Hạ tuần* tháng năm, thời tiết cũng từ từ nóng lên. Tiểu Tiểu cầm song đao, đứng trong hoa viên, ngẩng đầu nhìn thái dương chói lọi.
(Hạ tuần: Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 01 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (tương đương từ ngày 21 đến ngày 30))
“Sao lại không luyện?” Một bên, Ôn Túc ngồi trên ghế tựa, mở miệng nói.
“Luyện, lập tức luyện!” Tiểu Tiểu lau mồ hôi, thở dài. Mệt chết người, bộ đao pháp này nàng luyện đã nửa tháng, hơn nữa môi ngày luyện những bốn năm canh giờ, so với bộ thủ pháp “Không thể không luyện” kia còn vất vả hơn a! Rõ ràng, bộ đao pháp này phải gọi là “Chết cũng phải luyện” mới đúng… Quên đi… Ai…
Nàng thở dài, vung đao, đang định luyện tiếp. Đã thấy Ôn Túc bưng một chén trà nhỏ trên chiếc bàn con lên, uống.
Tiểu Tiểu nhìn động tác của hắn, tin không khỏi đập mạnh và loạn nhịp. Bộ dạng uống trà của hắn giống hệt với sư phụ, ba ngón đầu nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, ngón áp út nhè nhè đặt dưới chén, ngón cuối thì hơi cong lại. Lúc uống trà, ngụm thứ nhất chỉ nhám một ít, ngụm thứ hai nhiều hơn để thẩm trà. Mỗi lần chỉ uống hai ngụm, sau đó liền để chén xuống. Hồi nhỏ, Tiểu Tiểu cảm thấy uống trà như vậy rất đẹp, bản thân cũng tự học rất lâu, nhưng rốt cục vẫn không có được cái loại ý nhị này.
Nàng nhìn Ôn Túc, nhẹ nhàng cười rộ lên. Quả nhiên là huynh đệ a, không chỉ có diện mạo, ngay cả thói quen cử chỉ cũng rất giống nhau.
“Nhìn cái gì…” Nhận thấy ánh mắt của nàng, Ôn Túc có chút bất mãn mở miệng.
Tiểu Tiểu cười, nói: “Sư thúc, bộ dáng lúc người uống trà, rất giống sư phụ nha!”
Nghe thấy câu này, chân mày Ôn Túc cau lại, “Vậy thì làm sao?”
Ngữ khí của hắn lạnh băng, giống như không vui. Tiểu Tiểu đương nhiên nhìn ra được. Thiên hạ có ai thích bị so sánh với người khác đâu?
“Ách… Kỳ thực, cũng không phải là quá giống.” Tiểu Tiểu mở miệng, nói.
Ôn Túc nhìn nàng, trầm mặc.
Tiểu Tiểu đi lên vài bước, bưng chén trà lên. Nàng hít sâu một hơi, một cước dẫm nát chiếc bàn con, ngửa mặt lên trời, há miệng, một hơi uống sạch nước trà, sau đó, nàng hảo sảng dùng tay áo lau miệng, thở ra một hơi dài.
Nàng cười, nói với Ôn Túc: “Sư phụ ta uống như vậy đó!”
Ôn Túc ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn cuống bàn chân Tiểu Tiểu đang dẫm nát chiếc bàn con.
Tiểu Tiểu cười vô cùng giảo hoạt, nàng buông chén trà, bỗng nhiên nhảy ra, ôm quyền nói: “Đa tạ sư thúc ban thưởng trà!”
Ôn Túc lúc này mới phản ứng lại. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, đột nhiên, bật cười.
Thấy hắn cười, Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng đắc ý. Vị sư thúc này của nàng lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt lãnh đạm, ngay cả cười cũng lạnh lẽo như băng, hiện giờ có thể cười ấp áp như vậy, quả thực là quá khó tin rồi.
Ôn túc đứng dậy, thu lại ý cười, nói: “Nếu dùng tâm tư này dùng cho võ học, ngươi đã sớm thành công rồi, cũng không cần cầu xin tha mạng nhiều lần như vậy.”
Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, nói: “Cho dù ta có võ công cái thế, vẫn sẽ cầu xin tha mạng nha…”
Ôn Túc không hiểu, “Tại sao?”
“Bởi vì…”
Tiểu Tiểu vừa định trả lời, đột nhiên một đệ tử thần sắc vội vàng chạy vào trong hoa viên, nói với Ôn Túc: “Sư bá, đảo chủ gọi người đến, tất cả mọi người tới đại đường.”
Ôn Túc gật đầu.
Tiểu Tiểu vui vẻ, cái này có phải chứng minh một điều là nàng không cần luyện đao nữa không. Nàng lập tức buông song đao, vẻ mặt chờ mong, chuẩn bị rời đi.
Ôn Túc thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi khỏi hoa uyển.
…..
Trong đại đường, đệ tử Đông Hải đã tụ tập đầy đủ, biểu tình mọi người vô cùng nghiêm túc, câm như hến. Ôn Tĩnh ngồi trên đường thượng, hai bên là vài vị đà chủ của mấy đảo lớn trong Đông Hải.
Ôn Túc vào cửa, sau khi hành lễ xong, liền ngồi xuống trên ghế tựa đặt ở một bên. Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đi tới hàng ngũ đệ tử, đứng vào.
“Người đã đến đông đủ rồi chứ?” ôn Tĩnh mở miệng, hỏi.
Lâm Chấp đứng một bên lập tức đáp: “Đã đủ, đảo chủ.”
Ôn Tĩnh gật đầu, nói: “Hôm nay, triệu tập mọi người đến là có một việc muốn nói cho mọi người.” Ôn Tĩnh thoáng tạm dừng, “Đêm qua, trong phái ta có một đệ tử tự mình dong thuyền rời đảo…”
Ôn Tĩnh nói xong câu đó, đám đệ tử liền ồ lên.
Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng trong lòng lại hiểu ra một chuyện. Xem ra, ở nơi này, nếu tự tiện rời đảo, là tội lớn a…
“Môn quy của bổn phái, nếu như không có mệnh lệnh của đảo chủ, bất luận kẻ nào cũng không được phép tự mình rời đảo, vi phạm môn quy phải bị xử lý.” Một đà chủ bên người Ôn Tĩnh mở miệng, “Đảo chủ nhân hậu, chỉ cần người kia dám đứng ra nhận tội, đảo chủ sẽ dựa theo lý do mà nhẹ nhàng xử lý.”
Trong đại đường nháy mắt yên tĩnh lại.
Tiểu Tiểu thở dài, đợi nửa ngày, hóa ra là tróc nã người a. Không thú vị… Lại nói tiếp, cũng chỉ là tự mình rời đảo, có cần phải hao tốn tâm sức vậy hay không?
Sau một lát trầm mặc, Ôn Tĩnh đứng lên, mở miệng nói: “Từ khi bổn tọa kế vị chức đảo chủ, tự nhận thấy đã luôn chăm lo việc nước, đối đãi với các vị không tệ. Hiện tại, có người vi phạm môn quy, tự mình rời đâỏ, cho dù nguyên do là vì cái gì, bổn tọa đều hi vọng, hắn có thể đứng ra cho bổn tọa một lời giải thích.”
“Đảo chủ, nhiều lời như vậy làm gì?” Trong đám đà chủ, có người đứng dậy, “Nửa đêm, tự mình rời đảo, nhất định là gian tế của Nam Hải, chó săn của triều đình! Đợi ta tự mình tra hỏi! Đệ tử trong phái nếu có người nào giấu diếm chút gì, đều xử cùng tội!”
Mấy lời ngoan độc này nói ra, trong đám đệ tử có người kêu lên.
Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải, lòng tràn đầy tò mò xem phản đồ kia rốt cục là ai.
Đột nhiên, có đệ tử tiến lên một bước, mở miệng nói: “Đảo chủ, đệ tử có việc muốn bẩm báo.”
