Chuyện Tình Nàng "Mặt Giời" Yêu Chàng "Mặt Giời"

Chương 3: Nơi ấy có nắng, có gió, có cậu và tôi!

***

4 Năm Sau

**

~ 8:00am New York, Mỹ~

Thành phố nước Mỹ tấp nập người và xe cộ. Những tòa nhà chọc trời thi nhau đón nắng mới.

SunLady, một fashion start mới nổi, đang được báo chí đưa tin rầm rộ những ngày qua với bộ thiết kế “The Sun” mang khơi hướng trẻ trung, năng động, có phần quý phái, khi người ta mặc nó lên người thì sẽ thu hút mọi ánh nhìn, tỏa sáng như một vầng mặt trời.

SunLady được các công ty thời trang săn đón nhưng vẫn còn khá lưỡng lự và quyết định hợp tác với công ty thời trang G&T, dù sao, nhờ đó mà Sun mới có được như ngày hôm nay. Ngày đến công ty, Sun được chào đón rất rực rỡ, băng rôn rồi pháo hoa, thảm đỏ được rải từ ô tô đến tận đại sảnh.

Sun bước vào công ty vẫn rực rỡ như một mặt trời. Những ánh mắt, những máy ảnh chĩa vào người nháy liên tiếp, nếu không phải là người vững vàng chắc chóng mặt đến ngất mất.

Hợp đồng hợp tác được kí xong, hai bên đều vui vẻ, giám đốc Hiếu mời Sun đi ăn tối, Sun đồng ý. Một bữa tối diễn ra thật lãng mạn tại nhà hàng sang trọng.

- Em có thể trở về làm Hoàng Ánh Dương được rồi đấy! – Hiếu nói

- Hì hì…. Cảm ơn anh vì bữa tối! – Dương rót một ly rượu vang cho Hiếu

- Ừm… Đừng khách sáo… - Hiểu cắt đĩa bò bít tết sẵn cho Dương rồi đặt về phía nó

- Cảm ơn.. – Dương ngại

- Sao em cứ nói lời cảm ơn hoài thế.. Em không thể coi anh như…. một người thân trong gia đình được à? – Hiếu hơi buồn vì Dương mãi cứ khách sáo với mình.

- Vâng…. Em lúc nào cũng coi anh như người anh trai tốt của em mà!

Câu nói của Dương khiến anh đau lòng. Hai năm qua, anh đã vô cùng quan tâm, chăm sóc, làm mọi thứ vì Dương chỉ mong sao Dương dành một chỗ trong trái tim mình cho anh. Nhưng có lẽ điều đó là quá khó, hai năm qua, anh mãi mãi chỉ là anh trai….

- Dương này… Điều gì làm em hạnh phúc nhất? – anh hỏi

- Cứ sống như này là hạnh phúc.. – Dương nói rồi mỉm cười

- Thế còn đau khổ? – anh lại hỏi

Dượng lưỡng lự một lúc, đưa ánh mắt ra ngoài ô cửa kính, nhìn xa xăm. Anh trăng sao như lòe đi trước mắt. Nó chẳng biết phải nói gì, chuyện qua lâu rồi nhưng nỗi đau ấy trong tim vẫn cứ ngày ngày rỉ máu xót xa. Dương quay lại bàn, đưa cặp mắt nhìn anh

- Là em đã bỏ lỡ người mình yêu. – Dương nói và cười gượng, một nụ cười che dấu cho nước mắt, che dấu cho tâm hồn mỏng manh gần như vỡ vụn.

Dương mỗi ngày một nổi khi cho ra mắt các bộ sưu tập, công ty G&T cũng thế mà theo đà phát triển, càng nổi tiếng hơn. Các buổi phỏng vấn thời trang vẫn cứ ùn ùn kéo đến làm Dương chóng mặt.

