Về nhà, em lại nằm vật ra giường suy nghĩ, em thích anh, cho nên em không thể nào tìm cách trốn tránh nữa, sớm với em, muộn với anh, nó chả sao cả, miễn em đã tìm được anh, em sẽ không buông tay đâu.
Vậy là từ đó, em chính thức đớp thính từ anh, thi thoảng còn làm thơ cho em nghe, thơ con ếch nhố nhố nhăng nhăng nhưng em cũng thích. Tình cảm vốn dĩ đã lạ đời, người chìm đắm trong tình cảm còn lạ đời hơn nữa.
Cuối năm, hai đứa đều nghỉ tết Dương, anh về Thái Bình từ hôm 30, bận rộn cho những mâm cỗ tết Dương lịch làm hai đứa ít có thời gian để nói chuyện, nhắn tin đâm ra nhớ da diết. Như liều thuốc không thể quên được, cứ ăn cơm tối xong là lại nhắn tin cho anh, không thì cũng là anh nhắn tin cho em. Tình cảm phải chăng chẳng có gì là quá cao sang, chỉ là khi cần có một người sẵn sàng ngồi nghe mình nói chuyện, chia sẻ với mình những lúc cô đơn, thế là đủ rồi.
Tối đêm 31, đêm cuối cùng của năm 2018, hai đứa mình vẫn chơi game với nhau một vài trận như thường ngày, vẫn à những câu nói đùa của em làm em bật cười. Anh bảo em rằng "Em chỉ cần gánh anh thôi, cả thế giới cứ để anh lo"
"Khi nào được cái top 1 hãy nói nhé" - em nói
" Thế được top 1 thì anh được thưởng gì không?"
" Lúc ý hãy tính, còn lâu"
Đêm đó, khoảnh khắc bước sang năm mới càng tới nhanh, em thầm nhủ sang tuổi 19 rồi, em sẽ có những cái mới, sẽ có thêm một người để em thương, liệu anh có còn muốn theo đuổi em nữa không? Nếu không, thì em sẽ theo đuổi anh vậy. Như một ngôi sao băng may mắn bay qua, không thể nào bỏ quên không ước nguyện. Anh là ngôi sao băng ấy, và em cần ước nguyện lúc này.
Sự yên bình ấm áp ấy, em thực sự bị làm cho xúc động, anh biết không, em không thể dối lòng nữa, em thích anh, thích anh quá rồi.
"Nga ơi, sao em đáng yêu thế?"
"Anh cũng đáng yêu mà"
"Em có thích trẻ con không?" - anh đột nhiên hỏi
" Có chứ, thích một đứa bé siêu cấp đáng yêu"
" Em đáng yêu vậy, chắc chắn con của em sẽ đáng yêu, nhưng siêu cấp đáng yêu thì anh có cách đấy"
Em nghi vực hỏi anh, nửa muốn biết câu trả lời, nửa lại không, chẳng phải trong đầu em lúc này đã mường tượng cả ra câu trả lời rồi hay sao.
"Cách gì vậy?"
"À thôi, không có gì"
Anh ngập ngừng, em biết, anh nghĩ đúng rồi, là a đang do dự, em mà là anh thì em cũng không thể nói vậy lúc này.
Mình gọi điện nói chuyện với nhau lâu lắm, nói nhiều chuyện lắm, em chả nhớ nổi chúng ta đã nói những gì, chỉ còn nhớ sâu sắc rằng, anh chúc em năm mới an lành, thêm tuổi mới càng xinh đẹp và đáng yêu.
Rồi sau đó, anh bảo anh có điều muốn nói với em, nhưng ngập ngừng lại thôi, em bắt anh nói cho bằng được...
.... Đã sang ngày mùng một của năm 2019, em vui vẻ đợi nghe anh nói, anh chần chừ lúc lâu, lấy hết can đảm thở dài một tiếng. Giọng anh run run, em cảm giác còn nghe thấy tiếng tim anh đập rất mạnh
"Nga ơi"
"Dạ" - em vẫn ngoan như mọi ngày, bình tĩnh chưa cho có gì xảy ra
"Anh yêu em!"
