Sau buổi trưa, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sét vang lên. Điện quang trắng xanh cắt ngang u ám, vang lên trên bầu trời. Mưa chậm chạp chưa rơi, chỉ còn lại gió cuốn sát mặt đất, xoay tròn thổi qua.
Tiểu Tiểu nhìn bầu trời u ám, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút cô quạnh. Cách đây không lâu, Ngân Kiêu và Lí Ti đã xuất phát đi tìm đông gia của tửu lâu này. Còn Diệp Ly, cũng hào hứng đi theo luôn rồi. Diệp Tri Huệ hình như mệt mỏi, đã sớm đi về phòng ngủ. Nàng đứng trong phòng đi đi lại lại, cuối cùng vẫn mở cửa, đi xuống lầu.
Lúc này, tiểu nhị trong tửu lâu đã nghỉ ngơi, đại sảnh trống rỗng không còn một ai. Tiểu Tiểu đi lung tung, bất tri bất giác đi đến hậu viện. Sau đó, liền thấy Giang Thành đứng cạnh chuồng ngựa, chăm chú nhìn hai chiếc xe ngựa.
Nhận thấy có người đi đến, Giang Thành quay đầu, cười nói; “Tả nữ hiệp.”
Tiểu Tiểu nghe thấy cách xưng hô như vậy, không tự giác giật mình, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Ta… Ta không phải nữ hiệp gì đó…”
Giang Thành nhìn nàng, cười vô cùng chân thành, “Như vậy, Tả cô nương.”
Tiểu Tiểu gật đầu.
“Chuyện của cô nương ta đã nghe Tri Huệ muội muội nói.” Giang Thành nói, “Sư phụ có thể yên tâm, giao lại tất cả cho cô nương, hai chữ ‘Nữ hiệp’ này, tất nhiên là hoàn toàn xứng đáng.”
Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười.
Giang Thành suy nghĩ một lát, hỏi: “Cô nương, trước khi đi, sư phụ có từng đề cập tới chuyện hai chiếc xe ngựa này?”
“Xe ngựa?” Tiểu Tiểu có chút không hiểu. Nàng nhìn hai chiếc xe ngựa kia. Nếu nói xe ngựa này có gì đặc biệt thì chính là thân xe to hơn một chút so với bình thường. Hai chiếc xe ngựa này, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Giang Thành thấy nàng mờ mịt, liền cười lên, nói: “Cô nương đừng để ý, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi…”
Trong lúc hắn nói chuyện, nước mưa rốt cục cũng bắt đầu rơi xuống. Lúc này hắn liền ngừng lại đề tài, nói: “Tả cô nương, chúng ta vào nhà đi.”
Tiểu Tiểu nghe thấy thế, liền không suy nghĩ nữa, đi vào phòng.
Giang Thành nhìn đại sảnh quạnh quẽ, nói: “Tả cô nương ngồi đi. Ta giúp ngươi pha ấm trà.”
Hắn nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong đại sảnh to như vậy, chỉ còn lại một mình Tiểu Tiểu.
Lúc này, một tiếng sấm vang lên, nước mưa bắt đầu trút xuống. Trong lúc nhất thời, tiếng mưa rơi ồn ào, quanh quẩn bên tai, khiến không khí xung quanh nàng ồn ào hẳn lên.
Cái loại ồn ào này, lại khiến Tiểu Tiểu cảm thấy lạnh lẽo. Nàng lẳng lặng ngồi, trong lòng đột nhiên nảy sinh một lại cảm giác đã từng quen biết. Giống như, nàng cũng đã từng ngồi cô đơn một mình như vậy trong đại sảnh của một khách điếm…
Lúc này, đột nhiện ở cửa truyền đến tiếng bước chân.
Giống như một loại cảm ứng khó hiểu, nàng thu hồi suy nghĩ của bản thân, ngẩng đầu. Giây phút vừa ngẩng đầu lên kia, lại khiến nàng không cách nào bình tĩnh.
Đứng ở cửu tửu lâu, là một nam tử trên dưới hai mươi. Toàn thân hắn bị nước mưa làm ướt nhẹp, quần áo xanh thẫm sũng nước, ẩm ướt dính chặt vào người, thoạt nhìn, có chút chật vật. Chỉ là, vẻ mặt hắn vô cùng bình thản, khiến tất cả những chật vật xấu hổ đó đều hóa thành hư không, ẩn ẩn lộ ra quý khí.
