Có ai đoán được chữ Duyên?

Chương 2: Âm thanh đầu tiên

Em im lặng, mím chặt môi chờ đợi câu trả lời của anh, vừa mong anh từ bỏ lại vừa mong anh đủ kiên nhẫn để năn nỉ em. Trong giây phút đó, em đã như một con dở hơi với hai phái cực trong cơ thể đấu đá nhau

Tiến về phía anh... hay giữ khoảng cách vừa đủ ?

"Em muốn làm bạn? Định nghĩa bạn của em là như nào?"

"Là một người bạn xa lạ, có thể tâm sự!"

Em run run bàn tay trả lời lại. Anh có vẻ hơi buồn và thất vọng

"Anh thực sự có nhiều loại bạn, bạn học,bạn đồng nghiệp,bạn nhậu, bạn xã giao... nên anh cũng không muốn có thể một người gọi là bạn tâm sự nữa, quá đủ rồi!"

Chẳng biết khi nói ra điều đó, anh có cảm thấy đau lòng không,còn em sau khi đọc nó, trái tim em đau nhói liên hồi. Vậy ý anh là không cần em nữa?

Một con người nhạy cảm như em, thật dễ dàng suy nghĩ và liên tưởng mọi thứ xấu đi. Bây giờ cũng vậy, như hụt chân bước xuống một cái hố sâu mình tự đào.

Em cố can đảm nhắn lại

" Em chỉ có ý định làm bạn, em xin lỗi, sau hôm nay, nếu anh cần một người dưng như em thì chúng ta coi như hôm nay không có gì, còn nếu anh không cần loại bạn này, từ mai không cần nhắn tin cho em nữa, chào anh."

Em vốn dĩ chẳng mạnh mẽ như vậy, nhưng e đã cố tạo cho mình lớp bọc ấy từ lâu rồi, không muốn dễ bị khuất phục. Em nhắn xong liền úp điện thoại sang một bên, không muốn đọc tiếp tin nhắn đến.

Em khóc, đã lâu lắm rồi em không khóc, tưởng như vô cảm nhưng không, ngày hôm nay chính sinh nhật em, em lại khóc vì một người con trai chưa thấy mặt.

Em điên rồi ư?

Em ngủ thiếp đi chẳng buồn đọc tin nhắn kêu tinh tinh của anh, sau đó là cả bầu trời tĩnh lặng, buồn thinh.

Sáng hôm sau, mắt em sưng húp cả lên, ngồi thất thần một hồi lâu mới với điện thoại mở ra

Tin nhắn cũ từ tối qua em còn chưa đọc.

"Anh chưa hiểu tình bạn mà em nói là như nào, nhưng không sao, anh rảnh mà, anh cũng muốn xem đến cuối cùng bạn mà em nói rốt cuộc là gì?"

Em thơ thẩn cả người, hóa ra anh vẫn muốn làm bạn với em.

Khi vẫn đang dở dang nghĩ ngợi thì tin nhắn mới lại xuất hiện

"Chào buổi sáng cô bé, chủ nhật tốt lành nha"

Em thấy tự nhiên vui hẳn, trong lòng như có mặt trời đang bừng sáng

Cô gái vừa tròn 18 tuổi như em như một người lớn, cảm giác chững trạc hơn hẳn, rồi cũng dường như quên hẳn mọi điều từ hôm qua

" Buổi sáng vui vẻ!"

Anh ấy như một cỗ máy, rep lại ngay

" Sang tuổi mới cảm thấy nhắn tin cũng nhớn hẳn ra"

Kèm theo đó là những icon cười nhe răng.

Ngày chủ nhật, em làm chút việc nhà, lau dọn giặt giũ rồi bắt tay chuẩn bị sang bà ăn trưa, hôm nay bên đó tổ chức sinh nhật cho em

"Anh có được mời đi ăn sinh nhật không?"

Anh hỏi, em ngượng ngùng trả lời " Không, anh chả được mời đâu!"

"Eo ôi chán thế! Người ta chả mời tui thì thôi vậy"

"Hehe, khi nào em lấy chồng thì em mời đi ăn cưới, nhá!"

" Không, lúc ý có mời người ta cũng chả đến, lúc ý người ta bận cái khác rồi!"

"Ơ sao không đến, khinh em à?"

"Người ta chả khinh, mà người ta bận"

Em đến buồn cười, định dò hỏi tới cùng xem bận cái nỗi gì nhưng lại thôi, đi sang bà luôn không có muộn.

Buổi trưa, em khoe với anh những món em nấu, anh bảo anh cũng muốn ăn, em lại cười, đâu phải cái gì muốn là được.

Tối đó em đi sinh nhật với đám bạn thân, tổ chức chung 3 đứa một ngày, bọn nó nhìn em, chả hiểu đã sơ xuất gì mà chúng nó cứ bóng gió là em có người yêu, em đã làm gì có chứ, chỉ suýt nữa thôi.

Khi về, đứa bạn đằng sau liền hỏi

"Mày có người yêu rồi đúng không?"

Em lặng im, thở một cái rõ dài

" Mày nghĩ sao khi đúng đêm sinh nhật, mày từ chối một lời tỏ tình?"

"Mày... mày từ chối lời tỏ tình rồi á? Ai vô phước tỏ tình với mày vậy? Bố con điên, con dở, ế thối mồm còn làm giá"

Em thẫn thờ, có chút hối hận nhè nhẹ

" Từ chối một người mình cũng thích, khó hơn cả anhxtanh bỏ vật lý".

"Đã thích còn từ chối? Mày dở thật rồi".

