Cổ Áo Xanh Xanh

Chương 7

Giao dịch tiền bạc lạnh lẽo là bước đầu tiên để hâm nóng tình cảm, Trần Hoàn thực sự tràn đầy ý chí chiến đấu, ngoài giờ làm việc, anh bắt đầu nghĩ đến việc nấu cơm. Nếu không thể giúp gì cho Lưu Tử Khâm trong sự nghiệp, không bằng giúp đỡ trong sinh hoạt. Trần Hoàn vẫn nhớ Lưu Tử Khâm thích ăn gì, kiêng ăn gì, tính hắn ghét cái gì thì sẽ không đụng vào, thích món gì thì có ăn mỗi ngày cũng không chán.

Đám Tiểu Vương Tiểu Trương Tiểu Từ tất nhiên không nghi ngờ gì, vỗ bả vai Lưu Tử Khâm nói đùa hai câu rồi nhanh chóng ai đi làm việc nấy.

Đương nhiên sự thật phức tạp hơn bà Lâm nghĩ.

Rất dễ nuôi, Trần Hoàn nghĩ.

Trần Hoàn vừa bước vào thì thấy cảnh tượng thế này, Lưu Tử Khâm ngồi ở chỗ của mình, Hà Vân Xuyên dựa vào bàn trước mặt hắn, vừa nói vừa cười với hắn, trên tay còn bưng cơm hộp.

Tính cách Trần Hoàn luôn được xem là nhã nhặn. Nhã nhặn cút mẹ mày đi.

“Báo cáo xong rồi thưa sếp, đây là ghi chép cuộc họp vừa nãy.” Thư ký Hồ đặt tài liệu xuống, ở bên cạnh nơm nớp lo sợ chờ chỉ thị của Trần Hoàn. Biểu cảm hí hửng nghiên cứu thực đơn của sếp Trần, cô nhìn không được, mà không nhìn cũng không được.

Thư ký Hồ vội vàng kéo cô sang bên cạnh, “Sếp Trần đang ở bên trong đấy, khẽ thôi.”

Trần Hoàn nói, “Con thích cậu ấy.” Giọng điệu bình tĩnh như đang nói thời tiết hôm nay đẹp thật.

Không bằng dứt khoát nhân cơ hội này nói cho rõ ràng.

“Ừ,” Trần Hoàn đổi sang mặt nạ nghiêm túc, “Công ty họ rất khó đối phó, tuần sau có thể tôi sẽ đi công tác một chuyến, đích thân nói chuyện với họ. Lần này mọi người vất vả rồi.”

Bản thân anh lại hoàn toàn không để ý.

Nghe được lời kết thúc tiêu chuẩn, thư ký Hồ chuẩn bị cất bước rời đi, ai bảo không khí này kỳ lạ quá, “Đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng tôi, nên làm thôi.”

Anh nhíu mày, đi thẳng đến trước mặt Hà Vân Xuyên, ánh mắt mang theo cảnh cáo, “Xin lỗi bác sĩ Hà, tôi cho rằng anh nghỉ sớm như thế, hoàn toàn có thể ăn gì đó ngon hơn.”

“Chỗ tôi còn có một vấn đề muốn tham khảo ý kiến cô.”

Từ xa Trần Hoàn đã nhìn thấy hắn khoanh tay trước ngực, chân trái chống gót chân phải, dựa vào cửa phòng làm việc, cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm.

Tham khảo ý kiến??

Nếu như bây giờ nói không có thì giả dối quá, nhưng trong thời gian ngắn Trần Hoàn không bịa được lý do. Hoặc là có, nhưng anh không muốn nói dối nên dứt khoát im lặng.

Hắn thật sự bị tức đến nỗi dở khóc dở cười, gõ gõ bàn của mọi người, “Những cái này cũng là tiện thể? Tôi nhiều chuyện  hỏi một câu, sếp Trần mở công ty ăn uống à?”

Thư ký Hồ tiếp tục nơm nớp lo sợ, chết rồi, đừng nói là trong công việc xuất hiện vấn đề nhé, lãnh đạo đang nói bóng gió cô chứ gì, “Không dám nhận, mời sếp Trần nói.”

Tiếc rằng vui vẻ không kéo dài được bao lâu.

Trần Hoàn chỉ sách dạy nấu ăn trên bàn ra hiệu cho cô, hỏi với thái độ của học sinh tiểu học hỏi bài, “Nấu cháo thông thường không phải nấu nước lạnh à? Tại sao bên trong nói phải dùng nước nóng?”

Cũng không biết rốt cuộc là Trần Hoàn có nghe lọt tai hay không, nhưng anh gật đầu một cái như thật.

Rất dễ nuôi, Trần Hoàn nghĩ.

Thư ký Hồ không ngờ có một ngày mắt mình có thể trợn to thế này, kỳ tích của y học chứ đùa. Cô muốn ngoáy tai, nhưng cô tin chắc mình không nghe lầm, sếp Trần đang hỏi một cách nghiêm túc chân thành, nấu cháo như thế nào?