“Nói.” Ôn Tĩnh ngồi xuống.
Đệ tử kia nói: “Giờ Sửu đêm qua, đệ tử nhìn thấy có người đi về hướng bờ biển.”
“Là ai?”
Đệ tử kia nhìn Ôn Túc liếc mắt một cái, có chút khiếp đảm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Là… Là Tả Tiểu Tiểu!”
Tiểu Tiểu giật mình kinh hãi. Đệ tử chung quanh đều đồng loạt xoay người nhìn nàng, tình cảnh vô cùng hùng tráng.
Đệ tử kia chó chút khiếp đảm, nói: “Đảo chủ, việc này chỉ cần hỏi đệ tử cùng phòng của nàng liền biết ngay.”
Vì thế, ánh mắt mọi người lại xoay về phía Diệp Ly. Diệp Ly có chút xấu hổ, nàng do dự nói, “Ta… Tối hôm qua…”
Tiểu Tiểu cứng ngắc. Khuya khoắt, đi ra bờ biển ca hát, chuyện này nói ra cũng chưa chắc đã có người tin a? Huống chi, vị sư tỷ này với nàng xưa nay lãnh đạm, nhất định sẽ không nói giúp cho nàng…
“Ách… Kỳ thực ta…” Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, nghĩ rằng nên giải vậy thế nào đây.
“Đảo chủ, không cần hỏi nhiều! Dưới nghiêm hình, xem nàng có nói thật hay không!” Một vài vị đảo chủ không chịu nổi nữa, cắt ngang lời nàng, giận giữ quát.
Tiểu Tiểu nghe vậy, lòng liền giật nảy lên, nghiêm hình tra tấn??? Không phải chứ??? Nàng chớp chớp mắt, ngay sau đó, bài bước xông lên phía trước, “Bùm” một tiếng quỳ xuống, hô lớn: “Đảo chủ thứ tội a! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Tả Tiểu Tiểu ta… Ta… Ta thật sự không biết là không thể tự mình rời bến a…”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tiểu than thở khóc lóc, ai oán vô cùng, nói: “Là ta làm, nhưng ta tuyệt đối không phải gian tế của Nam Hải, chó săn của triều đình a! Ta biết sai rồi… Đảo chủ ngài tha cho ta đi…”
Ôn Tĩnh hoàn toàn không hiểu gì, nói không lên lời.
Mấy vị đà chủ bên cạnh lại phẫn nộ rồi.
“Vô liêm sỉ! Hóa ra là ngươi! Lúc trước ngươi xin Nam Hải khoan dung, mất hết mặt mũi của Đông Hải, hiện tại lại còn dám tự mình rời đảo?! Vừa rồi bảo ngươi nhận tội, tại sao không nhận!”
Tiểu Tiểu vô tội nói: “Ta… Ta sợ hãi, cho nên… Các vị đà chủ… Lần sau ta không dám nữa…”
“Đảo chủ, việc này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải phạt nặng!”
Tiểu Tiểu cúi đầu thở dài. Thiên lý có tồn tại hay không a, sao nàng lại cứ xui xẻo như vậy chứ? Ai… Quên đi, kệ vậy…
“Sao vậy, ngươi muốn cầu tình cho nàng?” Biểu tình của đà chủ không tốt.
“Không phải.” Ôn Túc đi đến bên người Tiểu Tiểu, “Ta chỉ muốn hỏi nàng mấy vấn đề thôi.”
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn hắn, không hiểu.
“Đên qua, ngươi rời bến bằng cách nào?”
Tiểu tiểu nháy nháy mắt, “Chèo thuyền…”
“Chỉ một mình ngươi?”
“Chỉ một mình ta…”
“Từ bờ đông hai bờ tây?”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, sợ hãi nói: “…Tây… Bờ tây…”
Lúc này, trong đám đệ tử lại xôn xao lên. Biểu tình của Ôn Tĩnh trên đường thượng và mấy đà chủ cũng có chút quái dị.