Em đã không biết lúc đó tim mình có ngừng đập không, âm thanh ấy cứ vang lên mãi bên tai em. Em nằm trên giường, trợn tròn mắt, sau đó, phải mất mấy phút sau, em mới thều thào lại một cách ngớ ngẩn
"Vâng".
Sau đó lại là một chuỗi im lặng, em bỏ hẳn điện thoại xuống bụng, nhắm mắt, em thấy khó tin quá, khó tin vì anh lại nói lời này ngày hôm nay. Em cũng yêu anh, em không thể dấu diếm nổi nữa.
"Sao em im lặng thế?"
Anh khẽ nói, nửa đêm tĩnh lặng, em nghe thật rõ, đưa lại chiếc điện thoại lên tai, mấp máy môi chả biết nên nói gì tiếp theo
"Dạ vâng ạ. Em...."
Em bất ngờ quá, không biết nên nói có hay không, chân tay cứ run bần bật như trúng phong, anh lại tiếp tục
" Em làm người yêu anh nhé!"
Em lại mất một lúc rất lâu nữa để im lặng, em suy nghĩ đi lại, em mừng rớt nước mắt, không ngờ nó lại xảy ra nhanh như thế.
Cuối cùng, em lại run rẩy đồng ý, can đảm trôi tuột đi hết từ bao giờ, mãi mới lấy lại được, em thì thầm nho nhỏ
"Em cũng yêu anh".
Anh cười, miệng còn hơi lắp bắp
"Anh nhất định sẽ yêu em hết phần đời còn lại của anh"
Em cười hạnh phúc, chúng ta đón năm mới cùng nhau, tâm sự với nhau đến tận gần 3 giờ sáng mới chịu rời nhau ra để đi ngủ. Anh kể cho em nghe anh đã từng bị gái tán như nào, anh kén chọn ra sao và cuối cùng là gặp em, một người con gái qua mạng mà làm anh siêu lòng.
Em cũng kể với anh về người yêu cũ, mối tình từ cấp 2 nhưng chẳng vì một lí do gì lại chia tay. Em lên cấp 3, tập trung cho việc học nên chẳng yêu đương chi, anh kia cũng lên đại học, bọn em chấm dứt từ đó, cũng vỏn vẹn yêu nhau hai năm, tưởng chừng như không thể thiếu nhau nhưng cuối cùng đều đành phải chấp nhận là không còn tình cảm với đối phương nữa, bọn em đã không cố gắng níu lấy nhau mà cả hai cùng bước ra con đường riêng một cách thanh thản nhất.
Nhưng anh thì khác, có một thứ mãnh liệt cứ tuôn trào, cái cảm giác thích thú khi được nói chuyện với một người nó lạ lắm, có thì say mê quên mọi thứ, không có thì nhớ nhung đến da diết.
Năm 2019, chúng ta chính thức không còn trên danh nghĩa bạn tâm sự, mà...
...Anh là người yêu của em.
Nhưng... em lại nói với anh rằng,
" Bây giờ em chưa thể gặp anh được, anh có thể đợi em được không?"
" Chỉ cần em yêu anh, anh đợi bao lâu cũng được."
" Ít nhất là sáu tháng... hơi lâu nhỉ?"
Anh im lặng một hồi, hỏi tại sao lại là 6 tháng
"Em có việc cần làm cho xong, cần chuẩn bị sẵn sàng một mối quan hệ mới. "
"Thôi được, anh chờ được, em là người yêu anh rồi, dù là một năm anh cũng chờ được."
Giọng nói của anh đượm buồn, nhưng em không thể nói với anh lí do em bắt anh làm thế, đó là bí mật của em. Em cũng khó xử lắm.
Đến lúc em làm người yêu anh rồi, chúng ta vẫn chính thức chưa được nhìn thấy mặt nhau, kể cả qua điện thoại.