Tóm lại là vì mọi người đã thi chạy cả buổi sáng với Tử Thần, còn bị chủ nhiệm dạy dỗ một trận, quay lại văn phòng ai nấy đều ủ rũ. Lúc này không biết là tiếng kêu của ai, “Cái gì đây?”

Dựa vào kinh nghiệm làm thư ký nhiều năm, thư ký Hồ cố gắng nói bằng giọng bình thường, “Hình như là nấu nước lạnh cháo dễ bị dính vào đáy nồi, bình thường các nhà hàng đều dùng nước nóng, tiết kiệm thời gian hơn.”

Trần Hoàn gật đầu nói tiếng cảm ơn, tỏ ý cô có thể ra ngoài rồi.

Căn cứ vào nguyên tắc rèn sắt khi còn nóng, Trần Hoàn bắt đầu thay đổi nhiều cách đưa cơm cho Lưu Tử Khâm. Có lần đúng lúc Lưu Tử Khâm ở trong phòng, Trần Hoàn vừa đến đã bị hắn kéo sang bên cạnh, chắp tay sau lưng phát biểu như chủ nghiệm giáo dục, “Một ngày ba bữa của tôi không phiền sếp Trần nhọc lòng.”

Sau khi cân nhắc, Trần Hoàn quyết định nhượng bộ, “Được, vậy sau này con nhất định về thăm mẹ đúng hạn.”

Bạch Ngọc Kha đi ngang qua văn phòng của sếp Trần đúng lúc gặp thư ký Hồ đi ra, nhiệt tình tiến lên định chào cô, lời đến bên khóe miệng bỗng nhiên biến thành, “Đạ mấu! Chị Hồ, biểu cảm gì thế này!”

Một quyền đấm mạnh vào bông, Lưu Tử Khâm không ngờ Trần Hoàn lại còn mềm không được cứng không xong.

Đã có vết xe đổ ngày hôm nay, vậy để phòng ngừa người khác ăn cơm của Lưu Tử Khâm, không bằng mang cho mỗi người trong phòng một phần.

Cô là con gái nhà lành mặt mày thanh tú, lúc nói chuyện lại đặc sệt giọng Đông Bắc.

Trong văn phòng chỉ có ba người, hai người trong đó trợn mắt há mồm hoàn toàn chưa hiểu gì.

Trong lúc được đẩy đi, bà Lâm chợt nói, “Hai ngày trước mẹ hỏi Tử Khâm, nó bảo khoảng nửa tháng nữa là xuất viện được.”

Bà Lâm vẫn đang tích cực phối hợp trị liệu, hồi phục rất tốt, Trần Hoàn ăn cơm với bà xong, còn bị yêu cầu đẩy mẹ ra ngoài phòng bệnh tản bộ. Anh nhớ ra Hà Vân Xuyên nói còn phải đợi một lúc, vì thế cung kính không bằng tuân mệnh.

Thư ký Hồ vội vàng kéo cô sang bên cạnh, “Sếp Trần đang ở bên trong đấy, khẽ thôi.”

Nói xong cực kỳ không nhã nhặn cướp lấy hộp cơm trong tay Hà Vân Xuyên.

“Ơ kìa, em biết sếp Trần ở bên trong chứ không phải ma, nhưng vẻ mặt của chị sao không giống nhỉ.” Cô vỗ mạnh đầu một cái, đổi sang nói tiếng phổ thông, nhỏ giọng hóng chuyện, “Hôm nay trong thang máy em đã cảm thấy sếp Trần là lạ, có biến?”

“Sếp Trần hỏi chị nên nấu cháo bằng nước lạnh hay nước nóng.” Thư ký hồ vừa chia sẻ xong kiến thức kỳ diệu của hôm nay thì xuất hiện kỳ tích y học thứ hai.

Thư ký Hồ không ngờ có một ngày mắt mình có thể trợn to thế này, kỳ tích của y học chứ đùa. Cô muốn ngoáy tai, nhưng cô tin chắc mình không nghe lầm, sếp Trần đang hỏi một cách nghiêm túc chân thành, nấu cháo như thế nào?

Sau khi bị dạy dỗ Trần Hoàn đã khôn ra, để hộp cơm xuống rồi đi ngay. Một lúc sau quay lại nhìn thử, nếu như Lưu Tử Khâm vẫn đang bận, anh sẽ cầm đến nhà ăn của bệnh viện hâm nóng.

Cái miệng có thể nhét hai quả trứng gà của Bạch Ngọc Kha một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh, “Toang rồi, sếp Trần của chúng ta không còn là nam thanh niên độc thân chất lượng tốt nữa.”

Mặt ngoài Trần Hoàn ra vẻ thoải mái, thực tế ý cười không chạm đáy mát, “Hầy, cùng lắm là đến thăm mẹ tôi rồi tiện thể thôi mà.”

