Chính là muốn cùng anh đứng trên boong, an nhàn nhìn bầu trời đầy sao, giống như trở về lúc xưa, sóng vai cùng anh dưới tán cây ngắm sao.1. “Chị, em sợ!” Hạ Thanh Nghiên vừa kéo hành lý vừa kéo tay tôi. Vất vả lắm mới tìm được phòng, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Hạ Thanh Nghiên níu lấy. “Em sợ gì?” Sau đó, tôi nhìn thấy Hàn Tử An đã cất hành lý xong và qua phòng của chúng tôi (tôi và Đường Vũ Miên), vỗ vào tay Hạ Thanh Nghiên. “Chị, chị không nhớ sao, vụ kẹt tàu trên kênh đào Suez, rồi Titanic bị chìm nữa…” Tôi laửng lặng nhìn hạ bthanh nghiên nguyền rủa chính mình. Nhịn cảm xúc muốn xông lên đập chết nó, có thể đừng lắm mồm như vậy nữa được không? Không cần đợi tôi, Đường Vũ Miên sau khi cất hành lý xong đã tẩn cho nó một trận: “Miệng ăn mắm ăn muối coi chừng tớ vứt cậu xuống biển cho cá mập ăn!” Hạ Thanh Nghiên liếc mắt, khoác vai Đường Vũ Miên: “Cô gái nhỏ, cậu thử suy nghĩ xem tôi nói có đúng không hả?” Sau đó Hạ Thanh Nghiên tủi thân đi tới bên cạnh Hàn Tử An, cà cà tay anh: “Hai người họ khi dễ em.” Hàn Tử An khoanh tay, nhíu mày, nhìn cánh tay bị anh chà tới chà lui, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, anh không gần nam sắc nhé.” Hạ Thanh Nghiên - người bị cả thế giới ruồng bỏ quyết tâm về phòng, ngồi trên giường, khoanh chân, để lại cho chúng tôi gò má đẹp trai lạnh nhạt của nó. 2. Tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng Hàn Tử An sẽ chơi guitar cho tôi nghe trước mặt mọi người. Khi tôi tham dự bữa tiệc sô cô la trên boong tàu, tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi đã bỏ quên Hàn Tử An để đi đến chân ái sô cô la của mình. “Có một ca khúc, tôi muốn gửi cho một cô gái, đối với tôi cô ấy là vô giá.” Tôi nghe được một giọng nói quen thuộc, tôi cầm sô cô la xoay người lại, không biết Hàn Tử An ngồi lên chỗ của người đánh đàn từ lúc nào, anh đanng chỉnh mic, nhìn thẳng, cho dù trong bóng đêm tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy thâm tình của anh. “Tôi nghe hạt mưa rơi trên cỏ xanh Tôi nghe thấy tiếng chuông tan học ở đằng xa Nhưng tôi không nghe thấy giọng nói của bạn gọi tên tôi một cách nghiêm túc...... ” Giọng hát của anh rất dịu dàng, có hơi khàn và ấm, dù âm điệu có không quá chuẩn nhưng mỗi câu hát đều tràn đầy cảm xúc. Nhìn Hàn Tử An nghiêm túc như vậy, thiếu chút nữa tôi nghĩ rằng…anh đang cầu hôn tôi! Mỗi một câu hát của anh tôi đều tưởng tượng ra được hình ảnh anh lặng lẽ bảo vệ tôi. “Chị, anh ấy đang cầu hôn sao?” Hạ Thanh Nghiên từ đâu mò đến cạnh tôi, bưng mâm vừa ăn bánh vừa nhìn tôi. Đường Vũ Miên kéo tay tôi, trong tay cũng đang cầm bánh, “Cho dù có cầu hôn thật hay không thì đêm nay cũng rất lãng mạn.” Sau đó thêm một câu trọng tâm, “Tớ cũng bị cảm động rồi nè.” “Suỵt, nghe tiếp đi.” Tôi cứ chăm chú nhìn