Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 23: chương 22


Chap 22: Rơi tự do
Sau khi Kenshin biến mất, tôi cũng xỏ lại giày và quay về nơi tập trung. Quanh đống lửa trại bập bùng, lớp tôi đang vui vẻ ca hát. Ở chổ trung tâm, Akêmi đang nhận những lời chúc và hàng tá li nước ngọt từ mọi người. Có vẻ như chẳng ai quan tâm đến sự thiếu hụt của một thành viên là tôi.
Tặng ình một nụ cười tự giễu, tôi xoay người, lẳng lặng đến bàn tiệc tàn vắng người. Đồ ăn ở đó chẳng còn nhiều, nước uống hầu như đã hết vì ai cũng khát sau cả tối hoạt động nhưng dù sao cũng phải lấp đầy cái dạ dày trống của mình nên tôi đành vớ tạm một lát baán mì nguội.
Từ xa, cô Hanaka đến bên tôi, cười dịu dàng, hỏi:
- Đã bình tâm hơn chưa?
Tôi xé xé lát bánh, đáp:
- Cô! Cháu nghĩ…cháu sẽ thử thay đổi
Ánh mắt của cô Hanaka chứa đầy sự kinh ngạc nhưng không lâu sau liền trở lại bình thường. Giữ nụ cười ngọt ngào, quyến rũ trên môi, cô ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc tôi, thì thào:
- Cô rất mừng vì cháu có suy nghĩ này!
- Trước đâu cháu tiêu cực lắm sao? – Tôi hỏi
- Không. tệ hơn kia, rất tệ, tệ hơn cả cô năm đó. Năm đó, cô còn có người sai bảo nhưng cháu thì không!
Tôi cười cười. Hoá ra trong mắt người khác tôi thiếu sức sống và đáng thương đến thế.
Tôi nhìn cô Hanaka rồi đút miếng bánh vào miệng. Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tôi cần lời khuyên nhất cô Hanaka luôn ở bên cạnh tôi chứ không phải ba hay mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy bạn mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi và nhận định việc làm của tôi. Họ luôn hướng sự chú ý đến người anh trai sinh trước tôi vài phút.

Dựa đầu vào vai cô Hanaka, tôi cố nuốt miếng bánh mì, hỏi:
- Cháu rất xấu cô ạ, liệu có thể thay đổi không nhỉ?
- Cháu đứng trên phương diện nào để nhận xét mình xấu? Đừng để người khác ảnh hưởng cháu bởi vì họ luôn đứng ở trên cao và quy chụp cháu với cái gọi là đạo đức. Họ không đứng ở vị trí của cháu nên không thể hiểu. Không cần thay đổi, cháu chỉ cần là chính mình thôi.
- Cảm ơn cô, cháu nhất định sẽ sống tốt!
Tôi nhắm mắt, thốt ra một câu nói như một lời hứa với cô Hanaka và với chính bản thân mình.
————————-
Vài ngày sau đó, tôi điên cuồng lao đầu vào học để sẵn sàng cho hai kì thi sắp tới. Tôi nghĩ lại rồi, nếu không thể trừ yêu thì tôi sẽ nghiên cứu và phiên dịch thần chú nguyên thuỷ. Tôi có trí nhớ khá tốt mà.
Kết quả là ngày thi đến, tôi đã hoàn thành xuất sắc bài làm của của mình. Còn nhớ ngày hôm đó, ai cũng phải há hốc mồm khi tôi cho cô bạn ngồi trên mượn bút và cũng thêm chút muối bình luận sau khi nộp bài thi. Có lẽ họ quá ngạc nhiên khi một cô nàng nổi tiếng khó gần là tôi thay đổi. Cũng may với sự thay đổi này, họ không lấy làm bài xích, thậm chí tôi đã bắt đầu nhận được vài lời mời xuống căntin dùng bữa hay hỏi ý kiến khi lớp đưa ra vấn đề thảo luận. Ban đầu họ khá rụt rè nhưng thấy tôi có thái độ hoà nhã thì dần cho rằng đó là điều đương nhiên.
Tôi cảm thấy cuộc sống đơn độc của mình bắt đầu có màu sắc hơn, nó không còn vô vị và nhàm chán như trước đây nữa. Đôi khi tôi còn tự hỏi tại sao lúc trước mình ngu ngốc đến vậy khi tự phong bế chính mình. Rõ ràng khi mở lòng, tôi cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Tôi lên năm thứ hai với số điểm tuyệt đối. Kiến thức càng nặng càng có nhiều người đề nghị học nhóm với tôi hơn, nhờ đó tôi bắt đầu giao lưu với xung quanh và có quan hệ bạn bè rộng rãi. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là số lần tôi cười trong năm nay còn nhiều hơn 15 năm cộng lại.
Cô Hanaka đã chuyển đến trường làm Pháp giáo ở trường và cho tôi khá nhiều lời khuyên đáng giá. Tôi cũng hay gọi điện về nhà, hỏi thăm ba mẹ và báo cho họ rằng con gái họ đang rất tốt. Chủ nhật tôi cũng về thăm nhà nếu không tôi sẽ gặp Kenshin tại bìa rừng, nhờ cậu ta chia sẻ công thức một số loại thuốc hay ho của phù thuỷ.
Tôi thật sự cảm thấy mình đã có mộ bước ngoặt tuyệt vời khiến cho đời sang trang mới.

