Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 1 - Chương 24: Một cái danh tự (một cái tên)

Truyện Ngôn Tình » Chuyện xấu nhiều ma » Chuyện xấu nhiều ma | Q.1 –

« Xem Chương Cũ Hơn

Xem Chương Mới Hơn »

Chuyện xấu nhiều ma | Q.1 –

June 22nd, 2015 ctv 11

一个名字)

Sau khi kiểm tra xong thi thể, Tiểu Tiểu và Nhạc Hoài Giang liền rời khỏi phòng chứa thi thể. Nhạc Hoài Giang đi tìm người khám nghiệm thi thể lúc trước, còn Tiểu Tiểu thì quay trở lại phòng nghỉ ngơi.

Lúc này đây, Tiểu Tiểu trở lại phòng của chính mình. Một mảnh hỗn loạn lúc trước trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ. Tiểu Tiểu bước nhanh vài bước tới bên giường, tam huyền cầm đang nằm yên ngay ngắn trên giường. Nàng vươn tay, ôm tam huyền cầm vào trong ngực, ngồi ở đầu giường, yên tĩnh suy nghĩ.

Loại người xấu dù mới bắt đầu làm như nàng đều biết phải giết người diệt khẩu, vậy thì hung thủ chân chính kia sao lại không biết. Chỉ sợ người khám nghiệm tử thi kia đã sỡm lành ít dữ nhiều. Kết quả là ai, làm chuyện như vậy, mục đích là gì? Tuy nhiên, có một điểm, Tiểu tiểu có thể khẳng định. Hung thủ chân chính kia, chỉ sợ không phải là một cao thủ nhất đẳng. Cứ sợ bóng sợ gió như vậy, nhưng lại thật sự giống nhu lời Ngân Kiêu nói, chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường?

Chậm đã, việc này rốt cục có liên quan gì đến nàng chứ? Tiểu Tiểu cau mày, oán giận. Nàng rõ ràng chỉ là người đi ngang qua, tại sao lại có người thiết đặt cạm bẫy muốn hạ sát nàng. Tại sao mục tiêu công kích của hắc y nhân kia lại là nàng? Tuy rằng, nàng một lòng muốn làm chuyện xấu, nhưng mà còn chưa từng thành công nha, không đến mức kết thù với ai chứ?

Tiểu Tiểu nghĩ đến mức đầu phát đau, liền ngã người nằm xuống giường. “Cửu Hoàng thần khí”, “Quỷ sư”, “Minh Lôi chưởng”… Tại sao, nàng cảm thấy mấy thứ này sẽ dẫn đến một đại sự chứ?

Nếu là đại sự, kết quả sẽ gây ra bao nhiêu bão táp đây?

Nghĩ đến “Đại”, nàng đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ. Khi đó, nàng và sư phụ đang lưu lạc thiên nhai. Có khi sẽ ở lại trong thôn, kiếm chỗ nào đó ở lại. So với đám nhỏ trong thôn, nàng không giống, không được đi học, những chữ biết được đều do sư phụ dạy. Vì thế, những ngày đó, nàng liền trở thành đối tượng bị đám nhỏ khi dễ.

Nàng còn nhớ rõ, năm bản thân bảy tuổi kia, bị vài nam hài tử ném cho toàn thân đầy bùn, khóc lem hết cả mặt.

Sư phụ hỏi nguyên nhân. Nàng ngẹn ngào nói: “Bọn họ cười tên con quái dị, Nói con là Tả Tiểu Tiểu, Hữu Đại Đại…”

Lúc đó, sư phụ “Phốc xì” bật cười ra tiếng.

Lúc đó còn nhỏ, nàng liền cất tiếng khóc lớn.

Sư phụ nỗ lực kiềm lại nụ cười, vội vàng dỗ dành.

Nàng vừa khóc vừa oán giận sư phụ tại sao lại đặt cho nàng cái tên như vậy.