Hình ảnh trong trí nhớ của TiểuTiểu đột nhiên hiện lên mạnh mẽ, tất cả đều giống như đã quay về quá khứ vậy. Nàng nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, hắn cũng xuất hiện tại cửa khách điếm như vậy. Trên lưng vẫn là một chiếc điêu cung, một hộp tên và một thanh đoản đao bên hông. Hộp tên kia một nửa khảm vàng một nửa khảm bạc, người đời gọi là “Uyên Ương tiễn hạp”. Chỉ có Thần Tiễn Liêm gia, mới xứng với bảo khí như vậy…
Một khắc kia, hắn ngước mắt, thấy được nàng.
Thế giới ồn ào kia, đột nhiên lặng xuống. Bên tai nàng, không còn bất kỳ thanh âm nào. Nàng chỉ nghe được tiếng nói của mình, cúi đầu gọi một tiếng: “Liêm Chiêu…”
Liêm Chiêu nhìn nàng, đúng là toàn thân cứng ngắc. Hắn đã từng dự tính rất nhiều phương thức gặp mặt nàng, nhưng cố tình lại là cái kiểu không ngờ mà gặp này. Trong chớp mắt, nỗi lòng rối loạn, khiến hắn không biết trong giờ phút này, nên làm như thế nào mới đúng.
Khoảng cách giữa hai người, vừa đủ xa, cho dù là ai xoay người né tránh, đối phương cũng đều không thể đuổi theo. Dù là khoảng cách như vậy lại khiến hai người đều mất tự nhiên ngây dại.
“Vị công tử này, nếu muốn xin tránh mưa, vậy thì mời đến đây ngồi đi.” Thanh âm Giang Thành bình tĩnh vang lên.
Tiểu Tiểu giật mình quay đầu, liền nhìn thấy hắn bưng trà, vẻ mặt bình thản tươi cười, nói như vậy.
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, xoay người đi, đang định rời khỏi đó. Lại nghe có người mang theo ý cười quyến rũ, mở miệng nói: “Liêm công tử, khó có được một lần gặp mặt, nhanh như vậy đã muốn đi sao?”
Liêm Chiêu nhíu mày, liền thấy trên con đường phía trước, Ngân Kiêu và Lí Ti đang thản nhiên đứng đó. Hai người này giống hắn, đều bị nước mưa làm ướt hết, nhưng lại cố tình mang theo cái khí chất kiêu ngạo không ai bì nổi kia. Trên nét mặt vẫn là cuồng ngạo và miệt thị mọi thứ như cũ.
“Đã đến rồi, vậy thì bồi ta tâm sự đi!” Lí Ti nói xong, nhảy lên tấn công. Ngân Kiêu cũng nghiêm túc, tấn công lên.
Liêm Chiêu thấy thế, rút bội đao bên hông, chuẩn bị đón đánh.
Tiểu Tiểu đứng lên, vô cùng khẩn trương. Hành tung của bọn họ không thể bại lộ, mà giờ phút này, Liêm Chiêu lại gặp được nàng, tất nhiên là đại sự không ổn. Chẳng lẽ, Lí Ti và Ngân Kiêu muốn giết người diệt khẩu?! Nhưng mà, Liêm Chiêu không phải đang chuẩn bị rời đi đó sao? Không phải hắn có ý định muốn bắt bọn họ sao?
Nàng vừa định đi lên làm cái gì đó, bên người đột nhiên xẹt qua một cơn gió.
Tiểu Tiểu chỉ thấy bóng dáng Giang Thành nhanh như chớp, chui vào trong mưa, chớp mắt một cái, hắn đã đứng trong trận đánh của ba người.
Tay phải của hắn cầm cột cờ của tửu lâu, ngăn cách Ngân Kiêu và Lí Ti. Hắn đưa lưng về phía Liêm Chiêu, giống như là biết Liêm Chiêu sẽ không tấn công từ phía sau lưng vậy.
Giang Thành thở dài, ngước mắt, cười vô cùng ôn nhu.
“Chu vị, có chuyện gì đáng để phải đánh đánh giết giết như vậy chứ.” Hắn chuyển tay, buông cờ xuống, nói, “Trên đời này đâu có ân oán nào không thể giải quyết được. Chi bằng đi vào trong tiểu điếm, uống ly rượu nhạt, chậm rãi tán gẫu đi.”