Hôm đó, Dương nghỉ phép, nó muốn chốn đi đâu đó thật xa, một nơi không ai biết mình là ia! Một nơi chỉ có nắng và gió và cỏ và cây… cà nó. Dương quyết định đến thảo nguyên Hulun Buir. Nơi đây như một tấm thảm xanh trải dài đến bất tận. Chính vào thời điểm mùa hè này nơi đây đẹp như một bức tranh thủy mặc với màu xanh của bầu trời, hồ nước, cây cỏ và màu đỏ của đất. Bên cạnh đó là những dãy núi nhấp nhô ở phía xa càng tô điểm cho bức tranh phong cảnh hữu tình này. Nó đến một nhà nông dân, xin cho được làm việc ở trang trại một vài ngày. Được rong ruổi trên lưng bò, kie niệm tuổi thơ như ùa về. Dàn bò thong thả gặm cỏ trên những thảo nguyên sao mà bình yên thế? Gia cứ như này mãi. Buổi tối chắc chắn là thời gian tuyệt vời, ngồi xiên gà nướng với những người nông dân bản địa tốt bụng, xởi lời, xếp một vòng tròn xung quanh ngọn lửa, cùng nhau hát, cùng nhau kể chuyện, cùng nhau nói về những kỉ niệm xưa xửa xừa xưa. Cầm ly trà mát trên tay, nó đến một góc mà ngắm nhìn bầu trời. New York náo nhiệt và trật trội, không cho con người ta những giây phút thảnh thơi, sung sướng này. Những ngôi sao sáng những ngàn ánh nến, đưa nó về ngày xưa, cái ngày Minh và Dương cùng nằm trên mái gác xép. Minh lải nhải về các vì sao, nào là sao Archernar méo mó nhất rồi là sao Procyon theo tiếng Hy Lạp là phía trước một con chó….

Sau khi nghỉ phép, gường bận rộn tiếp tục bám lấy Dương.

Một hôm, anh Hiếu đến phòng Dương và bảo:

- Dương này…..Em về Việt Nam hợp tác với tập đoàn New Today nhé!

- Ở đây có gì không ổn sao anh? – Dương hơi ngạc nhiên

- À không, mọi thứ ổn, nhưng chúng ta đang hợp tác với New Today và họ cần phải trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế.

- Vâng…. Anh cho em cái lịch máy bay, em sẽ chuẩn bị luôn. – Dương nói với giọng hơi buồn.

Thực sự, Dương không hề muốn quay lại đó. Dương sợ!

- Cuổi tuần này bay em nhé! Anh sẽ về sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc bên này! – Anh Hiếu sau khi xem lịch thì nói

- Vâng… Vậy xin phép, em về nhà sớm. – Dương lấy túi xách rồi ra về, hôm nay là thứ 6 rồi.

