*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện song ngư đã thay xong quần áo,ngồi trên giường đối mặt với thiên yết.Thiên yết tuy đã biết song ngư là con gái nhưng thật không ngờ gặp phải tình huống xấu hổ như bây giờ.
Không gian im lặng đến kì lạ khiến cho người ta bất ổn không yên.Để như thế này chắc không xong quá,song ngư đành phải lên tiếng giải thích,phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
"Tiền...tiền bối à..."
Thiên yết đang suy nghĩ cũng giật mình ngẩng đầu lên.
"hửm?"
"Cái đó,em..."song ngư ấm úng nói.
"Không sao,tôi sẽ không nói cho ai biết đâu"thiên yết lên tiếng trấn an.
"thật ạ?Cảm ơn anh."Song ngư vui vẻ nói.Ai nói cô không tin nhưng thiên yết nói có nghĩa là chắc như đinh đóng cột,không thể sảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.
Tuy nhiên cô muốn giải thích một chút với anh bởi nếu không nhỡ anh hiểu lầm nghĩ cô ham giai vào trường ngắm thì sao?Thế là song ngư nói dông dài một hồi.Thiên yết nghe cứ giả vờ như mình chưa biết gật gù hiểu cho tình cảnh éo le của song ngư(ôi sói đội lốt cừu non.Song ngư sung sướng vui vẻ nói nếu thiên yết cần gì thì cứ nói với cô,nếu trong khả năng cô nhất định sẽ không từ.Thiên yết đương nhiên vui mừng,còn song ngư sau này thì rất rất hối hận về lời hứa vừa rồi của mình.
Sau khi thiên yết đi,song ngư tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng không bị đè nén.Cô cảm thấy thật thoải mái vì ít nhất không cần đóng kịch trước mặt thiên yết,ít ra thiên yết đã biết cô là con gái sau này có thể yêu cô rồi chứ,nghĩ đến đây,song ngư hí hửng không thôi.
Sáng hôm sau cũng là ngày mà mọi người phải lên đường trở về trường.Vẫn vậy,ngư vẫn ngồi cùng thiên yết nhưng không khí xung quanh hai người có chút gượng gạo bởi chuyện ngày hôm qua.
Đang ngồi ngắm cảnh đẹp trên xe thì điện thoại song ngư kêu lên,song ngư bắt máy nói chuyện.Nói chuyện một lúc thì mặt mũi song ngư sầm lại,không nhịn được,ngư hét lên một tiếng,cả người bật lên như gắn lò xo,đập cả đầu vào nóc ô tô.Tay xoa xoa cái đầu,mếu máo nói.
"Song tử,anh nói cái gì?Ba mẹ hôm nay về nước á?"
Nhận ra âm lượng của mình hơi lớn,song ngư biết thế nhưng cũng chẳng bận tâm.Làm thế nào bây giờ,ba mẹ về nước rồi,nếu biết cô giả trai thay song tử đi học chắc cả nhà âm lên mất,có khi còn tống cô sang nước ngoài học ý chứ,làm sao bây giờ T^T.
Gập máy điện thoại,song ngư ngồi thả dài ngao ngán,thôi thì về trình diện bố mẹ vậy,phải mau chóng trở về đổi vai cho song tử thôi,dù sao vết thương của song tử cũng đã khỏi rồi,chỉ là đi lại hơi khó,không đáng lo ngại lắm,đi học được rồi.Tuy nhiên,điều khiến cô băn khoan,trăn trở và do dự lại là...cô không muốn xa thiên yết,co vừa mới bắt đầu kế hoạch tán thiên yết thôi mừ.
Tiểu ngư bất đắc dĩ nhìn sang yết một cái rồi rướn người lên gọi với ma kết
"Hội trưởng!"
"Ừ?"Kết không quay lại chỉ ừ nhạt,mắt dán vào điện thoại nhắn tin với ai đó.
"Em...em muốn xin nghỉ học tầm 2-3 hôm được không ạ?"Song ngư nói
"Kết quay lại nhìn ngư"Hử?Có việc nhà sao?Được thôi,nhưng nhanh lên đó,việc ở trong ban chấp hành còn rất nhiều."
"Vâng cảm ơn anh"Song ngư cười nhẹ.
Thiên yết chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn song ngư rồi nhìn vào tin nhắn trên điện thoại trầm ngâm.
"Phù,cuối cùng cũng về đến nhà."Song ngư đứng trước cổng nhà,cười nhẹ,đã lâu rồi không về nhà,thật nhớ quá.
Lần này song ngư về vội vì sợ ba mẹ về làm ầm mọi chuyện lên.
Quẹt thẻ,cánh cửa tự dộng mở ra,song ngư cất bước vào nhà.Song ngư ở cùng song tử.Ngôi nhà to,lộng lẫy như tòa lâu đài.
Song ngư thở nhẹ cầm vali,đi vào phòng khách,mở cửa nói"Song tử,em về r..."
Tuy nhiên lời nói chưa hết đã phải nuốt lại,gì kia,ngồi ngay giữa phòng khách không phải là Song tổng cùng song phu nhân hay sao.Đưa mắt nhìn sang bên phải là song tử đang ngồi cúi đầu lấm lét nhìn song ngư với vẻ mặt đáng thương,có lẽ bị ăn mắng từ nãy tới giờ rồi?