Ngân Kiêu và Lí Ti nhìn tình thế bốn phía. Trận tranh đấu này, dẫn tới một đám người đứng tránh mưa cao hứng phấn chấn ngó đầu xem náo nhiệt. Mà người trong trấn cũng mở cửa sổ, mỉm cười nhìn trộm.
Đó là một loại không khí cực kỳ quỷ dị. Đám người này nhìn qua thì vô cùng nhàn tản, nhưng nếu cẩn thận chú ý, vị trí bọn họ đứng, đều là chỗ tốt nhất để công kích.
Ngân Kiêu và Lí Ti nhìn nhau, trên mặt hiện lên ý cười.
“A nha, Giang thiếu gia nói rất có lý.” Lí Ti thu binh khí, nói, “Đánh đánh giết giết đúng là rất không tốt a…”
Ngân Kiêu gật đầu hưởng ứng, “Đúng vậy, bà mối, chúng ta cùng đi vào uống một chén đi.”
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng.
Giang Thành gật đầu, nói: “Rất tốt.” Hắn xoay người, nhìn Liêm Chiêu, “Vị công tử này, chẳng lẽ là người của Thần Tiễn Liêm gia?’
“Hóa ra là Liêm công tử.” Giang Thành cười nói, “Liêm gia bảo vệ quốc gia, có nhiều công trạng, là lương tướng (tướng tốt giỏi) đương thời, trụ cột quốc gia. Giang Thành kính ngưỡng đã lâu. Nếu Liêm công tử không chê, mời vào tiểu điếm nghỉ chân, cũng để cho ta có thể làm hết trách nhiệm chủ nhân nơi này.” Hắn nói xong, chìa tay ra, nói, “Mời.”
Liêm Chiêu nhìn Ngân Kiêu và Lí Ti, lại nhìn Giang Thành, thầm cảm thấy tình huống có chút khác thường, nhưng lại không biết khác thường ở chỗ nào. Chỉ là, tình thế như vậy, không cho hắn được phép cự tuyệt. Hắn chỉ đành gật đầu, một lần nữa đi vào trong tửu lâu.
Một khắc kia, người vây xem trên trấn thả lỏng tư thế, lại bắt đầu làm việc của mình.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỗ này quả nhiên không bình thường a! ! !
Tiểu Tiểu ngừng suy nghĩ, đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Liêm Chiêu bước từng bước tới gần. Lông mày và lông mi hắn buông xuống, cố gắng không nhìn nàng, giống như không hề quen biết nàng vậy. Không nhìn như vậy khiến nàng có chút thất hồn lạc phách. Không biết vì sao, nàng thà rằng hắn đi lên mắng nàng, cũng không muốn hắn coi nàng như người xa lạ…
Chỉ là, giờ phút này, nàng không có tư cách để yêu cầu bất cứ cái gì. Ngoại trừ đứng xa xa nhìn lén, thì cái gì cũng không làm được.
Giang Thành đi vào trong đại sảnh, vỗ vỗ nước mưa trên người, cười nói: “Chư vị đi thay quần áo đi, nếu nhiễm phong hàn thì không hay đâu. Ta giúp chư vị hâm chút rượu, có chuyện gì, để lát nữa bàn luận sau đi.”
Tiếng nói của Giang Thành vừa dứt, tiểu nhị vốn đã nghỉ ngơi lại hừng hực tinh thần đi ra, dẫn mọi người lên lầu.
Tiểu Tiểu thoáng suy nghĩ, lập tức đuổi theo Lí Ti và Ngân Kiêu.
Đợi hai người bọn họ thay quần áo xong, nghỉ ngơi một chút, Tiểu Tiểu lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: “Các ngươi có thể đừng đi tìm Liêm Chiêu gây phiền toái được không?”
Ngân Kiêu vuốt vạt áo, nói: “Nha đầu, có phải ngươi đang choáng váng không đó. Lúc trước ta còn có thể nể mặt ngươi, hạ thủ lưu tình với hắn. Hiện tại, không giống nữa, hắn là chó săn của triều đình, lại còn kết minh với Thần Tiêu phái. Ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Tiểu Tiểu nhíu mi.