Sư phụ vô tội trả lời: “Bời vì, năm đó, lúc ta nhặt được con, con còn nhỏ xíu, cho nên, liền gọi…”

Nàng còn chưa nghe hết câu, khóc càng lớn hơn.

Sư phụ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, nghiêm túc mở miệng, nói: “Tiểu Tiểu. Kỳ thực, tên của con có nguyên nhân đó!” Sư phụ chỉ vào bầu trời, nói, “Thiên địa to lớn, vạn vật nhỏ bé. Sư phụ đặt cho con tên này, là muốn khuyên con rằng, sống trên đời, cần phải để tâm thanh tĩnh. Không cần đấu với trời, tranh với người. Có ít dùng ít, tích tiểu thành đại. Cho nên, con mới gọi là Tiểu Tiểu!”

Luận điệu này, khi đó nàng căn bản nghe không hiểu, nhưng cũng vì vậy mà dừng nước mắt. Một đoạn thời gian rất dài sau đó, nàng đều mang mấy lời kia ra nói cho mấy kẻ cười nhạo nàng nghe. Mà hiện giờ, nàng nhớ tới, chỉ cảm thấy buồn cười.

Có ít dùng ít, tích tiểu thành đại.

Ý tứ trong câu này, nàng hiện tại cũng đã hiểu. Nói trắng ra là, nếu ngươi làm cho bản thân trở thành cỏ dại trên đất, thì ngươi cũng sẽ không thèm để ý người khác dẫm lên người ngươi một hai cái. Sư phụ chính là sư phụ a, lúc đó chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, đã có thể nói ra lời dạy có ý nghĩa như vậy.

Tiểu Tiểu cười, trong lòng lại bắt đầu đau xót. Ôm tam huyền cầm trong tay, dần dần xiết chặt. Để tâm thanh tĩnh… Bi thương to lớn và thù hận kia, so với thiên địa này, cũng chỉ là hạt bụi mịt mờ. Đã là bụi, thì không nên để lại trong lòng, Nhưng mà, cái tâm tình rộng rãi như của sư phụ, nàng còn chưa học được.

Nàng nghĩ nghĩ, không tự giác ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Tiểu Tiểu mở choàng mắt, bỗng chốc vụt đứng lên, vọt tới cửa, mở cửa.

Nhạc Hoài Giang đứng nơi đó, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tiểu Tiểu… Người khám nghiệm tử thi đã chết.” Hắn mở miệng, nói.

Tiểu Tiểu ngẩn ra, thật sự đứng như nàng dự liệu, là giết người diệt khẩu? Nàng sợ hãi hỏi, “Làm sao có thể…”

“Là chết dưới Minh Lôi chưởng.” Nhạc Hoài Giang nhíu mày nói.

“Minh Lôi chưởng…” Trái tim Tiểu Tiểu co rúm lại.

“Mạc Doãn luôn bị giam lỏng ở bắc uyển (khu vườn phía bắc), không có khả năng là do hắn gây ra. Sợ là tên đồng đảng kia của Ngân Kiêu…” Nhạc Hoài Giang nói xong.

Tiểu Tiểu không nói gì. Không cần đoán, tên đồng đảng đó chính là nàng. Đừng nói là “Minh Lôi chưởng”, ngay cả “Hầm chân vịt” nàng cũng không biết a.

“A. Manh mối lại bị chặt đứt. Thạch Nhạc Nhi bảo ta tới nói với ngươi một tiếng. Ngươi ngẫm lại, “Ế sát” kia có thể ở nơi nào.” Nhạc Hoài Giang thở dài, “Ta còn muốn đi tìm Hạ tỷ, ngươi tự mình cẩn thận.”

Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.

Quả nhiên… Giết người diệt khẩu, là thủ đoạn tất yếu khi làm người xấu. Hiện giờ, tất cả mọi người đều nhận dịnh là do đồng đảng của Mạc Doãn làm. Tiếp sau đó, nhất dịnh là tra hỏi Mạc Doãn. Nhất định trước khi hắn nói ra tên của mình, ngăn cản hắn.