Ôn Túc xoay người, nói: “Đảo chủ, nàng ngay cả bến tàu của phái nằm ở đâu cũng không biết, làm sao có thể lấy thuyền rời bến?”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người.
Ôn Túc nhìn nàng, nói: “Chỉ có hai bờ nam bắc của bổn phái mới có bến tàu, chẳng lẽ, ngươi định nói, ngươi dùng thuyền của mình để rời bến sao?”
“Ta…” Tiểu Tiểu nghẹn lời.
Ôn Tĩnh trên đường thượng nhợt nhạt mỉm cười, nói: “Tiểu Tiểu, nếu không phải là ngươi, tại sai ngươi lại nhận tội?”
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, “Ta…”
“Đảo chủ, nha đầu này nói năng lộn xộn, trước sau bất nhất, rõ ràng có điều lừa dối. Cho dù không phải là nàng làm, chỉ sợ nàng và gian tế kia nhất định không tránh khỏi việc có quan hệ.” Đà chủ mở miệng, nói.
Tiểu Tiểu cực kỳ bất đắc dĩ. Sao chuyện lại càng ngày càng phức tạp vậy a…
“Tiểu Tiểu, ngươi biết phản đồ là ai sao?” Ôn Tĩnh mở miệng, hỏi.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, “Ta…”
“Đảo chủ,” Ôn Túc mở miệng, “Nàng xằng bậy như thế, tất cả đều là do đệ tử dạy dỗ không nghiêm. Mong đảo chủ giao việc này cho đệ tử xử lý.”
“Ôn Túc, đây là ngươi muốn bao che khuyết điểm?” Đám đà chủ đứng bên không bui.
Ôn túc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, “Đệ tử không dám.”
Ôn Tĩnh thấy thế, đứng dậy, cười nói: “Nếu ngươi đã nguyện ý truy xét việc này, bổn tọa liền cho ngươi cơ hội. Tuy nhiên…” Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Chuyên này liên quan đến nhiều vấn đề trọng đại, cho dù nàng không phải phản đồ, nhưng hồ ngôn loạn ngữ như vậy, cũng đáng bị phạt. Nể mặt mũi ngươi, miễn cho nàng phải đau đớn da thịt, nhưng vẫn phải lên Vân Nhai suy ngẫm.”
Tiểu Tiểu ủ rũ đi đến ngoài cửa, vừa ngẩng đầu, đã thấy Diệp Ly dùng ánh mắt phức tạp khó phân biệt nhìn nàng. Tiểu Tiểu không hiểu, chỉ đành gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Diệp Ly thấy thế, lập tức xoay người tránh đi.
Tiểu Tiểu không hiểu gì. Lúc này, nàng nghĩ đến bản thân còn phải đi suy ngẫm lại, không khỏi bất đắc dĩ. A… Nhân sinh nhiều ngang trái, chính là dùng để nói tình cảnh của nàng a…
……..
Vào đêm, vạn vật yên tĩnh.
Tiểu Tiểu ngồi trên Vân Nhai, nhàn chán vo cùng. Khí trời Đông Hải hôm nay, ban mặc mặc dù rất nóng, nhưng đến tối, gió biển thổi qua, lại có chút lạnh. Huống hồ, đây là phía trên Vân Nhai, không hề có thứ che chắn, không có một ngọn cỏ, nếu phải ở đây ngồi vài ngày, nhất định sẽ thành xác ướp a.
Tiểu Tiểu sờ sờ cái bụng mình, thở dài. Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Tại sao cho dù đến nơi nào, nàng đều trón không thoát cảnh ăn đói mặt rách vậy chứ? Chẳng lẽ, là vì gần đây nàng làm chuyện tốt? Nên bị báo ứng?
Nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần nghỉ ngơi dã ngoại, sư phụ đều dạy nàng nhìn đoán sao trời. Nàng luôn thường cắt ngang, hỏi mấy câu khó trả lời, ví dụ nhiw, trên trời có bao nhiêu vì sao.