“Tả cô nương, lời nói lần trước của Diệp Ly tuy rằng rất xuôi tai, nhưng dù sao cũng chỉ là phỏng đoán. Hiện tại, Liêm Chiêu có mặt ở đây, rõ ràng chính là vì truy lùng tung tích của chúng ta mà đến. Ta biết, ngươi có tâm với hắn, chỉ tiếc, binh là binh, tặc là tặc. Vẫn nên phân rõ giới hạn thì hơn…” Lí Ti nói tiếp.
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhíu mày. Không sai, Liêm Chiêu có thể xuất hiện ở đây, hiển nhiên là vì truy lùng tung tích mà tới. Nói cách khác, hắn nhận ra nàng. Nhưng nếu hắn nhận ra nàng, ở cửa thành, tại sao lại để nàng đi? Đã để nàng đi rồi, tội gì lại đuổi… Nghĩ như vậy, cái mà Liêm Chiêu muốn tìm, rõ ràng không phải là nàng. Nhưng mà, chỗ này, rốt cục còn có cái gì đáng để hắn đuổi theo…
Một khắc kia, trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên một tia liên hệ.
“Xe ngựa!” Tiểu Tiểu lớn tiếng nói.
Ngân Kiêu và Lí Ti kinh hãi, không hiểu chút nào.
“Xe ngựa?”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Là xe ngựa! ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ giấu ở trong xe ngựa!”
Ngân Kiêu và Lí Ti suy tư một lát liền hiểu ra.
“Chả trách Diệp chương lại hao tâm tốn sức làm xe ngựa xa hoa như vậy. Hóa ra là vì thế!” Ngân Kiêu đứng lên, “… Chỉ là, nơi này thật sự không phải chỗ tốt để động thủ…”
Lí Ti cũng đứng lên, “Cho dù như thế nào, ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ cũng chính là một trong chín kiện ‘Cửu Hoàng thần khí’, vẫn nên đi nhìn rõ một lần mới đúng!”
Có cùng chung nhận thức này, ba người không nói hai lời, trực tiếp xuống lầu, đi ra hậu viện.
Giờ phút này, mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn tối tăm như cũ. Hơi ẩm bốc lên từ bốn phía, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngân Kiêu đi đến bên cạnh xe ngựa, cẩn thận xem xét, thoáng suy nghĩ, tụ lực vào tay, đánh thẳng về phía thân xe.
Nhưng mà, chưởng thế của hắn còn chưa kịp đánh xuống đã bị một người ngăn lại.
“Tề đại ca, động tâm với đồ của người ta thì không tốt lắm đâu.” Giang Thành nắm cổ tay Ngân Kiêu, nói.
“Giang công tử đừng nóng vội, ta chỉ thử chưởng lực, nếu hỏng, ta bồi thường cho ngươi!” Trong lúc nói chuyện, Ngân Kiêu liền chuyển cổ tay, nắm ngược lại tay Giang Thành.
Lúc này hai người liền dây dưa cùng một chỗ.
Lí Ti thấy thế, nhảy người đến gần xe ngựa, cũng xuất chưởng đánh vào xe.
Xe ngựa kia tuy dùng gỗ tốt để làm, nhưng cũng không chịu nổi một chưởng này đánh vào, “Oanh” một tiếng liền vỡ vụn ra, ván gỗ phân tán khắp nơi.
Lí Ti thấy không có cái gì, lập tức lại xuất chưởng, tấn công về phía chiếc xe còn lại.
Lúc này, một mũi tên bắn đến, ngăn lại thế công của nàng.
Lí Ti quay đầu, chỉ thấy Liêm Chiêu nắm cung đứng ở một bên, rõ ràng mang theo sát khí. Nàng cười yếu ớt, tơ hồng nơi tay, đánh thẳng về phía Liêm Chiêu. Hai người này không nói hai lời, lại bắt đầu chiến đấu.
Tiểu Tiểu đứng ở một bên nhìn, không nói gì. Khóe mắt nàng liếc thấy vài người tiểu nhị trong điếm. Chỉ là họ thản nhiên đứng một bên, giống như quan sát. Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo, trấn này, thật sự không phải chỗ tốt để động thủ a. Nàng lập tức lui ra một bên, tỏ vẻ vô tội.
Tiểu Tiểu chỉ thấy bốn người trước mặt cứ thế đánh nhau, mục tiêu đều là xe ngựa, cũng không có ý đả thương đối thủ, thoáng có chút yên tâm.
