Chuyện Giới Giải Trí

Chương 81




Buổi tối, khi tôi chuẩn bị lên giường, đại minh tinh của tôi đã đi trước một bước, tựa người lên đầu giường xem tạp chí. Tôi mở đèn ngủ rồi tắt đi đèn lớn trong phòng, đang định nằm xuống, bất thình lình chị thốt lên một yêu cầu rất bất ngờ.


"Hôn chị!"


Tôi vừa nhấc góc chăn lên, nghe vậy nhẹ nhàng buông xuống, đây là lần đầu tiên chị chủ động mở lời...Thấy chị rất tập trung xem tạp chí, tôi không chắc nên hỏi lại: "Chị, chị nói gì?"


"Không nghe thì thôi." Chị không ngẩng đầu, chỉ vứt ra một câu như thế. Tuy giọng điệu có chút cáu kỉnh nhưng nghe vào ngược lại có gì đó dịu dàng, thương thương.


Tôi cười ngây ngô tiến đến gần chị: "Nô tài nhất định làm theo ý chỉ của lão phật gia."


Nghe xong câu nói hết sức nịnh nọt này, chị đặt tạp chí qua một bên, ôm lấy cổ tôi, ánh mắt tình tứ: "Người ta muốn hôn lưỡi cơ!"


Ôi chao, ngày hôm nay đại minh tinh nhà tôi làm sao thế này? Nghe câu này, trái tim bé nhỏ của tôi muốn nhảy ra khỏi miệng.


Tôi rướn người về phía trước, dùng mũi mình chạm vào mũi chị, sau đó vươn lưỡi liếm một vòng quanh môi chị, sau đó mới hôn lên. Lưỡi tôi cố gắng khiêu khích hết mức, dùng hết tất cả chiêu Khoai Sọ từng dạy cho tôi. Hiệu quả rất rõ ràng, ánh mắt chị mê loạn, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hừ thỏa mãn, đôi tay ôm lấy cổ tôi đã buông thõng xuống.


Ôi, tôi thật sự rất thích dáng vẻ chị lúc này, ý loạn tình mê vì tôi.


Khi môi tôi rời khỏi, khuôn mặt đỏ ửng của người đẹp xuất hiện ngay trước mắt, trong mắt tôi xuất hiện sự ranh mãnh, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Vừa lòng chưa? Có phải nên ban thưởng cho nô tài chút gì đó không."


Nghe vậy, chị không liếc mắt đưa tình như trong dự đoán của tôi, trái lại, chị trừng mắt, lửa nóng trong mắt rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị không diễn tả nên lời, "Trong lúc ném tuyết chị đã phát hiện, các kỹ thuật này em học từ đâu?"


Tôi không hiểu vì sao đột nhiên chị lại tức giận, nhưng tôi có linh cảm nếu đáp án không đúng ý chị, chắc chắn hậu quả sẽ rất thảm. Suy nghĩ một hồi, tôi cũng không phải kẻ ngốc, không thể nào nói cho chị biết chuyện Khoai Sọ dạy tôi hôn được, như vậy...


"Khi đó chị chê cười kỹ thuật em tệ hại nên em lên mạng học!" Tôi bĩu môi, cố ý tỏ vẻ bất mãn.


Nghe tôi giải thích, vẻ mặt nghiêm trọng của chị thoáng hòa hoãn vài phần, "Ngốc à, lúc đó chị chọc em thôi."


"Không dám đâu, chị là ghét bỏ em không biết..." Mặt tôi nóng lên, không thể nói hết câu đành thở dài một hơi: "Em biết mình ngốc, cái gì cũng không biết...Chị đâu có biết em suy nghĩ rất nhiều để lấy lòng chị."


"Lấy lòng chị?" Bỗng dưng chị ngồi dậy, ánh mắt đanh lại, "Lẽ nào ngoài miệng em tìm cách lấy lòng tôi nhưng trong đầu thì tìm cách làm sao có được tôi?"


Không đợi tôi trả lời, chị cười một cách khinh miệt, "Hừ, em sốt ruột lắm rồi phải không? Vì vậy em mới học mấy thứ đấy, muốn tôi say đắm em để sau đó can tâm tình nguyện dâng hiến bản thân cho em, phải vậy không?"


Chị càng nói càng tức giận, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào xen vào. Chị quỳ gối, cởi áo mình ra, "Được thôi, em muốn thì tôi cho em." Chị nhanh chóng cởi hết không chừa một mảnh.