Loại vấn đề này, ai cũng không trả lời được. Nhưng sư phụ lại cười, nói với nàng: Theo như ta biết, có một trăm chín mươi mốt vì.
Tiểu Tiểu bất mãn, nói: Vậy còn những cái không biết?
Sư phụ đúng lý hợp tình trả lời: Không biết thì quan tâm đến nó làm gì!
Vì thế, Tiểu Tiểu hết nói nổi luôn.
Tiểu Tiểu cười, vươn tay giơ về phía bầu trời đầy sao, lẩm bẩm: “Giác Cang Đê Tâm Phòng Vĩ Cơ, Đẩu Ngưu Nữ Hư Nguy Thất Bích, Khê Lâu Vị Mão Tất Chủy Sâm, Tỉnh Quỷ Liễu Tinh Trương Dực Chẩn, giữa có tứ phụ thủ bắc cực…”
(Mấy tên viết hoa là 28 chòm sao trong nhị thập bát tú theo thiên văn Trung Quốc cổ đại, còn “tứ phụ thủ bắc cực” thì ta ko biết là cái gì…>.
Không sai, mấy vì tinh tú này cộng lại, đúng là bằng một tẳm chín mươi mốt vì.
Nàng hứng trí lên, đếm từng vì tinh tú.
Đột nhiên, nàng nhận ra có tiếng bước chân. Nàng đang định đứng dậy phòng bị, cũng không ngờ có một cái thảm từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đáp lên đầu nàng.
“Oa ——” Trước mặt Tiểu Tiểu bỗng tối sầm, lập tức kêu thảm thiết một tiếng. Nàng bật người ngồi dậy, luống cuống tay chân kéo tấm thảm ra, vừa nhấc đầu, ngay lập tức liền nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Ôn Túc.
Ôn Túc nhìn xuống nàng, mở miệng nói: “Nếu như ta đến để giết ngươi, ngươi đã chết lâu rồi.”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, lại nhìn tấm thảm trên người mình, “Sư thúc… Dùng thảm cũng có thể giết người sao?”
Vẻ mặt của Ôn Túc tràn ngập khinh thường, hắn cầm lấy bao giấy mang theo ném cho Tiểu Tiểu, sau đó ngồi xuống đất, không nói một câu.
Tiểu Tiểu đón lấy bao giấy kia, dè dặt cẩn trọng mở ra, bánh bao bên trong vẫn nóng hầm hập. Hai mắt Tiểu Tiểu liền tỏa sáng, nàng cắn ngay một miếng, hàm hồ nói: “Tạ… Sư thúc…”
“Ngươi nhận tội thay ai?” Một lúc lâu sau, Ôn Túc mở miệng, hỏi.
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không có a.”
“Vậy sao phải nhận tội lung tung?”
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, “Ách…” Nàng nhìn nhìn Ôn Túc, nói, “Sư thúc, làm sao mà ngươi biết ta nhận tội lung tung?”
Ôn Túc trầm mặc một lát, nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi căn bản ngay cả bến tàu ở nơi nào cũng đều không biết.”
“Vậy sư thúc làm sao biết ta ngay cả bến tàu cũng không biết chứ?” Tiểu Tiểu nghiêng đầu, tiếp tục hỏi.
Ôn Túc ngẩn người, giận dữ nói: “Đừng hỏi mấy chuyện của ta! Hỏi ngươi ngươi đã nói đâu, đã không phải ngươi làm, vì sao lại tùy tùy tiện tiện nhận tội. Phản đồ Đông hải là trọng tội, nếu vài vị đà chủ cố ý giết ngươi, ngươi phải làm sao hả?”
Tiểu Tiểu nâng bánh bao, vô tội nói: “Nếu thật sự là như vậy, ta cũng không có biện pháp a…”
“Hèn mạt!” Ôn Túc cả giận nói.
Tiểu Tiểu lui lui đầu, sợ hãi nhìn Ôn Túc.