Căn cứ vào nguyên tắc rèn sắt khi còn nóng, Trần Hoàn bắt đầu thay đổi nhiều cách đưa cơm cho Lưu Tử Khâm. Có lần đúng lúc Lưu Tử Khâm ở trong phòng, Trần Hoàn vừa đến đã bị hắn kéo sang bên cạnh, chắp tay sau lưng phát biểu như chủ nghiệm giáo dục, “Một ngày ba bữa của tôi không phiền sếp Trần nhọc lòng.”

Thật ra trong lòng anh cũng rất thấp thỏm, trước kia chỉ cần Lưu Tử Khâm từ chối anh đến gần, Trần Hoàn chắc chắn sẽ tôn trọng hắn. Nhưng bây giờ anh không muốn thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

Sau khi bị dạy dỗ Trần Hoàn đã khôn ra, để hộp cơm xuống rồi đi ngay. Một lúc sau quay lại nhìn thử, nếu như Lưu Tử Khâm vẫn đang bận, anh sẽ cầm đến nhà ăn của bệnh viện hâm nóng.

Trần Hoàn gần như không cho bà Lâm thời gian phản ứng, tự nói tiếp: “Con đẩy mẹ về.”

Vì vậy trong lịch sử trò chuyện của họ ngoài tin nhắn hỏi thăm của Trần Hoàn, gần như sắp bị ghi chép chuyển khoản của Lưu Tử Khâm spam.

Nghe vậy, biểu cảm của Lưu Tử Khâm từ từ chăm chú lại, lời muốn nói đã đến bên miệng lại không phát ra tiếng. Hắn luôn cho rằng Trần Hoàn như thể ăn thuốc pháo là vì Hà Vân Xuyên đã ăn bữa cơm vốn nên thuộc về hắn, không ngờ nguyên do lại là lo lắng cho hắn?

Mà chức trách của bác sĩ là cứu người bị thương, chuyện này hoàn toàn phù hợp với hắn.

Trần Hoàn không hổ là người làm nghề tài chính, sau khi nhận toàn bộ số tiền, anh chuyển hết vào trong kho bạc tương lai của hai người. Chỉ có điều chủ sở hữu còn lại của kho bạc vẫn không hề hay biết gì về nó.

Tiếp tục đi về phía trước, không bị những tòa nhà che chắn nữa, ánh nắng chiếu thẳng lên người.

Gần đây thời tiết dần dần ấm lên, đã đến mùa cởi áo bông dày.

Gần đây thời tiết dần dần ấm lên, đã đến mùa cởi áo bông dày.

Còn lại ba người họ.

Trần Hoàn gật đầu nói tiếng cảm ơn, tỏ ý cô có thể ra ngoài rồi.

Trần Hoàn đi từ công ty đến, dù là bộ âu phục mặc trên người hay đôi giày da trên chân, đều hình thành sự chênh lệch rõ ràng với màu trắng tinh của bệnh viện nghiêm túc im lặng. Vóc người anh cao, toàn thân tản ra hơi thở của tinh anh, nhưng hộp cơm xách trong tay ít nhiều không có cảm giác hài hòa, trên đường đi hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.

“Sếp Trần hỏi chị nên nấu cháo bằng nước lạnh hay nước nóng.” Thư ký hồ vừa chia sẻ xong kiến thức kỳ diệu của hôm nay thì xuất hiện kỳ tích y học thứ hai.

Bản thân anh lại hoàn toàn không để ý.

“Đây là một lần cuối cùng, cậu nghe cho rõ. Hai chúng ta chỉ là quan hệ bác sĩ và người nhà bệnh nhân, liên lạc với cậu cũng vì bệnh tình của cô Lâm, cậu nên rõ ràng. Tôi sống có tốt không, có ăn cơm không, có bị ốm không, không phiền cậu quan tâm.” Lưu Tử Khâm trở nên nghiêm túc vẫn rất đáng sợ, hắn nhấn mạnh, nói mà không cần suy nghĩ, “Đừng có lần sau nữa.”

Bà Lâm thấy vậy, càng rõ ràng hơn, thở dài nói, “Chuyện của thanh niên các con mẹ không xen vào được, mẹ chỉ muốn nói với con là Tử Khâm thoạt nhìn không nghiêm túc, nhưng tâm địa rất lương thiện. Ban đầu mẹ còn tò mò nó đểnh đoảng như cô Lý, sao lại chọn làm bác sĩ. Nhưng khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng mẹ cảm thấy nó là một bác sĩ ưu tú.”

Không ngoài dự đoán, Lưu Tử Khâm vẫn không ở trong phòng nhưng Hà Vân Xuyên lại ở đây, còn cười đến là xán lạn chào hỏi anh, “Ôi, sếp Trần lại đến. Tử Khân vẫn đang bận, chắc phải đợi một lúc.”