“Nha, đây là đang chơi trò gì vậy? Ta cũng đến!’ Đột nhiên, tiếng nữ tử trong sáng vang lên.
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Nguyên Thanh có ý cười, không biết có ý gì gia nhập chiến cuộc. Tiểu Tiểu không nói gì nhìn mấy người tiểu nhị trong điếm, thấy thần sắc trên mặt mấy người kia đều là trêu tức, chứ không hề coi chuyện trước mặt là thật.
Thấy mấy người kia càng đấu càng lộn xộn, tình trạng vô cùng hỗn loạn, chỉ là, không ai chạm được vào xe ngựa, không ai khắc chế được ai, bất tri bất giác đã đấu được khoảng một khắc.
Tiểu Tiểu dứt khoát ngồi xuống đất, ôm đầu gối, bất đắc dĩ tiếp tục xem.
Đột nhiên, chỉ thấy một đạo hàn quang đánh vào, một thanh đao lượn vòng bay đến, trực tiếp đâm vào bên trong xe ngựa kia. Xe ngựa không chịu nổi lực đao, vỡ tan ra, nhưng lại có một đạo ngân quang ánh lên. Hóa ra, ánh sáng trong xe, chính là trường thương được giấu bên trong.
Tiểu Tiểu còn chưa kịp kinh ngạc vì màn biến hóa này, liền nhìn thấy cái người ném đao kia. Vẫn là một thân y phục màu nguyệt bạch không nhiễm chút bụi trần như trước, ở trong sắc trời tăm tối, trong mông lung sương mù, khiến cho bóng dáng của hắn có chút mờ mịt, không thật. Vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, chỉ là, cái loại lạnh lùng này không phải là kiểu lạnh nhạt nhìn thấu thế sự, mà là một lại đè nén nặng nề.
“Ôn Túc!” Lí Ti vừa thấy hắn đến, liền bứt ra khỏi chiến cuộc, trực tiếp tấn công tới.
Lạc Nguyên Thanh thấy thế, lại khẽ quát một tiếng, nói: “Không cho ngươi đánh hắn.”
Ôn Túc đối với mấy chuyện này không hề quan tâm, trực tiếp ra tay, định cướp đi thanh trường thương trong xe ngựa kia.
Giang Thành thả người đi đến cạnh xe ngựa, nắm chặt lấy thanh trường thương kia.
Liêm Chiêu và Ngân Kiêu cũng đồng thời ra tay, tấn công Ôn Túc.
Vì thế, vốn là năm người hỗn chiến biến thành sáu người hỗn chiến.
Tiểu Tiểu không thể bình tĩnh nổi nữa. Nàng đứng lên, nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì.
Lúc này, chân Giang Thành vung lên, trường thương kia bị đá ra khỏi xe ngựa, lượn vòng trên không trung.
Một đá này, năm người phía dưới đồng thời nhảy lên, vươn tay đoạt thương.
Trong lúc mọi người ngươi cướp ta giật, trường thương kia cứ chuyển hết từ tay người này đến tay người khác. Trong một lần rời tay, sai sót ngẫu nhiên, trường thương lượn vài vòng, bay về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu nhìn trường thương bay tới, theo bản năng muốn tránh đi. Sau một phen luống cuống tay chân, tiếp được trường thương kia vào lòng.
Trong khoảng khắc đó, cuộc chiến đột ngột dừng lại. Tất cả mọi người yên tình nhìn nàng, nhưng lại không có ai dám đi lên tranh đoạt.
Tiểu Tiểu ôm trường thương, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Ha, quả nhiên là thần binh có linh khí.” Lí Ti bật cười, nói.
Ngân Kiêu nghe thấy câu đó, cũng nở nụ cười, “Được rồi, hiện tại không cần tranh cướp nữa.”
Liêm Chiêu nhìn Tiểu Tiểu, lại không tự giác tránh khỏi trầm mắt của nàng, lông mày và lông mi buông xuống, có chút đăm chiêu.
Vẻ mặt Ôn Túc vẫn lạnh lùng như cũ. Ánh mắt chỉ đảo nhẹ qua Tiểu Tiểu, lập tức liền dừng lại trên thanh đao trong tay mình.
Lạc Nguyên Thanh nhìn thái độ của mọi người, có chút không hiểu.
