Chuyện Giới Giải Trí

Chương 66





Cuối cùng, sau khi nghe tôi khuyên bảo, Khoai Sọ cũng đi Trường Sa, bởi chúng tôi rất muốn biết thực lực cô sẽ tiến đến đâu, ví dụ như, cô có thể vào top 20 hay không nếu chỉ dựa trên bản lĩnh của mình. Còn một nguyên nhân khác nữa, tổng giám đốc Chung đã chính miệng hứa hẹn, nếu Khoai Sọ lọt vào top 20, công ty sẽ giúp cô phát triển, hơn nữa cô sẽ được hát các ca khúc mà mình muốn.


Trải qua vài ngày tập luyện căng thẳng, từ năm khu vực lớn chọn ra một trăm cô gái có tài ca hát, vòng chung kết "Mị lực nữ thanh" sẽ bắt đầu từ ngày mai.


Từ lúc Khoai Sọ đi Trường Sa, mỗi buổi tối, chờ đến khi cô quay về khách sạn mới có thời gian rảnh rỗi lên MSN liên lạc với tôi.


[Mùa đông phía nam rất ẩm ướt, cậu có cảm thấy chăn cũng ướt hay không?]


[Đúng vậy, nhưng là do nước mắt của tôi]


[Hả? Ai ức hiếp cậu?]


[Là vì nhớ cậu, ở đây chẳng quen ai, cô đơn lắm]


[Vậy...có cơ hội tôi sẽ xin công ty đến gặp cậu]


[Tốt tốt, cậu nhanh đến đây đi, tôi một mình ở đây rất thảm này!]


[Biết rồi! Ở chung với nhiều cô gái khác, cậu cũng có thể kết bạn được mà]


[Tôi không muốn kết bạn, bạn của tôi chỉ cần có cậu là đủ rồi]


Thấy lời này trong khung trò chuyện, thoáng chốc tôi không biết nên trả lời cô thế nào. Có lẽ một mình ở Trường Sa rất cô đơn, tôi nghĩ như vậy.


Album lần này của Khiết Nhi do tôi phụ trách tuyên truyền, đương nhiên các bộ phận khác trong công ty cũng tham gia.


Lần họp đầu tiên, Khiết Nhi đưa ra yêu cầu muốn thay đổi hình tượng. Nếu như trước đây ấn tượng cô đối với công chúng là một ca sĩ trong sáng, thì nay, cô muốn đổi thành một người phụ nữ gợi cảm. Đối với yêu cầu của Khiết Nhi, cấp cao cũng không hoàn toàn tán thành. Thật ra, không cần nghĩ cũng biết, công ty tạo ra Khiết Nhi, cho cô một chỗ đứng nhỏ nhoi trong làng âm nhạc. Nếu như thay đổi 180 độ thế này, có phải sẽ mất đi lượng hâm mộ trước đây không, việc này không phải không có rủi ro. Thế nhưng, dù sao hiện nay Khiết Nhi cũng là nghệ sĩ kiếm tiền nhiều nhất của công ty, bọn họ không đồng ý nhưng cũng không thể dễ dàng bác bỏ được.


Đối với bất kỳ công ty nào, đây cũng là hiện tượng vô cùng thú vị. Khi nghệ sĩ vừa ra mắt là dễ kiểm soát nhất, chưa nổi tiếng nên cái gì cũng phải nghe lời công ty; sau đó, đương nhiên công ty muốn làm cho nghệ sĩ mình trở nên nổi tiếng, nếu như nổi tiếng rồi, nghệ sĩ cũng đủ cứng cáp, bắt đầu không nghe theo công ty, mọi việc đều sẽ có ý kiến cá nhân. Tuy rằng công ty đau đầu, nhưng để tránh trường hợp nghệ sĩ sang nơi khác cũng chỉ có thể nhân nhượng, nhưng bên cạnh đó sẽ oán trách nghệ sĩ không biết ơn. Thế nhưng, là ai lúc trước đã giúp nghệ sĩ có được địa vị ngày hôm nay. Chuyện này, quả là một vòng lẩn quẩn.