Dương sắp xếp hết quần áo, thu dọn đồ đạc, chú chó MiuMiu nó đang nuôi đành gửi là cho thằng bé Ten chăm sóc.

~~~~ Tại sân bay quốc tế John F. Kennedy~~~

Một lần nữa, lại đưa nó trở về Việt Nam.

Mọi việc ở New Today khá ổn, chào đón cũng nồng nhiệt, cư xử tốt, thiết kế mới bán rất chạy và nhận được nhiều phản hồi tốt.

Cho đến khi nó gặp Giám đốc New Today.

Là Minh

Gặp nhau trong hoàn cảnh hành lang vắng, mặt đối mắt, Minh kèm theo sự ngạc nhiên, là thái độ xúc động. Hôm chào đón nhà thiết kế, Minh đã không đi dự, cậu hoàn toàn không quan tâm. Nếu biết trước như này, chắc chắn cậu sẽ đi. Nhưng gặp nhau thế này, bất ngờ quá hóa chẳng biết nói gì. Dương cũng ngại ngùng

- Chào Dương…. Khỏe không? – Minh đành mở lời trước

- Ừ… khỏe! – Dương trả lời có phần cứng nhắc, thực sự nó không quen nhưng mọi thứ đã không còn như trước

Cả hai đều ấp úng, chẳng biết nói với nhau những gì. Chả lẽ Minh lại hỏi “Tại sao lúc đó mày bỏ đi mà không từ biệt lấy một tiếng, làm đau đau đớn mấy năm trời?” hay Dương lại nói “Tại sao mày lại làm như thế, sát muối vào tim tao mày có thấy vui không?”

Mọi thứ dường như đã hết khi Dương đi rồi, không còn cái gọi là bạn bè thân thiết đấm đá chửi nhau nữa. Qua rồi, thực sự đã qua rồi. bây giờ họ là đối tác, là bạn làm ăn. Chấm hết. Chả là gì cả.

- Chào nhé…. – Dương đành lưỡng lự tạm biệt, không muốn làm khó Minh

Đã phải mất rất lâu, hình ảnh và tình cảm mà Dương dành cho Minh mới lắng xuống một chút, bây giờ gặp nhau, tất cả lại khơi lại, nó làm Dương đau lòng. Nhưng Dương bây giờ không phải Dương của vài năm trước, chỉ còn nhà thiết kế SunLady thôi.

Minh không dám níu kéo, cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn Dương ra khỏi công ty và mất hút trong một cái taxi nào đó. Cổ họng nghẹn đắng, những lời nói bây lâu này ấp ủ trong lòng, định rằng khi gặp nhau sẽ nói ra. Chỉ là cậu không đủ dũng khí, cậu chẳng có tư cách để níu kéo, cậu đã làm tổn thương người con gái mình yêu, cậu trống rỗng. Nghẹn ngò quay người bước đi, cậu nên bắt đầu từ đâu?

- Anh Minh, mình đi ăn trưa nhé! – Linh từ phòng giám đốc bước ra

- Em đi ăn một mình đi, anh đang bận. – Minh lướt qua Linh không thèm nhìn cô lấy một cái

Linh làm nũng, đứng giậm chân, làm mình làm mẩy, Minh cũng khó chịu, đành đi ăn cùng Linh. Trong bữa ăn, Linh cứ lải nhải về đám cưới, về mọi thứ. Còn Minh trong lòng còn đang hỗn độn nhiều thứ. Còn bận nghĩ Dương làm làm gì, đã ăn chưa?... Vân vân và mây mây..

- Này, anh không nghe em nói à? Thế khi nào anh định đi chụp ảnh cưới đây? – Linh hơi bực mình vì Minh cứ mải nhìn lơ đãng.

- Đang bận lắm, công ty có dự án mới, để sau đi em. – Minh vẫn cứ nhìn ra ngoài đường, tay vân vê tách café đã nguội

- Mẹ bảo là cuối tháng sau mình cưới. Vậy mà đến bộ ảnh cưới cũng chưa có…! – Linh lại rưng rưng

- Thôi được rồi, cuối tháng này đi. – Minh nói rồi đứng lên thanh toán.

Mọi việc trong công ty diễn ra rất tốt. Dự án thành công rực rỡ làm cho cả G&T và New Today một vốn lời lớn, vươn lên đứng hàng đầu. Để có được điều này, công lao của Sun là lớn nhất. Cả hai công ty quyết định mở một party lớn để ăn mừng.

