Chuyên Sủng

Chương 51: Dập lửa

Trước gương, trong khách sạn bình dân.

Nam tử tuấn tú vô song lại bôi ít son lên môi, thoa cho đều, lại nghiêm túc bôi lên trên mặt mình, sau đó nhìn vào trong gương quan sát một lúc, còn chưa phải vừa lòng lắm, liền giơ tay lên lại trang điểm lại.

Phía sau, nữ nhân mua son cho hắn đang quét nhà với cánh tay bị thương --- hắn không thể chịu nổi sự bẩn loạn.

Nàng biết hắn không thể chịu được cái gì, hắn lại có biết nàng khó chịu cái gì không?

Cánh tay nữ nhân run rẩy, đột nhiên có chút tủi thân, tuy rằng trên mặt không biểu hiện điều gì, chỉ nghiêm túc quét xong nhà như thường ngày, lại lấy một tấm khăn lau bàn.

Lúc trời chưa sáng, hoặc nói là, cả một đêm không ngủ ngon.

Còn chưa đợi đến canh tư, hắn liền đánh thức nàng, muốn nàng đi mua son cho hắn -- hắn chạy trốn mấy tháng chưa từng quan tâm đến trang điểm bản thân.

Nàng biết hắn ăn mặc vì ai, nàng đi mua.

Một chút nàng cũng không khó chịu, thực sự không một chút.

Nàng chỉ có chút mệt mỏi, cho nên thở không ra hơi, cho nên ngực đau thắt lại.

Nàng nhìn hắn lần đầu tiên trong mấy tháng qua ăn mặc cho bản thân đến thần thái tỏa sáng, lại giống như hắn của trước đây, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều có thể khiến cho tất cả nam nhân đều tự ti xấu hổ.

Vì đi gặp một nữ nhân khác.

Nàng nhìn hắn mang theo mỉm cười --- tuy rằng càng nhiều hơn là sự lo lắng --- đi ra ngoài.

Nàng nghĩ, nàng nên ở lại quét dọn gian phòng thật sạch sẽ, lại dặn tiểu nhị chuẩn bị món ăn mà hắn thích nhất, như vậy hắn sẽ vui vẻ hơn một chút.

Nhưng mà, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cũng tốt, dùng hết tính mạng cũng tốt, đều không sánh bằng nụ cười của nàng kia với hắn thôi!

Nam tử mà nàng luôn nhớ mong, nam tử nàng nâng ở trong lòng bàn tay, cứ cẩn thận hèn mọn đi lấy lòng nàng kia như vậy, cam tâm tình nguyện chịu nữ tử kia mặt lạnh, chỉ cần nàng kia bằng lòng nhận hắn, hắn dù có bị dẫm đapj cũng đều vui vẻ chấp nhận.

Thực sự nàng không khó chịu, chỉ là không thở nổi, cho nên ngực đau.

Hít sâu hai cái rồi thở ra, nữ nhân cầm khăn lau lau vài cái, nhưng không có cách nào làm tiếp nữa. Do dự một chút, nữ nhân bỏ qua việc quét tước, len lén đuổi theo.

Dóng dáng bạch y cao gầy thoát tục, quan trọng hơn là, đã sớm bị nàng ghi tạc trong đầu hơn mười năm, cho nên, nàng liếc mắt liền thấy được sự hiện hữu của hắn.

Cẩn thận đi theo đằng sau hắn, nàng chẳng biết bản thân duy trì một chút may mắn ngay cả bản thân cũng không tin là để làm gì, khi nàng nhìn thấy bóng dáng kia đến phòng nhỏ cũ nát của Lê gia thì, nháy mắt một chút may mắn đáng thương liền biến mất vô tung vô ảnh.

Môi mím thật chặc, nữ tử xoa xoa lồng ngực của mình, thấy cửa sân đóng lại, liền nhẹ nhàng chạy đến gần cửa.