Tuy nhiên, bằng võ công của nàng thì không thể là đối thủ của Mạc Doãn. Vạn nhất, giết người không thành, lại bị người giết, chẳng phải thiệt sao? Nàng ôm tam huyền cầm, trầm tư suy nghĩ. Lúc này, đột nhiên nàng hiểu ra. Nàng vươn tay, lấy ra một cái ngân châm ở trong lòng. “Tôi Tuyết Ngân Mang”, đây vốn là đạo cụ mà người ta cố ý thiết kế cạm bẫy hãm hại nàng. Hư hừ, Hiện tại sao lại không lấy ra dùng một chút chứ?

Tiểu Tiểu nhìn ngân châm trong tay mình, cười đến gian trá. Chỉ cần nàng có thể nhìn thấy Mạc Doãn, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị, dùng “Tôi Tuyết Ngân Mang” này đánh vào tử huyệt của hắn. Hắn nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, sau này có thể đem hết thảy đổ lên đầu Ngân Kiêu.

Ha ha ha, đúng rồi, cái này gọi là gì nhỉ. Mượn đao giết người? Ân! Nàng quả nhiên có thiên phú làm người xấu.

Tiểu Tiểu đắc ý một lát, buông tam huyền cầm trong tay ra, Vừa rồi Nhạc Hoài Giang có từng đề cập qua, Mạc Doãn công tử kia hiện tại bị giam lỏng ở bắc uyển.

Tiểu Tiểu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, gần giờ mùi, trời cao trong vắt. Vốn nên đợi đến buổi tối hãy hành động, nhưng mà chuyện “Giết người diệt khẩu” là chuyện không nên chậm trễ. Tiểu Tiểu buông tam huyền cầm, đẩy cửa đi ra ngoài, hướng về bắc uyển mà đi.

Bắc uyển kia vốn là nơi chính thất của Anh Hùng Bảo ở. Sau này chính thất thất thế, liền biến thành “Lãnh cung”. Sau này, chính thất buồn bực mà chết, cũng không có người chuyển vào. Hiện giờ, dùng để giam lỏng Mạc Doãn, cũng là thích hợp.

Tiểu Tiểu còn chưa đi tới cửa bắc uyển đã thấy một đám người đi ra. Cầm đầu là Tịch phu nhân, theo sau nàng là tỳ nữ Triệu Nhan, còn có cả tổng quản nội vụ Phương đường chủ. Sắc mặt mấy người này rất khó coi, chắc là đã tới gặp Mạc Doãn.

Trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, hay là, Mạc Doãn đã đem thân phận của mình nói ra? Chậc… Cuối cùng vẫn chậm mất sao?

Cẩn thận vẫn hơn, nên đi một lần cho an tâm.

Đứng ở cửa bắc uyển có hai vị đệ tử đang canh gác. Tuy rằng là ban ngày ban mặt, nhưng mà hai đệ tử cũng quá ít đi? Lấy công phu của Mạc Doãn, thoát thân rời đi, quá là đơn giản, Tuy nhiên. Tam Anh nghĩ như thế nào, nàng không biết. Nhưng Tịch phu nhân này, hiển nhiên chính là biết Mạc Doãn tâm cao khí ngạo, nhận định việc mình trong sạch vô tội, tất nhiên sẽ không bỏ trốn.

Tiểu Tiểu vòng quanh bắc uyển một vòng. Trèo tường, ban ngày ban mặt cũng quá phô trương rồi. Tiểu Tiểu đang vuốt cằm suy nghĩ, khóe mắt liền nhìn thấy một cái lỗ chó cỏ dại mọc tùm lum. Tiểu Tiểu thấy bốn bề vắng lặng, liền đi tới bên cạnh lỗ chó, cúi hạ thắt lưng, dò xét thám thính. Thân hình nàng khá nhỏ, có thể miễn cưỡng chui qua. Quả nhiên trời không tuyệt đường người. Nàng cười, bò vài cái đi vào.

