“Nghe tin gì chưa? Thầy dạy quân sự của bọn mình là đàn anh ở học viên quân sự bên cạnh đó!”
Bạn cùng phòng Tần Tình vừa về phòng đã úp úp mở mở.
“Nghe nói hotboy Kỳ Hàn Tinh cũng tới đó! Nhưng mà không biết là sẽ huấn luyện lớp nào. Cầu trời cho ảnh dạy lớp mình!!!”
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng lập tức trở nên hưng phấn.
“Thật hả??”
“Tất nhiên rồi, chính miệng anh Diệp Tân nói với tớ mà.”
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tần Tình không giấu được vẻ đắc ý.
Cô ta là con nhà giàu tiêu chuẩn, nghe nói hôm khai giảng bố mẹ cô ta đưa cô ấy đến, còn được đích thân Phó hiệu trưởng ra đón tiếp.
Quần áo, túi xách, giày dép toàn là hàng hiệu, từ cọng tóc cho đến kẽ chân đều được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Ngày đầu tiên đến đã được bầu làm hoa khôi của khoa, người theo đuổi rất nhiều, Chủ tịch Hội sinh viên cũng là một trong số đó.
Cô ấy nghe được mấy tin này cũng không lạ.
“Ủa Tô Dư Mặc, sao cậu không có phản ứng gì thế?”
Một người bạn cùng phòng khác là Lý Hàm cất giọng:
“Haiz, người ta đã là người có bạn trai rồi, tình cảm nồng nàn thắm thiết, sao có thể để ý đến chàng trai khác chứ?”
Tần Tình chớp chớp mắt:
“Tô Dư Mặc, nói thật nhé, người bạn trai qua mạng kia của cậu có đáng tin không vậy? Hay là cậu đá cậu ta rồi tìm một anh khác đi thôi!.”
Tôi thầm than.
Là do tôi quá ngây thơ, hôm ấy đang nhắn tin với bạn trai thì bị Tần Tình nhìn thấy ảnh của bạn trai trên mạng của tôi.
Đó là tấm hình chụp bình minh ở núi Thái Sơn từ xa.
Ngoại trừ hơi mũm mĩm, không nhìn rõ mặt ra thì những thứ khác đều rất đẹp.
Chuyện này chỉ vỏn vẹn trong một ngày đã được lan truyền, ai ai cũng biết thủ khoa khoa công nghệ thông tin đã có bạn trai, đã thế bạn trai lại còn vừa xấu vừa béo.
“Nói sau đi.” Tôi quá lười để giải thích.
Tôi và anh quen nhau qua một nhóm Sudoku, sau đó anh kết bạn với tôi, tôi mới phát hiện ngoài Sudoku ra thì anh còn biết rất nhiều thứ khác.
Nhiều đến mức tôi quẳng đề thi đại học cho anh, anh đều viết hết từng bước giải của cả đề ra cho tôi.
Tính ra tôi có thể thi được vào trường này cũng là nhờ công của anh ấy.
Thi đại học xong thì anh ấy tỏ tình, chúng tôi liền cứ thế ở bên nhau.
Bức ảnh kia thật ra không phải là tôi đòi xem, mà đó là ảnh đại diện của anh ấy lúc ở trong nhóm Sudoku, tôi đã lưu lại.
Tần Tình và hai người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu bật cười.
Điện thoại sáng lên: “Nghĩ gì mà mãi chưa trả lời anh vậy? Đã nhận được kem chống nắng chưa? Nhớ bôi đấy. Con gái đừng nên để da bị cháy nắng.”
Tôi gõ một hàng chữ: “Mấy đứa bạn cùng phòng em nói thầy dạy quân sự đẹp trai lắm.”
Anh trả lời ngay: “Đẹp cũng không liên quan đến em, bạn học Tiểu Tô, phải nhớ em là hoa đã có chủ.”
Tôi khịt mũi: “Em đâu phải người thiển cận. Em cam đoan ngày mai em sẽ không nhìn lấy thầy ấy một lần!”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả đều mặc quân phục đứng trên sân tập.
Đám con gái bắt đầu la hét.
“Nhìn kìa nhìn kìa! Thầy huấn luyện đến rồi.”
“Vãi, trông ngon ghê luôn bay ơi!”
“Chân dài vãi!”
“Như này không biết là tốt hơn cái gã béo kia biết bao nhiêu luôn á? Nếu mà là tớ, tớ thà dành cả đời để theo đuổi một người con trai như thế này, còn hơn là yêu đương với một tên béo núc ních.”
Tôi nghe thấy Tần Tình vừa cười vừa nói, nhưng cũng không thèm để ý.
Nắng nóng gay gắt làm tôi khó chịu, phải quạt quạt cổ áo.
