Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 19: Chịu nhục

Phần 37

Ở cùng một chỗ với Thi Dạ Diễm thật là sự kiện chấn động lòng người. Đến bây giờ người đàn ông này vui buồn giận dỗi hay suy nghĩ gì cô vẫn không nhìn thấu, nhưng cũng biết anh nổi giận thì trở thành người cực kì đáng sợ. Bị anh ôm tới hồ tắm lớn khiến cô nhớ bồn tắm kinh khủng suýt bỏ mạnh lần trước.

Hai chân vừa chạm đất liền chạy ra bên ngoài, chưa được hai bước đã bị kéo trở về. Thi Dạ Diễm hai ba lần cởi áo T-shirt rộng thùng thình trên người cô, “Em tim đâu ra cái túi thủng này vậy, không phải anh chuẩn bị cho em nhiều quần áo mới rồi sao?”

“Anh quản tôi!” Du Nguyệt Như tránh né không cho anh cởi quần của mình, đáng tiếc không đọ lại sức của anh, cuối cùng cũng bị anh kéo xuống.

“Như vậy đẹp mắt hơn nhiều.” Bên trong cô mặc một bộ nội y màu đỏ thẫm, áo lót ren gợi cảm, hiệu quả áp sát ngực rất tốt, nơi đầy đặn trắng như tuyết rất sống động, hơn nửa quần lót gần như trong suốt, vùng đất cấm kị như ẩn như hiện mê hoặc ánh mắt người.

Thi Dạ Diễm không thèm để ý cô đấm đá lung tung liền ôm ngang người cô đi tới chỗ hồ tắm, Du Nguyệt Như lớn tiếng uy hiếp, “Thi Dạ Diễm! Cứ thử ném tôi vào xem!”

Động tác của anhiều dừng lại, liếc mắt nhìn cô. “Vậy. . . . . Thử xem?”

“Anh dám___a___” Không đợi cô nói xong, tên khốn này thật sự một tay ném cô vào hồ tắm, bọt nước văng rung tóe khắp nơi. Hồ tắm khá sâu, cô vất vả lắm mới bơi lại gần bờ được, dùng cả tay chân leo lên bờ. Thi Dạ Diễm cởi hết quần áo dài ra nhảy xuống hồ, cánh tay vươn ra dễ dàng kéo cô từ trên bậc thang xuống, nước tạt vào mặt cô ướt sũng.

Cô vừa muốn há miệng mắng không ngờ bị sặc nước, bám vào đầu vai anh không ngừng ho. “Khốn. . . . . Khụ khụ. . . . Kiếp.”

Thi Dạ Diễm có tai như điếc, cánh tay vòng qua sau lưng cô, đầu ngón tay vân vê, cô cảm thấy ngực được thả lỏng, vội vàng bảo vệ trước ngực, cuống quít lui ra khỏi chân anh, không chú ý tới bậc thang liền trượt chân lảo đảo ngã vào nước.

Vừa muốn che chở áo ngực có nguy cơ nguy hiểm treo trên người, vừa muốn trồi người lên, kết quả làm thế nào cũng không có hơi sức. Thi Dạ Diễm ngồi dựa nơi nào đó buồn cười thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác của cô, không nhanh không chậm ôm cô từ trong nước đi lên.

Cô vừa ra khỏi nước liền phun hết nước trong miệng lên mặt anh, “Sớm muộn gì tôi cũng giết chết cái tên khốn kiếp này!” Sau đó liền nhắm nghiền hai mắt đợi anh nổi giận.

Thi Dạ Diễm vừa muốn tức giận liền bị bộ dạng đáng yêu này của cô loại bỏ nhanh chóng. “Em ngoan ngoãn chút không phải được sao, không muốn là tắm à, xem em lăn qua lăn lại kìa.”

“Vậy anh ra ngoài đi, tôi tự tắm!”

“Không cần, tắm chung đi, em tắm cho tôi.”

“Phi!”

“Vậy anh tắm cho em?”

“Cút đi!”

Thi Dạ Diễm không nhịn được nhếch môi lên, cô bé này không ngoan chút nào hết, đâu chỉ không ngoan, quá mạnh mẽ rồi. Nhưng như thế lại hợp khẩu vị của anh. Rõ ràng nhìn qua rất sợ anh, mà lại thường xuyên đánh bất ngờ gây sự rước lấy chuyện buồn bực của anh.

