Sau một phen hỗn loạn, trong Tê Vũ sơn trang cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Dẫn đầu là Anh Hùng Bảo, mọi người cùng đi vào địa cung điều tra. Thi thể của Lăng Du và con trai, còn có di hài của những thiếu nữ kia và vô số cổ trùng. Việc này có nhiều điểm đáng ngờ, sau khi ba nhà cùng thương nghị, quyết định giao tất cả những người có liên quan cho Anh Hùng Bảo, chờ Tam Anh tra xét. Cho dù kết quả thế nào, mọi chuyện cũng coi như kết thúc.
Mà đám người Tiểu Tiểu đi vào địa cung, tự nhiên cũng dùng cái cớ tắc trách qua loa là “Tiểu Tiểu bị bắt, còn hai người kia nghĩ cách cứu viện” để trốn tránh. Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu không phải có Thái Bình thành làm chỗ dựa vững chắc, ba người các nàng muốn thoát thân, tuyệt đối không dễ.
Mọi người thay quần áo xong, sau khi nghỉ ngơi xong, Tiểu Tiểu liền vào trong phòng Thạch Nhạc Nhi kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
Thạch Nhạc Nhi vốn đang ở Anh Hùng Bảo tham gia Kỳ Hóa hội, trên đường nhận được truyền thư của Nhạc Hoài Khê, trùng hợp Anh Hùng Bảo cũng nhận được tin tức tỳ nữ bị bắt, vì vậy mà cùng nhau đi đến. Mà Thần Nông thế gia cũng là trùng hợp gặp gỡ, không ngờ, ba thế gia lớn này tụ họp một lần, lại phá khai được một chuyện đại sự như vậy. Bất quá, cho dù như thế nào, nếu không phải tam gia tiến đến, yêu cầu lão phu nhân Tê Vũ sơn trang mở địa cung điều tra, Tiểu Tiểu bọn họ chỉ sợ chôn thân nơi đó rồi, vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời.
Tiểu Tiểu không khỏi cảm thán, ông trời mở mắt, nhất định không chết a!
Thạch Nhạc Nhi thấy nàng cảm thán, cười nói: “Cho dù như thế nào, vận khí của tỷ tỷ tuyệt đối là vô cùng tốt. Trong địa cung, mọi người đều bị thương, chi có duy nhất một mình tỷ tỷ, áo cũng không dính chút bụi nha!”
Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu nhớ tới cái ôm ấm áp kia. Nàng đỏ bừng hai má, nhẹ giọng nói: “Ách… May mắn…”
Thạch Nhạc Nhi thấy thế, cười đến vô tà, cũng không truy vấn, ngược lại nói: “Đúng rồi, lại nói tiếp, tỷ tỷ cái vị nam tử bên người tỷ tỷ là ai?”
Tiểu Tiểu dùng đầu ngón chân cũng biết người Thạch Nhạc Nhi nói là ai. Nàng mở miệng, nói: “Sư thúc ta. Nói là đệ đệ sư phụ ta.”
Thạch Nhạc Nhi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Đệ đệ? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói Quỷ Sư có đệ đệ… Tuy nhiên, từ đầu đến chân hắn đều có bí mật, thêm một cái này nữa cũng không có gì lạ.” Nhạc Nhi đứng dậy, cười nói, “Không hổ là huynh đệ, dáng vẻ khi cười, giống hệt như nhau.”