Chỉ tiếc, Ôn Đường đã đi theo bọn họ vào trong, tiếng nói chuyện lại rất nhỏ, căn bản nàng không nghe được cái gì. Vốn muốn leo lên nóc nhà, lại nghĩ đến nam nhân trong phòng mặc dù mang thai thoát lực, nhưng chẳng may chưa thoát lực hoàn toàn. Chẳng may nam nhân nhạy bén nhận ra sự tồn tại của nàng, lại đuổi kịp nàng...

Công tử, hắn sẽ tức giận.

Nghĩ như vậy, nàng cúi thấp đầu, bỏ qua dự định nghe lén, chỉ đành trốn bên tường, nắm chặt chuôi kiếm.

Lê Phong, nếu ngươi còn coi mình là nữ nhân, cũng nói gì nặng lời với một nam tử!

“Ô! Đây không phải Ôn tiểu muội tử sao?” Giọng nói hài hước đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt khiến Ôn Thu đề phòng, chợt ngẩng đầu nhìn về nơi có tiếng nói, đã thấy thì ra là tiền Hoàng trưởng nữ Mạnh Triêu Thần, mà bên người nàng còn đi theo một nam hài chưa lớn, bộ dáng mười ba mười bốn tuổi.

Ôn Thu nhíu nhíu mày, âm thầm tính toán làm sao để cho nữ nhân nổi danh lắm miệng này ngậm chặt miệng lại.

Chỉ là, còn chưa chờ nàng mở miệng, nam hài bên người Mạnh Triêu Thần liền mở miệng trước, “Hạ Sơ, nàng là ai vậy?”

“Ừm ~” giọng nữ nhân kéo dài thể hiện sự không vừa lòng, “Tiểu Trụy nhi, gọi Sơ nhi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Ta sẽ không gọi đâu!” Nam hài khả ái bĩu môi nhếch miệng, một bộ dáng hờn dỗi của trẻ con, “Ngươi thích thì nói!”

“Ừm ~ tiểu Trụy nhi sao ngươi có thể như vậy chứ?” Nữ nhân nghe vậy, thể hiện một bộ dáng càng thêm ấu trĩ khó chịu, cứ như vậy ăn vạ với một nam hài còn thấp hơn mình hai cái đầu.

Ôn Thu thấy mí mắt của mình hơi nhảy lên, sau đó quyết đoán mà quay mặt sang chỗ khác, không để ý đến hai người này nữa.

Mạnh Triêu Thân nhưng cũng mặc kệ nàng, hết sức chuyên chú mà nói vài chuyện trẻ còn với nam hài kia về những thứ vô dụng nhỏ nhặt mà ngay cả trẻ con cũng không nói.

Câu nói duy nhất đáng để ý là, nữ nhân họ Mạnh kia giống như không để ý vứt đến một câu, “Nam tử nhay thẳng đó, ngoài trừ muội tử kia của ta, đời này sọ là khó yêu người khác, nếu như vậy mà ngươi còn muốn hắn cả đời, vậy cũng tốt.”

Ôn Thu ôm chặt kiếm, cúi đầu.

Muốn, tất nhiên nàng muốn. Hắn không chịu thích người khác thì đã có sao, chỉ cần hắn không còn chỗ để đi, nàng liền nguyện ý đi theo phía sau hắn, không oán không hối hận không cầu báo đáp mà sưởi ấm cả đời hắn.

Thực ra nàng, căn bản cũng không rõ bản thân mình muốn nữ tử họ Lê kia cần hắn, hay là không cần hắn.

Như là đã qua thật lâu, lại cũng như cũng không lâu lắm, chẳng biết lúc nào Mạnh Triêu Thần và nam hài kia đã rời đi, cổng cuối cùng cũng chi nha vang lên một tiếng. Tiếng bước chân biểu thị có người đi ra, cửa nhẹ nhàng đóng lại, hình như người đóng cửa rất bình tĩnh.

Ôn Thu tựa bên tường cẩn thận nhô đầu ra nhìn một chút, đúng là công tử nhà nàng, công tử quá mức bình tĩnh nhà nàng.

