Chuyện Tình Của Nàng Mọt Truyện

Quyển 1 - Chương 5: B2 ' trả thù'

Nhìn thấy Tú Nhi là cái lưng của Hải 'cồ' lại trở nên đau nhói. Nó nhắc nhở về trận đòn mấy tháng trước. Giờ đây gặp lại cô gái này làm cả bọn cứ run lên một cách vô thức...

Còn chưa kịp định thần lại thì bỗng cảm thấy trời đất như xoay chuyển, cái lưng đáng thương lại được hôn đất mẹ dịu hiền. *** nó chứ!

Hải Nhi bằng một đòn của Akido liền cho Hải 'cồ' đo đất. Đây cũng chính là cảnh tượng là tất cả bọn người bên A1 trợn tròn mắt lên mà nhìn...

Trời ơi, cô ta thật lợi hại. Ai dám nói cô ta hiền lành yếu đuối chứ? Nhìn bộ dạng thảm thương của Hải 'cồ' xem.

Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người. Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng làm cho người ta run sợ. Cô gái Tú Nhi cũng xông lên kia giơ chân, nhấc tay làm cho cả bọn kia ngã xuống hết lượt. Kì lạ là hội Hải 'cồ' lại phản ứng rất yếu ớt trước hai cô gái nhỏ. Rồi van xin rối rít.

- Phong ca? Giờ tính sao đây? - Hiệp thấy tình huống xấu đi bèn lên tiếng. Xem ra kế hoạch này đã thất bại thảm hại rồi. Cậu đã sớm biết cô bạn Hải Nhi này không đơn giản mà.

- Còn làm gì nữa? Về thôi, kế hoạch thất bại rồi. Không thấy cô ta lợi hại như vậy sao? - Trước cảnh tượng đó làm Trình Phong trở nên cáu kỉnh, gắt lên với Hiệp. Cứ ngỡ sắp thành công... Ai ngờ đâu....

- Rút thôi.Nói rồi cả bọn ủ rủ kéo nhau về, mặt mũi ai cũng ỉu xìu xìu. Thật đúng là ' khi đi hoành tráng - khi về tả tơi mà '.

***********.

Giải quyết xong hết bọn lưu manh cũng là lúc Ngọc híp chạy tới... Mắt trợn tròn lên nhìn “ chiến trường “ kia. Người nằm la liệt. Khỏi nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của nhỏ bạn thân mình. Nhìn mà cũng thương cho bọn lưu manh, chắc hôm nay ra đường không xem lịch hoàng đạo nên mới đụng ' bà la sát ' này. Anh chàng chép miệng rồi chạy lại đà vào chân của một tên nằm gần chỗ mình đứng nhất:

- Hai bà không đợi tôi gì cả...

- Đợi ông đến thì hoa cúc cũng tàn rồi... - HảiNhi nhanh miệng nói. Lời nói sặc mùi ngôn tình đam mỹ. May mà Ngọc cũng không hiểu. Nhưng Tú Nhi lại quay sang lườm một cái làm Hải Nhi chỉ dám cười trừ ' hì hì '.Rồi ba người sảng khoái đi, bỏ lại sau lưng những tiếng kêu rên rỉ đau đớn...

Được một đoạn Hải Nhi mới nhớ ra là mình còn hẹn với Trình Phong. Cô bạn quay lại tính chạy về chỗ hẹn thì tay lại bị Tú Nhi kéo lại.

- Hải Nhi! Cậu đi đâu?Quay lại đó làm gì?

-Hôm nay tớ có hẹn với Trình Phong. Tớ quay lại đợi cậu ấy.

- Đồ ngốc này, cậu còn chưa hiểu ư? Đến giờ phút này cậu ta còn không xuất hiện. Rồi bọn lưu manh kia đến. Nhi thực sự không hiểu ư? - Tú Nhi cầm tay Hải Nhi kéo lại. Rồi kể lại những gì mà mình đã nghe được.

- Cậu nói dối. Tớ không tin. Cậu ấy sẽ đến, chỉ là bận chút việc thôi...

Nói rồi Hải Nhi vung tay hất tay Tú Nhi ra, chạy đi...

- Hải Nhi, đứng lại...

Tú Nhi gọi to rồi tính chạy theo kéo Hải Nhi lại. Nhưng Ngọc đã nhanh tay kéo cô bé lại.