Giống hệt? Tiểu Tiểu cúi đầu nghĩ nghĩ. Mới nhìn có lẽ là rất giống, nhưng thực tế thì, rõ ràng khác nhau rất lớn. Cảm thấy giống hệt như nhau, là vì giao tình giữa Thạch Nhạc Nhi và sư phụ không sâu thôi…
“Được rồi được rồi, mọi chuyện cũng coi như kết thúc rồi. Tỷ tỷ lại hữu kinh vô hiểm*, bình an thoát thân. Nhạc Nhi liền tổ chức yến tiệc, giúp tỷ tỷ an ủi một chút.” Thạch Nhạc Nhi nâng tay Tiểu Tiểu lên, cười nói, “Lại nói tiếp, ta cũng thích Liêm ca ca. Cẩn thận tính toán, chúng ta cũng đều là người một nhà đó! Đúng rồi, sau này tỷ tỷ thành thân, nhớ thông báo cho Nhạc Nhi một tiếng. Thái Bình thành gả nữ nhi, tất nhiên phải thuận lợi vui vẻ!”
Tiểu Tiểu nghe nửa câu đầu, còn cảm thấy có chút uất ức. Chỉ là, nửa câu sau khiến nàng ngây người sửng sốt tại chỗ. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. “Thái Bình thành gả nữ nhi”??? Từ khi nào thì nàng trở thành nữ nhi của Thái Bình thành vậy??? Không phải là… Thạch Nhạc Nhi… Hiện đang dùng chức danh “Sư mẫu” nói với nàng???
Tiểu Tiểu nhìn Thạch Nhạc Nhi đánh giá một vòng, cứng ngắc nói không ra lời.
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Không! Đa tạ đại ân đại đức của thành chủ!”
Thạch Nhạc Nhi vừa lòng gật gật đầu, “Ân. Cứ vậy đi, tỷ tỷ trở về phòng nghỉ ngơi trang điểm chút đi, chút nữa ta sẽ sai người đến gọi ngươi!”
Tiểu Tiểu cứng ngắc gật đầu.
Thạch Nhạc Nhi lại quay đầu nói với Nhạc Hoài Khê đứng bên cạnh: “Tiểu Khê, ngươi vào trong trấn tìm cho gia tửu lâu tốt nhất, thuê sẵn bàn rượu và thức ăn. Đi nhanh về nhanh…”
Nhạc Hoài Khê gật đầu, lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “Nhạc Nhi, Chuyện Ngụy gia đại thiếu gia kia, ngươi định làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để hung phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Thạch Nhạc Nhi nhìn Nhạc Hoài Khê, thở dài, nói: “Chuyện này rất khó giải quyết. Đúng như lời Ngụy Anh Dương nói, hắn thân là đại thiếu gia Anh Hùng Bảo, nhị đệ đã bị trục xuất khỏi gia môn, tam đệ lại không nên thân, Anh Hùng Bảo triệu hắn trở về là chuyện sớm muộn thôi. Hắn cần gì phải quay đầu đi làm môn hạ cho Thần Tiêu phái, để rồi bị bêu danh là khi sư diệt tổ? Chúng ta cứ hoài nghi như vậy, Anh Hùng Bảo tự nhiên cũng sẽ…”
“Chính là chính là! Hắn liền ỷ vào mấy thứ đó, nói ta nói bậy a!” Nhạc Hoài Khê lòng đầy căm phẫn.
Tiểu Tiểu cúi mắt. Có thể khiến thiếu gia của Anh Hùng Bảo, buông hết thảy, khi sư diệt tổ, lý do chỉ có một: Người có Cửu Hoàng thần khí, sẽ có thiên hạ. Tiểu Tiểu lại nhìn Thạch Nhạc Nhi, tuy nhiên, như vậy sự tình vẫn không nên nói cho người khác thì hơn. Từ khi nàng gặp phải chuyện cửu hoàng thần khí thì càng hiểu rõ được một chuyện: Cái ý định này tuyệt đối là hại nước hại dân, đồ thán sinh linh, giết hại thể xác và tinh thần, như bóng với hình, ai gặp phải cũng không hay ho!
Tiểu Tiểu gật gật đầu, một lời không nói, yên lặng xem xét.
