Cách đây một chút, khi Ngọc chiêu nghi còn sống...- Ngọc Chiêu nghi, có ý hãm hại Mẫu Đơn công chúa của Chiêu Hoa quốc, Vương phi của Bạch Thần vương gia, ta phế nàng ta xuống thành dân thường và lãnh 50 trượng.- Văn Vũ viết chiếu phế nàng và đưa cho tiểu Đức đọc.
Yến Linh vẫn chấp nhận bản án này mặc dù cô nghĩ nó hơi nhẹ. Nhưng nếu Ngọc chiêu nghi im lặng thì cũng không sao, nàng ta đã không phải chết thảm như thế này rồi.
- Bệ hạ, Linh Lan công chúa, thế này thật là quá bất công cho thiếp. Thiếp dù gì cũng là nương tử của chàng, dù gì cũng là tần, sao chàng có thế vì một con cung nữ "chó ngáp phải ruồi" đó mà phế thiếp.
Bỗng từ đâu đoàn cung nữ của hoàng hậu tới.
- Đúng vậy! Bệ hạ! Một con cung nữ "chó ngáp phải ruồi" vậy có đáng phế đi Ngọc chiêu nghi không chứ?
Lâm hoàng hậu đây là muốn kiếm đồng minh trong hậu cung.
- Nói như vậy không lẽ nàng ta không có tội sao hoàng hậu?- Yến Linh nãy giờ im lặng lên tiếng.
- Nhưng ở Chiêu Hoa quốc thì có tội!- Yến Linh lạnh giọng. Nàng đang tính giết Ngọc chiêu nghi thì người khác đã thực hiện giúp nàng.
- Ta xét thấy Ngọc chiêu nghi không những không ăn năn hối lỗi mà còn trơ trẽn và xem như chuyện thường tình. Ta quyết ban độc dược.- Văn Vũ cười lạnh.
Ngọc chiêu nghi nghe vậy thì khóc lên. Van xin. Khóc lóc. Năn nỉ. Đủ thứ chiêu trò, nhưng mặt Văn Vũ vẫn lạnh như băng.
Hoàng hậu cũng hét lên.
- Bệ hạ! Người không thể làm như vậy được!
- Xém chút ta quên nàng rồi hoàng hậu à!- Giọng hắn lạ lùng đến kinh dị.
Nếu như là trong tình cảnh khác, Lâm Đại Ngọc sẽ vui mừng lắm vì không bị Văn Vũ quên lãng. Nhưng bây giờ thì lại khác, nàng ta run rẫy tựa như đứng không vững.
- Bệ hạ!- Giọng nàng ta run run.
- Hoàng hậu là Mẫu nghi thiên hạ, thấy Ngọc chiêu nghi sai mà không sửa, còn bênh vực, ngoài ra còn xem thường mạng sống của người khác. Đánh hoàng hậu 20 trượng, giam vào lãnh cung một tháng cho ta!- Văn Vũ hét.
Yến Linh cười. Văn Vũ ơi là Văn Vũ! Ai mà ngươi thương yêu thật lòng có lẽ sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!
Rồi nàng quay qua Ngọc chiêu nghi đang khóc nước mắt cá sấu kia, mắt lại lia qua tô canh rong biển độc rồi mỉm cười.
- Ngọc chiêu nghi!
Mặt nàng ta biến sắc nhìn qua Yến Linh.
- Ngươi nên uống canh tẩm bổ!
Nói rồi Yến Linh ra lệnh cho lính banh họng nàng ta ra rồi đổ thứ canh độc đó vào. Ngọc chiêu nghi quẩy quọ liên tục. Rồi nàng ta ngừng quẩy. Yến Linh cũng ngừng đổ canh.
- Độc đấy!- Văn Vũ nhận xét, giọng lạnh tanh. Thật không còn nét gì của Văn Vũ tốt bụng, ấm áp hàng ngày.