Nàng dè dặt cẩn trọng đứng lên, dò xét tình thế. Trong bắc uyển, cỏ dại sinh trưởng, rất hỗn độn. Hơn nữa, ngoại trừ có đệ tử đứng canh cửa, trong uyển căn bản không có người. Oa, đừng nói là chạy trốn, đây không phải rõ ràng là cho người ta cơ hội giết người diệt khẩu hay sao?

Ai, thế đạo này, chính là người tốt thì bị bắt nạt a! Chả trách sư phụ nói, đừng làm người tốt. Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu không khỏi nắm chặt hai tay, cảm thán sư phụ của mình anh minh thần võ.

Nàng còn chưa kịp để cảm xúc chìm xuống, chợt nghe thấy có người mở miệng.

“Là ngươi.”

Tiểu Tiểu giật mình cả kinh, quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mạc Doãn đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn nàng.

Tiểu Tiểu lúc này cười làm lành, “Mạc… Mạc Doãn công tử.”

“Ngươi tới chỗ này làm gì?” Mạc Doãn nhìn nàng, hỏi.

Tiểu Tiểu cười trả lời, “Đương nhiên là tới cứu ngài a!” Nàng chân chó chạy qua, nói, “Mạc Doãn công tử, hiện nay Anh Hùng Bảo nguy cơ tứ phía, ngài lại ở chỗ này, sẽ có nguy hiểm! Tiểu nhân tự mình tới cứu ngài ra ngoài!”

Vẻ mặt Mặc Doãn vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn xoay người vào nhà, không thèm để ý đến Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu đi theo phía sau hắn, tiếp tục nói, “Mạc Doãn công tử a, không phải tiểu nhân nói chuyện giật gân đâu. Tam Anh đã bị Tịch phu nhân lừa cho cháng váng đầu óc rồi, không có cách nào chứng minh trong sạch cho ngài đâu. Ngài vẫn nên đi nhanh đi!”

Mạc Doãn đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng, “Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngươi đâu.”

Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, “Ngài nói cái gì vậy a! Tiểu nhân tuy rằng chỉ là một người con gái, nhưng cũng biết hiểu được chữ “nghĩa”! Loại chuyện này, tiểu nhân tuyệt đối không để ở trong lòng. Đây là tiểu nhân lo lắng cho an nguy của ngài a!”

“Bớt nói khoác đi.” Mạc Doãn ngước mắt nhìn nàng một cái, “Nếu ngươi đã tới đây, thì nói cho ta biết. Người mà ta tìm, rốt cục là ai?”

Tiểu Tiểu dừng lại, không nói chuyện.

Mạc Doãn khinh thường cười cười, “Ngươi và Tịch phu nhân có gì khác nhau sao?”

Đương nhiên là có khác nhau. Tiểu Tiểu oán giận trong lòng: Không nói cho ngươi, là vì muốn tốt cho ngươi. Việc Tịch phu nhân làm, Triệu Nhan nhất định có phần…

“Ngươi đi đi.” Mạc Doãn không hề để ý tới nàng, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, chuẩn bị ăn cái gì đó.

Tiểu Tiểu lúc này mới để ý, trên bàn đặt một chén cơm trắng, bốn đĩa thức ăn nhỏ, còn có cả mấy món điểm tâm đủ màu sắc như bánh đậu xanh, đường trắng cao, phù dung cao. Không hổ là nhị công tử của Anh Hùng Bảo, bị giam lỏng mà đãi ngộ còn tốt như vậy. Thật sự là, không nhìn thì thôi, nhìn thấy liền đói. Cả buổi sáng lăn lộn, nàng cũng chưa được ăn cái gì a.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, lại đột nhiên nghĩ tới chính sự. Không sai, nếu như hắn không chịu rời đi, nàng cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu. Tuy rằng hắn nói hắn sẽ không khai ra nàng, nhưng lòng người khó đoán, ai có thể cam đoan?

