Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 49: Tương Thân, Tương Ái

(*) Tên truyện đã được giải thích trong chương

Sáng sớm.

Vì có tuyết rơi, nên sắc trời bên ngoài vô cùng sáng.

Khi Chúc Ôn Thư mở mắt ra, cô còn tưởng mặt trời đã lên cao, ngoảnh sang nhìn đồng hồ báo thức thì chưa tới 9 giờ.

Tối qua cô không biết mấy giờ mình đi ngủ, lúc này chỉ biết là đầu óc vẫn đang quay cuồng mơ hồ, không thể chống đỡ kéo cô rời khỏi giường. Vì thế Chúc Ôn Thư tắt đồng hồ báo thức, ngủ tiếp.

Tỉnh lại lần nữa, cô bị tiếng chuông đánh thức.

Cô vươn tay mò bên gối một lúc mới thấy chiếc điện thoại, sau đó mơ mơ màng màng nhìn cuộc gọi.

"Alo..." Thanh âm của cô kéo ra rất dài, còn mang theo chút gắt ngủ: "Làm gì thế, sáng sớm thôi mà."

"Sáng sớm thôi mà? Sắp 11 giờ rồi đó, Chúc Ôn Thư, cậu còn chưa tỉnh ngủ!"

Âm lượng gào thét của Chung Á làm đầu Chúc Ôn Thư ong ong: "Lúc nào cậu bắt đầu..."

Đột nhiên Chung Á nghĩ tới gì đó, cô nàng lại hạ giọng xuống: "Không phải...không phải mình quấy rầy các cậu chứ?"

Chúc Ôn Thư hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra ý của Chung Á.

"Nghĩ cái gì thế, bọn mình không ở cùng nhau."

"Hả? Hôm qua cậu còn hỏi mình..."

"Không phải, ý của mình là bọn mình không ở cùng một nơi."

Chúc Ôn Thư nói được nửa, cô mặc đời cuốn trôi luôn: "Nhưng bọn mình không ở cùng nhau! Người nào người đấy về nhà tìm mẹ hết rồi!"

"Ừm, chẹp chẹp, thật hay giả đấy, mình không tin lắm, ai cũng trưởng thành mà, sao có thể..."

Giọng nói trong điện thoại bỗng nhiên đứt đoạn.

Chúc Ôn Thư đợi vài giây, lúc lâu sau vẫn không nghe thấy gì, cô nhìn điện thoại thì mới nhận ra cuộc gọi đã kết thúc.

【Chung Á: Đợi chút, sếp gọi điện cho mình.】

Chúc Ôn Thư bỏ điện thoại xuống, mở to mắt nhìn chằm chằm vào không trung. Cô đầu váng hoa mắt, bắt đầu thấy trần nhà lại xoay xoay.

Nghĩ tới lời bản thân vừa nói với Chung Á, thậm chí Chúc Ôn Thư còn ảo giác rằng có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không?

Mí mắt bắt đầu đánh nhau, Chúc Ôn Thư vừa định ngủ, chuông điện thoại bất chợt vang lên.

Cô mò điện thoại lên, nhìn màn hình một cái rồi ấn nghe ngay.

"Mình và anh ấy không ngủ cùng nhau!! Mình ngủ một mình!"

"..."

Trong điện thoại vang lên giọng nam quen thuộc: "Em và ai...không ngủ cùng nhau?"

Cả người Chúc Ôn Thư mơ mơ hồ hồ, cô thầm nghĩ bây giờ nói là người khác có lẽ giây tiếp theo cô sẽ độc thân ngay lập tức.

"Anh...nhỉ?"

"Em và anh không ngủ cùng nhau...", Anh nói: "Em, rất, tức, giận?"

Chúc Ôn Thư chớp mắt, sau khi ý thức quay về, cô đột nhiên ngồi bật dậy.

"Không, em không tức giận, hiện tại em rất vui vẻ."

Lệnh Sâm: "Không ngủ cùng nhau, em rất vui?"

Chúc Ôn Thư: "...Không phải sao? Giá trị con người anh rất đắt."

"...Với quan hệ hiện tại của hai chúng ta."

Lệnh Sâm "chẹp" một tiếng: "Giá người yêu cũng không phải không được."

Chúc Ôn Thư hít sâu một hơi, cô không biết vì sao đề tài lại biến thành như vậy.