Bữa tiệc diễn ra rất hoành tráng ở một nhà hàng 5 sao. Khách khứa, cổ đông và hơn 500 nhân viên đều có mặt góp vui. Bữa tiệc sẽ không thể thành công nếu như không có bốn nhân vật chính này. Chiếc ôtô đen đậu ngay trước nhà hàng, bước xuống xe là một quý cô xinh đẹp, quyến rũ trong bộ váy đỏ đuôi cá hở lưng và xẻ ngực khá táo bạo. Không ai khác, là SunLady, song hành bên Sun là một chàng trai rất đẹp, rất lịch lãm, là giám đốc Trọng Hiếu của G&T. Máy ảnh của phóng viên bắt đầu nháy liên tiếp. Sun khoác tay giám đốc vào trong, vẻ mặt vô cùng tự tin. Ngay sau đó là một chiếc ôtô khác, người đàn ông bước xuống xe trước, vô cùng đẹp trai, cao ngạo, chính là giám đốc của New Today Cao Nhật Minh. Đi cùng với Minh là một tiểu thư xinh đẹp, nhã nhặn, mặc chiếc váy xòe màu hồng bánh bèo…. Là Linh, hiện đang ăn bám Minh, một thành phần xoi mói, ngồi lê đôi mách không thể thiếu của New Today, được các nhân viên “YÊU MẾN” gọi là “ con chó giữ công ty”.

Mọi người tiếp tục hòa nhập bữa tiếc, Hiếu và Minh cùng nhau nâng những ly rượu chúc mừng tới tất cả những người có mặt. Linh đã nhìn thấy Dương, không ai khác, người đang được ca tụng kia chính là Hoàng Ánh Dương, Cô không hiểu Dương về đây làm gì.. Không lẽ nó chính là SunLady hay sao?

Nghĩ rồi, Linh liền chạy lên sân khẩu, cầm mic và nói

- Alo. Xin chào, tôi là Thùy Linh, tôi là giám đốc Marketing của New Today đồng thời là vợ sắp cưới của Giám đốc Minh…..

Mọi người quay hết người về phía sân khấu, đổ mắt về phía Linh, tất nhiên trong đó có cả Dương và Hiếu. Minh vội chạy lên phía trên nói nhỏ với Linh

- Em đang làm cái quái gì thế?

- Em làm việc mà vợ sắp cưới phải làm thôi! – Linh nói rồi lại tiếp tục cầm mic phát biểu

- Sau một thời gian tìm hiểu và yêu nhau, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới vào cuối tháng sau, hôm nay tôi xin trân trọng kính mời tất cả mọi người đến chung vui, uống ly rượu mừng chúc phúc cho chúng tôi.

Minh bất lực nhìn mọi người hô hào. Dương nghe thấy vậy. Ừ, mọi việc diễn ra giống như ý muốn của nó rồi đó. Một cặp đôi đẹp thì xứng đáng được hạnh phúc bên nhau. Như Minh với Linh ấy. Nó cũng nên chúc phúc.

Dương lặng lẽ vào nhà vệ sinh. Nó đứng trước gương, nhìn mình. Khác lắm, khác xưa rất nhiều, đã không còn là Dương hồn nhiên, nhí nhảnh của ngày xưa nữa. Thất bại, tuyệt vọng, đau khổ, nhẫn nhịn, tổn thương đã tạo ra SunLady… không phải Ánh Dương! Thế thì chẳng có nhẽ nào Minh lại vẫn là Minh của ngày xưa. Mọi thứ tình cảm rồi cũng thay đổi. Cứ cho là ngày xưa Minh thích Dương đi chăng nữa thì có gì để chắc chắn, bây giờ vẫn vậy?

Dương xả nước, lấy tay múc nước cả lên mặt mình, nó phải tỉnh táo hơn, đừng si mê mu muội như thế nữa, tất cả chấm dứt lâu rồi! Dương nhìn lên tấm gương, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp vấn vương những giọt nước lại càng thêm quyến rũ. Vẻ đẹp ấy có thể khiến bất cứ người đàn ông nào ngã gục, khiến cho tim mọi chàng trai thổn thức, say mê. Nhưng tại sao? Tại sao… Nó… lại cứ phải nhớ mong một người? Một người không là gì cả?

Nó nhìn say sưa chính chân dung mình trên tấm gương.

- Dương ạ. Haha. Minh nó sắp lấy vợ rồi… Nó sắp lấy Linh rồi.

Dương nở một nụ cười chua xót, một gương mặt bình tĩnh đến lạ, mà không, đó là một gương mặt không cảm xúc, lạnh tanh. Chỉ có những giọt nước mắt là thi nhau rơi. Những giọt nước mắt, đã lâu rồi không xuất hiện… Con tim lại một lần nữa đau đớn từng hồi… Nói đi nói lại, chẳng qua là vẫn chưa thể quên được hình bóng một người thuở ấu thơ. Hóa ra, để quên đi một người từng là tất cả không hề đơn giản như thế, chỉ là nó bị vùi đi bởi một đống hỗn độn, sự bận rộn của cuộc sống tạm thời chèn lên trước, chỉ là đầu óc ta không đủ thoáng để nghĩ đến nó… Chỉ là con tim mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Thực chất, tất cả mọi thứ về Minh chưa bao giờ biến mất vì chính lúc này đây, mọi thứ lại rõ mồn một, tất cả nững thứ mà Dương phải dành dành hàng mấy năm trời để quên, để chôn lấp, cứ thế mà ùa về. Lại là những đớn đau trong vô vọng, bất lực, lý trí không cho phép mà con tim thì chẳng thể rời. Một sự nhường nhịn không can tâm, khiến cho mọi thứ rắc rối, khiến cho nó đau hơn cả một sự thất bại.