Thạch Nhạc Nhi vẫn chưa phát hiện cái gì, thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không có biện pháp nào khác. Lại nói tiếp, địa cung của Tê Vũ sơn trang, là cấm địa bên trong trang, giang hồ giấu kín. Ta còn còn chưa truy tra, các ngươi làm sao có thể đi vào địa cung a!”
“A? Không liên quan đến ta, bản đồ là do Tiểu Tiểu cho ta !” Nhạc Hoài Khê lập tức chỉ về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cả kinh.
Thạch Nhạc Nhi ngước mắt nhìn nàng, “Tỷ tỷ quả nhiên thần thông quảng đại…”
Tiểu Tiểu ngây ngô cười vài tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thạch Nhạc Nhi cũng không truy vấn, mím môi cười, nói: “Ngụy Anh Dương ta không đối phó được, tuy nhiên, Thẩm Trầm thì ta hoàn toàn nắm chắc.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, liền cười. Lúc trước, Ngụy Khải sở dĩ bảo toàn tính mạng cho Thẩm Trầm, chính là để hắn không thể bán đứng mình. Nếu Thạch Nhạc Nhi có thể vạch trần tội trạng của Thẩm Trầm, đến lúc đó, Ngụy Khải có muốn phủi sạch quan hệ cũng tuyệt đối không dễ.
Thạch Nhạc Nhi cười nói: “Bình thường khi nói dối, luôn có lỗ hổng. Tiểu Khê từng làm người làm công cho Lăng Du, biết Lăng Du luôn luôn định cư ở nơi sơn dã, vẫn chưa gặp gỡ bất kỳ kẻ nào. Hắn kết giao với Thẩm Trầm, chỉ sợ đã rất lâu về trước. Mà chuyện thiếu nữ mất tích, quay ngược lại, cũng đã hơn một năm rồi. Sơ hở như vậy, cũng không phải chỉ dùng lí do ‘bị Lăng Du uy hiếp’ hoặc là ‘bị khống chế’ thì có thể trốn tránh cho qua… Hừ hừ hừ, Ngụy Anh Dương, lúc trước ngươi dám cắn ngược lại Thái Bình thành ta một cái, Thạc Nhạc Nhi sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá cực đắt! Hừ hừ hừ!!!”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi cảm thấy trái tim băng giá. Hóa ra, còn có ẩn tình như vậy.
Thạch Nhạc Nhi chắp tay ra sau lưng, một bộ dạng lão thành, thản nhiên thở dài: “Hừ. Ba huynh đệ Ngụy gia, không phải ăn chơi trác táng, chính là bụng dạ khó lường. Muốn ta gả cho, quả thực người ngu nói mơ!”
Tiểu Tiểu và Tiểu Khê nhìn nhau, chỉ đành liên tục đáp phải.
Thật vất vả nghe xong cái bản án “Công tử Ngụy gia đều xấu xa”, Tiểu Tiểu mới có thể thoát thân. Nàng chậm rãi đi trên hành lang, không khỏi bật cười. Nha đầu Thạch Nhạc Nhi kia, tuổi tuy nhỏ, tâm tư nữ nhi lại không hề kém a. Thật không biết nếu như sư phụ còn sống trên đời, gặp phải nàng thì sẽ làm thế nào đây a. Hắc hắc…
Nàng không cười được bao lâu, liền nhìn thấy một màn khiến nàng không cười nổi nữa. Liêm Chiêu và Thẩm Diên đang đứng ở một góc phía trước cách đó không xa.
Tiểu Tiểu đứng ngốc tại chỗ, ngơ ngác nhìn. Hai người trước mắt, sao lại hợp như vậy, thậm khí còn khiến trong đầu nàng nhảy ra bốn chữ “Trời đất tạo nên” để hình dung.