Nhưng hình như miệng cô không chịu sự khống chế của đầu óc.

"Giá người yêu là bao nhiêu?"

"Để anh tính thử."

Thanh âm của Lệnh Sâm dừng lại phút chốc, sau đó không đầy không nói: "Anh đói rồi, em mời anh ăn một bữa đi."

"Hả?" Chúc Ôn Thư hơi không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của anh: "Một bữa cơm là được rồi?"

"Haizz, không đồng ý mời anh à, không quen sao?"

Lệnh Sâm thở dài: "Hơn nữa, để không phá vỡ bầu không khí bây giờ, em nên nói, chúng ta đi ăn gì?"

"Ừm..." Chúc Ôn Thư thuật lại y nguyên lời anh nói: "Vậy chúng ta đi ăn gì?"

Lệnh Sâm bên đầu kia điện thoại nở nụ cười.

"Cô giáo Chúc cấp ba yêu sớm, thế mà cần anh chỉ sao."

Chúc Ôn Thư: "...Không phải yêu sớm, anh đừng nói linh tinh."

"Cô giáo Chúc nói không phải vậy thì chính là không phải."

Ngoài miệng Lệnh Sâm đồng ý, nhưng anh lại không định buông tha đề tài này: "Tình yêu của chúng ta là tình yêu gì?"

Lúc này mới biết là đang yêu đương à.

Sao lúc nãy nói đến tiền không thấy nhắc đến?

Lệnh Sâm đợi rất lâu mà vẫn không thấy câu trả lời, anh "hửm" một tiếng. Chúc Ôn Thư không nghĩ ra được từ thích hợp nào, cô buột miệng nói: "Tình yêu tuổi xế chiều?"

Hình như Lệnh Sâm hơi nghẹn lại, sau đó nói: "Không đến mức đấy."

Khi Chúc Ôn Thư đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Lệnh Sâm nói tiếp: "Nếu như em còn không rời giường, có lẽ anh thực sự phải chờ đến xế chiều đấy."

"Vâng, em dậy đây."

Chúc Ôn Thư vội vàng xốc chăn xuống giường: "Hôm nay anh không bận à?"

"Bận, bận muốn chết."

Lệnh Sâm nói: "Nhưng thủ tướng bận trăm công nghìn việc cũng có thể viết thư tình, anh sao có thể bận bằng thủ tướng?"

Chúc Ôn Thư mím môi cười, cô kẹp điện thoại trên bả vai để lấy kem đánh răng và bàn chải.

"Chúng ta gặp ở đâu?"

"Anh ở cổng chung cư nhà em rồi".

"Hử...oẹ!"

Lệnh Sâm: "Em...nôn à?"

Chúc Ôn Thư: "...Em nuốt kem đánh răng."

-

Thật ra Lệnh Sâm vốn không muốn ra ngoài sớm như vậy.

Điện thoại kêu cả đêm, trước khi đi ngủ anh bật chế độ không làm phiền, vừa thức giấc tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đã chồng chất như núi.

Chỉ không có của Chúc Ôn Thư.

Sau đó anh nhắn tin cho Chúc Ôn Thư, hơn một tiếng sau cũng không thấy cô trả lời.

Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chưa đến tám giờ.

Nhưng anh không tài nào ngủ được, vì thế bắt đầu rời giường lục tung tủ để chọn quần áo.

Vừa chỉnh trang xong chuẩn bị ra cửa, liền đụng phải Lệnh Hưng Ngôn đi ra từ phòng làm việc.

Rõ ràng là cả đêm qua anh ta không ngủ, tơ máu che kín hai mắt, giọng nói cũng khàn khàn.

"Em phải ra ngoài à?"

Lệnh Sâm "ừm" một tiếng.

Lệnh Hưng Ngôn: "Đi làm gì?"

Lệnh Sâm nhìn anh ra, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn "anh biết rõ còn cố hỏi", nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời từng câu từng chữ.

"Đi, hẹn, hò."

Lệnh Hưng Ngôn: "..."

Cả đêm anh ta liên tục nhận điện thoại rồi lại gọi điện thoại, ba cái điện thoại thay nhau sạc pin, thế giới bên ngoài như thành mớ hỗn độn, vậy mà kẻ đầu sỏ là Lệnh Sâm lại thản nhiên nói mình phải ra ngoài yêu đương.

Đệch mợ, ai sáng sớm 8 giờ ra ngoài yêu đương hẹn hò.

Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy bản thân sắp nổi khùng, nhưng anh ta không thể nào tắt điện thoại vứt qua một bên như Lệnh Sâm, mặc lời đồn đại sôi nổi của thế giới ngoài kia.

Anh ta cầm nhiều tiền như vậy, áp lực phải gánh cũng rất nhiều.

Nhưng...

Lệnh Hưng Ngôn cố gắng nén ra được một câu: "Em có thể lo lắng cho cảm giác của anh một chút không?"

"Xin lỗi, em quên mất anh đã độc thân nhiều năm."

Lệnh Sâm vỗ bả vai anh ta: "Lần sau em sẽ chú ý."

Lệnh Hưng Ngôn: "...Cút!"

Lệnh Sâm cút ra đến cửa lại bị gọi quay về.

"Em cứ đi như vậy à?" Lệnh Hưng Ngôn đen mặt nói: "Mẹ nó, cởi quần ngủ ra cho ông!"

Thay xong quần áo đi xuống lầu, tài xế đã đỗ sẵn ở đó.

Thấy người lên xe là Lệnh Sâm, hơn nữa còn một mình một người, tài xế hơi nghi ngờ: "Cậu muốn đi đâu vậy?"

Khi Lệnh Sâm đang suy nghĩ tìm từ, tài xế nhớ tới gì đó, do dự hỏi: "Bên kia đường Quang Hoa?"

Người đàn ông ngồi phía sau nhướng mày, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, tay chống lên huyệt thái dương, bộ dạng hệt như rất kinh ngạc.

"Sao anh biết tôi đi tìm bạn gái?"

"..."

"Ai nói với anh vậy?"

"..."

"Anh Chu, tuổi anh cũng không nhỏ nữa, có muốn tìm bạn gái không?"

"..."

Tài xế vốn ít nói im lặng, hiện tại đang rất hận bản thân sao hôm nay lại nhiều lời như thế.

"Cảm ơn anh quan tâm, tôi đã kết hôn được ba năm."

*

Lúc đầu Chúc Ôn Thư nghĩ rửa mặt đánh răng xong sẽ ra ngoài luôn, nhưng khi sắp đi cô lại cảm thấy vậy không được, dù sao thì bây giờ là người yêu với nhau rồi, ít nhiều gì cũng phải chú ý đến hình tượng.

Vì thế Chúc Ôn Thư lại vòng về thay quần áo, lật tung tủ quần áo mấy lần vẫn không tìm thấy bộ nào phù hợp.

Trong lòng cuống cuồng vì Lệnh Sâm đang đợi ở dưới lầu, nhưng cô càng lo lắng lại càng không tìm thấy. Nhìn đồng hồ đã qua 20 phút, Chúc Ôn Thư cắn răng quyết định gặp nhau trước vẫn quan trọng hơn, vì thế cô mặc áo len, khoác thêm chiếc áo khoác ngoài rồi chạy nhanh xuống lầu.

Chiếc xe màu đen quen thuộc kia dừng ven đường.

Khi chạy đến còn cách anh mười mét, cô dừng lại, sau đó sửa tóc, bình ổn hô hấp, cuối cùng cẩn thận đi tới đó.

"Anh chờ rất lâu à?"

Sau khi lên xe, Chúc Ôn Thư hỏi.

"Không lâu."

Lệnh Sâm trả lời: "Lúc gọi điện cho em thì vừa tới."

Tài xế đột nhiên quay đầu lại, không thể tin nổi mà nhìn Lệnh Sâm.

Lệnh Sâm ngước mắt: "Sao thế?"

Tài xế: "...Không có gì".

Tài xế chỉ cảm thấy khái niệm về thời gian của hai người họ không giống nhau lắm.

Trên đường đi đến nhà hàng, tài xế liên tục nhìn người đàn ông ngồi sau qua kính chiếu hậu.

Không phải vừa nãy nói rất nhiều à?

Sao giờ không nói câu nào thế?

Chúc Ôn Thư cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Lúc ra cửa cô đã nghĩ rất nhiều lần, lần đầu tiên lấy thân phận bạn gái chính thức để gặp Lệnh Sâm, vậy nên nói gì?

Bỏ đi, chờ anh ấy nói trước, dù sao trong điện thoại nói sẽ dạy mà.

Kết quả tới lúc này, Lệnh Sâm không khác gì lúc bình thường.

