Có ai đó đang nhìn chằm chằm vào phòng tắm nhà tôi (phần 2)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Hứa Việt Dương tức giận đến mức muốn gọi điện chất vấn ngay nhân viên đó.
Tôi vội vàng ngăn lại.
“Đừng loạn, nếu anh ta có hỏi thì cậu bảo đã xóa ảnh rồi là xong mà.”
“Như vậy sao được. Cứ bỏ qua cho người đó như vậy á?”
“Ý tớ không phải thế. Nhưng hiện tại xem ra càng hạn chế phát tán thì càng tốt.”
Chuyện này là một vụ tai tiếng liên quan đến lợi ích vì vậy công ty nhất định sẽ ưu tiên suy xét cho danh tiếng của mình, khi tiếp xúc kiểm tra sẽ không thuận theo nguyện vọng của đương sự.
Sợ Trần Hiểu hiểu lầm, tôi quay đầu giải thích với cô ấy.
“Ý tớ không phải là muốn đè chuyện này xuống, mà là tạm thời che giấu để điều tra.”
Cô nhẹ giọng nói, “Cậu không cần giải thích đâu tớ hiểu mà. Tớ phải… Cảm ơn hai cậu đã sẵn lòng giúp đỡ như thế này. "
Tôi lắc đầu, "Đừng khách sáo, cho dù không phải cậu, tớ cũng không thể bỏ qua cho tên b.iến th.ái đó. "
Hứa Việt Dương cũng mở lời, miệng đầy hương vị thiên tân vội vàng nói, “Ấy, ừm, cậu đừng sợ, còn có hai anh già bọn tớ ở đây, nhất định có thể bắt được tên biến thái này trói lại rồi lột sạch, ném ra bãi biển, cho hắn xong đời luôn. Chín năm đi học giáo dục bắt buộc còn chả nhận thức được đầy đủ abcd, có bổ đầu ra cũng không đủ hai lượng. Đã thế còn dám nhét giấy uy hiếp dọa nạt người ta, nhất định phải làm cho hắn không còn mặt mũi gì nữa.”
Vẻ mặt Trần Hiểu kỳ dị nhìn cậu ta một cái, hồi lâu cũng không nhịn được liền bật cười.
Cười xong, áp lực trong cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tôi vốn còn lo cô ấy sẽ nghĩ không thông, hiện tại thì yên tâm được phần nào.
Vỗ vai Hứa Việt Dương, “Thằng nhóc này lại nói chuyện nhảm nhí rồi.”
“Quên đi, có cơ hội sẽ cho hai người biết thế nào là tớ.”
“Nhưng mà Trang Khâm này, nếu không lan truyền thì làm sao có thể bắt được người? ”Trần Hiểu ngừng cười, ngẩng đầu hỏi.
Tôi nói, "Chúng ta tự điều tra thôi. Hôm nay là thứ Sáu, tớ vào phòng tắm tầm 11:30 đến lúc tắm xong thì khoảng 11:50. Bức ảnh đó được chụp trong thời gian này, vì vậy có thể chắc chắn kẻ rình trộm không phải đi trực ca đêm hôm nay."
Công ty chúng tôi là một công ty sản xuất, thực tế có hai hình thức làm việc.
Loại một là làm ban ngày, từ tám đến sáu giờ, phù hợp với các bộ phận quản lý chức năng.
Loại còn lại là hệ thống luân phiên, hầu hết được áp dụng ở các bộ phận sản xuất, mỗi tổ vận hành thực hiện phân ca theo số tổ, ca ngày 12 giờ, ca đêm 12 giờ, khép kín một vòng.
Trước đó cũng đã xác định kẻ rình trộm sống ở tầng 5 hoặc tầng 6 của tòa nhà chúng tôi, là đàn ông trung niên, tóc ngắn.
Sàng lọc dựa trên hai điều kiện này, những người thỏa mãn đủ các điều kiện đều là đối tượng tình nghi.
Hứa Việt Dương giơ ngón tay cái lên, "Người anh em thật tuyệt vời, nhưng chúng ta kiểm tra lịch trình của họ ở đâu? Nếu gõ cửa từng người một sẽ rất dễ rút dây động rừng"
Gõ cửa từng nhà thật sự không khả thi. Vì vậy tôi nói: “Tớ có một cách, nhưng không chắc có hiệu quả không. Ngày mai thử sẽ biết.”
Hứa Việt Dương vẫn muốn hỏi. Nhưng Trần Hiểu lại nhướng mày có chút lo lắng, "Ngộ nhỡ sau này hắn không làm loại chuyện đó nữa, thì chúng ta làm sao bắt được."
"Không đâu."
Đây là điều tôi chắc chắn nhất.
“Nếu hắn không định làm nữa, thì sau khi phát hiện chúng ta đổi phòng, chắc chắn hắn sẽ không thăm dò địa chỉ của cậu nữa.”