- Kệ Hải Nhi đi. Cứ để cho bà ý chờ, trước sau gì bà ý cũng biết... Bà ý thông minh mà, chỉ là không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này nhanh quá thôi.

- Nhưng mà tôi sợ...

- Sợ cái gì? Cứ để bà ý vậy đi....

***************

Lúc quay trở lại cổng sau công viên thì bọn Hải 'cồ' đã kéo nhau đi hết rồi... Hải Nhi cứ đứng ở đấy chờ. Không phải cô không cảm thấy nghi ngờ. Mọi thứ xảy ra quá trùng hợp. Mà Hải Nhi không tin trên đời có những sự trùng hợp như vậy. Nhưng cô cứ mún ôm chút hi vọng nhỏ nhoi là Trình Phong sẽ xuất hiện trước mặt cô...

Hải Nhi cứ chờ mãi, chờ mãi... Đến khi những giọt nước mắt trên mi không nhịn được nữa mà rơi xuống nhưng người cô bé chờ vẫn chưa xuất hiện.....

*************

Mãi cho đến tận chiều tối, vẫn chưa thấy Hải Nhi xuất hiện ở nhà của Giang để chuẩn bị cho tiết mục dự thi của lớp. Lúc này mọi người mới xôn xao lên vì không thấy người đâu...

Tú Nhi nhìn trời, rồi lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đã gần sáu giờ tối rồi, trời lại sắp mưa đến nơi mà vẫn không thấy Hải Nhi xuất hiện. Điện thoại thì không liên lạc được. Không lẽ...

Đến khi những giọt mưa rơi xuống ngày một nhanh thì cô bạn không thể nhịn được nữa. Tú Nhi cầm lấy ô rồi chạy vụt ra khỏi nhà Giang, bỏ lại đằng sau những tiếng la ó của chúng bạn. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô bạn, Hải Nhi vẫn lặng lẽ chờ Trình Phong ở chỗ cũ... Mặc cho cơn mưa như trút nước xuống người... Thân hình nhỏ bé đứng co ro dưới ngọn đèn đường... Nhìn bóng dáng ấy làm Tú Nhi cảm thấy chua xót... Từng bước chân chậm chạp, nặng nề dưới làn mưa, Tú Nhi lặng lẽ đi đến bên cạnh Hải Nhi...

... Chợt thấy mưa ngừng rơi trên đầu, Hải Nhi ngẩng mặt lên nhìn...

Thấy là Tú Nhi, trong ánh mắt không khỏi lóe lên tia thất vọng...

- Là cậu à? - Hải Nhi mỉm cười đầy chua xót.

- Hải Nhi! Muốn khóc thì cứ khóc đi... Tớ cho cậu mượn tạm bờ vai này... Đừng cố mỉm cười nữa, tớ đau lòng lắm. Mình về thôi nào!

- Tớ.....

Chưa kịp nói hết câu thì Hải Nhi đã ngã xuống... May mắn thay Tú Nhi đã nhanh tay vứt ô đi, vươn tay ra đón lấy thân hình đang nghiêng ngả của cô bạn. Trán nóng ran lên, dầm mưa làm cho cô bạn bị ốm mất rồi. Những giọt nước mắt vẫn cứ lăn trên khóe mi....

Dưới ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng đượm buồn,...

Trên con đường vắng trong cơn mưa đầu thu...

Xuất hiện một hình ảnh ấm áp...

Tú Nhi giờ đâyô đã vứt đi tự lúc nào, trên lưng là cô bạn Hải Nhi đang mê man,... Cứ thế từng bước, từng bước, hai bóng dáng ấy như hòa làm một trên đường... Lúc hoạn nạn mới thấy chân tình... Bạn bè?!? Không phải là cùng nhau chia sẽ mọi buồn vui sao?...

Chuyện hôm nay coi như một vấp ngã đầu đời của Hải Nhi... Nhưng có hề chi khi bên cô bé có những người bạn luôn lo lắng cho mình... Cô bạn Tú Nhi sốt sắng đến ứng cứu khi hay tin bị bắt nạt, không quản trời mưa chạy đi tìm... Hay như tất cả thành viên 11b2 giờ phút này ở nhà Giang khi nghe Tú Nhi gọi điện báo tin, vừa lo lắng, mừng vì biết tin bạn mình bình an... Vừa phẫn nộ trước toan tính của lớp A1...

