Sắc trời, sáng tối không rõ. Trăng trốn vào mây, sao mai rực rỡ. Trong không trung, lờ mờ có thể nhìn thấy quầng sáng màu trắng xanh nhợt nhạt. Sương mù đầy trời, tràn ngập bốn phía.
Tiểu Tiểu kéo chặt vạt áo, đi theo Ngân Kiêu được hơn nửa canh giờ, trong lòng thầm kêu khổ. Chỗ hẻo lánh này, đường thì khó đi, khi nào mới có điểm kết đây? Nếu mà trời sáng, nàng còn chưa trở về, không phải sẽ bị người khác hoài nghi hay sao?
Nàng đang thở dài, Ngân Kiêu đi phía trước đột nhiên dừng chân lại, xoay người cười với nàng, “Đến.”
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, hai cái đèn lồng đỏ thẫm làm hoa mắt nàng. Nàng dụi dụi mắt, không khỏi kinh ngạc, cái nơi hẻo lánh như vậy, lại có thể có căn nhà khí khái đến đế. Nàng híp mắt, nhìn kỹ, trên cửa treo tấm biển, trên đó viết hai chữ to đùng: Khúc phường.
“Khúc phường?” Tiểu Tiểu mặc niệm một lần. Sao nghe qua cứ cảm thấy giống như là giáo phường (phường ca kỹ)? Xướng khúc sao? Nàng nhìn khắp nơi, chỗ như thế này, cho dù có giáo phường, cũng không có người tới xem nhỉ.
Ngân Kiêu đi lên vài bước, vươn tay gõ cửa.
Chỉ thấy, một bàn tay nhỏ bé ra mở cửa, một cô nương nũng nịu mỉm cười thăm dò, “A, ta còn tưởng là ai chứ, mau vào đi.”
Tiểu Tiểu thấy thế, sửng sốt. Thật sự là giáo phường?! Nàng thở dài, được rồi, ai nói hoàng hoa khuê nữ thì không thể đi vào giáo phường? Nàng kiên trì, cùng Ngân Kiêu tiến vào.
Vừa bước qua cửa, tiếng cười của nữ tử, lẫn vào hương rượu nồng đậm, đập thẳng vào mặt nàng.
Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, mùi hương kia thơm ngọt, ôn nhuận có cả tươi mát. Nàng cười cười, mở miệng, “Lê Hoa Xuân Nhưỡng.”
Vị cô nương coi cửa kia nghe được, xoay người mà cười, “Vị cô nương này xem ra cũng là hảo thủ về rượu, đã đến , xin mời cùng đối ẩm mấy chén đi!”
Tiểu Tiểu chỉ đành bất đắc dĩ cười. Nàng đâu phải là là hảo thủ về rượu gì chứ, chỉ là lúc nàng còn nhỏ, khi sư phụ uống rượu, rất hay thích dùng chiếc đũa chấm vào rượu ép nàng nếm. Đợi đến lúc tuổi nàng lớn hơn rồi, dần dần cũng có thể cùng sư phụ đối ẩm. Sư phụ cũng không mê rượu, nhưng có am hiểu sâu sắc về vấn đề này. Sư phụ từng cười nói, rượu hợp bốn mùa: xuân lê hoa, hạ hợp hoan, thu cúc, đông tiêu. Bốn loại rượu này, lỡ mất thì rất đáng tiếc .
Mùa xuân hàng năm, sư phụ đều sẽ làm một bình lê hoa xuân nhưỡng, cầm bánh táo, cùng nàng ngắm hoa trong gió mát. Chỉ là… Những ngày như vậy, sau này không còn nữa.
Tiểu Tiểu chợt thấy đau thương, nàng cúi đầu bước, yên lặng đi theo.
Lúc ngước mắt lên, cảnh tượng tước mắt, khiến nàng phải cảm thán. Đây là một đình viện có đủ loại hoa lê, bốn phía treo đèn chiếu sáng, chiếu cho đình viện sáng như ban ngày. Gió nổi lên, hoa lê tựa tuyết trắng nhẹ nhàng bay xuống, giống như tuyết mùa xuân. Dưới tàng cây, một đôi vò rượu lớn nhỏ. Vài nữ tử xinh đẹp ngồi trên chiếu, đánh đàn thổi sáo hát hí khúc, chính là một khung cảnh phong lưu bậc nhất!