“Phải rồi.”
Trần Hiểu có lẽ đã nhớ tới lời nhắn đe dọa, sắc mặt tái đi.
Thấy cảm xúc cô ấy lại trầm xuống.
Lo cô ấy càng nghĩ nhiều sẽ càng buồn nên vội an ủi.
"Không sao cả. Cho dù chúng ta điều tra mà vẫn không có tiến triển gì, thì có thể bắt đầu từ người chụp ảnh. Nếu thực sự không thể tìm được người đó, chúng ta có thể lùi lại một bước, báo cảnh sát rồi giao lại cho họ. Cuối cùng vẫn bắt được hắn thôi. Hôm nay đã muộn rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tốt mới có sức để điều tra. ”
Trần Hiểu gật đầu,“ Được rồi, vậy các cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi. ”
Chúng tôi ra khỏi phòng Trần Hiểu, xác nhận cô đã khóa cửa an toàn rồi mới quay về phòng mình.
Ngày hôm sau thức dậy.
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi định liên lạc với Hứa Việt Dương, bảo cậu ấy đến ký túc xá của tôi trước, sau đó cùng nhau đi gặp Trần Hiểu.
Nhưng không ngờ cậu ta đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat từ sớm.
"Trang Tử, tớ bị công ty gọi đi tham gia sự kiện của câu lạc bộ sách, yêu cầu phải điểm danh đầu người. Tạm thời tớ không thể thoát ra được."
Nhận tin này xong tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Việc thiếu người cho các hoạt động công ty không phải một hai lần, những thực tập sinh dễ bảo là đối tượng dễ được gọi vào nhất.
Lúc này Trần Hiểu cũng gửi cho tôi một tin nhắn.
Cô ấy hỏi tôi, "Hứa Việt Dương bị gọi đến công ty rồi, chắc chỉ có hai chúng ta rảnh thôi. Hôm qua cậu bảo có cách, là gì vậy?"
Tôi trả lời, "Chúng ta đến nhà ăn gặp nhau, tớ sẽ nói trực tiếp với cậu. "
Khi tôi đến nhà ăn, Trần Hiểu đã gọi một tô mì.
Cô ấy đang lơ đãng gắp mì, dường như không có cảm giác thèm ăn.
Tôi mua một cái bánh bao rồi ngồi xuống lo lắng nhìn cô ấy.
"Cậu vẫn ổn chứ."
“Tớ không sao, chỉ là có chút tò mò biện pháp của cậu thôi.”
Gặp rồi thì nói trực tiếp luôn. Tôi thấp giọng nói: "Lát nữa chúng ta đến trung tâm quản lý tài sản."
"Trung tâm quản lý tài sản?"
"Uh." Tôi ăn hai ba miếng xong cái bánh. "Bộ phận hậu cần sắp xếp ký túc xá cho nhân viên, vì vậy trung tâm quản lý tài sản sẽ có danh sách tương ứng chỗ ở và bộ phận làm việc của cả công nhân viên và đội vận hành. ”
Trước đó vì việc nhầm lẫn phòng ký túc xá mà tôi với Trần Hiểu đã đến khu quản lý vài lần, có lần tôi đã nhìn thấy danh sách nhân viên.
Cô đặt đũa xuống, vẻ mặt bừng tỉnh.
"Biết rõ được bộ phận nào, cơ bản có thể xác định lịch trình của đối phương."
Tôi gật đầu, "Đúng, nhưng chưa có lí do để trung tâm quản lí tài sản đồng ý cho xem danh sách. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước.”
“Lí do gì được?”
Về phần lí do gì. Tất nhiên chúng tôi cần tạo ra một cái cớ hợp lí một chút.
Tôi đi trước gõ cửa, Trần Hiểu đứng sau tôi.
“Vào đi, cửa không khóa.” Một giọng nữ vang lên từ bên trong cánh cửa.
Một dì mặc đồng phục màu xanh nhạt của đội quản lí tài sản đang ngồi trước bàn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chào cô ạ, chúng cháu đến chủ yếu nhờ cô một việc gấp ạ.”
Bà dì đẩy kính, nhìn lên nhìn xuống cả hai chúng tôi.
"Chuyện gấp gì?"
Tôi tươi cười tiến gần lên vài bước, "Chúng cháu muốn xem danh sách cư dân Tầng 6 Tòa 17 một chút ạ."
"Danh sách?" Bà dì nhíu mày, "Cô cậu muốn xem danh sách làm gì? “
Không nói “không được”, mà thay vào đó là hỏi nguyên nhân.
Tôi mừng thầm trong lòng, xác định cách làm này có khả thi.
Sau đó, tôi nháy mắt với Trần Hiểu.