Lần đầu tiên, tôi không cần tưởng tượng đã có thể "tận mắt chứng kiến" thân thể mềm mại, vô cùng đầy đặn quyến rũ của chị. Tôi nhìn chị chằm chằm, cổ họng có hơi khô khốc. Phải thừa nhận, tôi có chút không chịu nổi. Ngực rất đầy đặn, eo thon gọn, còn có bụi cỏ nơi dưới bụng...Tôi nuốt nước bọt. Nếu như lúc khác, chắc chắn tôi đã lao đến, đặt chị dưới thân yêu thương. Thế nhưng lúc này, trừ lúc vừa thấy chị khỏa thân khiến tôi có chút kích động, trong lòng chủ yếu cảm thấy đè nén.


"Đến đi, chẳng lẽ em không muốn tôi?" Người đó cau mày.


Nghe lời gọi từ chị, tôi cũng quỳ lên, tay trái chậm rãi vươn đến. Khi đầu ngón tay vừa chạm đến lưng chị, tôi cảm giác được trong mắt chị có sự thất vọng. Đại minh tinh của tôi ơi, chị nghĩ tôi ham mê sắc dục đến thế sao?


Cánh tay tôi đặt lên thắt lưng chị, kéo chị vào trong lòng tôi, sau đó tay phải lấy chăn bao bọc thân thể chị, hôn lên trán chị, "Thế này sẽ bị cảm lạnh." Trong giờ phút này, trong lòng tôi không có chút ham muốn.


Trông thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, thân thể ban đầu cứng đờ của chị thả lỏng, hai tay ôm tôi, cọ cọ cằm lên vai tôi, "Chị biết em không giống người khác."


Trong đêm này, chị vẫn không mảnh vải che thân dựa vào lòng tôi, nói tôi không cần cố gắng lấy lòng chị, chị thích kiểu hôn tự nhiên ngốc nghếch của tôi, quả thật đáng yêu muốn chết. Đúng vậy, là "đáng yêu muốn chết", chị hay dùng từ này để nói về tôi. Chị cũng hứa với tôi, từ nay không bao giờ ghét bỏ tôi vì "không có kỹ thuật" nữa, hì hì!


Nhớ lại đoạn "tình cảm lưu luyến" với Vương Cáp Cáp thật sự đơn giản đến đáng sợ, vì thế tôi cũng không biết người khác làm sao để theo đuổi người mình thích, làm sao để hẹn hò. Nhưng từ ngày một người hâm mộ tầm thường là tôi đây bắt đầu yêu đại minh tinh hào quang rực rỡ, tôi phải chấp nhận con đường mình đi thật gồ ghề, không bình thường. Tôi nghĩ, có lẽ ông trời thấy tôi sống hai mươi năm qua quá đỗi yên bình nên phái chị xuống thử thách tôi, chỉ khi nào trải qua thời gian tôi luyện mới có được hạnh phúc. Tôi cám ơn ông trời, dù tương lai thế nào, tôi sẽ luôn nhớ kỹ đêm bình yên, ấm áp này, tôi ôm người trong lòng trò chuyện rồi rơi vào giấc ngủ từ bao giờ.


Ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt nhìn vào bảng tiến độ công tác nhưng thần trí đã bay đến chín tầng mây.


Rốt cuộc quan hệ giữa chúng tôi...đã có tiến triển chưa?


Nếu nói chưa tiến triển...Nhưng tôi đã nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của chị.


Nếu nói đã có tiến triển...Ôm được thân thể khỏa thân của chị nhưng lại chưa xảy ra việc gì, nói ra ai tin đây?


Nếu ở thời cổ đại thì tốt rồi, tôi thấy được thân thể chị, như vậy tôi phải có trách nhiệm với chị.


Hì hì, dáng người đại minh tinh của tôi rất đẹp, đừng thấy cup A nhỏ nhưng thật ra cũng "nhấp nhô" đấy nhé! Nghĩ nghĩ tôi có hơi hối hận, bày đặt giả vờ trong sáng gì chứ, đáng ra phải "đẩy ngã" chị mới đúng. Trong đầu lập tức có một giọng nói nhắc nhở: nếu lúc đó cô "đẩy ngã" chị ấy, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ mất chị ấy.


Ừm, quyết định lúc đó của tôi hoàn toàn đúng đắn.


"Này, điện thoại reo nửa ngày sao em không nghe đi?" Anh Phong đi ngang gõ lên đầu tôi.


Tôi nhanh chóng cầm lên xem, màn hình hiển thị: Khoai Sọ.


"Này, ngày mai tôi về Bắc Kinh, cậu đến sân bay đón tôi được không?" trong giọng có phần năn nỉ.


"Thì sao, cậu có lịch trình riêng mà."


"Tôi mặc kệ, dù sao Kiều Mục cũng đến đón tôi, cậu đi chung luôn đi."


"Được rồi, có cần tôi mang tám kiệu đến đón cậu không?"