Đến tuổi này của bà Lâm vẫn có thể thân thiết với bà Lý, không phải sở thích hợp nhau thì là tính cách bổ sung cho nhau, rõ ràng hai bà thuộc về cái sau. Mặc dù bề ngoài trông bà Lâm nhỏ hơn, nhưng bà suy nghĩ cẩn thận, một mình cũng có thể chăm sóc chu đáo cho Trần Hoàn, thực chất là người rất kiên cường. Mà bà Lý là hổ mẹ điển hình, đối ngoại đối nội đều tùy tiện, còn có thể xưng anh em với Lưu Tử Khâm.

Trần Hoàn thực sự nghi ngờ phải chăng đồng nghiệp này của Lưu Tử Khâm giao tất cả công việc cho hắn, nên mới có thể rảnh rỗi thế này. Còn gọi Tử Khâm? Giữa đồng nghiệp với nhau gọi tình cảm thế làm gì?

Ấn tượng của Trần Hoàn đối với anh ta không tốt lắm, đáp một tiếng không mặn không nhạt, anh quay người đi thăm bà bô nhà mình.

Dựa vào kinh nghiệm làm thư ký nhiều năm, thư ký Hồ cố gắng nói bằng giọng bình thường, “Hình như là nấu nước lạnh cháo dễ bị dính vào đáy nồi, bình thường các nhà hàng đều dùng nước nóng, tiết kiệm thời gian hơn.”

Bà Lâm vẫn đang tích cực phối hợp trị liệu, hồi phục rất tốt, Trần Hoàn ăn cơm với bà xong, còn bị yêu cầu đẩy mẹ ra ngoài phòng bệnh tản bộ. Anh nhớ ra Hà Vân Xuyên nói còn phải đợi một lúc, vì thế cung kính không bằng tuân mệnh.

Hắn xoa mặt, hiếm khi kiên nhẫn giải thích, “Buổi sáng kết thúc hội chẩn thầy Dư mời mọi người ăn cơm. Đúng lúc bác sĩ Hà không đi, tôi nghĩ không nên lãng phí nên đưa cho anh ấy ăn.”

Trần Hoàn đi từ công ty đến, dù là bộ âu phục mặc trên người hay đôi giày da trên chân, đều hình thành sự chênh lệch rõ ràng với màu trắng tinh của bệnh viện nghiêm túc im lặng. Vóc người anh cao, toàn thân tản ra hơi thở của tinh anh, nhưng hộp cơm xách trong tay ít nhiều không có cảm giác hài hòa, trên đường đi hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.

Bệnh viện có rất nhiều người qua lại, phần lớn mọi người đều đi lại vội vàng, sắc mặt không thay đổi. Lại thêm mùi thuốc khử trùng ở khắp nơi, thành thử bầu không khí hơi ngột ngạt, điều đáng mừng nhất đó là thời tiết hôm nay rất đẹp.

“Ơ kìa, em biết sếp Trần ở bên trong chứ không phải ma, nhưng vẻ mặt của chị sao không giống nhỉ.” Cô vỗ mạnh đầu một cái, đổi sang nói tiếng phổ thông, nhỏ giọng hóng chuyện, “Hôm nay trong thang máy em đã cảm thấy sếp Trần là lạ, có biến?”

Từ lúc Lưu Tử Khâm vào bệnh viện, trong văn phòng chưa bao giờ vui vẻ thế này, một đám thiên sứ áo trắng líu ríu tám chuyện, còn có tinh khí thần hơn cả mấy ông bà nói chuyện phiếm ở cửa thôn vào sáng sớm.

Trong lúc được đẩy đi, bà Lâm chợt nói, “Hai ngày trước mẹ hỏi Tử Khâm, nó bảo khoảng nửa tháng nữa là xuất viện được.”

Lưu Tử Khâm vốn chỉ nghĩ rằng Trần Hoàn đưa cơm, hắn đưa thù lao cho người ta, cũng xem như sòng phẳng. Nhưng nếu như bữa cơm này do Trần Hoàn làm, vậy từ vấn đề tiền đã tăng lên vấn đề ân tình, nếu không Trần Hoàn sẽ không đến mức nổi giận đến vậy, bản thân hắn cũng không thích mập mờ thế này.

Bạch Ngọc Kha đi ngang qua văn phòng của sếp Trần đúng lúc gặp thư ký Hồ đi ra, nhiệt tình tiến lên định chào cô, lời đến bên khóe miệng bỗng nhiên biến thành, “Đạ mấu! Chị Hồ, biểu cảm gì thế này!”

“Vâng, sau đó mẹ ở lại đây sẽ tốt hơn, con tiện chăm sóc mẹ.”

Ánh mắt Trần Hoàn từ đầu đến cuối luôn đặt trên người Lưu Tử Khâm, lúc này đối phương chợt quay đầu lại, hai người họ đối mặt nhau.