Tiểu Tiểu lén lút lấy “Tôi Tuyết Ngân Mang” ra. Mạc Doãn đang quay lưng về phía nàng. Nàng xác định huyệt Bách Hội của hắn, chuẩn bị hạ châm.

“Còn chưa đi?” Mạc Doãn đột nhiên quay đầu.

Động tác của Tiểu Tiểu lập tức đổi thành phủi bụi trên vai cho hắn. “Mạc Doãn công tử, ngài nên lo lắng một chút chứ!”

Mạc Doãn không kiên nhẫn đẩy tay nàng ra, xoay người, cầm đũa.

Tiểu Tiểu lại giơ ngân châm lên một lần nữa.

Mạc Doãn đột nhiên lại quay đầu.

Động tác của Tiểu Tiểu lại biến thành động tác múa ngón tay, “Mạc Doãn công tử, ta múa cho ngài xem một khúc nhé?”

Mạc Doãn trừng mắt liếc nàng một cái, “Bụng ngươi vừa kêu…”

Tiểu Tiểu cứng người một lát, “A? Ngài nghe lầm thôi?”

Mạc Doãn không hề để ý đến nàng, lại xoay người một lần nữa, đang định và cơm vào trong miệng.

Hai lần thất bại, Tiểu Tiểu có chút nóng vội. Nàng cắn răng, giơ châm lên lần thứ ba, bất chấp tất cả, dùng hết toàn bộ khí lực đâm tới. Nhưng mà, nàng dùng sức quá mạnh, thân thể không tự giác nghiêng về phía trước, đầu gối bỗng chốc đập vào ghế dựa. Nàng bị va đau, kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người ngã về phía chiếc bàn. Phương hướng ngân châm trong tay thay đổi quá lớn, trực tiếp đâm về phía thức ăn.

Mạc Doãn cả kinh, nhăn mày lại.

Tiểu Tiểu bị dọa ngây người. Xong rồi! Bị hắn thấy Tôi Tuyết Ngân Mang, chẳng lẽ…

Không đợi Tiểu Tiểu ngây người xong, Mạc Doãn liền kéo nàng lên, đoạt lấy ngân châm trong tay nàng.

Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện ra cái “Tôi Tuyết Ngân Mang” kia đã hoàn toàn đen lại. Nàng lập tức nhìn về phía đồ ăn, “Có… Có độc…”

Mạc Doãn ngước mắt nhìn nàng, “Ngươi…”

Tiểu Tiểu ổn định lại tâm trí, nghiêm túc nói: “Ngài xem, ta đã nói rồi, trong bảo này có người muốn đưa ngài vào chỗ chết! Ngài vẫn nên rời đi đi.”

Một nháy mắt kia, ánh mắt của Mạc Doãn liền nhu hòa lại. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, thanh âm không hề lạnh lùng, “Đa tạ… Nhưng mà, ta không thể đi.”

“…” Tiểu Tiểu nhìn hắn, nói không nên lời.

“Nhị ca!” Đột nhiên, Ngụy Dĩnh vô cùng khẩn trương vọt vào, nhìn chỗ đồ ăn trên bàn, sắc mặt đại biến, “Nhị ca, huynh chưa ăn chứ?!”

Mạc Doãn buông đũa, lắc đầu.

Ngụy Dĩnh nhị nhàng thở ra, liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, cũng không hỏi gì. Hắn vươn tay, kéo lấy Mạc Doãn, “Theo đệ đi.”

Mạc Doãn rút tay về, hơi hờ hững mở miệng, “Tam công tử, chú ý thân phận của ngươi.”

Ngụy Dĩnh có chút giận dữ, quát, “Thân phận cái gì?! Huynh là ca ca của ta! Ta không muốn nhìn thấy huynh chết!”

Mạc Doãn nhìn hắn, “Ta không phải họ Ngụy, ngươi đừng cất nhắc ta.”