anh, đặt bánh ngọt xuống, ánh mắt không hiểu sao có hơi ướt, hình như tôi cũng chưa từng nói với anh. Anh là may mắn tôi muốn cất giữ. Hoàn thành ca khúc, anh đứng lên, cúi người nói cảm ơn, tôi có thể cảm nhận được anh đang nhìn tôi. Trong tiếng vỗ tay, anh bước xuống sân khấu, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên người tôi. “Vui không?” Anh xoa đầu tôi, gió biển mằn mặn lướt qua gò má, tiếng sóng biển rì rào, trên trời mười triệu vì sao, đã bao lâu rồi chưa được thấy cảnh đẹp như này nhỉ? Tôi nhìn trời, tay vịn lan can, quay đầu nhìn anh: “Vui. Rất vui.” Anh cưng chìu nhìn tôi, nhẹ nhàng cười: “Em vui là được rồi.” Sau đó nhướng mày với tôi: “Có phải thấy anh rất lãng mạn không?” Tôi trừng mắt nhìn anh, cười: “Anh đúng là không biết khiêm tốn, em còn tưởng anh muốn…” Hai chữ cầu hôn bị tôi nuốt xuống. Tay anh vịn lan can, nhìn sao trên trời, nhẹ nói: “Thanh Ninh, nhắm mắt lại.” Mặc dù không biết anh muốn làm gì nhưng tôi vẫn rất nghe lời. Tôi cảm nhận được anh đứng sau lưng tôi, xương quai xanh chợt lành lạnh, hình như anh đang đeo dây chuyền cho tôi. “Mở mắt ra đi.” Tôi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là cúi người nhìn, dây chuyền dùng một viên pha lê xanh da trời làm mặt. “Tên của nó là - Beating Heart, Hạ Thanh Ninh, tim của anh đập vì em.” Anh ở sau lưng tôi, vén tóc tôi. Mặc dù hơi phá hư bầu không khí, nhưng Hàn Tử An, ai dám nói anh không lãng mạn em sẽ xé xác người đó. Tôi xoay người, vừa vặn dựa vào lòng anh, anh nhướng mày nói: “Bây giờ em có muốn làm gì không?” Tôi nghi ngờ nhìn anh, anh dùng ngón tay chạm lên môi tôi, ok, như anh mong muốn… Vừa hôn xong, tôi tì trán vào lồng ngực anh, anh vuốt tóc tôi nói: “Lớn nhanh chút là tốt thôi!” “Sao?” “Vì lúc đó anh có thể cầu hôn, lĩnh chứng, lấy em.” “Cái này là gì?” Tôi giơ dây chuyền trước mặt anh. “Vật đính ước.” … 3. Cũng không biết Hạ Thanh Nghiên có bị bại não không mà muốn đi xem thử sòng bạc, còn kéo theo Hàn Tử An nữa, nếu không phải tôi gõ cửa nửa ngày không ai trả lời phải gọi di động, tôi còn tưởng hai người họ bỏ trốn rồi. “Ninh Ninh, vừa vặn người kia không có ở đây, đi, tớ với cậu đi phóng túng nào.” Đường Vũ Miên vừa gội đầu xong, tóc còn ẩm, trên vai phủ khăn tắm, một tay đặt trên vai tôi. Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, ừ, chờ cậu trang điểm xong thì đi ăn trưa được luôn đó. “Được rồi Mưa nhỏ, cậu ngoan ngoãn thay đồ cho tốt, sau đó mình đi ăn, tớ đi tìm hai tên kia đã.” Tôi vỗ vai cô ấy, sau đó đi ra cửa. “Cậu…” Bỏ lại dư âm giọng nói của Vũ Miên, thật ra…tôi chưa từng đi qua sòng bạc bao giờ. “Thưa cô, vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân ạ.” Khi tôi đang vui vẻ đi trong sòng bạc thì người phục vụ mặc lễ phục đuôi yến ngăn tôi và yêu cầu tôi xuất trình giấy