anh ta cũng làm được. “Kha tổng giám đốc, xin hỏi hiện tại cô còn độc thân sao? Có khả năng hợp lại với Chu tổng giám đốc hay không?”

“Trước mắt tình nhân của tôi chính là công việc, tôi cùng Chu tổng giám đốc chỉ là bằng hữu.” Lúc này cô trả lời không tính là lừa dối lớn ngập trời chứ? Sau khi ly hôn đương nhiên cũng có thể làm bằng hữu, nhất là người hợp tác làm ăn.

“Chu tổng giám đốc có suy nghĩ tái hôn hay không? Xin hỏi người lý tưởng với tiêu chuẩn của anh là như thế nào?”

“Thành thục, tự tin, chân thật, chính là nữ nhân đẹp nhất trong cảm nhận của tôi.” Nha nha, lời này hình như là đang hình dung Kha tổng giám đốc bên cạnh?

“Lúc trước Kha tổng giám đốc từng sanh non, hôm nay nhìn đến nhiều người phát ngôn đáng yêu như vậy, có muốn tự mình sinh một người không?” Phóng viên đáng khinh này là tự vạch áo cho người xem lưng?

Chu Thế Hiên nhíu mày thật sâu, nhịn không được thay lên tiếng. “Xin các vị đặt câu hỏi không cần bén nhọn như thế, thông cảm tâm tình người làm cha mẹ, chuyện này đối với chúng tôi đều là tiếc nuối rất lớn.”

Không nghĩ tới ngay cả chuyện này cũng được công khai thảo luận, Kha Trúc An hít sâu một hơi, nhịn xuống chua xót ở khóe mắt. “Từng tiểu thiên sứ đều thực đáng yêu, tôi cực kỳ hoài niệm tiểu thiên sứ của tôi, nếu có duyên, tôi chờ mong có thể gặp lại nó.” Lời này đả động không ít lòng người, bao gồm Chu Thế Hiên, anh nắm tay vợ trước lên, hôn nhẹ ở mu tay cô, biểu đạt ngưỡng mộ sâu nhất của anh. Hình ảnh này khiến cho nhiếp ảnh gia ở hiện trường rất kích động, có hình ảnh tốt để báo cáo kết quả công việc rồi.

“Thật có lỗi, tôi cùng Kha tổng giám đốc không nhận phỏng vấn, vấn đề có liên quan hoạt động xã hội, xin hỏi nhân viên quan hệ xã hội của chúng tôi, đa tạ.” Nói xong, Chu Thế Hiên ôm bả vai Kha Trúc An, nói nhỏ ở bên tai cô. “Tận lực làm ra bộ dáng bi thương.”

“Uh” cô chỉ có thể phối hợp lệnh của anh, hai người nhanh chóng đi xuống đài, mặc cho máy chụp ảnh ở phía sau đuổi chụp, bọn họ không hề quay đầu, diễn trò cũng phải hiểu được tiết chế, phát huy tiếp nữa sẽ rất over.

Một tuồng kịch tàn khốc và vớ vẩn cỡ nào, cô giật mình hiểu ra, tình yêu đã cách thật xa, cổ tích chỉ là lời đồn đãi của một thế giới khác.

Đêm đó, Chu Thế Hiên trở lại chỗ ở Đài Bắc, trong nhà sạch sẽ và yên tĩnh, anh mở tủ lạnh cầm chai bia ra, ngồi trên sô pha xem tin tức, tivi đương nhiên là màn hình tinh thể lỏng nhà mình sản xuất ra. Hôm nay họp báo giới thiệu sản phẩm tương đối thành công, các truyền thông đều viết bài báo thật dài, cũng khiến cho người tiêu thụ để lại ấn tượng.

Nhưng mà nước có thể đưa thuyền, cũng có thể lật thuyền, anh phải cẩn thận làm việc, hôm nay thiếu chút nữa hại Trúc An rơi lệ tại chỗ, anh nhìn ra được ưu thương của cô, lại chỉ có thể tiếp tục ngụy trang, nếu khiến cô phát giác thực tâm của anh, chỉ sợ cô rời khỏi trước thời gian.

Lúc này điện thoại vang lên, là điện thoại của ba anh, thật khó, anh và ba đã thật lâu không nói chuyện với nhau. Điện thoại vừa thông chính là chất vấn liên tiếp. “Con muốn làm như thế nào? Cư nhiên tìm cô ấy đến làm quảng cáo? Lúc trước các ngươi ly hôn, gia tộc thừa nhận bao nhiêu áp lực, hiện tại con lại muốn làm kiểu này! Ngại ngày qua rất tốt có phải hay không?”

Chu Tín Vũ vẫn đang là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng đã không hề hỏi đến quyết sách ở công ty, vì nguyên nhân như thế mới có thể xảy ra chuyện hoang đường này, ông ngay cả ngăn cản đều không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tivi báo viết, mới hiểu được con của mình phạm phải chuyện tốt gì.

“Có cái gì không ổn sao? Con cho rằng hiệu quả tốt lắm, huống hồ con đã ba mươi mốt tuổi, tự mình có thể quyết định.” Chu Thế Hiên đã sớm đoán được ba mình sẽ không có lời hay gì, nhưng anh không sao cả.

“Con có biết, ông nội bà nội của con đều rất tức giận hay không?” Chu Tín Vũ đưa ra trưởng bối đến đè vãn bối, bởi vì ông thật sự không có lợi thế gì.

“Con thật tiếc khiến cho bọn họ tức giận, nhưng con sẽ không thay đổi quyết tâm.” Bố cục lâu như vậy, khát vọng sâu như vậy, chỉ có chính anh hiểu được, bước ra bước đầu tiên phải tiếp tục đi xuống.

“Con rốt cuộc có quyết tâm gì?” Chu Tín Vũ có loại dự cảm không ổn, chỉ cần dính đến người phụ nữ Kha Trúc An kia, con liền trở nên rất không thể thuyết phục.

“Chờ xem đi.”

“Thế Hiên, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, con cố tình chỉ muốn một mình cô ấy sao?” Chu Tín Vũ thật sự không hiểu, bằng điều kiện hơn người của con ông, muốn kết hôn công chúa cũng không thành vấn đề, vì sao nhất định phải là cô bé lọ lem kia?

“Ba, người sẽ không hiểu.”

“Vì cô ấy, con tình nguyện phản bội gia tộc?”

“Con không muốn thương tổn các người... Nhưng nếu cần thiết, con sẽ tự mình rời đi.”

“Cái gì gọi là rời đi?” Ngốc con này, không phải là muốn bỏ gia nghiệp chứ? Từ sau khi anh chuyển ra ngoài ở, trong nhà lạnh lẽo tới cực điểm, ngộ nhỡ anh chạy đến nước ngoài sống, thậm chí thoát ly quan hệ với gia đình, lão nhân gia còn có thể có cái gì vui trên đời?

“Con còn có việc phải làm, trước hết như vậy, thật có lỗi.” Sự khác nhau quá sâu, khoảng cách quá xa, Chu Thế Hiên không biết nên nói từ đâu.

Cúp điện thoại, anh đi đến bên cửa sổ ngóng nhìn cảnh đêm, đèn đuốc lóe sáng chập chờn giống như tâm tình của anh, thủy chung không thể bình tĩnh, tại góc thành thị này, người kia có phải đã ngủ yên hay không? Hay là như anh, vẫn đang đau khổ nhớ mong?