Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 9: Chương 9


Bình thường Kim Trạch thuộc kiểu có đùi là ôm, nếu không có đùi thì khi tìm được cơ hội cũng phải ôm, lúc này mới có cơ hội hiếm có để tạo mối quan hệ tốt với Cao Á Lâm, nhưng cậu lại rút lui.
Cậu từ chối một cách khéo léo: “Chỉ là mẹ tôi về nhà thôi, tôi sẽ đến gặp bà.”
Nhưng Cao Á Lâm lại cứ như không hiểu ám chỉ, đột nhiên hắn để lộ cảm giác không nhạy bén và hiền như khúc gỗ khi đối mặt với fan, nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ cậu, sau đó chúng ta lại đi cùng nhau.”
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch không khỏi suy nghĩ: chẳng lẽ EQ của Cao Á Lâm thấp như vậy sao? Còn cả bình thường có người tùy ý xen vào chuyện gia đình của người khác à? Hơn nữa, bọn họ đâu có hiểu nhau đâu? Thậm chí còn không thể coi là bạn bè.
Kim Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâu rồi tôi không gặp mẹ mình, có thể không đi ngay được, giờ anh có chờ cũng không tiện lắm.

Anh còn có việc phải làm mà đứng không? Tôi không muốn làm lỡ thời gian của anh đâu.”
“Nhưng.” Cao Á Lâm do dự: “Vấn đề của kẻ bắt cóc vẫn chưa được giải quyết.

Nếu việc chúng ta bị đưa đến đây chỉ là ngẫu nhiên mà để cậu ở lại đây rồi có chuyện gì xảy ra thì sao? Tôi không thể bỏ cậu mà đi một mình được.”
Kim Trạch dừng một chút, cậu quên chuyện này luôn rồi.

Nhưng đây thật sự chỉ là trùng hợp sao? Có kiểu trùng hợp như này luôn à?
Vừa vặn trước ngày sinh nhật của cậu một ngày, vừa hay mẹ cậu về quê sống?
Nếu không phải cậu không quen biết Cao Á Lâm và giữa hai người không có quan hệ gì cũng chưa bao giờ đắc tội với người này, thì cậu đã cảm thấy Cao Á Lâm liên hợp với người khác để chỉnh đốn cậu.

“Vậy thì đến nhà bà ngoại tôi rồi gọi đi.” Kim Trạch không chắc chắn điện thoại ở quê còn dùng được không: “Nếu không thì mượn của hàng xóm gọi người tới đón chúng ta.”
“Ừ, cách này an toàn hơn.” Cao Á Lâm dùng lời lẽ nghiêm túc* nói.

(*Trong truyện tác giả dùng cụm từ “义正言辞”: nghĩa chánh ngôn từ.

Sau khi tìm hiểu thì mình thấy nó là một lỗi sai thường hay gặp, thành ngữ đúng phải là “义正辞严”: nghĩa chánh từ nghiêm hay “义正词严”: nghĩa chính từ nghiêm (lời lẽ chính nghĩa).Nguồn: Phong Hoa Các)
Kim Trạch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Cao Á Lâm đến nhà bà ngoại.
Xã An Hòa thực sự không lớn, từ sau khi xuống núi rõ ràng bước chân của Kim Trạch trở nên nhanh hơn và càng có mục tiêu hơn.
Cao Á Lâm biết cậu đã tìm được đường về nên thong thả đi theo, suốt quãng đường hai người đi dọc theo những con đường mòn đồng ruộng ngoằn ngoèo và đi qua hai cái giếng sâu— những cái giếng này không có miệng giếng hay thùng gỗ hay thùng gỗ để gánh nước, mà chỉ có một cái hố lớn trên nền đất bằng phẳng.

Nếu ban đêm đi qua đây mà không chú ý có thể sẽ rơi xuống đó.
Cao Á Lâm đứng bên cạnh thò đầu nhìn nó, bên miệng giếng có cỏ khô và rêu nhưng nhìn nước trong giếng vẫn trong vắt.