Sau đó, trước mặt tôi xuất hiện một người.
Tôi xịt keo, không phải chứ? Vẫn chưa bắt đầu huấn luyện mà? Tôi quạt quạt chút cũng không được hay sao?
Tôi chậm chạp ngẩng đầu, đang nghĩ cách để được ân xá thì bỗng nhiên thấy hơi choáng.
Trai đẹp đang đứng trước mặt tôi, đẹp quá đi thôi.
Bộ quân phục khiến vai anh trông càng rộng, eo càng thon, trông anh còn rắn rỏi hơn nữa.
Làn da màu lúa mạch, lông mày sắc nét và đôi mắt sáng như sao, cường tráng vô cùng.
Ngay cả tôi cũng run rẩy, vô thức đứng thẳng người. Nhìn từ khóe mắt, tôi chỉ có thể thấy đường nét hoàn hảo từ xương mày đến sống mũi và đôi môi mỏng hơi mím.
Anh đứng đó, toàn thân tỏa ra khí lạnh, sắc bén như mũi dao, bất khả xâm phạm.
Tôi ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường vừa rồi.
—-------- Người này rất dữ, khác một trời một vực với người bạn trai dịu dàng ân cần của tôi, chắc chắn là sai rồi. Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi!
……
“Trời ạ, thần tài nào độ đấy! Thế mà thật sự là Kỳ Hàn Tinh!”
Sau tiết huấn luyện buổi sáng, tin tức Kỳ Hàn Tinh trở thành giáo viên huấn luyện cho các sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin đã được lan truyền.
Ngoại trừ sinh viên nữ khoa tôi, các khoa khác ai cũng đều gấp ga gấp gáp nghe ngóng vụ này.
“Có thật là Kỳ Hàn Tinh đẹp trai không vậy?”
“Tất nhiên rồi! Vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khuôn mặt nữa, nhìn gần còn đẹp trai hơn í. Knock out toàn bộ nam sinh trường ta chỉ trong một nốt nhạc!”
“Ê Tô Dư Mặc, lúc nãy cậu đứng gần thầy như thế, cậu thấy thế nào?”
Tôi cầm cốc nước, vội vội vàng vàng chạy đến căn tin: “Trông cũng được.”
“Cũng được?” Lý Hàm hỏi lại.
Tần Tình cười đáp: “Thôi nào, người ta có bạn trai rồi, tình nhân trong mắt hóa tây thi là lẽ đương nhiên.”
Đám con gái xung quanh cười thầm.
Tôi quay lại nhìn bọn họ: “Mấy người có hứng với bạn trai của người khác đến thế à?”
Tiếng cười bỗng nhiên tắt ngúm, mặt mày bọn họ đều trở nên khó coi.
“Được rồi được rồi, đều là bạn học với nhau, đừng cãi nữa mà. Mới ngày đầu tiên mà đã gây nhau thì không hay đâu.”
Cô vừa nói xong, ngay lúc các giáo viên bên cạnh xếp hàng đi ngang qua.
Kỳ Hàn Tinh phụ trách dẫn dắt đội.
Không biết họ có nghe được mấy lời vừa rồi không.
Tôi chẳng hơi đâu để ý bọn họ, tôi chỉ biết nếu tôi đến căn tin muộn thì sẽ không còn gì để ăn.
Buổi chiều, đám con gái trang điểm tinh tế hơn rõ rệt.
Đặc biệt là Tần Tình, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi mà cô ta còn dành ra hẳn 40 phút để trang điểm.
“Ôi Tô Dư Mặc, trời nắng thế này, cậu cũng nên bôi kem chống nắng đi.”
Tần Tình vừa cười vừa đưa kem chống nắng qua, “Thương hiệu này dùng tốt lắm đó.”
Tôi không thích thương hiệu này lắm. Nhưng tôi cũng biết mấy đồ cô ta dùng đều không hề rẻ, nên tôi từ chối.
Nhưng vẫn phải cảm ơn vì cô ta đã nhắc nhở tôi, ai kia có nhắc tôi bôi kem chống nắng mà tôi lại quên béng đi mất.
“Cảm ơn. Nhưng mà không cần đâu, tôi có rồi.”
Tôi lấy hộp kem chống nắng màu xanh lá còn chưa bóc seal từ trong ngăn kéo ra.
Một người bạn tên Trương Kỳ đột nhiên thốt lên: “Lamer? Tô Dư Mặc, không ngờ đó nha. Cậu cũng khiêm tốn quá rồi đó!”
“Sao cơ?” Tôi sững lại.
Trương Kỳ ngưỡng mộ nói: “Hãng này đắt lắm đúng không? Hình như còn đắt hơn cái của Tần Tình.”