Ngay cả lúc vào phòng riêng ở nhà hàng, hai người vẫn ngồi đối diện như lần trước, cách nhau rất xa.

Haizz, vậy không được, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân nhất định phải tìm đề tài nói chuyện.

Vì thế, khi gọi đồ ăn xong, Chúc Ôn Thư suy nghĩ lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: "Trước kia anh nói anh học trường loại 2, là trường nào thế?"

Lệnh Sâm cụp mắt nói: "Kém trường em rất nhiều."

Chúc Ôn Thư nhớ tới lúc trước Lệnh Sâm hỏi cô có chê trình độ học vấn của mình không, nên giờ cô muốn bổ sung ý của cô không phải thế.

Kết quả lại nghe anh nói: "Nhưng hiện tại em đổi ý cũng muộn rồi."

"..."

Chúc Ôn Thư nói: "Cô giáo Chúc làm tấm gương tốt, lời đã nói ra có tám con ngựa cũng không thể kéo lại."

"Vậy anh không cần lo lắng bị bỏ rơi nữa."

Lệnh Sâm ngước mắt nở nụ cười: "Học viện Thương Mại Lê Thành."

À.

Thật ra vẫn được.

Chúc Ôn Thư lại hỏi: "Ngành gì vậy?"

Lệnh Sâm: "Quản lý du lịch."

Không liên quan đến âm nhạc chút nào.

"Sao anh đi theo con đường ca hát thế?"

"Anh làm việc trong quán bar gần trường, được người ta quay đăng lên mạng, sau đó có công ty âm nhạc liên hệ."

"Ừm...vậy anh lấy bằng tốt nghiệp chưa?"

Nghe xong, Lệnh Sâm sờ cằm.

"Em đang xem mắt (tương thân) với anh à."

Chúc Ôn Thư: "...Xem mắt thì không hẳn."

Trong lòng cô như có chú chim nhảy nhót, nên hơi không khống chế được lời nói của mình: "Cùng lắm là "tương ái" thôi."

Nói xong thấy Lệnh Sâm sững sờ, cô hơi bĩu môi.

Ngượng rồi sao?

"Anh phải hiểu thoát nghĩa một chút, vốn từ ngữ của giáo viên ngữ văn rất sâu."

Ngón tay Lệnh Sâm ma sát qua môi, ấn vào khoé miệng.

"Ừm, nghĩa là chúng ta tiếp tục yêu thương nhau (tương ái)..."

Chúc Ôn Thư ngước mắt nhìn anh.

Lệnh Sâm: "Tiếp tục tương thân."

Chúc Ôn Thư quay mặt đi nở nụ cười, khi quay đầu lại, phát hiện không biết người này đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.

Ống quần dán sát với nhau, cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên chân anh.

Bỗng nhiên Chúc Ôn Thư thấy hơi nóng, nhưng cô không muốn kéo giãn khoảng cách.

"Em nghĩ."

Lúc thì cô ngước mắt nhìn anh, lúc thì nhìn ra hướng khác, ánh mắt hai người giao nhau trong không gian yên tĩnh.

Sau đó Chúc Ôn Thư thực sự không chịu nổi nữa, cô ngượng ngùng nhìn xuống, nhưng tầm mắt vẫn không muốn rời khỏi anh.

Ánh mắt dần dần dịch chuyển từ mặt anh xuống tới cổ...ngực...bên hông...

Cuối cùng cô thấy vết chai ở đầu ngón tay anh.

Là dấu vết tập luyện suốt thời gian dài.

"Anh bắt đầu học nhạc từ cấp ba sao?"

Lệnh Sâm cúi đầu nở nụ cười.

"Cấp ba làm gì có tiền."

Sở dĩ Chúc Ôn Thư hỏi vậy là vì cô nhớ Trương Du Minh nói ca khúc "Bạn học tằm nhỏ" là Lệnh Sâm viết năm mười mấy tuổi.

Nghĩ tới đây, cô hơi kinh ngạc: "Vậy sao anh phát hiện bản thân biết viết nhạc?"

Vốn chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Lệnh Sâm lại quay mặt đi rồi sờ sờ vành tai.

Loại chuyện này nên nói thế nào đây.

Năm lớp 9 sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh làm thêm ở tiệm sách tiện lợi gần nhà.