“Ngươi cứ để mình bị oan uổng thế cũng được sao?” Ôn Túc hạ tức giận xuống, nói.
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, trả lời, “Vậy còn phải xem người muốn oan uổng ta là ai a.” Nàng cười rộ lên, nói, “Sư phụ ta nói, không biết thì quan tâm đến nó làm gì!”
Nghe thấy câu này, Ôn Túc không khỏi trầm mặc.
Tiểu Tiểu cười, tiếp tục ăn bánh bao.
Phía trên Vân Nhai, chỉ còn lại tiếng gió hòa cùng tiếng sóng biển.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tiểu ăn xong bánh bao, liến sạch ngón tay. Nghi hoặc nhìn nhìn Ôn Túc ngồi bên cạnh, sợ hãi nói: “Sư thúc… Ngươi còn chưa quay về nghỉ ngơi sao?”
Ôn Túc ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng không thèm liếc, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta không tới lượt ngươi hỏi đến.”
Tiểu Tiểu lập tức câm miệng. Ăn ngay nói thật, vị sư thúc này của nàng thật đúng là khó hầu hạ… Nàng đành phải tiếp tục nhìn trời, đếm tinh tú.
Không biết qua bao lâu, sao trời từng vì từng vì dần dần nhạt đi, nắng sớm nhàn nhạt tỏa ra, sáng dần ở một góc trời.
Ôn Túc đứng lên khỏi mặt đất, đi tới bên vách đá, đứng đón gió.
Tiểu Tiểu nhìn hành động của hắn, có chút không hiểu.
Ôn Túc xoay người, nhìn nàng, nói một câu không hiểu vì sao, “Biết vì sao nơi này lại gọi là ‘Vân Nhai’ hay không?”
Tiểu Tiểu mờ mịt lắc lắc đầu.
Trong đôi mắt của Ôn Túc hiện lên một ý cười nhàn nhạt. Hắn quay đầu, lẳng lặng nhìn mặt biển.
Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt hắn, ngay sau đó, cảnh tượng xuất hiện khiến nàng cả đời khó quên.
Dưới nắng sớm, trên mặt biển, hơi nước bốc lên, sương mù dày đặc sinh ra, làn hơi nước kia càng lúc càng dầy lên, gió biển thổi qua, sương mù như mây dâng lên. Không đến một khắc, vách núi đen không hề có cảnh vật gì này bị một tầng sương mù bao phủ, tựa như một biển mây.
Tiểu Tiểu nhìn hơi nước vờn quanh người, không nhị được kinh thán đứng lên. Phóng mắt nhìn ra, dưới nắng sớm nhạt nhòa, chỉ còn một biển mâ mù dày đặc, không còn phân biệt rõ được đâu là đất liền đâu là biển nữa. Nói tới thiên thượng nhân gian, cũng chỉ đến mức này.
“Trời đã sáng rồi, trở về đi, nhớ là giờ mẹo phải đến tập luyện.” Ôn Túc bước đi, khi bước qua người nàng, nói.
Tiểu Tiểu đang nhìn ngây ngốc, quên cả trả lời.
Ôn Túc bất đắc dĩ lắc đầu, bước chân rời đi.
“Sư thúc.”
Đột nhiên, Tiểu Tiểu mở miệng, gọi hắn lại.
Ôn Túc xoay người, nhìn nàng.
Lông Mày và lông mi của nàng bị mây mù dính ẩm, khi cười phảng phất như trong mắt có cả hơi nước, trong xuốt động lòng người.
“Sư thúc…” Tiểu Tiểu thanh thanh cổ họng, sợ hãi hỏi, “Có phải người thường xuyên bị phạt đến nơi này suy ngẫm hay không a?”
Nghe thấy câu này, Ôn Túc nhíu mi.
“Nói hươu nói vượn!” Hắn tức giận bỏ lại một câu, bước nhanh rời đi.
Tiểu Tiểu vẫn cười như cũ, “Xem ra, ta nói trúng rồi…”