Anh vô lại a, làm sao có thể theo ý cô được. Rốt cuộc vẫn hoàn toàn ép buộc cô dạng chân bên hông mình, hôn lên làn da mịn màng của cô, bàn tay chạy dọc trên người cô. Tư thế nguy hiểm như vậy khiến Du Nguyệt Như rất ngột ngạt, không dám phản kháng kịch liệt, chỉ sợ làm anh bốc “hỏa”, lại càng không cam tâm để anh chiếm tiện nghi.

Cô gắt gao cào cấu cổ tay anh, “Tại sao cứ phải là tôi? Anh đâu thiếu phụ nữ!”

“Đúng là không thiếu.” Anh trả lời không ngẩng đầu lên.

“Vậy đi tìm người phụ nữ của anh động dục đi, cách xa tôi ra!”

Anh cười ha ha, “Không phải tôi đang động dục với em rồi sao.” Du Nguyệt Như tức giận đến mức thở dài, trong giây lát nhiều ý thức được điều gì. “Thi Dạ Diễm, không phải anh thích tôi đấy chứ?”

Hàm răng anh khẽ cắn da thịt mềm mại trên vai cô, lời nói mơ hồ không rõ. “Em thấy sao?”

Lúc này Du Nguyệt Như dựng hết tóc gáy lên, dùng lực đẩy anh. “Anh thích tôi thế nào?”

“Tôi nói em gỏi từ bỏ?” Thấy cô hung hăng lắc đầu, Thi Dạ Diễm lại cúi đầu hôn mối dưới của cô. “Vậy tôi không nói.”

“Anh đừng làm loạn, nếu không, tôi. . . .” Cô cắn môi, đôi lông mày nhỏ xoắn lại thành một hàng, do dự hồi lâu mới nói ra. “. . . . .Chúng ta làm một lần, sau đó anh thả tôi đi.”

“. . . . . . .”

Thi Dạ Diễm mím môi nhìn cô. “Em cho rằng tôi muốn cái này?”

“Nếu không thì là gì?” Du Nguyệt Như cười nhạo, cô biết mình có mấy phần thùy mị, đàn ông coi trọng cô không ít, đại đa số những người này là vì muốn có một đêm đẹp với cô mà thôi, có người nào thật lòng thật dạ hay sao? Người đàn ông trước mắt này đương nhiên cũng như vậy.

Thi Dạ Diễm nâng cằm cô lên, tựa hồ đang suy tư cân nhắc điều gì, cuối cùng chợt cười một tiếng. “Được, hầu hạ tôi vui vẻ thư thái, nói không chừng sẽ để em rời khỏ nơi này.”

“Nói không chừng? Tôi nói là “phải” thả tôi đi!” Du Nguyệt Như cực lực phản đối, cằm chợt truyền đến cơn đau, tay Thi Dạ Diễm thu hẹp lực lại. “Đừng có cò kè mặc cả với tôi, nếu không thì đến khi chơi chán rồi cũng đừng hòng tôi thả em đi.” Anh vừa dứt lời liền vung tay, duỗi thẳng tay chân vê phía sau, chân dài giang rộng ra.

“Bắt đầu đi cô bé.”

Du Nguyệt Như nhìn anh chằm chằm, lời đầy một bụng mà không nói ra, cô biết anh không phải loại đàn ông quấy rối phụ nữ bừa bãi. Nếu như cô làm, nói không chừng lại có một tia hi vọng, còn nếu không làm, sớm muộn gì cũng bị anh ăn sạch sẽ lại mất đi tia hi vọng cuối cùng.

Anh kiêu ngạo nhìn nội tâm cô đấu tranh, bên môi nâng lên một cong. Du Nguyệt Như khẽ cắn răng, anh cũng không phải người đàn ông đầu tiên của cô, anh ta đòi nhiều hơn thì đã làm sao. Cô tự an ủi mình như vậy, rồi nghiêng người hôn anh. . . .