Như tôi lúc này phải phụ trách cho Khiết Nhi, có một lần tôi đưa cho cô một tờ lịch trình, cô được lắm, cầm bút chì gạch hết phân nửa nội dung. Hết nói MC chương trình này rất đáng ghét thì nói không muốn tham gia tiết mục trò chơi kia, chưa kể có talkshow chưa từng nghe tên cô cũng sẽ không tham gia. Các người nói xem, nếu không tỏ vẻ lịch sự, mặt mày rạng rỡ trên TV thì sao có thể giữ được độ nổi tiếng, không ai yêu thích thì làm sao kiếm được tiền. Tôi từng hỏi qua anh Phong, khi cô còn là người mới, đừng nói chương trình nhỏ, bình thường còn nhờ chị Lulu sắp xếp thêm nhiều cơ hội lên hình.


Có một buổi tối, tôi đặc biệt thảo luận vấn đề này với An Tâm.


Buổi tối hôm đó, tôi đã soạn xong hành lý, chuẩn bị cùng Khiết Nhi đi Giang Tô tham gia một hoạt động vào hôm sau. Kết quả, hành lý đóng gói xong hết thì nhận được điện thoại từ Khiết Nhi, nói nơi kia xa xôi quá, cô không muốn đi. Tôi ngất, đáp xuống Nam Kinh rồi ngồi xe cỡ ba giờ là đến, xa cái gì mà xa. Suy nghĩ của cô sao tôi không rõ chứ? Phải chăng là tức giận các sếp lớn trong công ty không tán thành chuyện thay đổi hình tượng của mình nên cô dùng các việc vặt vãnh này chống đối? Đây là cô đang nói với công ty, nếu các người không đồng ý, tôi sẽ không kiếm tiền cho các người. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể gọi cho chị Lulu. Trong điện thoại, chị Lulu bắt đầu nổi giận, phê bình tôi sao không báo sớm cho chị, bây giờ vi phạm hợp đồng, công ty cũng không kịp sắp xếp, chỉ có thể bồi thường một số tiền cho đối phương. Tôi có cảm giác khóc không ra nước mắt, sao tôi "sớm đoán" được chứ! Thật ra, tôi cũng biết chị Lulu không phải nhắm vào tôi, nhưng chị cũng không thể chỉ trích Khiết Nhi, nên đành trút giận lên tôi, hầy ~


Lưu Giai và An Tâm đi ăn với một đạo diễn nổi tiếng trong nước để bàn bạc về bộ phim mới chưa trở về. Trong phòng lành lạnh vắng vẻ càng khiến lòng tôi suy sụp.


Ở công ty, tuy nhìn từ bên ngoài sẽ thấy tôi phụ trách Khiết Nhi và Tả Tiểu Dụ, thế nhưng tôi cũng sẽ tùy thời tham gia vào công tác tuyên truyền cho Shining. Trên cơ bản, tôi chính là một viên gạch đa năng, nơi nào cần sẽ đặt vào. Nếu như làm nhiều kiếm nhiều tôi cũng không oán giận, quan trọng là, tuy tôi từ trợ lý chuyển thành tuyên truyền, nhưng tiền lương không tăng, vẫn là hai nghìn đồng. Nếu không được đại minh tinh nhà tôi tốt bụng cho ở ké, có lẽ tôi đã phải thuê một phòng dưới tầng hầm để ở. Càng đáng giận hơn chính là, Tiếu Tiếu từng lén nói với tôi, trong bộ truyền thông chúng tôi, trừ chị Lulu thì anh Phong có tiền lương cao nhất, ước chừng tám nghìn, còn lại những người khác đều là sáu nghìn. Cùng là nhân viên truyền thông với nhau sao có thể chênh lệch lớn như vậy. Anh Phong và Phương Di tôi không phản đối, năng lực và công việc của họ không giống tôi. Còn hai người tuyên truyền còn lại, thật sự tôi không nhìn ra họ làm được gì...Thôi thì, ai bảo công ty nào cũng có sự phân biệt đối xử. Thật ra, tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, tôi nghĩ dù sao mình cũng thăng chức, công ty cũng nên tăng lương một chút, năm trăm hay một nghìn đều được. Ít tiền thế này, hại tôi muốn tặng một món quà sinh nhật đắt tiền cho đại minh tinh nhà tôi cũng không được.