Bà Lâm quay đầu nhìn Trần Hoàn, chân thành khuyên nhủ, “Con trai à, chuyện mẹ không mong muốn nhất là trở thành gánh nặng của con. Mẹ biết con ở bên ngoài vất vả, không bớt được nhiều thời gian. Về nhà còn có cô Lý chăm sóc mẹ, con cũng đừng lo lắng đâu đâu nữa.”

Sau khi cân nhắc, Trần Hoàn quyết định nhượng bộ, “Được, vậy sau này con nhất định về thăm mẹ đúng hạn.”

Vì vậy trong lịch sử trò chuyện của họ ngoài tin nhắn hỏi thăm của Trần Hoàn, gần như sắp bị ghi chép chuyển khoản của Lưu Tử Khâm spam.

Đến tuổi này của bà Lâm vẫn có thể thân thiết với bà Lý, không phải sở thích hợp nhau thì là tính cách bổ sung cho nhau, rõ ràng hai bà thuộc về cái sau. Mặc dù bề ngoài trông bà Lâm nhỏ hơn, nhưng bà suy nghĩ cẩn thận, một mình cũng có thể chăm sóc chu đáo cho Trần Hoàn, thực chất là người rất kiên cường. Mà bà Lý là hổ mẹ điển hình, đối ngoại đối nội đều tùy tiện, còn có thể xưng anh em với Lưu Tử Khâm.

“Có chuyện này mẹ muốn hỏi lâu rồi, có phải con và Tử Khâm có mâu thuẫn gì không?”

Xuống một con dốc thoai thoải, ánh mặt trời bị tòa nhà chặn lại.

Trần Hoàn không hổ là người làm nghề tài chính, sau khi nhận toàn bộ số tiền, anh chuyển hết vào trong kho bạc tương lai của hai người. Chỉ có điều chủ sở hữu còn lại của kho bạc vẫn không hề hay biết gì về nó.

“Có chuyện này mẹ muốn hỏi lâu rồi, có phải con và Tử Khâm có mâu thuẫn gì không?”

Nếu như bây giờ nói không có thì giả dối quá, nhưng trong thời gian ngắn Trần Hoàn không bịa được lý do. Hoặc là có, nhưng anh không muốn nói dối nên dứt khoát im lặng.

Bà Lâm thấy vậy, càng rõ ràng hơn, thở dài nói, “Chuyện của thanh niên các con mẹ không xen vào được, mẹ chỉ muốn nói với con là Tử Khâm thoạt nhìn không nghiêm túc, nhưng tâm địa rất lương thiện. Ban đầu mẹ còn tò mò nó đểnh đoảng như cô Lý, sao lại chọn làm bác sĩ. Nhưng khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng mẹ cảm thấy nó là một bác sĩ ưu tú.”

Không đợi Lưu Tử Khâm lên tiếng, Trần Hoàn đã giành nói trước, “Cậu đã ăn cơm chưa?”

Song ngày hôm sau Lưu Tử Khâm đã biết, người này chẳng những không nghe lọt tai mà còn học được cách suy một ra ba.

Chủ đề lại quay về Trần Hoàn, “Trước kia hai con thân thiết, sao nói tách là tách ra vậy. Nếu như con có điều không phải thì đừng xấu hổ, thẳng thắn đến xin lỗi người ta, không có hiểu lầm gì là không tháo gỡ được.”

Thật ra việc Lưu Tử Khâm chọn làm bác sĩ, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trần Hoàn.

Đương nhiên sự thật phức tạp hơn bà Lâm nghĩ.

Tiếp tục đi về phía trước, không bị những tòa nhà che chắn nữa, ánh nắng chiếu thẳng lên người.

Trần Hoàn nói, “Con thích cậu ấy.” Giọng điệu bình tĩnh như đang nói thời tiết hôm nay đẹp thật.

Chủ đề lại quay về Trần Hoàn, “Trước kia hai con thân thiết, sao nói tách là tách ra vậy. Nếu như con có điều không phải thì đừng xấu hổ, thẳng thắn đến xin lỗi người ta, không có hiểu lầm gì là không tháo gỡ được.”

Thật ra việc Lưu Tử Khâm chọn làm bác sĩ, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trần Hoàn.

Từ nhỏ gia đình hắn đã hòa thuận, thích đánh nhau, thích cãi cọ thích khua môi múa mép, bên cạnh không bao giờ thiếu anh em tốt gọi hắn là đại ca, một đường thuận buồm xuôi gió. Có lẽ vì những gì nhìn thấy đều là sự vật tốt đẹp, hắn ôm lấy trái tim nhiệt tình với mọi thứ xung quanh như một lẽ đương nhiên, nói một cách “tự kỷ”, hắn yêu thế giới mà mình đang ở.

Mà chức trách của bác sĩ là cứu người bị thương, chuyện này hoàn toàn phù hợp với hắn.

Trần Hoàn theo hắn đi ngang qua khu nội trí, ra khỏi bệnh viện, vòng đến cửa sau và dừng lại. Anh giống như học sinh bị giáo viên hiểu lầm kéo đi phê bình, mặt ngoài trông thái độ rất thành khẩn, trong lòng lại không phục chút nào, chuyện này rõ ràng là lỗi của Hà Vân Xuyên mà?