Giang Thành nở nụ cười, từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi tới trước mặt Tiểu Tiểu, “Tả cô nương, cây trường thương này, có thể giao lại cho ta chứ?”
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, lập tức đẩy trưởng thương tới.
Ôn Túc thấy thế, sát khí trong mắt lại hiện lên, thanh đao trong tay không hề lưu tình, trực tiếp đánh úp về phía sau lưng Giang Thành.
Tiểu nhị hai bên thấy thế, ào ào nhảy lên. Trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, đột nhiên có một bóng dáng hăng hái nhảy đến. Chỉ thấy, trong lúc đó, bóng dáng đó tách Ôn Túc và Giang Thành ra, một tay đặt lên chân của Ôn Túc, lập tức xuất chưởng.
Ôn Túc lập tức thu chiêu, nhanh chóng lui ra.
Nam tử kia sửa chưởng thành trảo, thân hình đột nhiên lóe lên. Ôn Túc không ngờ thân pháp của hắn lại nhanh như vậy, chỉ kinh ngạc một chút, cổ họng đã bị tóm lấy.
Tiểu Tiểu tập trung nhìn kỹ, hóa ra người này chính là đông gia của tửu lâu này, chính là người làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, tông chủ “Phá Phong Lưu”.
Trong mắt nam từ kia tràn ngập sát khí lạnh lẽo thấu xương, khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi. Nhưng vừa thấy Ôn Túc, sát khí lại yếu đi vài phần, lực đạo trên ngón tay cũng thả lỏng.
“Hàn huynh đệ, nhiều năm không gặp. Từ khi nào ngươi cũng học được cái trò đánh lén sau lưng này vậy?”
Nghe thấy câu đó, Lạc Nguyên Thanh cười rộ lên, “Tử lão đầu, lão nói hươu nói vượn gì đó. Cái gì mà Hàn huynh đệ. Hắn là đệ tử chân truyền của Đông Hải, trọng âm song đao Ôn Túc. Hắn là người mà ta muốn tìm. Ta khuyên lão xuống tay biết chừng mực một chút.”
Nam từ kia nghe thấy câu đó, mày chợt nhíu lại, cẩn thận đánh giá Ôn Túc một phen, nói: “Lão tử quả nhiên là già rồi, ánh mắt không còn tốt nữa…” Hắn nhìn Ôn Túc, nói rất thản nhiên, “Tiểu tử, nếu không phải ngươi giống với một vị cố nhân của lão tử, mới vừa rồi lão tử đã cắt đứt cổ ngươi, cho ngươi quay trở về bụng mẹ, ngoan ngoãn mà học quy củ rồi.”
Nam tử kia nói xong, sức tay buông lỏng, một chưởng đẩy Ôn Túc ra.
Ôn Túc lảo đảo vài bước, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Nam tử kia không hề để ý tới Ôn Túc, trực tiếp nhìn về phía Giang Thành. “Ta đã nói rồi mà, ngươi học mấy món công phu mèo cào này cũng chả được ích lợi gì đâu. Nếu như không phải lão tử ra tay, hôm nay ngươi đã máu tươi năm bước, đột tử đương trường*!”
(*: Chết ngay tại chỗ)
Giang Thành khinh thường, nhưng lại không thể phản bác, chỉ đành trầm mặc.