Nàng chẳng biết bản thân làm sao, chỉ biết trong lòng kéo mạnh, đột nhiên thấy sợ hãi. Công tử nhà nàng không khóc không làm khó, bộ dạng giống như không có chuyện gì, rõ ràng nàng hẳn nên vui mới đúng, vì sao, lại thấy sợ?

Mặc dù sợ, nhưng nàng vẫn lo lắng hắn giận nàng theo dõi, chỉ phải đè nén tình cảm phức tạp trong lòng, đi tắt vội vội vàng vàng trở về khách sạn bình dân, còn căn thời gian ngâm một bình trà cho hắn.

Nhưng mà, nàng kiên nhẫn chờ thật lâu, công tử nhà nàng cũng không có trở về.

Nàng chỉ cảm thấy tay mình có chút run, chưa bao giờ thấy hoảng như vậy, cảm thấy sự việc có chút không bình thường, liền chạy như điên ra khỏi cửa.

Hắn đi đâu vậy?

Nàng cho rằng huyện thành nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người nói như thế nào cũng là một việc thật tốn sức, lại không ngờ rằng, hắn lại có thể dễ tìm như vậy.

Trên tường thành thật cao, rất dễ nhìn thấy, nam tử bạch y tuyệt mỹ ngước nhìn lên cao, giống như đang nhìn những chú chim bay trên bầu trời.

Mà dưới mặt đất, có rất nhiều người đang ngửa đầu nhìn hắn.

Trong lòng nàng chợt kinh hãi, cũng không quan tâm cánh tay bị thương kia, vội vã chạy đến trên tường thành, một tay nắm hông hắn, lùi lại vài bước, cho đến khi cách tường thành cao kia thật xa, lúc này nữ nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối vùng không nhịn được hét lên: “Ngươi muốn làm gì! "

Cánh tay không khống chế giơ lên, lúc bàn tay nhắm ngay khuôn mặt nam tử thì, đột nhiên nghiêng sang một bên, đánh mạnh lên mặt nữ nhân.

Răng đập phá môi chảy máu, và từ khi sinh ra lần đầu tiên hiện nước mắt.

Ôn Thu mím môi, “Xin lỗi, là ta không chăm sóc tốt cho công tử.”

“Công tử, thỉnh trước tiên không nên làm theo ý mình, chúng ta nên đi trước, quan binh đã tới!”

Mới vừa rồi chỉ lo sốt ruột, nàng không có để ý đến trong thành còn dán không ít tranh của các nàng đây! Mà lúc ra khỏi cửa cửa trong lòng bọn họ ai cũng đều rối bời, cũng không nhớ đến việc phải dịch dung.

Ảo não hít một hơi, nàng ôm nam tử chạy ra ngoài, nhưng vẫn vừa vặn bị một đám quan binh ngăn cản. Cắn răng, nữ nhân ôm nam tử liều mạng né tránh, chỉ cầu có thể dẫn hắn thoát khỏi đây. Chỉ tiếc, nam tử kia không có phối hợp, hơn nữa trong người nàng có thương tích, cho dù võ nghệ cao cường, nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Vì vậy, do các nàng khinh địch, nên bị Tả tướng, bắt về.

Nàng, một hạ nô hèn mọn, dám cả gan vi phạm mệnh lệnh của Tả tướng đại nhân, mang theo công tử của Tả tướng trốn nhà, nhất định sẽ chết thôi!

Buồn cười ý nghĩ đầu tiên của nàng lại là, trong khách sạn, còn có cá dấm Tây hồ mà nàng gọi vì hắn, hắn còn chưa ăn đâu!

Nga, được rồi, còn có một bộ trà Long Tĩnh thượng hạng, nàng cẩn thận ngâm theo biện pháp hắn thích.

Quên đi, nàng gọi, nàng ngâm vào trong nước, hắn cũng không nhất định sẽ ăn, không nhất định sẽ uống, như vậy, còn có cái gì đáng giá để nhớ đây?