tờ. Có phải do tôi nhìn rất trẻ đúng không? Vì vậy tôi rất vui lòng cho anh ta xem căn cước của tôi, sau đó vui vẻ tìm Hàn Tử An. “Anh ơi!” Tôi tìm thấy Hàn Tử An đang đứng cạnh Hạ Thanh Nghiên bên máy gì đó, chạy lại ôm vai anh, “Có người cảm thấy em vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh hời quá rồi á!” Anh không quan tâm, chỉ nhéo nhéo mặt tôi, “Hoặc bọn họ chỉ đang làm phận sự của mình thôi.” Không, là do em trẻ. “Được rồi, em là trẻ vị thành niên, vì trí thông minh của em chỉ dừng lại khi em ba tuổi.” Hàn Tử An cười nhìn tôi. Ai trí thông minh ba tuổi chứ? Nếu vậy thì anh cũng chỉ năm tuổi thôi. Tôi nhìn anh thao tác với mới: “Sao đó, có thắng không.” Không đợi Hàn Tử An nói, Hạ Thanh Nghiên đã ôm lấy anh: “Anh Tử An đang giúp em lấy lại số tiền đã thua á.” Có nghĩa là thua…em trai tôi…không giỏi cờ bạc lắm… “Hạ Thanh Ninh!” “Ừ?” “Em đừng nhìn anh chơi.” “Vì sao?” “Bởi vì anh sẽ phân tâm nếu em ở đây.” Còn nhiều cách đuổi người thoải mái hơn cơ mà… 4. Mặt trời mọc, một mảnh ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, khi một mặt trời tròn từ từ mọc lên, khi đó bạn sẽ thấy mọi thứ thật thú vị và hùng vĩ. Tôi mặc một cái áo khoác mỏng, gió biển sớm cũng hơi lạnh. Giơ di động, tôi run rẩy trong gió biển, chợt được ôm vào một lồng ngực ấm áp. Tôi quay đầu, chạm vào ánh mắt Hàn Tử An, “Anh không chụp ảnh sao? Ôm em thì chụp thế nào được?” Anh thở dài: “Kĩ thuật chụp bị em chê thảm thương như vậy, không bằng em chụp anh đi.” Nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, tôi nhướng mày: “Yên tâm, em nhất định sẽ chụp được một tấm lãng mạn nhất!” Anh rũ mi cười: “Em chụp tấm nào cũng đẹp nhất.” Miệng thật ngọt. Tôi ngẩng đầu, “Anh hôm nay ăn nhầm đường à?” Miệng ngọt quá, sâu hết cả tim. Anh đột nhiên lại gần tôi, gãi gãi càm tôi: “Em hôn một cái là biết mà.” Lưu manh! Tôi liếc anh một cái, giơ máy ảnh ra trước và chụp. Sau khi tôi nhìn lại, trong ảnh là Đường Vũ Miên cầm máy ảnh, chụp cảnh mặt trời mọc, em trai tôi thì đứng nghiêng một bên, dịu dàng nhìn cô ấy, năm tháng tĩnh lặng, biển xanh trời trắng làm nền, xa xa còn thấy được cả mặt trời đỏ rực. Tôi thật sự chụp ra được một tấm ảnh vô cùng lãng mạn… 5. “Hàn Tử An, em vừa thấy sao băng.” Trên biển, chúng tôi có thể ngắm sao, chắc do may mắn nên có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. “Cầu nguyện chưa?” “Đương nhiên rồi.” “Cầu gì đó?” “Nói ra không linh đâu!” Nguyện vọng của tôi rất đơn giản, cầu cho người yêu tôi và người tôi yêu bình an vui vẻ, tát cả như người mong muốn. Đây là lời chúc phúc đơn giản mà chân thành nhất của tôi. Sau đó, tôi biết được nguyện vọng của anh. Hàn Tử An: “Tôi muốn năm 2019 có thể cưới người con gái đang đứng cạnh tôi lúc này.” Tình yêu của chúng ta không có điểm cuối. Hoàn chính văn.