Tiểu Tiểu lập tức nhìn thấy, bị đám nữ tử kia vây quanh, là một nam tử khoảng đầu bốn mươi. Mặt trắng có râu, hai mắt sâu sắc, vạt áo hắn không buộc lại, lười nhác nằm trên mặt đất, tay cầm một chén rượu màu xanh ngọc bích, nhìn người tới.
Nam tử kia cười yếu ớt, nói, “Uống rượu ngâm thơ, nhân sinh có bao nhiêu chứ. Lão phu chỉ đang tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi.”
Với cái tuổi của hắn, tự xưng lão phu, nghe có chút kỳ quái. Hắn mang theo men say, nói, “Lần này ngươi đến, là vì muốn nghe điều gì?”
Ngân Kiêu cũng không khách khí, nói thẳng, “Tam Thi Thần Châm.”
Nam tử kia vừa nghe, uống rượu rồi cười, “Muốn tìm tiên đạo, đi trước tam thi*. Không nghĩ tới a không nghĩ tới a, tên đạo tặc tùy tính như ngươi cũng có một ngày muốn tu đạo.” Hắn ngồi dậy, tiếp tục nói, “ta biết ngươi đúng là cao thủ dùng châm, hay là Tôi Tuyết Ngân Mang trong tay không đủ dùng hả?”
(*: Ý là nói anh định đi bắt ma để làm đạo sĩ à.)
Ngân Kiêu khinh thường, nói, “Phường chủ cần gì phải châm chọc? Biết hoặc không biết, ngươi nói thẳng ra là được.”
Nam tử kia cười cười, hắn buông chén rượu xuống, nói, “Biết thì biết, chỉ là, muốn xem cái giá ngươi đưa ra thôi.”
“Hai trăm lượng.” Ngân Kiêu vươn hai ngón tay, nói.
“Một ngàn lượng.” Nam tử kia không cam lòng yếu thế.
Ngân Kiêu nhíu mày, “Không bằng ngươi đi ra ngoài ăn cướp luôn đi cho rồi! Ba trăm lượng!”
Nam tử kia cười cười, “Ngươi không phải là cường đạo sao? Được rồi, tám trăm.”
“Ba trăm lượng! Nhiều hơn một văn tiền ta cũng không trả!” Ngân Kiêu cả giận nói.
Tiểu Tiểu đứng một bên nghe thấy mà rưng rưng. Ba trăm lượng a, nếu cho nàng ba trăm lượng, bảo nàng không rút châm cũng được a!
Nam tử kia thở dài, “Ai, có phải dạo gần đây kinh tế của ngươi bị đình trệ hay không a? Nghe nói ngươi không kiếm được cái gì hay ho để trộm, bây giờ ngay cả cô nương nhà người ta cũng không tha. Cũng khó trách có chút tiền như vậy, cũng keo kiệt trả giá.”
Ngân Kiêu lúc này nổi giận. Hắn lấy Tôi Tuyết Ngân Mang ra, bắn thẳng về phía nam tử kia.
Chỉ thấy, đám cô nương nũng nịu kia vui cười tản ra, nam tử kia nâng chén. Sau đó một tiếng đinh đương vang lên, mấy cái ngân châm đều rơi vãi đầy đất.
“Không phải là ngươi muốn dùng mấy cái ngân châm này để gán nợ đó chứ?” Nam tử kia mở miệng trêu tức, cô nương lúc trước dẫn hai người đến cười duyên không ngừng.
Tay Ngân Kiêu đã đặt ở trên nhuyễn kiếm bên hông.