Thực ra, nàng đã chết, thì sẽ sao chứ?

Nàng chỉ lo lắng là, nàng đã chết, hắn sẽ bị bắt nạt, lại không có ai tận tâm che chở hắn?

Nàng chỉ lo lắng là, vương nữ nước láng giềng sẽ đối xử không tốt với hắn.

Nàng chỉ lo lắng là, sẽ không có... người sẽ hiểu khẩu vị của hắn hơn nàng, có thể phục vụ hắn thật thoải mái.

Nàng chỉ lo lắng là...

Lo lắng mọi thứ hỗn loạn quấn nàng một đường, đến nỗi nàng không có cảm thấy đau đớn thấu tim do cánh tay bị thương đang vặn vẹo một cách kỳ dị.

Hắn bị chăm sóc như của quý, nàng bị áp giải vào đại lao.

Tất nhiên, còn có ngục tốt nhận được một lễ vật nhỏ, để cho nàng chịu chút thống khổ, nghe nói là do Tả Tướng ra lệnh, vẫn vẫn, giằng co không biết bao nhiêu ngày.

Thực ra, trong đại lao có cửa sổ, chỉ là nàng vẫn bị treo, thường thường bị vây trong trạng thái ngất đi, thực sự không biết thời gian đã qua mấy ngày.

Chẳng qua, cũng sẽ không lâu lắm đi! Bởi vì cái nữ nhân vừa hất cho nàng một thùng nước lạnh -- Tả tướng -- đến.

Cùng đi, còn có người nọ mà nàng luôn nhớ đến, mang theo ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh như đầm nước, hoặc là, xác thực nói, là giống như hồ nước chết thì đúng hơn.

Mấy ngày đến nay, lần đầu tiên nàng được cởi từ trên giá hình phạt xuống, liền lại bị buộc vào hình ghế, sau đó, chân nhỏ bị gậy gộc không khách khí chào hỏi qua đây.

Tả tướng mệnh lệnh rất đơn giản, “Đánh chết.”

Nàng thực sự đau đến đầu óc quay cuồng, không thở nổi, nhưng trong lòng vẫn đau hắn, đau lòng ánh mắt của hắn, lại sợ hắn nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu máu me đầm đề, bị dọa hoặc làm bẩn mắt.

Trong đau đớn, thế giới của nàng từ từ biến mất, tồn trước mắt đâu đâu cũng thấy bóng tối. Rất nhanh, ngay cả bóng tối cũng sẽ biến mất.

Nàng, có phải cũng sẽ nhanh chết đúng không?

Hắn có thể nhớ đến nàng hay không?

Nhớ, đã từng có một người như vậy, nữ giả nam trang cùng hắn lớn lên, dẫn hắn rời nhà trốn, còn có...

Chết vì hắn.

Quên đi, hắn chỉ cần nhớ hai điều trước là được, vì hắn chết và những điều khác, nàng không cần hắn nhớ, nàng sợ hắn khó chịu.

Mặc dù nhiều hơn nữa chắc sẽ không khó chịu, nhưng nàng chinh là sợ hắn, chẳng may, chẳng may vào một ngày nào đó, không cẩn thận thấy vậy, sẽ khó chịu thì sao?

Hỗn loạn, cuối cùng, ngay cả ý thức, đều biến mất...

***

Hình như nàng mở mắt, thứ đập vào mắt, một mảnh mơ mơ hồ hồ, hình như bên cạnh có tiếng người.

Đây là nàng, đã đến địa phủ sao?

Cố gắng điều khiển đại não mê man, nàng suy nghĩ một chút, cuộc đời bản thân giết qua rất nhiều người, có thể sẽ bị đưa đến địa ngục không nhỉ?

Chỉ là không biết, nàng sẽ đợi ở trong địa ngục bao lâu, có thể chạy đến lúc hắn đầu thai, để liếc hắn một cái hay không?

Tuy rằng xa cách không lâu, nàng cũng đã, thấy nhớ hắn rồi.