Cổ hiểu ý tiến lên, ngồi xuống chiếc ghế gần bàn làm việc, "Cô ơi, cháu có thể xưng hô với cô như nào được ạ?"
"Tôi họ Hoàng."
"Cô Hoàng ơi, thực ra là như thế này. Nói ra thì hơi ngại chút ạ."
Trần Hiểu dừng lại.
Nói một nửa giấu một nửa, thì càng khiến người ta tò mò hơn.
Ai cũng có tính hóng dưa cả thôi.
Dì Hoàng thấy thế thì càng trở nên thân thiết, thuyết phục cô: “Không sao đâu, con cứ nói đi cô sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Trần Hiểu lúc này mới gật đầu, “Thực ra chúng cháu đang yêu nhau, muốn ở gần nhau hơn một chút. Vì vậy chúng cháu muốn xem ai muốn đổi phòng không ạ. Hiện cháu đang ở tầng hai. ”
Dì Hoàng tỏ vẻ nghi ngờ, “Nhưng hình như trước đó cô có nghe nói không thể tùy ý đổi ký túc xá mà?”
“À, bạn trai cháu đã hỏi qua công ty về việc sửa đổi quy định, nếu trường hợp cả hai bên đồng ý thì có thể thay đổi quy chế ạ.”
“Ồ, thật hả.”
Tất nhiên là giả.
Hồi trước lúc tôi với Trần Hiểu nhận nhầm chìa khóa, Bộ phận Nhân sự đã nói rõ không thể đổi ký túc xá nếu không được phép.
Nhưng bình thường hiếm ai gặp phải tình huống này, nên hầu hết các dì trong khu nhà đều không nắm rõ quy định cụ thể.
Hơn nữa nói chuyện xong Trần Hiểu liền đỏ mặt, giọng điệu bình tĩnh nhưng trên mặt lại lộ vẻ ngượng ngùng.
Trông vô cùng chân thật.
“Không ai báo tôi biết thông tin sửa đổi đó.”
Dì Hoàng lẩm bẩm than thở một tiếng, quả nhiên không còn loay hoay với những quy định liên quan nữa, cúi đầu mở ngăn kéo, lấy một tập giấy dày ra, để lên bàn rồi tìm kiếm.
Xong rồi.
Tôi mừng thầm, lén giơ ngón tay cái lên với Trần hiểu ở nơi dì không thể nhìn thấy.
Cô cũng cong môi, vẻ mặt thoải mái.
“Hai người mới đến đây đúng không.”
Trần Hiểu sợ bị lộ, chột dạ nhìn tôi một cái.
Tôi vội vàng đáp: “Vâng, thưa dì.”
Thấy sắp có danh sách, nhất định phải hợp tác diễn xuất.
“Là đồng hương à?”
“Không phải ạ, chúng cháu là do bạn học giới thiệu, hẹn hò đã lâu.”
Vấn đề này đã được đoán trước nên đã chuẩn bị ngon lành.
“Ồ, có thể làm cùng một công ty cũng không tệ.”
“Đúng vậy ạ, rất may mắn. Cô biết không, cả ngày không thấy mặt nhau là bọn cháu lại cãi nhau.”
“Ừ, ôi, con trai cô đi du học, nó với bạn gái suốt ngày cãi nhau ầm ĩ đòi chia tay. "
"Đúng ạ, yêu đương vẫn nên ở gần nhau một chút, ở xa khó tránh khỏi có mâu thuẫn ".
Tôi ngoài miệng thì phụ họa, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào tập danh sách của dì Hoàng.
“Đây, tầng sáu đây.”
Dì Hoàng đẩy danh sách đến trước mặt chúng tôi.
Tổng cộng có mười hai người sống trên tầng sáu, tôi nằm trong số đó.
Trần Hiểu lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Tôi nhanh chóng cảm ơn, “Cảm ơn dì Hoàng, cô giúp chúng cháu nhiều quá.”
“Xem cái danh sách thì có gì to tát đâu, chỉ là không nghĩ tới hai đứa trẻ tuổi lại có quan hệ tốt như vậy, sống cùng một tòa nhà còn ngại xa. "
Tôi mỉm cười phụ họa. "Nhân tiện, cô à, cô có biết có ai muốn chuyển xuống tầng 2 tòa chúng cháu ở không ạ? Để chúng cháu tới hỏi trực tiếp luôn, cho đỡ phải làm phiền người khác. "
"Cô không phụ trách Tòa nhà 17 nên cũng không biết rõ. Ngày mai chị Trần đi làm, cháu có thể hỏi cô ấy xem sao, cô ấy phụ trách tòa nhà 17."
"Dạ, tốt quá. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cô nhiều ạ. ”
Tôi và Trần Hiểu cảm ơn rối rít, cuối cùng cũng mở cửa, rời khỏi trung tâm quản lý tài sản.