"Tốt, tám kiệu cưới hỏi đàng hoàng, không ngờ cậu có thành ý thế này."


"Khoai Sọ thối, tôi cảm thấy bây giờ cậu còn lắm mồm hơn tôi."


"Có gì đâu, trò phải giỏi hơn thầy."


"Không xong, có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi sóng trước này bị đánh chết về bờ rồi."


Khi Khoai Sọ đang cười sằng sặc, tôi gác máy.


Bắc Kinh là chiến trường chủ chốt của Khoai Sọ, tôi lập tức lên Thiên Độ phân công nhiệm vụ cho nhóm quản lý. Cùng với sự tăng nhanh của các hoạt động tuyên truyền, rất nhiều người hâm mộ không chỉ bỏ công mà còn chi tiền. Số lượng tiền thu được ngày càng nhiều, vừa lúc trong nhóm quản lý có một người là kế toán, dưới sự quản lý của cô lập ra một tổ tài vụ. Khi nhìn đến nhân sự trong tổ này, tôi càng kinh hãi, tất cả đều là kế toán làm việc ở các công ty có tiếng trong nước.


Ngoài ra, người hâm mộ Khoai Sọ đã thành lập tổng bộ lẫn chi nhánh, mỗi nơi sẽ đặt ra khẩu hiệu riêng. Ngẫm lại, người hâm mộ An Tâm chúng tôi trên cơ bản chỉ gọi tên chị, làm gì có khẩu hiệu.


Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để liên hệ Kiều Mục thì chị ta đã gọi cho tôi, hỏi địa chỉ công ty, nói 11 giờ trưa sẽ đến đón tôi.


Tôi báo cho chị Lulu ngày mai Khoai Sọ sẽ đến Bắc Kinh tuyên truyền, chị nói nơi tổ chức kêu gọi bỏ phiếu ở ngoài SOHO, không xa công ty, đến lúc đó chị sẽ ghé qua xem rốt cuộc thành quả bận rộn cả ngày của tôi thế nào.


Buổi sáng hôm sau, Kiều Mục đến dưới lầu công ty tôi không sai một phút. Tôi ngồi vào xe BMW của chị, chào hỏi vài câu sau đó không tìm được vấn đề gì để nói nữa. Tôi đành nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.


Đến sân bay, mẹ ơi, sáu nhóm người hâm mộ hơn trăm người đứng trước cổng chờ, làm hại sân bay phải huy động thêm bảo an đến giữ trật tự. Có lẽ Kiều Mục không chịu được không khí ồn ào như thế nên nói rằng sẽ ngồi trong xe chờ, chỉ còn tôi lặng lẽ đứng ở vị trí nhóm người hâm mộ Khoai Sọ.


"Được rồi, ở đây đều đã chuẩn bị tốt, đang chờ Tiểu Dụ, bên cậu sao rồi?" một người có vẻ như quản lý đang nói chuyện điện thoại với người bên khu vực kêu gọi bỏ phiếu, "Đừng lo, thuê xe buýt rồi, đang chờ bên ngoài, sau khi Tiểu Dụ lên xe chúng tôi lập tức qua đó."


Ôi, thật có tổ chức, phục sát đất luôn.


"Ra rồi, ra rồi!" Theo vài tiếng thét coi tai, đoàn người bắt đầu náo loạn. Các nhóm hâm mộ đều hô vang khẩu hiệu và tên thần tượng mình. Sáu cô gái từ đằng xa đã bị tình huống này làm cho hoảng sợ nhưng ngay lập tức bắt đầu vẫy tay chào hỏi mọi người.


Ánh mắt Khoai Sọ quét tới quét lui trong đám người, tôi giơ tay lên ra hiệu cho cô, thấy thế cô mừng rỡ cố sức vẫy tay.


"Ôi chao, Tiểu Dụ đang chào chúng ta kìa!"


Những người hâm mộ xung quanh phấn khởi gào lên. Trời ạ, các vị MM (mei mei = muội muội) hiểu lầm rồi.


Khoai Sọ càng lúc càng đến gần, tôi lách qua định ôm cô một cái thì đột nhiên đụng phải biển người văng ra ngoài. Chân không đứng vẫn nên ngã ngồi lên đất, mất mặt quá, may mắn không ai thấy. Sau khi đứng lên lại, Khoai Sọ đã theo nhân viên an ninh ra xe riêng.


Hầy, tôi cũng không biết nên tức giận với ai nữa.


Quay lại bãi đỗ xe, tôi kể chuyện vừa xảy ra cho Kiều Mục, không ngờ "tảng băng" còn cười. Tôi thật sự nghi ngờ chị ta đã sớm đoán được tình huống thế này nên mới đi ngược về, không hổ là đại luật sư tài giỏi.