Thi Dạ Diễm híp mắt nhìn cô bé xinh đẹp ngay trước mắt mình. Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng là lần đầu tiên cô chủ động. Ngay cả anh cũng muốn cảm thán kĩ thuật điêu luyện của cô. Cô vừa muốn rời môi anh, liền bị anh giữ chặt gáy hung hăng hôn sâu hơn nữa. Không giống như phương thức của cô, nụ hôn của anh giống như bão tố, kịch liệt cuốn lấy môi lưỡi cùng khoang miệng của cô, bá đạo cướp đi hô hấp của cô, dưỡng khí trong phổi cô càng lúc càng ít đi, đầu óc cô bắt đầu mơ màng, tim đập thình thịch loạn xạ.

“Nhớ lấy, đây mới là phương thức tôi thích.” Đến khi cô hít thở không thông Thi Dạ Diễm mới buông cô ra, vẫn chưa thỏa mãn liếm đôi môi đỏ tươi, siết chặt gương mặt cô. “Tiếp tục.”

Du Nguyệt Như chống đỡ từng ngụm thừng ngụm hô hấp của anh, ánh mắt mo hồ. Oh my God, nụ hôn kiểu Pháp của Thi Dạ Diễm thật là rung động lòng người.

Dưới lòng bàn tay chính là trái tim của anh, Du Nguyệt Như thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ của anh bình tĩnh như vậy, thì ra nhịp tim cũng không chậm hơn cô bao nhiêu.

Mắt thấy thân thể cô càng ngày càng trượt vào trong nước, Thi Dạ Diễm đè nén kích động. . . . .

Đầu cô vừa trồi lên khỏi mặt nước lấy hơi, chỉ thấy anh giữ lấy đầu cô ám muội nhíu mày.

“Xem thử xem nó có bị đá hư không. . . . .” Ngay đó cô làm anh cảm nhận được cái gì gọi là “đau thấu trời xanh”, đau đến nửa ngày cũng không hít thở nổi. Lúc ấy thật muốn đánh vào mông cô bé đáng chết này một cái.

Trong khoảnh khắc đó Du Nguyệt Như cảm thấy cực kì hoang đường, tại sao lại cứ phải là cô? Tại sao cô xui xẻo như vậy? Tại sao muốn cô phục vụ cái gã đàn ông cô hận thấu xương này? Cô vốn nên ở Hoàng phủ gia làm đại tiểu thư, mặc dù không có tình yêu, sống nhạt nhẽo suốt cuộc đòi, cũng không phải làm một món đồ chơi bị giày vò như thế này.

Chính bởi vì cô có một dòng họ đáng hận, mới không thể nào sống một cuộc sống tự do tự tại như người bình thường. Cô chính là một món đồ chơi.

“Nếu nói chuyện không tính toán gì ngươi phải chết.” Cô cúi đầu, không để anh thấy đáy mắt ươn ướt, ngoan ngoãn cúi người làm anh vui vẻ. Bởi vì đột nhiên cơn khoái cảm truyền đến khiến Thi Dạ Diễm cắn chặt hàm răng để không phát ra tiếng động.

Cô lặp đi lặp lại động tác thành thạo, Thi Dạ Diễm không khỏi cắn răng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt thành một hàng, từng ngón tay căng thẳng, cơ bụng co lại cứng như đá, máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, nhịp tim đập liên hồi. Huyết dịch toàn thân đều hương tới một nơi mãnh liệt chảy xuống.

Cô bé này. . . . . Lại khiến anh suýt nữa bị tước vũ khí!

Thật may cô nổi lên mặt nước lấy hơi, giúp anh thoát được đợt sóng khoái cảm trí mạng cùng lúc đánh vào. Giờ phút này hai mắt anh rất sáng, nắm cằm cô giọng tàn bạo nói. “Cái miệng nhỏ này thật lợi hại, có điều còn thiếu nhiều lắm!”

Du Nguyệt Như quật cường cắn môi, ngầm nắm tay thành quyền, hít một hơi sâu rồi chìm vào trong nước lần nữa.

Cằm cô đau như muốn trật khớp. Nhất nhất quỳ lễ nơi mẫn cảm của anh từng chút một. Ngay cả nhịp đập không an phận của anh cũng cảm nhận được.