Nam tử kia hớp một chút rượu, nâng tay, một nữ tử thấy thế đứng dậy rời đi. Không lâu sau, nâng một quyển văn thư đi ra. Nam tử mở miệng nói, “Nói đùa chút thôi. Tam Thi Thần Châm tổng cộng có bảy trăm hai mươi cái, thất lạc các nơi.” Hắn tiếp nhận cuốn văn thư kia, mở ra, “Năm đó, Tam Thi Thần Châm này là thánh vật của Đạo Tông, dùng để trừ bỏ Tam Thi, đi vào con đường tiên đạo. Mà sau này, không biết sao lại lưu lạc tới Thần Nông thế gia. Mười bảy năm trước, Quỷ Sư xâm nhập Thần Nông thế gia, cướp đi thần châm. Bảy trăm hai mươi cái châm này từ đó biến đi đâu không rõ…”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi cả kinh. Mười bảy năm trước, Quỷ Sư xông qua chín môn phái chỉ có một điểm giống nhau, chính là vì “Cửu Hoàng thần khí” … Chẳng lẽ nói, “Tam Thi Thần Châm” này là một trong chín cái “Cửu hoàng thần khí” ?
“Bản phường cũng không thực sự biết thần châm cụ thể ở đâu, nhưng mà, có thể nói cho ngươi chuyện tìm kiếm ngân châm này mấy năm gần đây.” Nam tử kia cầm văn thư trong tay cuộn lại, “Ba trăm lượng, tiền bạc hai bên đã thoả thuận xong, trả luôn chứ.”
“Tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong? Trên người ta sao mang nhiều tiền như vậy được? Mấy ngày nữa ta đưa cho ngươi.” Ngân Kiêu tiến lên vài bước, nói.
Nam tử kia lắc đầu, “Nhúng tay vào ‘Tam Thi Thần Châm’, ngươi chết lúc nào cũng không biết. Hiện tại không tính tiền, chẳng phải ta chịu thiệt hay sao?”
Ngân Kiêu nhíu mày, không vui.
“Trở về cầm tiền đến đây. Nếu ngươi có tâm, trả thêm hai trăm lượng, ta ngay cả cái tên giả trang ngươi kia cũng nói hết cho ngươi biết.” Nam tử kia cười nói.
Tiểu Tiểu vừa nghe, lập tức hô lớn, “Không cần, ba trăm lượng thôi!”
Lời này vừa nói ra, Ngân Kiêu và nam tử kia đều ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt Tiểu Tiểu nghiêm cẩn duỗi ra ba ngón tay. Kẻ giả trang Ngân Kiêu, là Hành Thi. Mà có thể thao túng Hành Thi , chỉ có Thần Nông thế gia. Loại chuyện này, nàng cũng biết. Muốn là vì cái chuyện như thế này mà tốn mất hai trăm lượng, vậy chẳng phải quá đau đớn hay sao? Hơn nữa, ai biết số tiền này có phải là do Ngân Kiêu trả hay không? Có thể giảm được chút nào hay chút ấy!
Nam tử kia nhìn Tiểu Tiểu, lại nhìn nhìn Ngân Kiêu, “Xem ra, trên người cô nương mang theo tiền ?”
Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu choáng váng. Không phải chứ, thật sự muốn nàng trả?… Chuyện tìm châm này không nên chậm trễ, xem ra cái lão bản của giáo phường này cũng không phải là loại thiện nam tín nữ gì. Loại tin tức này, hôm nay không mua, ngày mai liền lọt vào tay người khác. Nhưng mà, ba trăm lượng a, nàng đâu có nhiều tiền như vậy?
Nàng vươn tay, sờ soạng từ đầu đến chân, sau đó, nở nụ cười một chút, từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài.
“Thiên Anh Lệnh…” Ý cười trêu tức trên mặt nam tử kia hoàn toàn biến mất, biến thành kinh ngạc.
“Khối lệnh bài này chắc cũng được ba trăm lượng chứ?” Tiểu tiểu nói.
“Dư dả.” Nam tử kia vuốt cằm, “Cô nương đã đưa ra Thiên Anh Lệnh, ta cũng không thể không cho Anh Hùng Bảo mặt mũi. Ngươi còn muốn biết cái gì, ta nhất định sẽ nói hết cho ngươi.”
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi lắc đầu, “Ta cái gì cũng không muốn biết.”
Nam tử kia có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Tiểu, “ Dùng ‘Thiên Anh Lệnh’ có thể tùy ý điều động sản nghiệp dưới trướng của Anh Hùng Bảo dưới, cuốn văn thư này tuy rằng trân quý, nhưng mà không bằng nổi giá trị của khối lệnh bài này. Ngươi lấy đại đổi tiểu, lại không có yêu cầu khác sao?”