Trần Hiểu gửi cho tôi một bản danh sách được chụp lại.
Không giấu được sự phấn khích.
Tôi nói, “Chúng ta tìm một nơi nghiên cứu danh sách trước đã.”
Trần Hiểu gật đầu: “Tới ký túc xá của tớ.”
Tôi mở bản ghi nhớ ra, cùng phân tích với Trần Hiểu.
Không còn phòng trống trên tầng 6. Ngoài tôi ra thì còn 11 người nữa đang ở đây, sau khi loại trừ hai người phụ nữ và bốn người phải đi trực ca đêm hôm qua thì chỉ còn năm phòng.
Đó là 601, 604, 607, 608, 611.
Khả năng kẻ phạm tội sống tại các phòng khác trên tầng 5 là rất nhỏ nên chúng tôi chỉ chú ý đến thông tin cư dân phòng 502 ngay dưới 602.
Phạm vi đã thu hẹp lại rất nhiều so với tưởng tượng.
Việc tiếp theo cần làm là quan sát riêng năm người này để xác định mức độ khả nghi của họ.
Đầu tiên, bắt đầu từ 601.
Thông tin trong danh sách như sau: Nam, 45 tuổi, có 7 năm làm việc tại bộ phận thiết bị điện quản lí một đội, bốn ca.
Theo lịch trình thì tối qua anh ta không có ca làm việc.
Nhưng điều kỳ lạ là, tuy là hàng xóm nhưng tôi chưa gặp người này lần nào.
Dù là đi làm về hay ra vào ký túc xá vào cuối tuần, tôi chưa từng thấy cửa nhà bên cạnh mở. Tôi chỉ có thể xác nhận có người sống bên cạnh thông qua những bộ quần áo thỉnh thoảng được phơi trên hành lang.
Trần Hiểu cũng ngập ngừng nói sau khi nhớ lại, "Có lần tớ ra ngoài, hình như nhìn thấy hai người đàn ông đang trò chuyện ở hành lang, nhưng tớ không rõ ai sống ở 601. Hơn nữa khi tớ ở tầng sáu, còn chưa bao giờ nghe thấy giọng nói phòng kế bên. ”
Tôi cẩn thận nhớ lại, phát hiện thực sự là như vậy.
Cách âm của ký túc xá công ty khá kém.
Xem TV, chơi trò chơi hay thậm chí cả âm thanh di chuyển của ghế đẩu bên kia tường đều có thể nghe được.
Nhưng đã lâu như vậy phòng bên cạnh không hề phát ra tiếng động dù chỉ một lần, càng không hợp lý.
Sau khi cân nhắc, tôi đứng dậy nói: “Đi, chúng ta đi xem người ở phòng 601 rốt cuộc là người như thế nào.”
Trần Hiểu băn khoăn nói: “Trực tiếp đến gõ cửa như vậy có khiến đánh rắn động cỏ không?”
Trực tiếp đi đến chắc chắn là không ổn rồi, vì vậy phải nghĩ cách.
Chạy lên đến tầng sáu khiến cả hai chúng tôi mệt bở hơi tai.
Nhưng cũng may, khi tôi nhìn lên thì thấy quần áo phòng 601 đang được phơi.
Tôi cầm lấy một cái que khều lấy một chiếc áo cộc tay, sau đó nói với Trần Hiểu.
“Lát nữa cậu tránh ở ngoài hành lang chụp ảnh, đừng để anh ta nhìn thấy, mình tớ đi gõ cửa thôi.”
Trần Hiểu lập tức hiểu ra kế hoạch của tôi, hợp tác trốn trong hành lang.
Tôi chỉnh lại nét mặt, giơ tay gõ cửa.
Không ngờ, cửa mở nhanh hơn tôi nghĩ.
Ra mở cửa là một người đàn ông trung niên, thấp hơn tôi, khoảng 1,75 mét, tóc ngắn và hơi mập.
Hắn vẻ mặt cảnh giác nói: “Cậu là ai?"
"Chào anh, em ở phòng bên cạnh. Vừa rồi có thấy quần áo của anh bị gió thổi bay."
Tôi đưa cái áo cộc tay ra.
Anh ta nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn rồi định đóng cửa.
“À, khoan đã, em có chuyện này muốn hỏi một chút. Làm thế nào để có mạng không dây trong ký túc xá thế anh?”
Tôi dùng tầm nhìn ngoại vi quan sát bên trong căn phòng.
Có quá nhiều đồ đạc bên trong, góc nhìn thì bị hạn chế.
Không biết có phải anh ta nhận thấy hành động của tôi không, liền chủ động bước ra đóng cửa lại.
“Cậu muốn kết nối mạng hả?”
“Vâng anh.”
“Vậy thì cậu phải gọi nhân viên đến lắp đặt thiết bị cho.”