Em biết,em im lặng, em công nhận, nhưng thích đâu có nghĩa là phải dành bằng được, em thẳng thắn mà nói, cần lo nhiều thứ, còn nhiều việc chưa hoàn thành, chưa thể đến bên ngay lúc này.

Về tới nhà cũng gần mười rưỡi, em mở điện thoại nhắn tin, bảo em về rồi này, anh cũng nhanh chóng đáp lại

"Anh cũng chờ em về nè, sao, hôm này chơi vui không?"

"Cũng vui ạ. Hồi tối tới giờ anh làm những việc gì rồi?"

"Anh chơi game."

Hóa ra anh cũng biết chơi game, anh cũng bắn PUBG giống em, sau đó chúng ta kết bạn và chơi với nhau, ngày nào cũng làm dăm trận. Trước khi có anh, em chỉ bắn Solo(1 mình), thi thoảng chơi Squad(team 4) nhưng không có hứng thú lắm, em vẫn cứ là thích cảm giác cô đơn hơn, một mình chống cả thế giới.

Nay có anh chơi cùng, Duo (bắn đôi) luôn là lựa chọn hàng đầu, cũng từ đó mà chuyển từ "Chơi PUBG để bắn" sang "Chơi PUBG để nói chuyện với anh".

Cái cảm giác ngượng ngùng lần đầu bật mic nói chuyện với nhau, lần đầu nghe âm thanh giọng nói của anh, con tim em đã đập thình thịch. Em tự nghĩ trên đời này cũng có người con trai có giọng nói ngọt ngào ấm áp, dịu dàng như anh hay sao. Thứ âm thanh tuyệt vời đó, em muốn nghe mãi không thôi. Giọng nói khi chúng ta cùng phối hợp ăn ý, chỉ khi chơi game, e mới nghe thấy giọng anh, sau một thời gian nhắn tin dài ơi là dài.

"Em cẩn thận, đi sau anh này!"

"Em lấy mũ 3 không, nhường em đó, anh dùng mũ 2 cũng được!".

" Em bắn đi, nhường em đó."

Em bắn không tồi, nhưng chơi game với anh, em hóa thành ngớ ngẩn, như một con gà lò dò phía sau anh mà thất thanh "đợi em với" hay thành cô y tá "Cho anh máu với kim tiêm này, em còn nhiều lắm."

Sau còn hay trêu em nữa, em không biết bơi, em ghét nước, chạy bo qua cầu anh bảo bơi dưới sông cho nhanh nhưng em sợ đang bơi bị bắn chết nên chạy một mình trên cầu

"Lêu lêu, anh biết bơi nên anh bơi qua sông này, còn ai đó không biết bơi nên đành chạy trên cầu."

"Hứ, anh không phải móc mỉa em nhá, em thích chạy trên cầu ớ, thì sao nào?

"Hông, chạ sao ờ".

Mỗi ngày chơi đều mang lại tiếng cười, nó vui đến lạ lùng, cứ có anh mới chơi game. Phải chăng mục đích cuối cùng cũng chỉ là anh thôi hay sao? Em chả biết, em thực sự chả biết mà!

"Giọng em nghe hay thế mà, lúc nào cũng tự dìm mình".

"Chả phải, giọng em như con trai ấy, chẳng hay gì, em ngại nói với anh lắm".

Anh nhắn lại, vờ trách em "Vớ vẩn, đứa nào bảo giọng em như con trai, phải là giọng ngọt ngào ấm áp nhất anh từng nghe".

"Ứ phải, anh khen đểu em".

"Hay thật, anh thề, từ sau chơi cứ nói nhiều nhiều cho anh nghe nhá!".

Em cười, sao anh cứ thích làm en thổn thức thế?

Sáng em đi làm thêm, anh đều chúc em buổi sáng tốt lành, em dậy từ sớm, khoảng 6 giờ, chuẩn bị cơm và nấu đồ ăn cho vào hộp để mang đi làm trưa ăn. Trưa ăn xong em liền lái xe đi học ngay. Đến trường còn hơi sớm, mới hơn 12 rưỡi mà tận 1 rưỡi chiều mới vào lớp, vậy là đành ngồi vật vờ ở ghế hoặc đứng ở ban công các giảng đường nhìn ngắm lác đác học sinh qua lại.

Như một thói quen, lấy điện thoại ra, có hôm anh nhắn "đi học chưa cô bé?" có hôm là em nhắn "Ăn trưa chưa anh?". Chúng ta cứ âm thầm quan tâm đối phương như vậy, sáng có thể quên ăn nhưng tin thì không thể quên nhắn. Cứ nhìn thấy tin nhắn của anh là em vô thức trả lời thật nhanh.

Chúng ta, dường như đã quên đi việc đã xảy ra trong đêm ấy.

Ngày em đi SaPa do khoa tổ chức, em sợ say xe anh còn dọa em

" Cẩn thận lúc đổ đèo SaPa nhá, nhớ đem theo cái túi bóng không cả xe lại được bữa no"

"Èo, anh tởm thế, chưa đi đã dọa nhau."

Tối trước hôm đi, sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy, chỉ đợi sáng mai cắp đít đi. Em nhắn tin với anh, háo hức chả ngủ được

"Liệu mà ngủ sớm không rồi mai lại ngủ quên"

"Quên sao được, mai e dậy từ 4 rưỡi, ăn uống các thứ 5 giờ hơn đi là vừa"

Thế là rồi em ngây thơ cứ tám chuyện với anh đến 12 giờ đêm, chả ngờ được cái điện thoại chết tiệt của em bị tắt chuông.