Tiểu Tiểu cười, không trả lời. “Thiên Anh Lệnh” mấy thứ này, nàng nếu tùy tiện đưa ra dùng, vậy liền trở thành cây to đón gió, tự tìm đừng chết rồi. Còn không vất lại ở trong này! Về phần muốn biết gì đó… Chỉ có, hung thủ giết chết sư phụ… Chỉ là, đây là ý muốn của nàng, lại không phải là kỳ vọng của sư phụ. Nàng vẫn nên làm theo ý của sư phụ, cứ thế mà sống.
Ngân Kiêu nhìn nàng, trong ánh mắt mang chút phiền muộn. Hắn cao giọng, mở miệng nói, “Phường chủ, đã chiếm tiện nghi cũng đừng dài dòng. Còn không đem văn thư cho ta?”
“Nam tử kia trầm mặc một lát, đứng lên từ trên đất, cười đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, “ ‘Khúc phường’ này của ta tuy chỉ mới kinh doanh mấy năm ngắn ngủi, nhưng số người nhìn thấy cũng không ít. Người giống như cô nương đây, là lần đầu tiên ta gặp được. Tại hạ Hạ Lan Kỳ Phong, hôm nay liền giao cho cô nương người bằng hữu này.” Hắn đưa văn thư qua, “Thiên Anh Lệnh, ta sẽ nhận lấy. Cô nương có thể tùy ý chọn một thứ trong phường này của ta. Coi như là lễ vật đã đến đây.”
Tiểu Tiểu thoáng nhìn quanh bốn phía, nơi này là giáo phường ai, ngoại trừ rượu chỉ có cô nương, muốn chọn một thứ gì đó, thật không dễ dàng a. Cũng được, lấy đại một thứ đi. Nàng chậm rãi đi đến dưới tán hoa lê, nhấc lên một bầu rượu.
“Vậy ta lấy bình Lê Hoa Xuân Nhưỡng này.” Nàng đứng ở dưới tán hoa lê đang rơi rụng, cười mở miệng.
Hạ Lan Kỳ Phong sửng sốt một chút, lập tức gật đầu. “Ha ha, cô nương hóa ra lại là một hảo tửu. Bản phường từ khi khai trương tới nay, người đến mua rượu ít đến đáng thương. Cô nương chính là người đầu tiên.” Hắn đi đến dưới tàng cây, xách một bầu rượu khác lên, đưa cho Tiểu Tiểu, “Bản phường cũng không keo kiệt, mua một bình tặng một bình.”
Tiểu Tiểu cao hứng nhận lấy bầu rượu kia, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì. “Ngươi nói nơi này bán rượu? Không phải là giáo phường sao?”
Vừa nghe xong lời này, các cô nương đều cười thành tiếng.
Hạ Lan Kỳ Phong thở dài, nhìn Ngân Kiêu, “Ngươi xem, nói cái gì với cô nương nhà người ta vậy hả? Ta ở chỗ này đứng đắn ủ rượu, sao lại biến thành giáo phường rồi?”
Ngân Kiêu phì cười, “Ta đâu có nói cái gì, chính nàng tự đoán mò thôi.”
Tiểu Tiểu thật xấu hổ nhìn mọi người, không nói nổi nữa.
Ngân Kiêu cười nói, “Đã mua bán xong, ta cũng không quấy rầy nhã hứng của phường chủ nữa. Chúng ta đi thôi.” Hắn vươn tay kéo Tiểu Tiểu đang cứng ngắc, bước chân rời đi.
Hạ Lan Kỳ Phong nhìn “Thiên Anh Lệnh” trong tay, lại nhìn theo bóng hai người kia rời đi. Trên mặt của hắn mang theo ý cười, thản nhiên nói với các cô nương phía sau, “Đám tiểu cô nãi nãi của ta ơi, đi làm việc đi. Các ngươi không thấy hứng thú sao? Thân phận của cô nương kia…”
Đám nữ tử cười duyên, cùng nói, “Lĩnh mệnh.” Lập tức, ào ào thả người rời đi.