Buông bỏ, không phải vì thua cuộc mà vì ta đã hiểu, nó đã hiểu, hiểu nhiều lắm, tại sao không thể buông, tại sao cứ cố chấp níu giữ để người phải đau không ai khác là chính mình. Phải mạnh mẽ đi chứ, phải bước qua những khó khăn.

Dương bước ra bên ngoài. Thấy anh Hiếu đang đứng đợi phía trước

- Anh chưa về sao? – Dương hỏi

- Anh đợi em cùng về! – Hiếu cười rồi đưa Linh ra xe

Hiếu, anh biết Dương bỏ vào nhà vệ sinh để khóc. Không biết đã bao nhiêu lần, bao nhiêu lần anh thấy Dương lủi thủi một mình trong căn nhà vắng, đã bao lần thấy Dương ngồi ngắm nhìn bức tranh vẽ một ai đó và khóc. Rồi những đêm say khướt, vỏ lon bia vứt lăn lóc đầy sàn nhà, bên cạnh là cô gái yếu ớt, mặt mũi còn lem nước mắt. Trong lúc ngủ cũng khóc gọi tên một người, không phải anh! Anh càng nhìn nó như vậy, lòng anh càng đau đớn. Không biết từ lúc nào, anh yêu nó, yêu hơn tát cả, muốn mở vòng tay ôm lấy nó vào lòng, muốn được che chở, yêu thương người con gái ấy. Nhưng Dương khác biệt, Dương chưa bao giờ nói lời thân mật, chưa bao giờ vượt quá giới hạn anh trai, chưa bao giờ….! Điều đó, khiến anh quẫn trí, anh đau khổ, dằn vặt, cái cảm giác yêu mà không thể nói, muốn quan tâm nhưng luôn bị chối từ, cái cảm giác chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu đau khổ dằn vặt vì một ai đó nó khó chịu, bức bối như muốn nổ tung. Muốn quên chẳng được, muốn nói chẳng xong. Lại thêm một người, không muốn vì tình yêu riêng mà làm đổ vỡ mối quan hệ hiện tại, lại im lặng. Có vẻ, im lặng là một lựa chọn vàng cho những cái sợ, sợ mất cái nọ, sợ mất cái kia, sợ làm ai đó tổn thương, sợ mình thất bại… mà im lặng! Và rồi, đến khi mình không thể chịu đựng được, muốn nói ra, thì điều đó rất tiếc chỉ còn là quá khứ.

Dương về nhà, làm một giấc thật say. Anh ngồi bên cạnh, ngắm nhìn người con gái anh đã yêu thương rất nhiều. Ạnh gạt mai tóc sang một bên, đôi hàng mi dài, làn da trắng mướt, đôi môi hồng chúm chím. Anh muốn hôn mọi nơi trên khuôn mặt này, nhưng nó không thuộc về anh. Anh hôn lên trán Dương, một cái chạm nhẹ, rất nhẹ, nhưng người con gái ấy vẫn biết, vẫn cảm nhận được. Thế rồi, anh mất trí, sự kiên nhẫn chạy mất, anh dần tìm tới đôi môi mà hôn nhẹ lên. Dương mở mắt, nhìn anh. Anh dừng lại, luống cuống như một đứa trẻ bị bắt quả tang

- Anh xin lỗi..Anh…

Dương đặt ngón trỏ lên môi anh, bảo anh im lặng. Dương mỉm cười, Dương khóc. Tình cảm của anh, Dương biết chứ. Chỉ là, trái tim chưa chấp nhận anh, hình bóng của Minh còn quá lớn. Dương không muốn yêu anh vì Dương sợ sẽ làm anh tổn thương. Anh tốt và anh xứng đáng với nhiều thứ hơn vậy.

- Em biết mọi thứ, Hiếu, anh yêu em đúng không? – Dương hỏi rất chậm rãi

Hiếu như giật mình trước câu hỏi của Dương, Dương biết, vậy tại sao? Tại sao không chấp nhận anh? Anh gật đầu nhẹ.

- Anh cũng biết câu trả lời của em rồi đấy. Anh tốt lắm, anh xứng đáng với những thứ tốt hơn thế này… cho nên…

- Anh biết… Em đừng nói nữa…. Hãy ngủ đi. – Hiếu ngắt lời, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Dương và ra khỏi phòng.