Bên kia, đôi khi Văn Tử sẽ kích thích tôi, mấy ngày nay nói với tôi đang ở Paris, vài ngày nữa sẽ đến New York, sau đó sẽ đi Tokyo. Lợi dụng cơ hội trong công việc để chu du thế giới, đây chẳng phải là mơ ước trước kia của tôi sao? Văn Tử thực hiện giấc mơ của tôi, còn kể lể dong dài, nào là thật phiền phức, suốt ngày cứ phải ngồi máy bay. Nói xong những lời này, cậu ta còn nói rất được boss lớn xem trọng, nói cậu cố gắng làm việc, năm sau sẽ tăng lương. Cuối cùng còn thêm một câu, tăng lương đồng nghĩa với thêm việc, Hữu Hữu cậu thấy tớ có mệt chết không?


Tôi tức giận nghiến răng, đáp lại: cậu không chết vì mệt đâu, mà vì bị tớ bóp chết.


Đợi gần mười giờ, An Tâm còn chưa về, tôi trở mình định nhắn tin cho chị, nhưng lại tìm thấy thuốc lá Camel anh Phong hôm nay nhờ tôi mua giùm. Ôi chao, quên đưa cho anh rồi.


Người ta hay nói, hút thuốc có thể giải sầu, tôi muốn thử xem sao.


Trong nhà không có bật lửa, tôi tìm được một bao diêm trong tủ chén, đứng ở sân thượng đốt một điếu thuốc. Kẹp bằng ngón trỏ và ngón giữa, tôi mô phỏng theo dáng vẻ hút thuốc của anh Phong, chậm rãi đưa lên miệng hút một ngụm.


"Khụ, khụ..." Mẹ nó, chẳng có gì hay ho cả, sặc chết mất. Tôi đặt điếu thuốc lên mặt bàn bên cạnh, đưa tay xoa khóe mắt, thật là, sặc đến chảy nước mắt.


Nhìn khói thuốc lượn lờ phía trên, xinh đẹp phiêu đãng trong không khí, buổi tối im lặng thế này, trong đầu tôi chợt nhớ đến một người: Vương Cáp Cáp. Anh cũng biết hút thuốc, nếu không phải Lâm Cường nói, quả thật tôi cũng không biết. Thế nhưng, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi, thậm chí tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.


Trong trí nhớ, Cáp Cáp là người tươi cười rạng rỡ, biết cách chăm sóc người khác, chắc hẳn lúc này anh đang đứng cạnh một người con gái may mắn nào đó, dùng lòng ngực dày rộng ủ ấm cho cô ấy. Đối với Vương Cáp Cáp, tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó hổ thẹn. Tôi thích anh, nhưng cũng không thương anh. Nếu có một ngày, chúng tôi gặp lại nhau trên đường, tôi thật tình mong muốn có thể thấy anh và một cô gái xinh đẹp đáng yêu bên nhau...


"Em học hút thuốc từ lúc nào vậy?" giọng chị vang lên sau lưng, ngữ điệu trầm thấp tỏ vẻ không hài lòng.


Kỳ quái thật, tôi tập trung nghĩ ngợi đến mức hoàn toàn không phát hiện chị đã trở về. Xoay người tựa vào ban công, tôi nhìn chị cười, "Không có, chỉ là hiếu kỳ vì sao nhiều người thích hút thuốc đến vậy."


"Không được hiếu kỳ, có gì tốt đẹp đâu. Chị nói cho em biết, hút thuốc...". Chị nghiêm mặt như chuẩn bị thao thao bất tuyệt dạy dỗ người khác.


