Cuộc đời thật lắm bất ngờ. Ta đang hưởng thụ hai tuần nghỉ hè vui chơi thì lại xảy ra chuyện.
Sáng, 7h30 - cái giờ đi làm tất bật của mọi người.
Ta thong dong đi trên đường tới quán bánh mì patê.
Tự dưng có cái xe máy từ đâu lao về phía ta rất nhanh, ta hoảng quá, phản ứng không kịp, bị đâm phải.
Cái xe đáy đâm vào xe tải, bắn sang tận chỗ ta đứng. Ai cũng không hề hấn gì thế mà ta thì dính chưởng.
Nhất quyết là sáng nay ta bước chân trái ra khỏi nhà a!
Nhưng mà hiện tại đó không phải là vẫn đề.
Vấn đề chính ở đây là chân ta rất đau, đau không thể chịu được. Trong đầu ta hiện ra hàng loạt các giả thiết đáng sợ.
Mấy bác hàng xóm xông ra đỡ ta dậy, gọi bố mẹ ta đến.
10 phút sau ta ở trong bệnh viện. Bác sĩ khám xong xuôi, chụp chụp
chiếu chiếu soi soi xong một hồi thì nói ta bị gãy chân, phải bó bột 3
tuần.
Đáng thương cho số phận của ta quá! 3 tuần không được tung tăng lượn phố.
Số mày khổ rồi Thu ơi!
Điều này minh chứng rõ ràng một chân lý không thể phủ nhận, đó là: ' Siêu nhân như ta cũng có ngày bị tông xe '
Càng ngẫm càng thấy đời mình nó nhọ, nhọ hơn cả đít nồi nhôm nhà bà ngoại.
Anh chị em cô dì chú bác cậu mợ ông bà thím bá đều đến thăm ta
Hết cả buổi sáng, được bao nhiêu là đồ ăn ngon.
Mỗi cái là ta lại thèm ăn cháo đường.
Ăn xong nhắm mắt ngủ. Ngủ thôi chứ biết làm gì, một mình một phòng, đánh giấc đến tận 2h chiều mới dậy.
Vừa mở mắt ra thì cái mặt phóng đại nó ở trước mặt. Không biết chó Minh đến lúc nào. Nhìn cái bản mặt đen thui là ta biết ta sắp có chiện nữa rồi.
- “ Tỉnh ngủ chưa? Dậy ăn cái này đi “
Hắn đưa cho ta một quả táo được gọt cẩn thận.
Thấy ta ăn ngon lành, hắn mới mở miệng quát: “ Mày đi đứng thế nào mà để xe
đâm ra thế này? Lúc bố mẹ tao nói mày bị gãy chân biết tao lo thế nào
không? Không để ý tí nào cả, nhỡ đâu bị nặng hơn thì làm sao? “
Giọng hắn như hét lên, mặt có vẻ kích động không hề nhẹ, hai mắt ươn ướt.
Khoan đã! Mắt ướt á? Hắn khóc hả?
Đúng rồi! Có giọt nước mắt ở hai má kìa!
Ta là đương sự còn chả khóc tí nào, hắn khóc cái nỗi gì chứ?
Nhưng mà ta vẫn rất vui, cầm một tay hắn lên nghịch: “ Mày khóc cái gì? Đến thăm bệnh nhân mà khóc là không tốt đâu, xui đấy! “
Từ bi kịch thành hài kịch.
Đáng lẽ hắn dỗ ra thì bây giờ ngược lại.
Phải thế nào để con trai khóc?
Ta muốn khóc theo, hốc mắt ướt nhèm, sống mùi cay cay