3
Giọng điệu Lý Hàm chua lòm: “Tô Dư Mặc, không ngờ luôn đó. Bạn trai của cậu cũng giàu có quá ha.”
Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Châu.
À, Tiểu Châu là người yêu tôi. Đây là biệt danh của anh trong nhóm Sudoku, sau này tôi cũng gọi ảnh như vậy luôn.
“Sao anh mua cho em kem chống nắng đắt tiền thế?”
Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới biển cho nhau nghe, nhưng chưa từng nói về gia cảnh của nhau.
Tôi chỉ biết anh ấy đang là sinh viên năm ba, hình như học ngành liên quan đến máy tính.
Tôi cũng ảnh hưởng từ anh ấy nên cuối cùng đã đăng ký học Công nghệ thông tin.
Tần Tình liếc tôi một cái rồi quay người bỏ ra ngoài.
Lý Hàm lập tức chạy theo cô ta, nhưng vừa ra tới cửa lại quay đầu vào.
“Bảo sao cậu ta không thèm dùng đồ của cậu. Người ta có bạn trai chăm lo, phải dùng đồ xịn mới được!”
Tôi lại nhìn điện thoại, Tiểu Châu vẫn chưa trả lời.
Có vẻ như mấy hôm nay anh ấy khá bận, nhưng thường ngày anh ấy cũng có rất nhiều tiết. Tôi cất điện thoại vào túi, định đợi đến tối sẽ hỏi lại anh.
….
Nắng nóng như thiêu đót, phải đứng nghiêm suốt một tiếng đồng hồ.
Mồ hôi chảy xuống cổ, toàn thân tôi thì nóng bừng bừng.
Bên cạnh đã có một cô gái lảo đảo, lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã trở nên nhem nhuốc.
Thế nhưng Kỳ Hàn Tinh đứng trước mặt vẫn không hề có ý định bỏ tay xuống.
Thoáng thấy giảng viên huấn luyện của các lớp khác đang đưa mọi người đến chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi rồi lại nhìn người trông hệt như thần giữ cửa đang đứng nhìn chúng tôi chằm chằm aka Kỳ Hàn Tinh. Lần đầu tiên tôi thấy hối hận khi đăng ký học công nghệ thông tin.
Ông thần này đẹp trai hết sức, nhưng cũng quá đáng hết sức!
Lớp chúng tôi đa phần là con trai, chỉ có vài đứa con gái. Rõ ràng là ổng muốn huấn luyện con gái như con trai, còn huấn luyện con trai như con thú.
“Kỳ Hàn Tinh!”
Một giáo viên khác gọi ổng một tiếng, ổng nhìn chúng tôi một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ!”.
Cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc này, 15 phút giải lao. Chúng tôi liền ngồi sụp xuống đất.
Hình như có ai đó thầm thì sau lưng tôi, nói về tôi thì phải.
“Đúng rồi đó! Cậu không biết chứ, người ta toàn dùng đồ hiệu do bạn trai tặng không thôi đó!”
“Chuyện đó thì cũng có gì khó hiểu đâu? Có khi bạn trai người ta tặng để bù đắp tổn thất về mặt tinh thần thì sao?”
“Phụt hahahaha! Nói đúng nha bồ! Nếu mà là tớ thì chắc tớ sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất!”
Tôi trợn mắt. Tôi với Tiểu Chu còn chưa gặp nhau bao giờ. Nghĩ sao vậy trời?
Tôi quay lại, nghiêm túc nói: “Lý Hàm, lông mi giả của cậu rơi rồi kìa.”
Tiếng cười bỗng chốc ngưng ngang.
Lý Hàm hung dữ trừng mắt nhìn tôi, vội vội vàng vàng lấy gương từ trong túi ra soi.
“Đứng dậy!”
Không biết Kỳ Hàn Tinh quay lại từ khi nào, Lý Hàm luống cuống làm rơi cả gương lẫn son ở trong túi.
Kỳ Hàn Tinh lạnh lùng nhìn Lý Hàm.
“Vẫn còn sức làm mấy chuyện này, xem ra là không mệt rồi. Gập bụng 50 cái!”
Mặt Lý Hàm trắng bệch: “Thầy ơi….”
Tần Tình nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, thầy khoan dung chút được không thầy?”
Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói nũng nịu dễ nghe nên làm gì cũng thuận lợi.
Kỳ Hàn Tinh nhìn cô ta, gật đầu: “Được.”
Tần Tình nở nụ cười tươi rói. Nhưng mà ngay sau đó, Kỳ Hàn Tinh lại lên tiếng, giọng điệu nghiêm khắc:
“100 cái, hai người cùng làm.”
4
Ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, Kỳ Hàn Tinh cũng bắt đầu nổi tiếng khắp trường tôi.