“Toàn bộ nước ở đây đều dùng nước ngầm.” Kim Trạch nói: “Cẩn thận chút, nếu rơi xuống không dễ vớt đâu.”
Cao Á Lâm vòng qua giếng sâu đi theo, hai bên đường đi có rừng trúc rậm rạp, khi gió thổi qua phát ra tiếng lào xào nghe rất vui tai.


Trên đường hầu như không có người và xe, sân nhỏ của các hộ gia đình đều hướng ra phía đồng, cổng lớn nhà họ mở rộng, căn bản là không sợ người ngoài tùy tiện xâm nhập.
Hai người đi qua vài cái sân, Cao Á Lâm nhìn thấy một con chó lớn bị xích lại bằng xích sắt, rồi mùi phân gà, phân trâu, phân lợn trộn lẫn vào nhau, chúng bốc lên từ bốn phương tám hướng còn trộn lẫn thêm với mùi bùn đất, cỏ và củi gỗ không thể nói rõ được, tạo thành một cảm giác rất mới mẻ.
Cao Á Lâm thấy hiếm lạ nhìn trái nhìn phải, chỉ có mấy chú cún mới không bị xích, chúng lang thang giữa những cánh đồng và chui vào sân nhà của bất kỳ ngôi nhà nào mà chúng ngửi thấy mùi thơm, không thấy ai đuổi mấy chú cún không quen ra ngoài— những chú cún này tuy bẩn nhưng đều béo đến mức cái bụng tròn xoe, trông chúng tự do thoải mái hơn những thú cưng được nuôi trong các căn hộ ở thành phố nhiều.
Một lúc sau, Kim Trạch dần giảm tốc độ đi dọc theo một con sông nhỏ do địa phương đào, con đường dần dần bằng phẳng hơn, nhà cửa hai bên cũng ngày càng nhiều, thậm chí còn có vài ngôi nhà đậu mấy cái xe con trước cửa.
Trước mắt họ xuất hiện một tòa tứ hợp viện* tường trắng ngói xám, cửa hướng về phía dòng sông mở ra, giữa dòng sông hẹp và cánh đồng xây một cây cầu đá, dưới ruộng trồng đầy rau cải xanh mướt, so với sự bận rộn của những người xung quanh thì phía trong cánh cửa này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
(*四合院: Thiết kế Tứ Hợp Viện được tạo bởi bốn gian nhà chữ nhật, bố trí thành hình vuông và tạo thành sân trong ở giữa nhà.

Theo văn hóa Trung Hoa, kiểu nhà Tứ Hợp Viên được thiết kế sử dụng cho một gia đình có nhiều thế hệ cùng sinh sống.)
“Lộ Quốc?” Ngay sân kế bên có một người phụ nữ thò đầu ra, tay vẫn ôm thau giặt đồ, trên các đốt ngón tay đều có vết nứt nẻ nhiều năm, lớn tiếng nói: “Thật sự là cháu à? Mẹ cháu gọi cháu về à?”
Theo giọng nói của bà ấy, nơi nhỏ bé này như bừng tỉnh khỏi sự im lặng, nó hòa cùng tiếng chó sủa gà gáy, lợn trong chuồng kêu rên.

Dường như trong cánh cửa có chút động tĩnh, một lúc sau có một người phụ nữ trung niên bước vào ngoài.
“Lộ Quốc?” Người phụ nữ không thể tin được: “Sao con, sao con lại tới đây?”
Ánh mắt Kim Trạch tĩnh lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, cậu đột nhiên phát hiện người phụ nữ xinh đẹp trong ký ức của cậu đã thay đổi diện mạo rồi.
Thực sự là thay đổi từ khi nào? Kim Trạch vậy mà lại không nhớ nổi nhưng khi nhìn thấy vào lúc này, sự chấn động trong lòng cậu còn lớn hơn buồn bã nhiều.