Thi Dạ Diễm khàn khàn hít thở, đáy mắt đỏ tươi kinh người. Ngón tay nắm thành hồ tắm cũng trở nên căng thẳng bắng bệch, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mỗi một dây thần kinh khắp thân thể đều dựng lên. Càng lúc bụng dưới tích tụ càng nóng, luồng nóng như thiêu đốt càng lúc càng dâng cao. Đôi mắt den nhánh nhìn cô từ trên xuống dưới, toàn thân nhộn nhạo từng đợt sóng lăn tăn, mái tóc dài trôi lơ lửng trên mặt nước, tấm lưng trần trắng muốt vương dưới mái tóc đen càng lộ vẻ xinh đẹp.

Anh bỗng dưng kéo cô lên khỏi mặt nước, ôm cô đến trên bậc thang ngồi được, mình đứng trước người cô, thô bạo nắm cằm cô nâng lên, đưa eo về phía trước. . . . . Chỉ lát sau đợt khoái cảm như gió bão đánh về phía anh. . . . .

Anh rút lui ra khỏi người mình, lập tức có một chất lỏng màu trắng theo khóe miệng cô chảy ra, cô nhìn thấy đôi mắt anh bốc lửa. Du Nguyệt Như được tự do liền dứng dậy cầm khăn tắm quấn lấy mình úp xuống bồn cầu nôn, Thi Dạ Diễm đưa ly nước đến cho cô súc miệng, sau đó lần mò trên hông cô kéo khăn tắm ra, hôn lên lưng cô. Du Nguyệt Như súc miệng vài lần, cả người giống như vừa bị vét sạch sức lực.

“Kỹ thuật tốt đấy, không tự chủ thì thiếu chút nữa hồn phách bị cái miệng nhỏ nhắn làm tiêu hết.” Anh cúi xuống hôn tấm lưng của cô. “Phía dưới kia có làm người khác mất hồn hơn không?”

Anh vừa nói xong liền mò xuống phía dưới người cô, đi đến eo của cô, không chút dịu dàng. Du Nguyệt Như gắt gao cắn môi, cuối cùng không nhịn được. “Nhẹ một chút có được không!”

Da thịt mềm mại nơi nào đó của cô đâu thể chịu đựng được anh tiến vào thô bạo như vậy.

“Thế nào?” Thi Dạ Diễm buồn cười hỏi ngược lại, bàn tay nặng nề chụp lên mông cô. “Rồi em sẽ chê động tác của tôi quá nhẹ.”

Anh cứ vuốt ve cô như vậy, để cho lòng cô cứ thế bị kéo đi, chỉ sợ một khắc sau anh sẽ đột nhiên xông vào, mà cô chuẩn bị còn thiếu rất nhiều tất nhiên sẽ bị đau. Hành động bình thường theo anh rồi sẽ biết, chuyện tình dục chỉ có người đàn ông lo hưởng thụ cho chính mình mà thôi. Anh luôn thô bạo dã man. Bị anh giày vò một lần còn không biết mình sẽ bị tổn thương nặng như thế nào nữa. Nếu như phản kháng hoặc có biểu hiện khổ sở, nói không chừng lại kích thích thêm ham muốn hưng phấn của anh.

Chịu đau một lát sẽ giảm tội, cô ra lệnh cho mình cố gắng phối hợp. dưới sự kishc thích của anh rốt cuộc cũng từ từ động tình. Thi Dạ Diễm tà ý nhếch khóe miệng lên. “Tiểu Như, chuẩn bị tiếp đón tôi như vậy sao?”

Du Nguyệt Như cúi thấp đầu, đáy mắt ươn ướt lóe lên tia sáng oán hận. “Tôi nói chưa chuẩn bị xong thì anh không làm sao?”

“Thân thể sẽ không gạt người.” Ngón trỏ anh thăm dò phía dưới rồi bôi một thứ chất lỏng trong suốt lên môi cô, không nói nhảm với cô nữa, đang muốn dùng sức phá vỡ hàng rào, chợt tiếng đập cửa truyền đến, cùng với giọng của Bách Vĩ nghiêm túc khác thường.

“Eric, anh cậu xảy ra chuyện rồi.”

. . . . . . .