Tiểu Tiểu đứng bên cạnh, nhìn mà thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng lại lo lắng đại cục, nàng vẫn sợ hãi mở miệng, xen mồm vào nói, “Mạc Doãn công tử, bây giờ không phải là lúc thích hợp để so đo. Vẫn nên nhanh rời đi thôi.”

Mạc Doãn xoay người, nhìn hộp gỗ trên bàn, “Ta đã nói rất nhiều lần, tìm được người kia, giao lại hộp gỗ cho nàng, ta sẽ đi.”

“Nhị ca…” Ngụy Dĩnh muốn nói cái gì, nhưng lập tức bị người khác chặn ngang.

“Được! Ta nói cho ngươi!” Tiểu Tiểu nhíu mày cắn răng, thống khổ đấu tranh một hồi. Nàng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Mạc Doãn, “Người ngươi muốn tìm, là Triệu Nhan.”

Trong nháy mắt đó, không gian liền yên tĩnh lại, phảng phất như thời gian cũng theo đó mà đọng lại.

Một đoạn thời gian rất dài sau này, lúc Tiểu Tiểu nhớ lại đoạn thời gian yên tĩnh này đều vô cùng hối hận. Hối hận nếu nàng không nói ra cái tên này, cũng có thể miễn đi bao nhiêu khúc chiết cùng vất vả ngày sau. Mà tất cả đều không thể tránh, cũng chính là cái gọi là “Thiên ý trêu ngươi”…

Tác giả có lời muốn nói: Ân, vì sao mọi người đều hoài nghi Liêm Chiêu có mưu đồ chứ?

Được, sau đây chính là giải thích vì sao Liêm Chiêu không có khả năng hoài nghi Tiểu Tiểu.

1, Đầu tiên, Liêm Chiêu không phải người trong giang hồ, mà là con cháu nhà quan lại, rất ít đi trong giang hồ. Bởi vậy, đối với học thuyết giang hồ hiểm ác, chỉ có nghe thấy, không có tự mình trải qua. Mà Thần Tiễn Liêm gia là gia đình nhà võ tướng, cũng rất ít tham dự chuyện triều đình lục đục (sau này nói sau), cho nên, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt này, Liêm Chiêu thật sự không hề tinh thông…

2, Tiểu Tiểu chủ động yêu cầu cùng Liên Chiêu rời khỏi Anh Hùng Bảo, sau này vì Liêm Chiêu cố ý lưu lại mới không đi nữa. Cho nên, đứng dưới góc độ của Liêm Chiêu mà nhìn thì Tiểu Tiểu không có khả năng có động cơ thực hiện mấy chuyện sau đó. Bởi vậy, hắn dù có hoài nghi ai cũng nhất định không hoài nghi Tiểu Tiểu.

3, Liêm Chiêu không hề tham gia ngày triển lãm đó của Anh Hùng Bảo, cho nên, cũng không biết “Tiêm Tú Bách La”. Mà hắn chỉ biết một điều, tên của hắn chính xác đã bắn trúng mục tiêu. Bằng lực tên bắn ra, người trúng tên nhất định sẽ bị thương. Tiểu Tiểu không bị thương, chỉ có quần áo bị tổn hại, Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nảy sinh hoài nghi.

4, =.= Điểm này tuy không có gì hay để nói nhưng… Bởi vì Liêm Chiêu là người tốt, là nam nhân vật chính ta dùng cả tấm lòng quyết định, chỉ có tiếp tục tô cho hắn tỏa sáng, sao có thể bôi đen hắn được? Ta thật chính trực ~~~ Ta thích nam nhân chính phái ~~~~ Cái lý luận nam nhân không xấu phụ nữ không thương kia mau tan biến thành tro bụi đi ~~~~ Muốn ngược nam nhân của nữ chính cũng đừng mơ ~~~ Nơi này chỉ có nam nhân tốt nhất thiên hạ ~~~ ta là mẹ ruột ~~~ oa ha ha ha ha…

Nhiều người tức giận: Nhanh viết chương mới! Nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì!!