Hóa ra con người là sinh vật như vậy, lần đầu tiên cậu nghĩ như vầy: một người chỉ không chú ý một chút thôi mà đã bị thời gian lấy đi diện mạo và thay đổi dáng vẻ.
Người phụ nữ trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, mái tóc búi cao, tóc hai bên thái dương bạc trắng, quanh khóe mắt bà có nếp nhăn nhỏ, rãnh lệ và nếp nhăn trên trán lộ rõ như thể quanh năm không có lần nào vui vẻ mà luôn buồn bã không vui.

Khóe miệng bà hơi hơi mím, hai đường pháp lệnh* kéo xuống khiến cả gương mặt lộ vẻ sầu khổ, tuy rằng lúc này trong mắt bà có vẻ nghi hoặc nhưng lại có nhiều lo âu và không vừa lòng hơn.
(*Pháp lệnh văn (法令纹): là từ chỉ hai nếp hằn kéo dài từ hai cánh mũi dọc xuống theo hai mép tới cằm trong nhân tướng học.)
“Sao con lại quay về? Còn đưa theo ai nữa? Đây là ai?” Người phụ nữ hỏi.
Bác Trần hàng xóm nói: “Con trai chị không về thì chị không vui, giờ nó về mà chị cũng không vui là sao.

Mấy cái này chẳng phải chính chị làm sao! Đừng nói nhiều vậy làm gì, còn không mau kêu con trai vào nhà đi? Mới sáng sớm mà…”
Người phụ nữ do dự muốn nói lại thôi nhưng rốt cuộc bà cũng không nói gì mà quay người tránh đường.

“Em trai con còn đang ngủ.” Bà nói: “Đây là…?”
Cao Á Lâm luôn im lặng quan sát, khi hai người phụ nữ đang nói chuyện hắn để ý thấy biểu cảm của Kim Trạch rất yên tĩnh, hiếm khi thấy cậu không còn vẻ cố chấp* nữa mà như trở thành một con người khác, mang theo vẻ chán nản khó tả.
(*gốc: 跳脱: là người khiến người khác nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ và quan điểm của anh ta.

Một người táo bạo, một người dũng cảm, hơi khác thường, có chủ kiến ​​riêng và rất kiên định với chủ kiến ​​của mình, nhưng có đôi khi đụng phải chân tường cũng không quay đầu lại, cũng không nghe lời khuyên của người khác.)
Giống mặt trời rực rỡ bị mây đen che phủ, ngôi nhà cổ này như có một loại ma lực nào đó mà lập tức hút hết tinh thần phấn chấn và sức sống của người trẻ tuổi.

Lúc này Cao Á Lâm bị người phụ nữ hỏi cũng lễ phép nói: “Chào cô.


Cháu tên là Cao Á Lâm.”
Nếu là ngày thường, khi ba chữ Cao Á Lâm giới thiệu vừa thốt ra thì fan dưới khán đài sẽ lập tức la hét, nhưng rõ ràng là không thực hiện ở đây được.

Bác Trần hàng xóm thấy kỳ lạ nói: “Này, trông cháu quen quen ấy.”
Cao Á Lâm gật đầu nhưng không giải thích gì thêm.

Mẹ Kim Trạch luôn tỏ ra không vui, cũng để lộ vẻ mặt có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng bà vẫn không hiểu vì sao trông người này quen quen, lơ đãng hỏi: “Cậu là đồng nghiệp của Lộ Quốc à?”
Cao Á Lâm gật đầu: “Vâng.”
Người phụ nữ nắm hai tay lại, trông bà có vẻ hơi căng thẳng, động tác này gần như giống với động tác của Kim Trạch khi cậu căng thẳng.

Người phụ nữ nói: “Vậy cậu có biết mấy năm nay Lộ Quốc…”
Kim Trạch ngắt lời hai người họ: “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Cậu nhìn Cao Á Lâm rồi nói: “Anh đứng đây chờ nhé, tôi có chuyện riêng muốn nói với mẹ tôi.”
Cao Á Lâm gật đầu: “Tôi có thể đi xem xung quanh được không?”
Người phụ nữ vô thức nhìn Kim Trạch, như thể bà đã quen với việc để người khác quyết định mọi chuyện.

Kim Trạch nói: “Xin cứ tự nhiên.”.