Vậy nên B2 nổi giận...

Mục đích chính là trút giận cho bí thư...

***************

Ngày 20 tháng 11 đã tới khắp nơi nơi trong trường Lý Thường Kiệt rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ, các hoạt động diễn ra một cách sôi nổi.Không như năm ngoái,năm nay lớp 11b2 không tham gia các hoạt động thể thao ban ngày vì điều kiện với lớp A1.Trải qua sự việc của Hải Nhi làm cho trong lòng mỗi thành viên B2 đều căm phẫn, nhưng vẫn phải kìm nén không dám manh động.Cuối cùng thì một ngày dài cũng chậm chạp trôi qua nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, thời khắc mọi người trong B2 chờ mong đã đến.

Gần đến tiết mục của lớp mà vẫn không thấy bóng dáng của bí thư Hải Nhi đâu, mọi người lúc đấy mới hốt hoảng:

- Chết cha! Không thấy bà Hải Nhi đâu cả?- Giọng Trung mắm hốt hoảng.- Sắp đến lớp mình rồi. Trời ơi!

- Hay nàng ta vẫn sook?

......Hàng loạt tiếng than thở vang lên. Ai ai cũng đều thấy lo lắng bởi hội diễn văn nghệ là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Tiếng loa bên ngoài đã vang lên lời nhắc thứ hai....

Bên này lớp B2 đang lo lắng muốn chết thì ở bên kia khi nghe tiếng loa nhắc nhở B2 liên tục thì các thành viên của A1 lại rất chi là hưng phấn.

- Phong ca! Lần này chúng ta thắng chắc rồi - Hải rất hào hứng gào lên.

- Chưa chắc! Cứ phải đến phút cuối cùng mới biết ai là người chiến thắng!- Hiệp cắt ngang lời nói của Hải.

- Bí thư Hiệp chỉ giỏi lo xa...

- Đúng! Đúng!...

- lần này B2 tiêu rồi...

Hàng loạt giọng nói ào ào rộ lên át hết cả lời của Hiệp. Trình Phong chỉ im lặng không nói gì, thật không giống bình thường tí nào. Nào ai biết trong đầu cậu chàng giờ đây đang suy nghĩ không biết có phải cô nàng bí thư gà mờ của B2 sao không liên lạc gì. Phải chăng cô ta đã biết được điều gì đó?...

Thực tế chứng minh có lẽ mai sau thất nghiệp Hiệp có thể dựa vào nghề thầy bói để kiếm sống. Bởi điều cậu ta dự đoán không sai...

Sau lần thứ ba loa nhà trường nhắc nhở là đã đến tiết mục của B2, ngay khi Giang tuyệt vọng tính đứng lên bảo với Mc là hủy tiết mục thì một bóng dáng vụt qua trước mặt cô bạn tiến về phía sân khấu. Chỉ giây lát thoáng qua nhưng bóng dáng ấy đã làm cho Giang phải há hốc miệng ra, đến mức có thể nhét vào cả quả trứng gà, cô bạn lắp bắp mãi không thốt ra lời:

- Đó... đó... tớ...ớ... không nhìn nhầm chứ?... Là...à...àHải Nhi đúng không...g.g.g???

- Người đó là bí thư sao?- Thắng gà cũng ngạc nhiên không kém...

Chưa kịp phản ứng gì thì Hải Nhi đã ra đến sân khấu.Bỏ lại đằng sau lưng những tiếng kêu thảng thốt. Thấy mọi người ngạc nhiên đến không khép được miệng lại, Thảo Nam tốt bụng giải thích:

- Có nhất thiết phải ngạc nhiên đến thế không? Chỉ là bỏ kính, tháo bím tóc ra và trang điểm một chút thôi mà...

- Trời đất quỷ thần ơi! Đây là sự thật sao hả trời... - Trung mắm hét toáng lên.

- Thật không thể tin nổi...

- Hải Nhi bà ấy thật không phải dạng vừa đâu à nha!

Bláp....bláp....

Sau cánh gà vẫn còn đang bàn tán xôn xao thì ngoài sân khấu, Hải Nhi đã bắt đầu biểu diễn.