Xe vừa rời khỏi bãi đỗ xe, điện thoại tôi vang lên.


"Cậu bị ngã có sao không? Có nghiêm trọng không?" Giọng Khoai Sọ vô cùng lo lắng.


"Cậu đừng trù ẻo tôi được không? Không sao cả." Tôi nhẹ nhàng trả lời.


"Cậu đưa điện thoại cho Kiều Mục đi!"


Ơ, giờ đến lo lắng cho chị Kiều của cậu à!


Kiều Mục tay trái lái xe, tay phải nhận điện thoại từ tôi áp vào tai, nghe xong quay đầu nhìn tôi rồi nói: "Yên tâm đi, cô ấy ổn hết."


Ồ, hóa ra Khoai Sọ sợ bị tôi lừa nên tìm người khác kiểm chứng. Vậy mà cũng không tin tôi, thật là.


Buổi chiều, sau khi buổi vận động bỏ phiếu kết thúc, tôi về công ty thì bị chị Lulu gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc Chung.


"Chúng tôi đã đến đó, có vẻ số lượng người hâm mộ Tả Tiểu Dụ cũng đến 500 600 phải không?" Chung Hạo Nhiên ngồi sau bàn làm việc, không chắc lắm nên quay qua nhìn chị Lulu.


Chị Lulu lắc đầu, "Không phải, tôi thấy ít nhất cũng có 700 người."


Vẻ mặt hai người nghiêm trọng khiến tôi không rõ họ đang nghĩ gì.


Chung Hạo Nhiên thoáng trầm ngâm rồi nói: "Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Tả Tiểu Dụ."


Chị Lulu bổ sung: "Vừa rồi tôi có nói chuyện điện thoại với vài người bạn bên truyền thông, họ nói phải giành được tin tức về cuộc thi, hiện nay giới trẻ rất thích xem chương trình này."


Tôi giữ nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng không nhịn được đắc ý, 'cuối cùng các người cũng nhận ra rồi nhé'.


"Tiểu Hữu à, với tình hình hiện nay của Tả Tiểu Dụ trong cuộc thi, em đoán thử cuối cùng cô ấy sẽ xếp hạng mấy?"


Lúc này đến lượt tôi trầm ngâm, suy nghĩ một chút, tôi nói: "Lúc này, cô ấy rất nổi tiếng, cơ bản sẽ vào top 3. Nhưng nói chính xác được hạng mấy thì phải xem số lượt tin nhắn bình chọn. Hiện nay, độ nổi tiếng của top 3 tương đương nhau, rất sít sao."


Tổng giám đốc Chung và chị Lulu nhìn nhau, sau đó bất ngờ nói: "Cho em 20 vạn trước, em phải đảm bảo cô ấy đạt quán quân."


Hả? Tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì rốt cuộc công ty cũng bỏ tiền ra cho Khoai Sọ, còn buồn vì nghĩ không biết 20 vạn này có thể tác dụng đến đâu. Không thể nào yên lòng cho được!


Khoai Sọ nhắn tin cho tôi, nói phải phỏng vấn rất lâu đến tận sáu giờ, vì vậy tôi đến nhà cô chờ trước. Những ngày cô không ở Bắc Kinh, mỗi tuần tôi sẽ đến nhà cô quét dọn đôi chút để tránh bám bụi. Tôi nghĩ chắc tối phải ăn cơm với cô nên nhắn tin cho An Tâm:


[Buổi tối có hẹn với bạn, không về ăn]


[Với Văn Tử à?]


Ơ, sau khi kể với chị năm nay tôi vừa tốt nghiệp, có nhắc đến Văn Tử vừa là bạn cùng trường kiêm cùng phòng, ngoài ra, có nói Văn Tử phải đến Thượng Hải công tác nửa năm, không ngờ chị vẫn còn nhớ rõ.


Ngón cái chần chừ trên bàn phím giây lát, sau đó trả lời:


[Không phải, là Tả Tiểu Dụ]


Chị cũng trả lời rất nhanh


[À, biết rồi]


Chưa đến vài giây lại gửi thêm một tin nhắn


[Đừng uống rượu, về sớm chút]


Ôi, tin nhắn này thật khiến tôi thỏa mãn!


Bấy giờ, Khoai Sọ cũng xem như người nổi tiếng rồi, không tiện ra ngoài, tôi đành mua thật nhiều nguyên liệu về nhà cô để nấu lẩu.


Khi tất cả đã xong xuôi thì cô về.


Tôi mở cửa, lập tức ôm cô vào lòng, miệng hò hét: "Lâu ngày không gặp, có nhớ tôi không?"


Tôi còn định trêu cô vài câu. Ơ? Phía sau cô còn có mộtngười.