Sau khi cửa phòng khép lại, có một giọt nước mắt rơi, giọt nước mắt của một người con trai dành con người con gái mình yêu. Anh ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm đầu. Câu trả lời anh mong bấy lâu nay, giờ đã có, nó khiến tim anh vỡ vụn, khiến bầu trời đen đổ sầm trước mắt. Kết thúc rồi. Anh nản. Anh đến bar, những ly rượu cay xé cổ dần được anh nốc cạn. Nhưng một người anh không ngờ vô tình gặp gỡ ở đây lại là Minh. Cậu cũng như anh, hai thằng đan ông bên trai rượu mạnh. Chỉ có thể là vì tình!

- Một người sắp kết hôn cũng buồn mà uống rượu sao? – anh nâng cốc rượu

- Ừ….. Tình cảm là cái đếch gì mà ta lại buồn thế nhỉ? –Minh cũng ngà ngà say

- Cậu thật là sung sướng Minh ạ! – Anh cũng say rồi

- Sướng gì chứ. Anh sướng mới đúng. Anh được ở cạnh người tôi yêu, còn tôi thì lại phải ở cạnh người tôi không yêu. – Minh uống tiếp cốc dang dở

- Sung sướng… Hahaha. Sung sướng khi bên một người mà trong đầu người đó lúc nào cũng có cậu sao?

- Sao cơ… anh say quá rồi đấy. Thôi về ngủ đi. - Minh ngạc nhiên với thứ lời lẽ ấy, chắc mẩm anh ta say rồi.

- Tôi không say. Minh ạ, anh có biết anh là một thằng tồi tệ như thế nào không? Dương….. – Thế là Hiếu đã kể hết những gì xảy ra với Dương cho Minh nghe.

Giờ đây, Minh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu đang hỗn độn trong cảm xúc. Cậu ngỡ ngàng, sung sướng, đau khổ, hối hận. Hóa ra, Dương cũng yêu Minh, Minh biết rồi nhé, Dương cũng yêu Minh. Cậu cười tươi như hoa nhưng sau đó khuôn mặt lại buồn rười rượi. Biết là Dương yêu Minh, rồi thì sao? Rồi thì phải làm gì nữa. Còn Linh, cậu không thể rũ bỏ trách nhiệm được. Cậu lại ngồi xuống lại uống rượu. Giờ thì lại buồn vì mình yêu người, người cũng yêu mình nhưng giữa người và mình có một rào cản, một khoảng cách mang tên người thứ 3 và cái trách nhiệm quái gở.

Bẵng đi một thời gian, còn một tuần nữa là đến đám cưới, Linh mới gọi Dương tới nói chuyện

- Bà làm phù dâu cho bọn tôi nhé? – Linh đon đả

- À…. Tôi ….. – Linh ngỡ ngàng với lời đề nghị khá táo bạo.

- Hay bây giờ, bà làm nhà thiết kế nổi tiếng rồi, không muốn làm phù dâu cho con bạn thấp hèn này nữa

- Làm gì có… chỉ sợ mày không thèm thôi. – Dương gượng cười

Linh cười khểnh, lấy, ly nước ưỡn ẹo trước mặt Dương

- Nói không chừng Dương cũng ao ước làm vợ Minh lắm cũng nên?

- Mày nói gì thế? – Dương ngạc nhiên trước lời nói của Linh

- Nhưng tiếc cho Dương quá, Dương kém thông minh nên không có được Minh rồi… hahaha – Linh nói rồi cười rất khả ái

- Mày nói gì vậy Linh? – Dương rất bất ngờ vì những lời nói của con bạn mà vì nó, Dương đã hy sinh tất cả, cả tình yêu của mình.

- Thôi, dù sao thì tuần sau, tao cũng cưới Minh rồi, tao cũng nói thật luôn cho mày biết nhé, thực ra đêm hôm đó, chẳng có chuyện gì cả, tao cho Minh viên thuốc ngủ rồi sắp đặt vậy thôi. Ai ngờ mày lại sợ, bỏ rơi Minh bay sang Mỹ luôn… Hahaha – Linh sung sướng nói hết tất cả

- Mày… sao mày dám… - Dương nổi điên lên

Chát…. Chát…..

Hai cái bạt tai Dương dành tặng cho Linh, không quá đau, chỉ đủ làm cô ta ngã lăn ra đất, nhưng mặt vẫn còn rất cẫng láo, đôi mắt dương dương lên thách thức. Đến giờ phút này, Dương đã nhận ra bộ mặt của con bạn thân mà mình trân trọng, hy sinh. Thì ra không bằng một con chó. Dương đến bên cạnh Linh đang nằm sõng xoài, lôi tay cô ta dậy, hai tay bóp lấy cằm Linh