Không sai, nên là như vậy mới đúng. Danh môn công tử gặp gỡ danh môn tiểu thư, xứng lứa vừa đôi… Trong các vở kịch, không phải đều xướng như vậy hay sao. Môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân. Liêm Chiêu, cuối cùng vẫn là ảo giác quá mức tốt đẹp. Nàng chỉ là một tiểu hài tử mơ một giấc mộng đẹp mà không muốn tỉnh lại mà thôi…
Mà hiện giờ, đều nên kết thúc thôi. Ở bên trong địa cung, Thẩm Diên đã biết được thân phận của nàng, chỉ cần một câu nói, tất cả sẽ tan biến. Nàng nên vì từng câu nói dối của mình mà trả giá đi…
Nghĩ đến thời điểm như vậy, tâm đột nhiên nhói lên vài cái. Tiểu Tiểu ngẩn người, sờ sờ ngực, hơi hơi đau, cảm giác đau đớn rõ ràng. Trong đầu, đột nhiên lại vang lên câu nói kia của Ôn Túc: Nếu như hắn thật tình yêu ngươi, cũng sẽ không để ý chuyện ngươi đã lừa hắn, chuyện ngươi có phải đệ tử của Quỷ Sư hay không.
Mà Liêm Chiêu lại nói: Chuyện tình cảm, không phải là trò đùa. Hiện tại Liêm Chiêu không dám vọng ngôn nói là mình thật tình. Nhưng mà, Liêm Chiêu nhất định sẽ thích ngươi.
Trước chữ thích kia, có thêm một chữ “Sẽ”… Hiện tại sẽ sao? Nàng có thể có cái “Sẽ” này sao?
Trong lòng nàng loạn thành một đoàn, thậm chí đã quên mất loại thời điểm này, nên bỏ chạy khỏi tất cả. Giống như ngày trước vậy, không chịu để tâm điều gì, chỉ cần chạy thật xa, thành thành thật thật đi làm người xấu của nàng.
Chỉ là, nàng không động đậy được, mãi cho đến khi, Thẩm Diên đi đến trước mặt nàng, vuốt cằm ra hiệu, sau đó lại yên lặng tránh đi. Nàng mới phản ứng lại, giật mình nâng đầu lên.
“Tiểu Tiểu?” Liêm Chiêu nhìn nàng, có chút kinh ngạc.
Tiểu Tiểu theo bản năng lui lại một bước, nói, “A, ta không cố ý! Ngươi đừng có giết ta!”
Liêm Chiêu bị mấy lời này của nàng mà có chút xấu hổ, vội vàng giải thích, nói: “Tiểu Tiểu, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi hiểu lầm cái gì à? Ta chỉ nghe nói Thẩm tiểu thư đã tỉnh, cho nên mới tới thăm thôi…”
Liêm Chiêu vẫn có chút quẫn bách như cũ, nói: “Dù sao cũng là chúng ta lừa gạt trước, cho nên, ta nghĩ, cho dù thế nào cũng nên đến bồi tội một chút…”
Tiểu Tiểu kinh ngạc nghe, không biết trả lời như thế nào.
Liêm Chiêu tiếp tục giải thích, nói: “Thẩm trang chủ tuy rằng làm nhiều điều bất nghĩa, nhưng dù sao cũng là phụ thân của nàng… Chỉ ngắn ngủi có vài ngày, phát sinh nhiều chuyện như vậy, ta cũng không dám nói bản thâm mình hoàn toàn không có trách nhiệm…”
“Thẩm tiểu thư nói, nàng nhất định sẽ pháp bất vị thân*, chỉ ra chỗ sai của phụ thân mình, đúng không?” Tiểu Tiểu mở miệng, nói.
(*: Luật pháp không có chỗ cho người thân – ý là dù là ai cũng phải trị tội theo pháp luật)
Liêm Chiêu hơi kinh hãi, gật đầu.
Tiểu Tiểu cười cười, nói: “Thẩm tiểu thư thâm minh đại nghĩa*, thật khiến cho người ta kính nể…”
(* Thâm minh đại nghĩa: có ý nói là hiểu biết đúng sai rõ ràng)
“Ân,.” Liêm Chiêu trả lời.
