Chuyện Tình Ở Thư Viện

Chương 23

Bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất trong cuộc sống đại học từ trước cho tới nay của Lâm Húc. Đương nhiên hẳn cũng có nguyên nhân.

Hai người vừa mới vén rèm lên đi vào trong ngồi, bác gái ở căng tin vẫn chưa mở cửa sổ, tầng tầng mùi thơm từ đồ ăn thoang thoảng bay tới, cứ lớp lớp đồ ăn được mang lên, bất kể là thịt nước hay rau xào đều đầy đủ hết. Có điều  hai người đã là sinh viên năm ba, cơm căng tin dù có phong phú thế nào thì ít nhất mỗi món cũng ăn đến mười lần. Nếu như bình thường cậu cũng sẽ không phấn khởi như thế.

Muốn hỏi nguyên nhân chính ư? Còn phải nói!!

Nói hơi buồn nôn một tí thì: cùng đối phương ăn cơm thì bất luận món gì ăn cũng ngon.

Điểm tâm của Hạ Trạch luôn là thịt, cà chua trứng với một quả trứng mà Lâm Húc lại là thịt bò với một phần mỳ.

Hạ Trạch nhìn Lâm Húc từng ngụm từng ngụm ăn đến vui vẻ, cười nói: “Thơm ngon như vậy?”

Lâm Húc nói: “ừm, ngày hôm nay bác gái bỏ thêm cho tớ thật nhiều thịt bò, ăn ngon! Muốn ăn một chút không?”

Hạ Trạch cũng không nhăn nhó: “Được.”

Nói xong cũng duỗi tay đem đũa gắp ít thịt bò trong bát Lâm Húc, bỏ vào trong miệng nhai: “đúng nha, nhưng nếu bỏ thêm ít da gà sẽ ăn ngon hơn.”

“Cậu thích ăn da gà?”

“Đúng!”

“Cậu cũng thích ăn trứng gà?” Lâm Húc liếc nhìn canh cà chua trứng gà cùng một cái trứng.

“Ừ, cho là thế đi, nhưng tớ vẫn không thích ăn lòng đỏ trứng lắm.”

Lâm Húc kinh ngạc: “Tớ thích ăn lòng đỏ trứng không ăn lòng trắng trứng.”

Hạ Trạch: “A? Vừa vặn ngược lại?”

Lâm Húc: “Cậu ăn bánh bao có phải chỉ thích ăn nhân hay không??”

Hạ Trạch cười: “Làm sao cậu biết?”

Lâm Húc: “Cậu cũng thích ăn thịt mỡ?”

Hạ Trạch gật đầu: “Yêu thích! Cậu thích không?”

Lâm Húc lắc đầu: “Tớ không ăn thịt mỡ. cậu rất thích ăn đồ ngọt?”

Hạ Trạch gật đầu: “Đúng đấy.”

Lâm Húc: “Cậu cũng không phải không uống sữa tươi, thích ăn bơ thế nhưng không thích ăn bánh gatô, sau đó ăn bát cháo nếu như ăn không được, sẽ bỏ thêm ít đường trắng đấy chứ?”

Hạ Trạch kinh ngạc gật đầu: “Làm sao cậu biết?!”

Lâm Húc “Phốc” nở nụ cười một tiếng: “Bởi vì cậu với em của tớ giống nhau như đúc luôn!! cậu khi còn bé vẫn dằn vặt nhà của chúng tớ đến thảm!!.”

Hạ Trạch hắc hắc cười: “Kỳ thực tớ cũng đem mẹ tớ dằn vặt đến thảm.”

Lâm Húc: “cậu sau này có thể cùng với tớ ăn cơm.”

Hạ Trạch không phản ứng lại: “Hả?”

Lâm Húc: “tớ với cậu vừa vặn yêu thích ngược hẳn nhau, vì thế sau này cậu sẽ ăn lòng trắng, tớ ăn lòng đỏ, tớ ăn da, cậu ăn nhân,  cậu ăn bơ, tớ ăn bánh ga tô……. đây không phải rất tốt sao?

Hạ Trạch vừa nghe cậu nói những câu nói này, lập tức gần như ngây ngẩn cả người, lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ lên.

Lâm Húc sẽ không biết, cậu nói những câu nói này, đến cùng có bao nhiêu ám muội.

Ý tứ của những lời này là, sau đó, hai người cũng có thể cùng nhau ăn cơm sao?

Hơn nữa, không chỉ là cùng nhau ăn cơm…

Còn có thể chia sẻ đồ ăn của nhau sao?

Bạn bè bình thường sẽ làm như vậy sao?!

Lâm Húc đương nhiên không biết Hạ Trạch nghĩ đến nơi xa xôi tít mù rồi, hỏi: “Tại sao không nói chuyện?”

Hạ Trạch nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, sau đó, cùng nhau ăn cơm?”

Lâm Húc cười: “Đó là đương nhiên.”

“Được.” Hạ Trạch đột nhiên nhớ tới ngày hôm nay, không, là nhiều ngày trước nữa, “Sau đó, chúng ta vẫn còn tự học chung với nhau sao??”

Lâm Húc giương mắt xem Hạ Trạch.

Hạ Trạch tựa hồ có hơi ngượng ngùng, liền cúi đầu, ánh sáng từng lớp bao phủ trên người cậu, gương mặt đỏ bừng của cậu hòa với ánh mặt trời làm cho người ta sinh ra ảo giác. Trong giây phút đó, Lâm Húc cũng không biết mình rốt cục do dự cái gì, xoắn xuýt cái gì!!

Cậu là thẳng cũng tốt.

Cậu đối với mình không có cảm tình ở phương diện kia cũng tốt.

Nhất định vĩnh viễn phải nhẫn nại tình cảm trong lòng, cũng tốt.

Có điều, chỉ cần cùng nhau, cũng rất hài lòng, rất hạnh phúc rất hạnh phúc không phải sao?

Nghĩ nhiều như thế làm cái gì!

Lâm Húc ngưng mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nở nụ cười: “Đương nhiên là có. Đêm nay, chúng ta cùng đi thư viện đi.”