Khoảng thời gian đó anh rơi vào trạng thái vô cùng khó khăn bối rối, bệnh của ba càng ngày càng nghiêm trọng, sáng hôm nào ông cũng chạy đến cổng bệnh viện ngồi chờ.

Mà khi đã ngồi là ngồi cả ngày.

Có đôi khi chạng vạng về nhà, có đôi khi nửa đêm vẫn chưa thấy người.

Đặc biệt là lúc đến mùa đông, trời rất nhanh tối, bình thường anh đi học về vẫn mãi chưa thấy ba đâu.

Một người trưởng thành khoẻ mạnh cứ kéo dài thế sẽ khiến cho mọi người lo lắng, huống chi còn là một người có đầu óc như một đứa trẻ.

Chuyện ngoài ý muốn xuất hiện rất nhiều lần.

Hoặc là bị người đùa dai chơi khăm, hoặc là bị người có ý đồ xấu lừa tiền. Chuyện nguy hiểm nhất chính là, có mấy lần ba anh đang đi thì ngã xuống con sông nhỏ cạnh đường, may mà được người tốt ở cạnh sông cứu lên.

Anh không biết ba mình vô ý hay là chủ động muốn tìm đến cái chết.

Mỗi lần anh đi qua đó, anh đều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Lệnh Sâm đã mất mẹ, anh không thể chịu đựng cảm giác đau khổ mất thêm một người thân, hoặc là bị bỏ rơi.

Hơn nữa, tình hình kinh tế trong nhà thật sự không đủ sức cho cuộc sống của hai người.

Khi anh lên cấp ba, thời gian chăm sóc được ba mình sẽ càng ít.

Khoảng thời gian đó, anh 15 tuổi trằn trọc mất ngủ không biết bao đêm.

Nếu bỏ học đi làm, vậy có thể phụ vào chi phí trong nhà, còn có thể chăm sóc ba, phòng ngừa tai nạn ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện.

Sau này không chỉ có đêm tối, dù là ban ngày, ý nghĩ này cũng liên tục hiện lên trong đầu anh.

Ngay cả hàng xóm cũng khuyên anh.

"Tiểu Sâm à, cháu đi học làm gì, dù sao thì cũng không có tiền học đại học, còn không bằng ở nhà chăm sóc tốt cho ba."

Nhưng người khác càng nói vậy, anh lại càng đấu tranh.

Anh muốn đi học, muốn lên đại học.

Anh muốn thử chạm vào, xa ngoài tầm với nhưng ít nhất cũng có tương lai mong chờ.

Mỗi phút mỗi giây, trong đầu anh luôn như có hai người nhỏ tí hon đang điên cuồng lôi kéo, ép tới mức anh nửa bước cũng khó đi.

Anh không đưa ra lựa chọn, vậy không thể bước đi.

Rõ ràng là loạng choạng choáng váng là thứ dày vò con người nhất, nhưng anh tình nguyện bị tra tấn.

Lệnh Sâm thừa nhận mình là kẻ nhát gan, không thể nhanh chóng giải quyết dứt khoát, lựa chọn mục tiêu rõ ràng rồi miệt mài hướng về phía trước.

Thấy thời gian khai giảng sắp đến, mỗi lần đi qua trường trung học số 1, anh đều cố ý bước nhanh chân.

Anh sợ nếu nhìn nhiều hơn một cái, vậy bản thân sẽ không đưa ra quyết định được.

Dần dần, Lệnh Sâm vẫn chưa đưa ra quyết định rõ ràng, nhưng trong nỗi tuyệt vọng ngày qua ngày, chính bản thân lại càng hiểu hướng đi tương lai.

Lệnh Sâm không thể nào bỏ ba để tiếp tục đi học.

Anh không thể vào trường trung học số 1.

Chỉ còn một tuần nữa là đến lúc báo danh học sinh mới.

Lệnh Sâm tới tiệm sách làm việc như thường, sau khi sửa bày dọn xong quầy trưng sách mới, anh cầm một quyển hướng dẫn học cấp ba, cuốn chưa kịp mở ra đã bị ném quay lại, anh tuỳ tiện chọn một cuốn tiểu thuyết sau đó ngồi trong góc lật xem.

Sáng sớm tiệm sách chưa có khách, ngay cả ông chủ cũng ngủ gật ở chỗ thu ngân.

Anh yên lặng đọc tiểu thuyết, nhưng đọc được vài trang đã mất hết hứng thú.