Tiểu Tiểu cúi đầu, trầm mặc. Nàng mặc cảm, vô cùng trầm trọng. Vốn nàng đoán là Thẩm Diên sẽ nói tất cả mọi chuyện về nàng cho Liêm Chiêu. Nhưng nàng lại quên mất rằng, tính tình của Thẩm Diên và Liêm Chiêu dữ dội tương tự như nhau. Liêm Chiêu có hôn ước với nàng, điều này cả sơn trang đều biết rõ, Thẩm Diên tất nhiên cũng biết. Một đại tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, làm sao có thể ở trước mặt Liêm Chiêu nói thê tử chưa qua cửa của hắn không tốt?
Tiểu Tiểu ngước mắt, lắc đầu, “Ta a, không có chuyện gì.” Nàng nở nụ cười, nói, “Ta được người ta che chở từ đầu đến chân, một chút thương tích cũng không có nha!”
Liêm Chiêu nghe xong, gò má ửng đỏ, nói: “Lúc trước trong địa cung, là tình thế nguy cấp, Liêm Chiêu tuyệt đối không có ý đường đột mạo phạm…”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ta biết, Liêm đại thiếu gia ngươi quang minh lỗi lạc, tuân thủ nghiêm túc lễ pháp, đúng là Liễu Hạ Huệ đương thời!”
Liêm Chiêu ngẩn người, lập tức bật cười, “Cho dù được ngươi nịnh hót như vậy, nhưng ta không hề cảm thấy cao hứng a.”
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nói: “Thật sao? Vậy mà tiểu nhân lại thấy đại thiếu gia ngươi cười rất vui vẻ a.”
Liêm Chiêu thu lại ý cười, “Ta có sao?”
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Ai, tiểu nhân nào dám cái lại ý của Liêm đại thiếu gia. Đại thiếu gia nói không có, vậy thì không có!”
Liêm Chiêu nhíu mày, “Vì sao đột nhiên lại bắt đầu gọi ta là đại thiếu gia?”
Tiểu Tiểu vô tội, nói, “Ngươi vốn chính là đại thiếu gia a.”
“Ngươi…” Liêm Chiêu không cách nào phản bác, chỉ đành bất mãn nhìn nàng.
Tiểu Tiểu cười đến giảo hoạt, “Sao nào, đại thiếu gia?”
Đuôi lông mày Liêm Chiêu nhướng lên, hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi người xuống, lại cười nói: “Thiếu phu nhân, chơi đã chưa?”
Tiểu Tiểu thấy thế, lập tức cúi đầu nhận tội, “Ta sai rồi ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?”
“Đi.” Liêm Chiêu cười nói, “…Ai bảo ngươi là thiếu phu nhân chứ?”
Nàng mỉm cười, vô cùng nghiêm túc nhận sai, nói: “Liêm Chiêu… Ta biết sai rồi…”
Liêm Chiêu đứng thẳng thân mình, cười nhìn nàng, thoải mái mà đáp: “Không phải ta vừa mới tha thứ cho ngươi sao?”
“Vừa rồi ngươi đâu có nói ngươi tha thứ cho ta…” Tiểu Tiểu làm vẻ mặt đau khổ, nói.
Liêm Chiêu nghe xong, liền thu hồi ý cười, thay vào đó lại bình tĩnh mở miệng, nói: “Ta tha thứ cho ngươi.”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, “Vậy ta giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của, bắt người cướp giật, trộm cắp đạo văn… Thì sao?”
Liêm Chiêu thoáng trầm mặc, lập tức, trả lời: “Ta tha thứ cho ngươi…”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ân…”
Một khắc kia, chính nàng cũng không biết bản thân mình đnag làm cái gì. Chỉ là, một khắc sau đó, nàng cho bản thân mình một cái kỳ hạn… Lừa đến cuối tháng thì thôi…