- Mới xa nhau có mất năm, mặt mày dày lên đáng kể đấy. Để tao nói cho mày nghe…. Năm đó, vì tao thương hại mày, tao không muốn làm cho tình bạn ba người đổ vỡ nên tao mới quyết định nhường Minh cho mày. Nhưng một con chó e là mãi mãi chỉ là một con chó. Mày nghĩ mày là cái thá gì trong mắt Minh, là người thay thế của tao à? Xin lỗi, mày tuổi loz nhé! Tao để yên vì tao coi mày là bạn nhưng nếu mày đã dám cạp đít tao thì ô kê, thích thì bố mày chiều. Mày nên nhớ tao là Dương đại ca, từng là trùm trường cấp 2 nhé!

Chát…

- Cái tát này, cho bố mẹ mày, vì đã đẻ là một con khốn kiếp như mày

- Chát…… Cái tát này, cho Minh vì suốt nào nhiêu năm qua, mày đã lừa dối nó

- Chát……. Cái tát này, là của tao thân tặng mày, vì làm tao đau đớn, khổ sở.

Thêm ba cái tát mạnh như nảy lửa, khiến cho mặt mũi Linh sưng vu, cô ta khiếp đảm, cô ta không ngờ Dương lại dữ tợn đến vậy., đau tới mức hoa mắt. Dương phủi tay định bỏ đi thì cửa mở, Minh đang đứng lù lù ngoài đó. Im lặng, đôi mắt trợn lên với mọi chuyện vừa được chứng kiến.

Nhanh thoăn thoắt, Linh chạy ra, nắm tay Minh, dãy dụa, kêu trời kêu đất

- Ôi anh Minh ơi, anh đã nhìn thấy bạn thân quý hóa của chúng ta chưa? hu hu. Em chỉ có ý định mời Dương đến chúc mừng đám cưới của hai bọn mình thôi mà nó nhảy xổ lên tát em như thế này đây. Như này thì làm sao làm cô dâu được nữa. huhu.

Minh không nói gì cả, giật tay ra khỏi tay Linh, chạy đên sôm chầm lấy Dương

- Xin lỗi… xin lỗi….. đã để mày phải chịu đựng suốt những ngày tháng qua. Xin lỗi. – Minh nói nghẹn ngào như sắp khóc

- Minh…. – Dương thì khóc thật

Chỉ có Linh là mồm miệng há hốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loạn! Loạn thật rồi! Minh, Minh là chồng sắp cưới của Linh cơ mà, đáng ra Minh phải ôm Linh dỗ dành chứ?

- Minh…. Chuyện này… - Linh ú ớ mãi mới nói lên lời

- Cô tưởng tôi không biết cái kế hoạch của cô mấy năm trước sao? Cô có cần tôi cho cô xem camera trước của phòng tôi không. Tôi quá ngu ngốc khi bị cô dắt mũi mấy năm trời, đã vì cái trách nhiệm vớ vẩn với cô mà phải nhẫn nhịn, chịu đựng xa cách người mình yêu.

- Anh… Không ngờ, hóa ra chỉ vì trách nhiệm. Không phải vì anh yêu tôi, anh đã đùa giỡn với tình cảm của tôi. – Linh nức nở, Linh đau đớn

- Phải… Tôi chưa hề, chưa bao giờ yêu cậu… - Minh nói một cách bình thản với Linh

Linh nổi điên lên, mắt mũi đỏ au, tóc tai bù xù, lao vào Dương, tay với con dao gọt hoa quả kề vào cổ Dương

- Cô làm gì thế… Bỏ ra? – Minh giật mình hét lên

- Đứng im ở đó, nếu không, nôi sẽ cắt cổ cô ta… - Linh nói rồi kề dao vòa cổ Dương

Linh nghẹn ngào

- Minh, cậu nói đi, tôi có gì không tốt, có gì không bằng Dương mà cậu không thích tôi. Cậu thích ăn cà, tôi mua cà cho cậu ăn… Cậu thích siro đá bào, tôi cũng mua cho cậu. Tại sao tại sao cái cậu chọn luôn là Dương. Nó có gì hơn tôi. Tôi bày ra mọi chuyện cũng chỉ vì tôi yêu cậu, nhưng cậu nghĩ đi, cậu đã bao giờ yêu thương tôi chưa, dù chỉ là một lần. Có có biết, khi cậu say, tôi bên cạnh chăm sóc cậu, nhưng mồm cậu cứ luôn gọi Dương.. Dương… cậu biết tôi đau như nào không? Chỉ có hai người là con người, còn tôi thì không chắc? Tôi cũng cần yêu thương cơ mà, tôi không đáng được yêu hay sao?- Linh vừa nói vừa khóc nức nở.

- Hãy thả Dương ra, bình tĩnh nói chuyện – Minh hết sức hạ giọng

- Vậy ngay bây giờ chúng ta lập tức kết hôn… - Linh gào lên

- Cậu điên rồi… - Minh quá bất ngờ với đề xuất này

- Mày đừng quá đáng – Dương nói rồi đạp mạnh vào chận Linh

Linh đau quá thả tay ra, Dương an toàn chạy về phía Minh. Linh nhận ra mình đã mất con tin, cầm dao chạy theo Dương, giơ con dao ra định đâm Dương với con mắt đỏ ngầu