————————-
Hôm nay là chủ nhật, tôi chạy xuyên qua cánh cửa kết giới để về nhà.
Cuối đông, trời còn se se lạnh. Tôi hí hửng mở cửa, vô cùng thích chí với mùi món cá nướng thơm lừng của mẹ phát ra từ bếp. Trong phòng khách, ba tôi đang ngồi pha trà, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
Tôi tháo giày, xỏ dép, hồ hời nói:
- Cuối tuần vui vẻ, ba mẹ!
Ba tôi ngẩng đầu, đáp:
- Emi cũng vậy nhé!
Không hứng thú với việc pha trà của ba tôi chạy vào bếp phụ mẹ làm bữa trưa. Tôi và mẹ nói khá nhiều chuyện nhưng đều là do tôi mở lời. Có lẽ…mẹ mệt.
Chiều. Anh trai tôi về rồi nhanh chóng đi mất, ngay cả bữa tối cũng bỏ dở. So với trước đây, bữa cơm gia đình vẫn nhàn nhạt, không thay đổi gì nhiều.
Tối, tôi cố gắng đọc xong hai cuốn sách thì đồng hồ cũng điểm 1 giờ sáng. Xuống bếp rót một nước uống, tôi có tiện đường đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ. Phía sau cánh cửa, tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng mẹ:
- Shin, em cảm thấy Emi đã đổi thay. Nhưng con bé càng thế em càng khó đối mặt, em sợ nhìn vào mắt nó!