Lệnh Sâm cau mày xem tên sách: 《Bức thư của người đàn bà không quen》

Hình như rất nổi thì phải.

Ôm theo suy nghĩ tác phẩm nổi tiếng nhất định hay, anh miễn cưỡng đọc thêm vài tờ.

Nhưng Lệnh Sâm thật sự không thể đồng cảm với tình yêu thầm kín như hình thức tôn giáo này, cảm thấy toàn bộ câu chữ là hạnh phúc một mình của tác giả.

Khi đọc đến trang thứ mười, cuối cùng anh không đọc nổi nữa.

Một giây trước khi gập lại cuốn sách, chuông gió treo ở cửa vang lên.

Lệnh Sâm ngước mắt nhìn lên theo bản năng, trong nắng sớm đẹp đẽ, một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao đeo cặp sách bước vào tiệm sách.

Cô gái nhìn một vòng trong tiệm, sau đó đi đến khu sách hướng dẫn.

Cánh cửa tiệm chập hẹp dường như biến mất, những vệt nắng lớn chiếu vào trong tiệm.

Hình ảnh trước mắt như chậm rãi biến thành từng khung hình.

Ánh mắt Lệnh Sâm bị cô lay động, anh hệt người máy mất đi tri thức, đầu chuyển động theo sự di chuyển của cô, bên tai có âm thanh gì đó vang lên.

Âm thanh đó càng ngày càng xáo động, đổ ập vào trong tai, trên mặt, trên người anh, thậm chí là cả tiệm sách, nó ùn ùn kéo kéo đến cuốn sạch toàn bộ thế giới.

Anh cảm thấy rõ ràng mình ngồi dưới đất nhưng lại như chìm sâu vào biền cả, xoang mũi và yết hầu ngập nước, không thể thở được.

Khi cô gái đi qua trước mặt anh, anh ôm chặt cuốn sách trong tay. Tựa như tìm được cọng rơm trôi nổi giữa biển nước, Lệnh Sâm vội vàng cúi đầu, cả khuôn mặt như sắp vùi cả vào cuốn sách.

Ông chủ tựa đầu ở cửa ngáp một cái rồi nói: "Thư Thư đến mua sách à? Sắp vào cấp ba sao?"

"Vâng."

Cô gái gật đầu.

Ông chủ hỏi tiếp: "Vào trường cấp ba nào thế?"

"Trường THPT số 1 ạ."

"THPT số 1 à, cách nhà ông bà nội cháu rất gần, vậy cháu vào lớp nào?"

"Cháu cũng không biết, phải khai giảng mới biết ạ."

Bóng dáng của cô gái biến mất sau giá sách, trong không khí vương vấn mùi hương thơm mát thoang thoảng.

Lệnh Sâm ngẩng đầu lên, tầm mắt lơ lãng mất tập trung, cuối cùng dừng lại trên trang sách còn chưa khép lại.

"Lòng tôi như dây đàn căng chặt, anh xuất hiện, nó không ngừng tấu vang."

*

"Không tiện nói sao?"

Thấy bộ dạng Lệnh Sâm như khó có thể mở miệng, Chúc Ôn Thư nói: "Không sao, em chỉ tuỳ ý..."

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhích lại gần.

Anh áp má mình vào má cô, cẩn thận xoa nhẹ.

Sợi tóc dính giữa làn da hai người tạo nên cảm giác ngứa ngáy, sau đó nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Cả người Chúc Ôn Thư run lên.

Mà tay Lệnh Sâm lại vuốt nhẹ cổ cô, lòng bàn tay ấm áp ấn vào, đồng thời vùi mặt vào bên cổ khác.

"Em nghe thấy không?"

Thanh âm rầu rĩ của anh truyền đến.

Môi Chúc Ôn Thư khô khốc, nhỏ giọng nói: "Cái gì?"

"Em có thể không cảm nhận được nó."

Vành tai, tóc mai chạm vào nhau, Chúc Ôn Thư không nghe rõ giọng Lệnh Sâm, trong đầu cô toàn là những tiếng động khác.

"Anh vừa gặp em, bên tai liền vang lên một giai điệu rất hay".

__________________________

Lòng tôi như dây đàn căng chặt, anh xuất hiện, nó không ngừng tấu vang - "Bức thư của người đàn bà không quen".

___________________________

Đoạn tương thân tương ái là anh chị đang chơi chữ.