Vì nhan sắc đẹp đúng như lời đồn, hơn nữa là vì ổng còn tàn nhẫn hơn những gì người ta đồn. Đến cả mỹ nhân khoa công nghệ thông tin vì cầu xin giúp bạn cũng bị ổng phạt gập bụng 100 lần.
Mấy đứa con gái thích ổng bỏ của chạy lấy người gần hết.
“Bởi vậy nên mới khó có bồ đó!”
Tôi ngồi trên giường, vừa xoa xoa bắp chân đau nhức vừa đọc tin nhắn của Tiểu Chu.
“Vậy hả? Anh không rành mấy cái này. Là chị họ anh đi du lịch nước ngoài mang về, em không dùng thì phí đấy.” Anh qua loa nói.
“Huống hồ, con gái thì phải được nuông chiều chứ.”
“Sao tớ lại nghe nói ổng có bồ á?” Trương Kỳ thần bí nói.
“Ai mà có mắt như mù vậy trời?” Tôi không hiểu nổi.
Trương Kỳ nhún vai:
“Không biết luôn. Học viện quân sự của mấy ổng quản lý nghiêm lắm. Tin này cũng là tớ nghe được thôi, hình như còn chưa có ai gặp bạn gái ổng luôn.”
“Vậy hẳn là không có rồi, chứ làm gì có ai mà khờ vậy?”
Trương Kỳ lại không đồng ý lắm:
“Không hẳn. Dù sao ổng cũng có điều kiện. Bất kể là gia thế hay chính bản thân ổng thì cũng đâu thiếu sự lựa chọn.”
Tôi đang nghĩ xem phải làm sao để hồi đáp món quà mà Tiểu Chu đã tặng tôi.
Nói gì thì nói, tôi chỉ biết mỗi chuyện anh học chung thành phố với tôi, còn trường nào thì tôi vẫn chưa hỏi.
Đang lúc bối rối thì cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tình ôm một bó hoa với mấy túi quà bước vào.
Cô ta ném mấy thứ đó lên bàn.
Trương Kỳ kinh ngạc nói: “Woa, đây đều là quà đàn anh Diệp Tân tặng cậu hả?”
Diệp Tân nghe nói Tần Tình bị phạt nên đã chờ ở sân từ lúc chưa kết thúc lớp huấn luyện. Hai người ra ngoài ăn cơm.
Lý Hàm đi sau vừa về tới cửa đã nghe được những lời này, liền hâm mộ nói:
“Không phải đâu! Cậu không thấy chứ lúc nãy Tần Tình quay về, trên đường bị mấy nam sinh chặn lại, nói sao cũng bắt cậu ấy phải nhận quà!”
Tần Tình không nói gì, vẻ mặt lười biếng, hiển nhiên là đã quen với cảm giác bị vây quanh.
Trong trường có rất nhiều người theo đuổi cô ta, có điều là hình như với ai thái độ của cô ta cũng giống nhau.
“Tần Tình, trong cái đám theo đuổi cậu thì cậu thích ai hơn?”
“Phải xem như nào đã, theo đuổi người ta thì phải có thành ý.” Tần Tình vừa nói vừa nhìn sang tôi rồi cười hỏi:
“Nói mới nhớ, người duy nhất trong phòng ta có bồ là Tô Dư Mặc đó. Đúng rồi, bạn trai cậu cũng đang học đại học ở thành phố này đúng không? Khi nào thì mới cho bọn mình chào mặt đây?”
Hình như phòng ký túc xá nữ nào cũng có cái quy định này.
Dù cho mối quan hệ của chúng tôi có tốt hay không thì người ta đã nói vậy, tôi cũng không thể từ chối.
Huống chi… tôi cũng muốn gặp anh ấy.
“Để tớ hỏi anh ấy xem.”
“Dạo này anh hơi bận.” Tiểu Chu trả lời, “Đợi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự nhé?”
“Anh ấy nói đợi đến khi huấn luyện quân sự xong.” Tôi nói.
Lý Hàm nhếch môi cười quái đản.
“Được thôi, để bọn tớ được mở mang tầm mắt xem bạn trai *phú nhị đại của cậu là người như thế nào.”
Ngày thứ hai bắt đầu bước chân ngỗng, còn khổ hơn chữ khổ.
Chân tôi đau đến nỗi không thể giữ nguyên tư thế nhấc chân lên.
“Trưa nay không ăn cơm à?”
Giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, tôi vô thức đáp: “Ăn rồi!”
Toàn đội im phăng phắc.
Kỳ Hàn Tinh cũng không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, đứng lại ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi.
“Nói gì?”
Tôi cắn răng đáp: “Dạ thưa thầy! Em đã ăn rồi! Thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí đỏ…”