Ba tôi không đáp.
Tiếng mẹ lại vọng ra xen lẫn tiếng thở dài:
- Đáng ra…con bé không nên có mặt trên đời này!
Câu nói của mẹ khiến tôi sừng sờ sau đó lảo đảo xuýt ngất.
Trái tim tôi nghẹn lại, đau không thể tả. Tại sao ngay cả người mẹ ruột thịt của tôi cũng chối bỏ tôi, không muốn tôi tồn tại trên thế giới này? Vẫn biết là từ trước ba mẹ không hài lòng về tôi nhưng khi nghe chính miệng mẹ nói ra tôi vẫn không kìm nổi nỗi đắng cay trào lên trong lòng.
Tôi đã cố gắng nhiều, rất nhiều vậy mà mẹ vẫn chưa hài lòng sao? Mọi nỗ lực của tôi chẳng lẽ chưa đủ?
Tôi từng đọc một quyển sách có viết rằng: Con người tối đa chỉ có thể chịu 42 đơn vị đau nhưng nỗi đau của một người mẹ khi sinh hạ một đứa con lên đến 57 đơn vị đau. Nỗi đau ấy có thể so sánh với nỗi đau bị gãy 20 cái xương cùng lúc.
Mẹ đã chịu đứng đau đớnn như vậy để sinh ra tôi tại sao còn không muốn đối mặt với tôi? Hay là đứa con này là ngoài ý muốn?
Suốt bao nhiều năm nay tôi chưa có một phút giây nào hết yêu mẹ nhưng hình như mẹ rất ghét tôi, ghét đến nỗi cho rằng sự có mặt của tôi là một sai lầm.
Mẹ nói tôi đang thay đổi? Sai rồi, tôi đang trở về là bản thân tôi thôi. Trở về giống như trước kia! Đâu có ai vừa sinh ra đã là xấu chứ? Không, trên đời không có người xấu. Tôi chỉ là…chỉ là bị tổn thương quá nhiều, giờ đang cố chữa lành thì lại bị một thêm một vết thương lớn từ người mẹ ruột. Tôi thật sự không nghĩ mình có thể đứng dậy.
Mẹ không nói gì nữa, tôi cũng không biết mình làm cách nào để về phòng và qua đêm an bình mà không xông thẳng vào phòng tra hỏi mẹ.
Sáng hôm sau, tôi dời nhà sớm. Cái tiết trời trong lành buổi sáng không đủ để tôi có thể lấy lại tinh thần. Tôi thở dài, không biết làm gì ngoài việc đến lớp sớm.
Dưới tán cây đang mọc chồi, mấy cô bạn đang tập thể dục. Đang định tiến đến chào họ thì lại nghe họ đang bàn tán về mình. Họ nói:
Tôi là một con bé ngu ngốc, họ chấp nhận tôi chỉ vì mục đích lợi dụng. Lợi dụng kiến thức của tôi và lợi dụng thân thế của tôi.

Họ nói, nếu tôi không là công nương họ sẽ ném trứng vào tôi và mắng rằng vì tôi mà họ cảm thấy xẩu hổ. Suốt 20 thế kỉ, chưa từng có một Pháp sư không rõ nguyên tố.
Họ nói, họ bình luật mà không biết tôi – con bé khiến họ xấu hổ đã nghe thấy tất cả. Họ không thể ngờ, một con bé đi sát giờ vào lớp như tôi lại dậy sớm đến vậy.
Lũ rác rưởi, chúng dám khinh bỉ và lợi dụng tôi, cho tôi là một con ngốc mà tôi thì lại chẳng biết gì, lại còn ngỡ chúng coi tôi là bạn.
Lũ ranh con đó, chúng dám cười nhạo vào con người thật của tôi như thế à?
Thì ra, ai cũng thích con người giả của tôi hết, cả mẹ và cả lũ khốn này.
Tôi cười khẩy, một giọt nước mắt chảy xuống, nhanh chóng thấm vào mái tóc. Gió nổi lên, mang theo thứ thuốc không màu của tôi trừng trị lũ rác rưởi.
Thuốc rụng tóc, thứ thuốc rất phổ biến trong giới phù thuỷ. Để xem khi mái tóc của chúng không còn, chúng còn có thể khinh thường ai? Vốn dĩ đây là thuốc tôi chế tạo theo công thức Kenshin cho và mang đến đây để cậu ấy chấm điểm, không ngờ lại dùng để sử dụng vào lúc này.
Tôi khóc, khóc nhiều nhưng không phát ra tiếng.
Tại sao? Khi tôi nhìn thấy chúng tôi đã nghĩ, khi tôi chào, chúng sẽ mỉm cười và chào lại, như thế tôi sẽ quên đi những lời mẹ nói tối qua, sẽ ngăn lại nỗi oán hận mẹ và khiến tôi tin tưởng rằng ít nhất thì vẫn có người yêu thích tôi.
Nhưng mà kết quả lại tàn nhẫn đến vậy, sự trả thù cũng không làm tôi nguôi ngoai. Tôi đã mong chúng sẽ làm cơn oán hận của tôi dừng lại nhưng cuối cùng chúng lại trút thêm dầu vào lửa.
Tại sao gió cũng thổi theo hướng đó, giúp tôi làm việc xấu?
Tại sao?
Tôi thật sự không nghĩ được gì nữa, chỉ biết rằng mình…đang rơi tự do.