Trần Hoàn gần như không cho bà Lâm thời gian phản ứng, tự nói tiếp: “Con đẩy mẹ về.”

Sau khi nói ra, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Có lẽ vì chia sẻ yêu thích của mình cho người thân nhất, quả thực là chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Tiếc rằng vui vẻ không kéo dài được bao lâu.

Lưu Tử Khâm đã quay lại văn phòng, nhưng bữa cơm vốn làm cho hắn tại sao lại nằm ở chỗ Hà Vân Xuyên?? Vậy hắn ăn gì??

Cái miệng có thể nhét hai quả trứng gà của Bạch Ngọc Kha một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh, “Toang rồi, sếp Trần của chúng ta không còn là nam thanh niên độc thân chất lượng tốt nữa.”

Lưu Tử Khâm còn lạ gì vẻ mặt này nữa, hồi đi học hắn rất thích ra mặt, bị mắng là chuyện như cơm bữa.

Trần Hoàn vừa bước vào thì thấy cảnh tượng thế này, Lưu Tử Khâm ngồi ở chỗ của mình, Hà Vân Xuyên dựa vào bàn trước mặt hắn, vừa nói vừa cười với hắn, trên tay còn bưng cơm hộp.

Tính cách Trần Hoàn luôn được xem là nhã nhặn. Nhã nhặn cút mẹ mày đi.

Anh nhíu mày, đi thẳng đến trước mặt Hà Vân Xuyên, ánh mắt mang theo cảnh cáo, “Xin lỗi bác sĩ Hà, tôi cho rằng anh nghỉ sớm như thế, hoàn toàn có thể ăn gì đó ngon hơn.”

Người khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn biết. Nếu không phải hắn biết rõ của Trần Hoàn, bây giờ Lưu Tử Khâm nghi ngờ có phải anh muốn cạy góc tường[1] nhà ăn bệnh viện không.

Nói xong cực kỳ không nhã nhặn cướp lấy hộp cơm trong tay Hà Vân Xuyên.

Hà Vân Xuyên lại bị Lưu Tử Khâm trừng lại: Cho nên rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?

Trong văn phòng chỉ có ba người, hai người trong đó trợn mắt há mồm hoàn toàn chưa hiểu gì.

“Chỗ tôi còn có một vấn đề muốn tham khảo ý kiến cô.”

Miếng cơm của Hà Vân Xuyên đang ở trong miệng, không dám nhai cũng không dám nuốt, cố sức nháy mắt với Lưu Tử Khâm: Mặc dù không rõ tôi đã làm sai điều gì, nhưng chắc tôi làm sai rồi.

Bà Lâm quay đầu nhìn Trần Hoàn, chân thành khuyên nhủ, “Con trai à, chuyện mẹ không mong muốn nhất là trở thành gánh nặng của con. Mẹ biết con ở bên ngoài vất vả, không bớt được nhiều thời gian. Về nhà còn có cô Lý chăm sóc mẹ, con cũng đừng lo lắng đâu đâu nữa.”

Lúc này trong văn phòng khoa đã lần lượt có người quay về, ngoài cửa còn có người tán gẫu hăng say, vừa đi vào nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Trần Hoàn, còn tưởng rằng người nhà bệnh nhân phó đối phó, rất ăn ý vây xung quanh.

Lưu Tử Khâm là tiêu điểm của sự việc thực sự muốn úp bát lên đầu Hà Vân Xuyên, như đứa tiểu não kém phát triển, nháy mắt gì chứ.

Hà Vân Xuyên lại bị Lưu Tử Khâm trừng lại: Cho nên rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?

“Mọi người à, chúng ta đang ở bệnh viện, ai không biết còn tưởng là đi vào địa bàn của xã hội đen đấy.” Ngoài đứng ra hòa giải, Lưu Tử Khâm không còn cách nào khác, “Không có mấy chuyện như mọi người nghĩ đâu, giải tán hết đi.”

Đám Tiểu Vương Tiểu Trương Tiểu Từ tất nhiên không nghi ngờ gì, vỗ bả vai Lưu Tử Khâm nói đùa hai câu rồi nhanh chóng ai đi làm việc nấy.

“Báo cáo xong rồi thưa sếp, đây là ghi chép cuộc họp vừa nãy.” Thư ký Hồ đặt tài liệu xuống, ở bên cạnh nơm nớp lo sợ chờ chỉ thị của Trần Hoàn. Biểu cảm hí hửng nghiên cứu thực đơn của sếp Trần, cô nhìn không được, mà không nhìn cũng không được.

Còn lại ba người họ.

Ánh mắt Trần Hoàn từ đầu đến cuối luôn đặt trên người Lưu Tử Khâm, lúc này đối phương chợt quay đầu lại, hai người họ đối mặt nhau.