- Dương… tránh ra ….! – Minh hét lên rồi lao đến kéo Dương xoay người lại

Lưỡi dao vô tình đâm trúng lưng minh, vị trí rất sát tim. Máu bắt đầu chảy ra, Minh thấy rất đau, dần khụy xuống. Dương quá đỗi bất ngờ, Dương ôm Minh vào lòng

- Minh… đừng nhắm mắt.. Tao đang gọi xe cấp cứu rồi… Minh… Mở mắt ra nhìn tao này… - Dương sợ hãi xoa mạnh vào má Minh

- Mau lên, hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện bằng xe anh. - Lúc này, Hiếu chạy đến, gương mặt hốt hoảng

Dương nhanh chóng chạy theo Hiếu đang cõng Minh, bỏ mặc Linh vô cùng sộ hãi phía sau. Trên xe, Dương không ngừng khóc

- Minh, nhìn tao này, tao yêu mày… nhiều lắm…. thật đấy. mày đừng làm tao sợ, mấy năm qua, tao đau khổ lắm rồi… - Dương bật khóc, không cầm lại được

- Dương này, tao nghĩ nghĩ tao … phải nói điểu này trong lúc hấp hối như này… Nhưng tao yêu … m…à….y - Minh khó nhọc nói rồi mỉm cười, nhắm mắt lại

- Minh, mở mắt ra… Minh. Hức – Dương đổ gục xuống ngực Minh

Tít……Tít….Tít

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

`

~ 5 Năm sau ~

Nghĩa địa hoang vắng, có một người con gái đang đứng trước một ngôi mộ. là Dương, trên tay cầm bó hoa cúc trắng. Dương mặc một bộ váy trắng. Đặt bó hoa xuống, thắp một nén hương rồi nói

- Linh ạ. Tao vẫn coi mày là bạn thân. Mãi là thế dù mày có làm gì đi chăng nữa. Con người mà, ai cũng mắc những lỗi lầm, ai cũng có quyền được tha thứ. Là con gái, ai cũng muốn được người đàn ông mình yêu thương cũng yêu lại mình,nhưng có lẽ đau đớn nhất vẫn là yêu thương một người đàn ông không thuộc về mình. Đáng ra mày nên quên tất cả, đi tìm một hạnh phúc mới chứ không phải tự rạch cổ tay mình để giải thoát. Nhưng thôi, cuộc đời mày… tự mày lựa chọn. Mày ở đâu thì cũng hãy mỉm cười phù hộ cho bọn tao nhé. Kiếp sau nếu được, chúng ta là chị em tốt.

Dương nói rồi, quệt dòng nước mắt. Mỉm cười rồi bước đi. Ở đâu đó, cũng có một người đang cười. Giờ thì cuộc chiến này đã thực sự kết thúc rồi đấy!

Dương ra chợ, mua con cá, mua cân cà, mua miếng thịt về để nấu cơm. Ngôi nhà có giàn thiên lý… lại tỏa nắng ấm. Ánh nắng mặt trời lại sưởi ấm căn nhà ngói đỏ

- Mẹ Dươn… Mẹ Dươn… Con đói – Thằng bé con 3 tuổi ngọng líu ngọng lô ùa ra sân khi thấy mẹ về

- Ừ… vào nhà mẹ nấu cơm cho Bin ăn nhé! – Dương bồng đứa con trai - Bố đâu con?

- Bô Mênh ….. Bô Mênh ơi…… Bô nau nà thong chư? ( lau nhà xong chưa?) – Thằng con tụt khỏi tay mẹ chạy vào trong nhà

- Ngày… xưa, ai lá ngọc cành vàng.. ngày xưa.. ai quyền quý cao sang… em… chính em ngày xưa đó…. - Minh đang ngao nghê hát

- E…hèm… lau xong chưa? – Dương hắng giọng

- Rồi… Vợ ơi. Vợ nấu cho bố con anh món gì thế? – Minh ẵm ngay thằng con trai chạy vào bếp với Dương

- Có cá kho mới cà muối thôi… hiii – Dương nhìn chồng cười

- Chỉ cần là Dương làm…. Minh đều thích hết… – Minh nói rồi một tay ẵm con một tay ôm vợ từ đằng sau

Căn nhà ấy luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc của những con người đã nếm đủ khổ đau

Bức tranh năm xưa được Minh đóng khung treo giữa nhà…. Rất trang hoàng. Thi thoảng ngắm để nhớ về mối tình trẻ trâu.

``

Thời gian qua đi, những nỗi đau cũng dần mờ nhạt. Nhưng vết thương trong tim muốn mau lành chỉ có tình cảm mới là liều thuốc tốt nhất.

Sau cơn mưa nhất định có cầu vồng, quan trọng là ta buông xuôi hay cố gắng.

~~~

Nơi ấy có nắng, có gió, có cậu, tôi, và con trai chúng ta 3 3

Trong tim cậu, tôi luôn là duy nhất!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~