Tôi kéo tay chị, "Yên tâm, em biết chị ghét mùi thuốc lá." sau đó giơ ngón trỏ và giữa tay trái lên, "Em thề, sau khi hút một ngụm sẽ không bao giờ đụng vào nữa."


Thấy tôi thề thốt, vùng xung quanh lông mày An Tâm mới giãn ra, sau đó chuyển sang nhăn nhó, "Tay em lạnh quá, đứng ở sân thượng đợi bao lâu vậy?"


"À...không lâu, ngồi ở phòng khách chờ chị buồn quá, nên ra đây hít thở không khí."


Nghe tôi nói xong, chị càng nhíu chặt mày, thoáng trầm mặc vài giây, sau đó không nói một lời kéo tôi vào trong phòng. Chị ấn tôi ngồi xuống trường kỷ, sau đó ngồi vào bên cạnh, nắm chặt tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng im lặng chờ chị, có thể nhắn tin, điện thoại, nói chung...phải nói với chị."


"Không phải chị nói bình thường không tiện nhận điện thoại sao?" tôi nhớ đến lần đầu tiên mở miệng xin số điện thoại di động của chị thì bị chị tuyệt tình đáp trả như vậy.


"Cái đó phải xem là với ai." Khi chị nói lời này, trong ánh mắt có gì đó ôn nhu chuyển động, lòng tôi bắt đầu không yên. Tiện đà, cảm giác tê dại từ bàn tay được chị cầm lấy lan khắp cánh tay, sau đó tê dại cả nửa người.


Thấy tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, người đó chợt mỉm cười, "Em đang say mê chị phải không?"


Trán nổi lên ba đường đen, nào có ai hỏi như vậy. Dù sao, Hữu Hữu tôi là ai chứ, tôi ưỡn ngực, không đỏ mặt đáp: "Thế nào, em không thể sao?"


Người đó hài lòng cười, thuận miệng đáp: "Có thể, đừng khách khí, tùy tiện nhé."


Nói xong, hai chúng tôi nhìn nhau cười xòa.


Cười xong, chị thân thiết hỏi: "Sao đột nhiên em muốn hút thuốc vậy, có phải do gặp chuyện gì phiền lòng không?"


Ôi, đại minh tinh của tôi ơi, nếu chị muốn tôi bớt yêu chị một ít thì đừng ân cần thế này.


Tôi kể sơ qua chuyện Khiết Nhi xích mích với công ty, sau khi nghe xong, chị thản nhiên gật đầu: "Hiện nay, nghệ sĩ nào có chút danh tiếng cũng sẽ như vậy."


"Chắc chị chưa bao giờ trải qua giai đoạn người mới phải không, vừa ra mắt chị đã nổi tiếng rồi."


Chị cười cười, tiện tay vuốt tóc, dáng vẻ rất quyến rũ: "Chị cũng từng trải qua giai đoạn gập ghềnh..."


"Là một năm bị cấm quay phim phải không?" tôi cắt ngang lời chị.


"Ôi? Em cũng biết à." vẻ mặt chị kinh ngạc.


Ơ, suýt chút nữa là bại lộ thân phận người hâm mộ rồi.


Tôi vội vàng bổ sung: "Báo chí đều đưa tin mà, chuyện khi đó ầm ĩ như vậy."


Chị không nhắc đến chuyện trước kia, ngược lại không ngừng trấn an tôi, nói tôi đừng đem loại việc nho nhỏ này để trong lòng, cứ việc làm tốt công tác của mình.


Sau này, từ Lưu Giai tôi mới biết được, trừ chuyện cấmđóng phim, An Tâm còn gặp phải một tình huống...suýt chút nữa đã khiến chị mấtđi con đường đóng phim. Thế nhưng, chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe, quả đúngnhư lời Lưu Giai nói, chị là điển hình của chòm sao thiên yết, rất kín miệng.