Sáng mùng 1, anh nhắn tin bảo là anh hồi hộp, cái cảm giác có người yêu lâng lâng sướng lắm. Em cũng thấy thế, ruột gan em cứ nhảy múa cả lên, tim cứ rung rinh dập, thi thoảng lại hét toáng lên. Thì ra có được người mình yêu lại hạnh phúc đến thế.
Em đề nghị anh gọi video call.
Anh đồng ý, vậy là sau hai tháng cưa kéo, cuối cùng cũng nhìn ra mặt nhau tuy không phải chính thức nhưng hiện giờ chỉ cần tới vậy. Quả thực nhan sắc có hạn, mà nhìn anh tếu không chịu được, còn học đòi để râu đen đen, trông già đáo để, cứ như một vợ hai con rồi ấy.
“Anh không nghĩ em lại đòi gặp anh lúc này, nên… cũng không được gọn gàng lắm, thông cảm cho anh nha”
“Không sao ạ”
Em he hé nửa mặt, vì trên mũi em khi đó có cục mụn to đùng, sau anh năn nỉ mãi mới cho thấy cả mặt, tay còn ngượng ngùng che che cái mũi lại. Em cũng sợ anh chê em xấu chứ bộ
“Em trắng thế mà lúc nào cũng tự chê mình xấu với đen”
“Thế giờ không lẽ lúc nào cũng tự khen mình là xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như tuyết môi đỏ như son à?”
Anh bảo lúc chưa thấy em, anh đã đem lòng yêu giọng nói, khi nhìn thấy em rồi, anh yêu cả hình hài.
Em cũng yêu anh, chàng trai mới 24 đã để râu ria đen xì.
Tết dương lịch nhanh chóng qua đi, anh trở lại Hà Nội làm việc, em cũng bắt đầu đi học đi làm lại. Anh ở nhà anh họ tại một chung cư ở Hà Đông, công ty của anh cách khoảng 2km. Cũng từ lúc nói yêu em, chúng ta có giao hẹn sáng ngủ dậy ai mở mắt trước thì đều phải nhắn tin nói yêu người còn lại.
Đó trở thành công việc mỗi sáng, mở mắt, một là nhắn tin “Em yêu anh nhiều lắm” hai là nhận tin nhắn “Anh yêu em nhất trên đời”.
Thật đơn giản mà nó làm em hạnh phúc tràn trề mỗi ngày, chiều anh tan tầm sớm, công việc anh làm khá nhàn hạ, về sớm, anh thường đón con cho sếp, sau đó mới trở về nhà. Việc đầu tiên sẽ nhắn tin liền cho em, hỏi em đã đi làm về chưa. Em về rồi sẽ gọi videocall cho em một lúc, anh bảo anh nhớ, chẳng thể chịu nổi tới tối, chỉ muốn nhìn thấy em ngay thôi
“Chưa gì đã bám ríu rít rồi”
“Người ta bám thì sao, cục cưng của người ta chứ bộ” - Anh lại vờ nhõng nhẽo
Em cũng thế, cũng nhớ anh, cả ngày rồi.
Em muốn trước khi gặp anh, cải thiện cái thân hình mũm mĩm của mình, chăm sóc da cho trắng lên, muốn mình thật xinh đẹp khi là của ai đó. Muốn anh được hưởng những điều tốt đẹp nhất, không chịu thua kém ai, muốn anh cũng có một cô người yêu xinh gái để tự hào.
Em bắt đầu ăn kiêng, bó buộc mình vào những bài tập, ngày qua tháng lại ,vẫn chưa quen và ban đầu khó khăn kinh khủng, cứ 10 giờ đêm lại thèm ăn, lại không thể nhịn được… và rồi anh biết đấy em lại thất bại. Cứ tự hứa rằng mình sẽ giảm cân, nhưng chỉ cải thiện được dăm ba lạng chẳng đáng vào đâu,
Khoảng thời gian đó, như một cơn ác mộng triền miên. Sáng mệt mỏi thức dậy đi học, trưa về nhà ăn cơm để chiều đi làm, tối về gặp anh qua điện thoại hoặc chơi game với anh.