Mặt hai đắng phụ mẫu cứ hằm hằm làm song ngư sợ phát rét,trong lòng chỉ kịp than lên câu"Thôi xong rồi"
Song ngư nở nụ cười tươi như hoa để lấy lòng"Cha,mẹ,hai người đã về."
Bà song nhàn nhạt mở miệng,ánh mắt sắc như dao phi về phía song ngư
"Hử,cô hai còn coi chúng tôi là cha mẹ sao?"
Ngư rợn cả tóc gáy,thôi rồi,giận nặng rồi,không mắng,không chửi chỉ nói chuyện nhẹ nhàng như có sức sát thương cực lớn.Song ngư bắt đầu tính đến chiêu trò làm nũng.Chạy về phía bà song,mặt hiện lên hai chữ "lấy lòng"
"Mẹ,con nhớ cha mẹ quá chừng à,hai người đi thật lâu a~"Cô chạy đến ôm cô bà song và song tổng lắc lắc nhẹ.Đôi mắt chớp chớp,long lanh sương mù như có nước,khuôn mặt phụng phịu,vạn phần ủy khuất khiến ai cũng động lòng.
Và đương nhiên song tổng và song mẫu cũng không ngoại lệ,tuy biết nó làm nũng lấy lòng nhưng vẫn không kiềm được,tay vuốt tóc,tay xoa nhẹ lưng ngư,nhìn cô đầy sủng nịnh.Song ngư thật sự rất tội nghiệp.
Từ nhỏ,khi cô lên ba tuổi đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ như những đứa trẻ khác.Song tổng cùng song phu nhân suốt ngày chỉ biết làm việc và làm việc,song tử là con trai trưởng trong nhà nên cũng được dạy dỗ,suốt ngày chỉ vùi đầu vào học hành,cả tòa nhà to lớn này chỉ có mình song ngư cùng với những người hầu.Do đó,song ngư hồi nhỏ không ngư bây giờ,cô luôn trầm mặc,lãnh đạm,lạnh nhạt với tất cả.Cả ngày không nở được nụ cười.Song tử thấy em như vậy liền luôn luôn dành thời gian vui chơi,chăm sóc em gái thay luôn cả phần bố mẹ.2
Song ngư được như bây giờ công lao lớn nhất thuộc về song tử.Vì vậy mà song ngư rất quấn anh,cho dù đã 16 đi chăng nữa.
Bà song thở dài,không trách song ngư,chỉ nhẹ nhàng nhìn đứa con gái trong lòng,là do ông bà không đúng,nếu luôn ở bên chúng nó thì đâu xảy ra chuyện như vậy?Thôi,không truy cứu nữa,không sao là tốt rồi.
Song ngư nhận ra cha mẹ không mắng nữa thì thở phào nhẹ nhõm.Tự khen mình quá siêu.1
Buổi tối sau khi ăn cơm xong,ngư lại trèo lên giường nằm.Tuy đã quen với lối sống ở học viện nhưng quả nhiên ở nhà vẫn thoải mái nhất.
"Song ngư,mẹ vào được chứ?"Tiếng bà song vang lên.
"Vâng vâng mẹ vào đi ạ"Song ngư nằm trên giường ôm một con gấu bông to lăn lộn
Thấy con gái như vậy,bà chỉ cưng chiều nói"Thật là 16t rồi,phải ra dáng thiếu nữ chút chứ,đằng này con vẫn trẻ con như vậy"
"Mẹ!Con lớn rồi mà"Ngư phụng phịu
"Rồi,con gái cưng,ủy khuất cho con nhiều rồi"
"Không sao mà mẹ"
"Ngư,con...có bạn trai chưa?"
Ngư trố mắt,lắc lắc đầu"Chưa,con chưa có"
"Con gái lớn rồi nên tìm một người đi"
"Vâng,con biết rồi,con còn nhỏ mà"
"Thật là,con cứ thế mãi,nhìn anh con xem"
"Song tử toàn ong bướm vây quanh thôi,con chả thích"
"Vậy con mà không dẫn ai về cho mẹ xem là mẹ sắp xếp vài buổi gặp mặt cho con đó."
Ngư kinh hãi,ngồi bật dậy nhìn mẹ"Không,con không thích,con gái mẹ có ế đâu mà..."
"Không nói nhiều nữa"Bà song hếch mặt lên rồi đi ra khỏi phòng,trước khi đi còn bỏ thêm một câu"Nhớ đó,nhanh nhanh mà kiếm ai đi,ngủ ngon con gái"
"Vâng mẹ ngủ ngon"Song ngư ỉu xìu,cô biết mẹ tính rất trẻ con,bướng kinh khủng,nói không nghe đâu,làm sao giờ,hay mướn tạm ai đó làm bạn trai cho qua mắt cha mẹ đi là được nhỉ.Vậy mướn ai?
Lăn lộn,theo thói quen,song ngư lại nhớ đến thiên yết mỗi tối.Đột nhiên,cô léo lên ý nghĩ,lấy tạm thiên yết làm bạn trai chắc không sao chứ,nhờ thiên yết cũng được nhỉ,tranh thủ bồi dưỡng tình cảm trong khi giả,biến giả thành thật luôn.Nghĩ đến đây,song ngư tự khâm phục mình quá siêu,nhưng lại nhanh chóng đen mặt,làm sao cô dám mở lời cơ chứ,làm sao giờ.