Nam tử kia xoay người, nhìn đám người trước mặt, thở dài, nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự càng ngày càng càn rỡ. Ở trong hậu viện của người ta lại dám động thủ lộ liễu trắng trợn như thế?” Nam tử kia thản nhiên mở miệng, “Nhớ năm đó, lão tử đây võ công cái thế, trước lúc khiêu chiến tiền bối, cũng đều trình ra một tờ bái thiếp bằng vàng, mới dám an an phận phận xin đám người đó chỉ giáo. Chậc, quả nhiên là thế hệ sau không bằng thế hệ trước…”
Lúc hắn nói chuyện, chung quanh yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người đều im lặng không nói. Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một loại áp lực vô hình tràn ra bốn phía, khiến mọi người không thể phản kháng. Mới vừa rồi, chiêu thức của nam tử này, không nhìn ra nguồn gốc. Mà nhìn hắn một chiêu đã chế trụ được Ôn Túc, võ công chắc chắn sâu không lường được. Trên đời này, lại có cao thủ như thế sao…
Nam tử kia nhìn Lạc Nguyên Thanh, lại nhìn Lí Ti, nói: “Ai, giang hồ ngày nay, âm thịnh dương suy chưa nói, ngay cả làm việc cũng không có nửa điểm hiệp khí, lão tử thấy là không vừa mắt!” Vẻ mặt nam tử kia tràn ngập phiền muộn, nói, “Nhớ năm đó, luận kiếm, có hai huynh đệ Ẩn Phong, Ẩn Hác của Nhạc Lam Kiếm phái; luận đao, có thành chủ Thạch Tích Thái Bình thành; cũng có Vương Thiên Sư của Thần Tiêu phái kia, một tay chưởng pháp tài giỏi kinh người. Năm đó, Anh Hùng Bảo hiệp nghĩa can đảm, Thần Nông thế gia tế thế vì hoài*, nhân tài xuất hiện lớp lớp không thể nào kể hết, võ đạo hưng thịnh. Nhưng mới ngắn ngủi có mười mấy năm? Ngay cả một người để chơi cờ lão tử đây cũng không tìm thấy…”
(* Tế thế vì hoài: Dùng cả tấm lòng cứu tế dân chúng)
Giang Thành nghe thấy mấy câu này, biểu cảm đột nhiên biến thành bất đắc dĩ, “… Nói xong chưa?”
“Chưa nói xong đâu!” Nam tử kia không vui, tiếp tục nói, “Nhìn cái đám tiểu bối các ngươi mà xem, học nghệ không tinh cũng chưa tính, ba cái chiêu thức cũng không học được một cái cho tốt, lão tử nhìn mà muốn phát hỏa! Đầu năm nay, sao lại không thấy được một thiếu niên anh hùng nào vậy?! A?!” Hắn càng nói càng kích động, chỉ vào Ôn Túc, nói, “Võ công của tiểu tử này cũng coi như tạm được, nhưng đánh lén sau lưng, là muốn làm gì hả? Coi trọng sát tâm như vậy, cho dù là có giỏi đến mấy cũng chỉ có thể rơi vào ma đạo!…”
Trong khi nam tử kia thao thao bất tuyệt, bốn phía xung quanh đều vô cùng trầm mặc. Tất cả mọi người đều ngơ ngác đứng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc, này, cơn mưa vốn dĩ đã tạnh lại đột nhiên tí tách rơi.
“Lão gia tử…” Lí Ti khiếp sợ, cẩn thận mở miệng, “Trời lại đổ mưa, có cái gì thì đi vào trong, rồi từ từ nói.”
Nam tử kia đang nói cao hứng, lúc này liền nhíu mày, chuẩn bị quát lớn.
Lúc này, Ôn Túc đột nhiên quỳ xuống, nắm chặt vạt áo. Sắc mặt của hắn tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, toàn thân vì đau nhức mà run rẩy.
Nam tử kia tiến lên vài bước, đi đến bên người Ôn Túc, nắm tay hắn, thoáng bắt mạch. Ngay sao đó, ánh mắt lãnh liệt lập tức bắn về phía Lạc Nguyên Thanh.
“ ‘Thất Sát’, thủ đoạn quá ngoan độc…” Hắn lạnh lùng nói, “Nam Hải các ngươi làm việc, quả nhiên là càng ngày càng đi ngược với đạo lý.”
Hắn nói xong, nâng tay che lại vào cái đại huyệt của Ôn Túc, xuất chưởng vận chân khí, đẩy vào kinh mạch Ôn Túc. Chân khí đi vào trong mạch, đau đớn liền suy giảm, chỉ là khí kia quá mạnh mẽ, Ôn Túc chỉ khẽ hừ một tiếng, liền mất đi ý thức.
Hắn đem Ôn Túc giao cho tiểu nhị, chắp hai tay ra sau lưng, nói: “Các ngươi đều vào cả đây, giải thích rõ ràng cho lão tử!”
Hắn nói xong, cất bước vào nhà.
Mọi người bất đắc dĩ, lại không thể không làm theo.
Tiểu Tiểu ôm trường thương, mờ mịt đứng ở ngoài cửa. Một khắc kia, rất nhiều phán đoán vọt vào trong óc, trong những lời muốn nói lại thôi đó, có người đã từng nhắc đến phải trái thị phi, nàng đột nhiên hiểu ra một chút …
Chỉ là, hiểu ra một chút như vậy, là tốt hay xấu, nàng lại không thể nào biết được…