Nữ tử lúc trước ra mở cửa đi đến bên người Hạ Lan Kỳ Phong, nói, “Phường chủ, cô nương kia không giống cao thủ, sợ là ngài phải thất vọng rồi.”
Hạ Lan Kỳ Phong cười đến cao hứng, “Ha ha, ta a, nhưng mà trên người cô nương kia thấy được một dòng quỷ khí…”
…….
Ra khỏi khúc phường, lúc trở lại trấn trên, đã qua giờ mẹo (5h – 7h).
Tiểu Tiểu nâng cuốn văn thư kia, dưới nắng sớm, cẩn thận đọc .
Trên văn thư, hoàn toàn không bỏ sót bất kỳ người nào đã từng đi tìm “Tam Thi Thần Châm”. Nhưng khiến Tiểu Tiểu xấu hổ là, những người này tìm khắp năm châu bốn biển. Nếu cả đám đi tìm, còn không biết tốn mất bao lâu.
Nàng thở dài, đang cảm thán vận khí bản thân sao mà kém đến thế, đột nhiên thấy được một cái tên.
Tê Vũ sơn trang? !
Nàng bỗng chốc dừng chân, sững sờ tại chỗ. Đã từng đến Tê Vũ sơn trang tìm “Tam Thi Thần Châm” ? Nàng không khỏi có chút dự cảm bất hảo. Lăng Du mất tích, thiếu nữ bị bắt, Hành Thi, Tam Thi Thần Châm… Hơn nữa, Tam Thi Thần Châm kia có thể lại là một trong chín cái Cửu Hoàng thần khí… Tối hôm đó nàng nhìn thấy bóng đen, cơ quan, thứ đồ vác trên lưng, rốt cục là che giấu cái gì?
Ngân Kiêu thấy nàng dừng bước, cũng liền ngừng lại. Nhìn thấy vẻ mặt nàng suy nghĩ sâu xa, hắn mở miệng nói, “Nha đầu, ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?”
Tiểu Tiểu ngước mắt, đang muốn đem chuyện Hành Thi giả trang nói ra. Bỗng nhiên, một cỗ sát khí lạnh lẽo áp tới. Ngân Kiêu phát hiện, lập tức rút kiếm ngăn cản.
Tiểu Tiểu vọt đến một bên, khi nhìn thấy người tấn công bất ngờ kia, kinh ngạc không thôi.
Ngân Kiêu cười cười, vừa tiếp chiêu vừa nói, “Mạc Doãn công tử thật sự là hào hứng nha, sáng sớm tinh mơ đã tìm người luyện võ.”
Không sai, cái người xuất đao đánh bất ngờ kia, đúng là Anh Hùng Bảo nhị công tử, Mạc Doãn.
Biểu cảm của Mạc Doãn lãnh đạm, “Mẫn Yên” trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Giao Triệu Nhan ra, ta tha cho ngươi một mạng!” Mạc Doãn mở miệng, giọng điệu bá đạo.
Ngân Kiêu làm vẻ mặt không hiểu, hắn đánh mấy chiêu bức bức hai người cách ra một khoảng, cười lạnh mở miệng nói, “Mạc Doãn công tử, thứ cho tại hạ ngu dốt. ‘Triệu Nhan’ là ai vậy?”
“Hừ. Quả nhiên là hái hoa tặc, ngay cả tên người mình thưởng đều không biết!” Mạc Doãn càng thêm phẫn nộ, cương đao trong tay tỏa ra sát khí bức người.
Ngân Kiêu vẫn như cũ không hiểu ra sao, Tiểu Tiểu đứng một bên ôm đầu lại hiểu rõ ràng. Không phải chứ? Triệu Nhan bị bắt? Hơn nữa, là “Ngân Kiêu” làm? Hôm nay đối tượng của Ngân Kiêu là Thẩm Diên Thẩm tiểu thư, vậy có nghĩ là, Triệu Nhan bị bắt trước đó rồi?… Chẳng lẽ… Tối hôm đó trong cái bao tải nàng nhìn thấy kia, chính là…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu “Vụt” một cái đứng lên, xông vào giữa hai tên nam nhân đang liều chết chém giết kia hô to một tiếng, “Hiểu lầm a!”