Lưu Tử Khâm liếc nhìn anh sau đó đi ra ngoài, ra hiệu cho Trần Hoàn đi theo.

Lưu Tử Khâm liếc nhìn anh sau đó đi ra ngoài, ra hiệu cho Trần Hoàn đi theo.

Trần Hoàn cười rất là thản nhiên, “Xin hỏi bác sĩ Lưu có gì dặn dò?”

Sau khi nói ra, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Có lẽ vì chia sẻ yêu thích của mình cho người thân nhất, quả thực là chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Bây giờ chỉ còn lại một mình Hà Vân Xuyên: Tôi đói quá, tôi có nên ăn cơm nữa không? Bồ Tát cứu con.

Trần Hoàn theo hắn đi ngang qua khu nội trí, ra khỏi bệnh viện, vòng đến cửa sau và dừng lại. Anh giống như học sinh bị giáo viên hiểu lầm kéo đi phê bình, mặt ngoài trông thái độ rất thành khẩn, trong lòng lại không phục chút nào, chuyện này rõ ràng là lỗi của Hà Vân Xuyên mà?

Giao dịch tiền bạc lạnh lẽo là bước đầu tiên để hâm nóng tình cảm, Trần Hoàn thực sự tràn đầy ý chí chiến đấu, ngoài giờ làm việc, anh bắt đầu nghĩ đến việc nấu cơm. Nếu không thể giúp gì cho Lưu Tử Khâm trong sự nghiệp, không bằng giúp đỡ trong sinh hoạt. Trần Hoàn vẫn nhớ Lưu Tử Khâm thích ăn gì, kiêng ăn gì, tính hắn ghét cái gì thì sẽ không đụng vào, thích món gì thì có ăn mỗi ngày cũng không chán.

Lưu Tử Khâm còn lạ gì vẻ mặt này nữa, hồi đi học hắn rất thích ra mặt, bị mắng là chuyện như cơm bữa.

Không ngờ có một ngày cũng có thể xuất hiện trên mặt Trần Hoàn.

Vì vậy rất hiếm thấy Trần Hoàn bị Lưu Tử Khâm chặn lại.

Lưu Tử Khâm vốn chỉ nghĩ rằng Trần Hoàn đưa cơm, hắn đưa thù lao cho người ta, cũng xem như sòng phẳng. Nhưng nếu như bữa cơm này do Trần Hoàn làm, vậy từ vấn đề tiền đã tăng lên vấn đề ân tình, nếu không Trần Hoàn sẽ không đến mức nổi giận đến vậy, bản thân hắn cũng không thích mập mờ thế này.

“Sếp Trần dừng bước.” Lưu Tử Khâm duỗi cánh tay ra chặn đường đi của anh. Uổng công mình hôm qua còn giáo dục tư tưởng cho cậu ta, hóa ra người này  không nghe lọt tai.

Không bằng dứt khoát nhân cơ hội này nói cho rõ ràng.

Tiểu Vương Tiểu Trương Tiểu Từ mới nhao nhao phát hiện trên bàn làm việc của mình đều có thêm phần cơm hộp.

Không đợi Lưu Tử Khâm lên tiếng, Trần Hoàn đã giành nói trước, “Cậu đã ăn cơm chưa?”

Trần Hoàn thực sự nghi ngờ phải chăng đồng nghiệp này của Lưu Tử Khâm giao tất cả công việc cho hắn, nên mới có thể rảnh rỗi thế này. Còn gọi Tử Khâm? Giữa đồng nghiệp với nhau gọi tình cảm thế làm gì?

Nghe vậy, biểu cảm của Lưu Tử Khâm từ từ chăm chú lại, lời muốn nói đã đến bên miệng lại không phát ra tiếng. Hắn luôn cho rằng Trần Hoàn như thể ăn thuốc pháo là vì Hà Vân Xuyên đã ăn bữa cơm vốn nên thuộc về hắn, không ngờ nguyên do lại là lo lắng cho hắn?

Chương 07

Hắn xoa mặt, hiếm khi kiên nhẫn giải thích, “Buổi sáng kết thúc hội chẩn thầy Dư mời mọi người ăn cơm. Đúng lúc bác sĩ Hà không đi, tôi nghĩ không nên lãng phí nên đưa cho anh ấy ăn.”

Cô là con gái nhà lành mặt mày thanh tú, lúc nói chuyện lại đặc sệt giọng Đông Bắc.

Nhìn vẻ mặt Trần Hoàn thả lỏng, Lưu Tử Khâm lập tức ngăn chặn lời nói của anh, “Tôi không thích nợ nần người khác, cho nên sau này đừng mang đến nữa, cậu hiểu không?”

Nghe được lời kết thúc tiêu chuẩn, thư ký Hồ chuẩn bị cất bước rời đi, ai bảo không khí này kỳ lạ quá, “Đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng tôi, nên làm thôi.”

Cũng không biết rốt cuộc là Trần Hoàn có nghe lọt tai hay không, nhưng anh gật đầu một cái như thật.

Song ngày hôm sau Lưu Tử Khâm đã biết, người này chẳng những không nghe lọt tai mà còn học được cách suy một ra ba.

Từ lúc Lưu Tử Khâm vào bệnh viện, trong văn phòng chưa bao giờ vui vẻ thế này, một đám thiên sứ áo trắng líu ríu tám chuyện, còn có tinh khí thần hơn cả mấy ông bà nói chuyện phiếm ở cửa thôn vào sáng sớm.

Trần Hoàn chỉ sách dạy nấu ăn trên bàn ra hiệu cho cô, hỏi với thái độ của học sinh tiểu học hỏi bài, “Nấu cháo thông thường không phải nấu nước lạnh à? Tại sao bên trong nói phải dùng nước nóng?”

Tóm lại là vì mọi người đã thi chạy cả buổi sáng với Tử Thần, còn bị chủ nhiệm dạy dỗ một trận, quay lại văn phòng ai nấy đều ủ rũ. Lúc này không biết là tiếng kêu của ai, “Cái gì đây?”

Tiểu Vương Tiểu Trương Tiểu Từ mới nhao nhao phát hiện trên bàn làm việc của mình đều có thêm phần cơm hộp.

Người khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn biết. Nếu không phải hắn biết rõ của Trần Hoàn, bây giờ Lưu Tử Khâm nghi ngờ có phải anh muốn cạy góc tường[1] nhà ăn bệnh viện không.

[1]


    Từ xa Trần Hoàn đã nhìn thấy hắn khoanh tay trước ngực, chân trái chống gót chân phải, dựa vào cửa phòng làm việc, cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm.

    Tham khảo ý kiến??

    Thật ra trong lòng anh cũng rất thấp thỏm, trước kia chỉ cần Lưu Tử Khâm từ chối anh đến gần, Trần Hoàn chắc chắn sẽ tôn trọng hắn. Nhưng bây giờ anh không muốn thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

    Đã có vết xe đổ ngày hôm nay, vậy để phòng ngừa người khác ăn cơm của Lưu Tử Khâm, không bằng mang cho mỗi người trong phòng một phần.

    Vì vậy rất hiếm thấy Trần Hoàn bị Lưu Tử Khâm chặn lại.

    “Sếp Trần dừng bước.” Lưu Tử Khâm duỗi cánh tay ra chặn đường đi của anh. Uổng công mình hôm qua còn giáo dục tư tưởng cho cậu ta, hóa ra người này  không nghe lọt tai.

    “Mọi người à, chúng ta đang ở bệnh viện, ai không biết còn tưởng là đi vào địa bàn của xã hội đen đấy.” Ngoài đứng ra hòa giải, Lưu Tử Khâm không còn cách nào khác, “Không có mấy chuyện như mọi người nghĩ đâu, giải tán hết đi.”

    Trần Hoàn cười rất là thản nhiên, “Xin hỏi bác sĩ Lưu có gì dặn dò?”

    Bây giờ chỉ còn lại một mình Hà Vân Xuyên: Tôi đói quá, tôi có nên ăn cơm nữa không? Bồ Tát cứu con.

    “Đây là một lần cuối cùng, cậu nghe cho rõ. Hai chúng ta chỉ là quan hệ bác sĩ và người nhà bệnh nhân, liên lạc với cậu cũng vì bệnh tình của cô Lâm, cậu nên rõ ràng. Tôi sống có tốt không, có ăn cơm không, có bị ốm không, không phiền cậu quan tâm.” Lưu Tử Khâm trở nên nghiêm túc vẫn rất đáng sợ, hắn nhấn mạnh, nói mà không cần suy nghĩ, “Đừng có lần sau nữa.”

    Lưu Tử Khâm là tiêu điểm của sự việc thực sự muốn úp bát lên đầu Hà Vân Xuyên, như đứa tiểu não kém phát triển, nháy mắt gì chứ.

    Mặt ngoài Trần Hoàn ra vẻ thoải mái, thực tế ý cười không chạm đáy mát, “Hầy, cùng lắm là đến thăm mẹ tôi rồi tiện thể thôi mà.”

    Một quyền đấm mạnh vào bông, Lưu Tử Khâm không ngờ Trần Hoàn lại còn mềm không được cứng không xong.

    Bệnh viện có rất nhiều người qua lại, phần lớn mọi người đều đi lại vội vàng, sắc mặt không thay đổi. Lại thêm mùi thuốc khử trùng ở khắp nơi, thành thử bầu không khí hơi ngột ngạt, điều đáng mừng nhất đó là thời tiết hôm nay rất đẹp.

    Hắn thật sự bị tức đến nỗi dở khóc dở cười, gõ gõ bàn của mọi người, “Những cái này cũng là tiện thể? Tôi nhiều chuyện  hỏi một câu, sếp Trần mở công ty ăn uống à?”