Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 37

Đứa bé ở đối diện cứ khóc nức nở khiến những người xung quanh đều cảm thấy rất đau lòng, nhất là mẹ của đứa bé. Nhìn đứa bé khóc mặt đỏ bừng lên, rõ ràng rất muốn giáo huấn con, nhưng sau đó người mẹ lại không ngừng dỗ dành con, vì không muốn để con khóc thêm nữa, nên người mẹ đã chủ động đưa cho đứa bé một viên kẹo.

Lục Viễn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Con người ta vốn dĩ là như vậy, khi tình cảm đã dấy lên trong tim, tất cả các nguyên tắc cũng sẽ biến mất. Biết rõ rằng cưng chiều là không đúng, nhưng vẫn không nhẫn nhịn được mà làm tất cả cho con.

Giống như anh đối với Văn Thố vậy. Cùng cô tới Hãn Văn cũng được, chờ đợi cô cũng tốt, thậm chí rời xa cô cũng không sao. Không có một ai có thể lựa chọn thay anh. Anh chỉ nghe theo ý của Văn Thố mà thôi.

Đứng trong hành lang dài bệnh viện. Vạn Lý ôm Văn Thố, giống như tìm lại được một bảo bối đã mất đi, hai người cùng nhau khóc giống như những đứa trẻ. Khung cảnh ấy đối với Lục Viễn thì thật sự quá chướng mắt. Nhưng điều đó Lục Viễn hiểu, cho dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể phá hoại tình cảm nhiều năm của hai người họ.

Bây giờ Văn Thố đang đau khổ như vậy, cũng chỉ vì sự tồn tại của anh, cô không đành lòng trở thành người xấu xa, nhưng cô cũng không thể làm trái lại với con tim mình. Anh không muốn cô phải khổ sở như thế nữa.

Có lúc, thành toàn cũng là một cách để thể hiện tình yêu.

Xe lửa chạy xuyên qua một đoạn đường hầm núi rất dài, rất lâu sau đó, điện thoại di động mới lại khôi phục tín hiệu, điện thoại chợt rung lên hai cái. Một tin nhắn được gửi tới. Lục Viễn mở tin nhắn, chỉ có một câu.

[Nếu như anh muốn, vậy thì hẹn gặp lại.]

Lục Viễn nhìn dòng chữ trong màn hình điện thoại, cười buồn, trong lòng đau xót.

Đây mới là Văn Thố kiêu hãnh ngày nào, không bao giờ biết nói lòng vòng quanh co. Anh từng rất sợ cô, sau đó anh lại yêu cô, và cuối cùng anh lại rời xa cô.

Tắt điện thoại di động. Tất cả đều đã kết thúc, và cũng nên chấm dứt từ đây.
Lúc đầu còn hay nói linh tinh để chọc cười cô, sau đó anh thật lòng lắng nghe câu chuyện quá khứ bi thương của cô. Lục Viễn dần dần hiểu rõ cô hơn.

Anh từng nghĩ rằng, có lẽ có thể sửa đổi phương hướng nghiên cứu, phát triểnmột cách toàn diện, vậy anh có thể trở thành một bác sĩ tâm lý giỏi.

Bây giờ nghĩ lại, căn bản anh thực sự không thể chuyên nghiệp được. Tất cả còn chưa bắt đầu, anh đã yêu chính "bệnh nhân" của mình.

Anh vẫn luôn nghiên cứu về khuynh hướng tự sát ở những người thất tình rốt cuộc là tuyệt vọng như thế nào, vẫn chưa bao giờ trải qua, cho nên anh vẫn không biết. Hôm nay, cuối cùng anh cũng đã trải nghiệm được cảm giác đau lòng ấy.

Anh không khỏi tự cười chính mình, ngày trước còn hùng hổ đánh giá trong lòng về những con người ấy, cảm thấy họ thật sự quá yếu đuối, bây giờ đến lượt mình, mới hiểu được, cảm nhận được tất cả nỗi đau bên ngoài thể xác, cũng không thể bằng nỗi đau mất đi chính người mình yêu.

Quả nhiên đúng như lúc đầu Văn Thố đã nói. Tình yêu là chủ đề cực kỳ nan giải. Anh chỉ nhìn trên sách vở, học báo cáo thí nghiệm, cũng không đủ để giải thích nó.

Không thật sự trải qua thì có thể hiểu thế nào đây?

**dien-dan-l3quy-d03n**

Trước kia Văn Thố không hề tin vào số mệnh, nhưng gần đây cô đã ngày càng tin tưởng rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều đã được an bài. Cho dù là duyên phận với Vạn Lý hay là Lục Viễn.

Khi cô phát hiện Lục Viễn đã bỏ đi, cô chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy. Cô không ngừng gửi tin nhắn, gọi điện cho Lục Viễn, nhưng vẫn không có hồi âm.

Cô không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất. Lục Viễn muốn rời xa cô, không phải là trong khoảng cách rời đi, mà là trong lòng.

Anh không còn là thân cây luôn ở bên cạnh cô, không muốn chờ đợi cô nữa.
Đúng vậy, anh vốn không có trách nhiệm phải luôn chờ đợi bên cạnh cô.

Văn Thố không nhớ rằng tay mình đã run lên thế nào khi nhắn tin "Lục Viễn, sau này, có phải chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa không?", cô chỉ nhớ khi nhận được tin nhắn trả lời của anh, lòng cô đã từng chút từng chút dần rơi xuống đáy vực.

Một chữ "Phải" như muốn phá vỡ toàn bộ cảm giác yên tâm trước đó của cô.

Thì ra khi Lục Viễn bỏ đi, cô lại vô cùng sợ hãi, không còn cảm giác an toàn trong nháy mắt đã khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô kích động nhắn lại "Nếu như anh muốn, vậy thì hẹn gặp lại", sau đó cũng không hề thấy sự hối hận của anh. Gọi điện thoại tới, không trả lời, trước sau cũng vẫn không trả lời.

Anh tắt máy, có lẽ anh muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô, cho nên cố ý làm vậy, vừa nghĩ tới điều này, Văn Thố cảm thấy vô cùng chán nản.

Ở lại Hãn Văn chừng bốn, năm ngày, cuối cùng Văn Thố cũng không thể đưa Vạn Lý trở về Giang Bắc.

Có lẽ anh vẫn còn yêu Văn Thố, nhưng bây giờ anh vẫn yêu cuộc sống ở Hãn Văn hơn tất cả.

Anh vẫn luôn từ chối gần gũi với A Lệ Na, cũng là do hổ thẹn với quá khứ, hổ thẹn với Văn Thố mà thôi.

Lần này Văn Thố đến đây, ngược lại khiến hai người họ cũng thân thiết hơn.

Thời gian trôi qua như gió thổi, khiến cho tất cả yêu hận, tốt xấu cũng dần phai nhạt đi. Tựa như những đám mây bồng bềnh trên trời, dù sao mãi mãi cũng không ngăn được khát khao với bầu trời xanh rộng lớn kia.

Văn Thố đành quyết định trở về một mình.

Vạn Lý và A Lệ Na chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống lên xe cho cô. Văn Thố có lòng tốt đưa một người khách du lịch đi cùng rời khỏi Hãn Văn. Đi cùng một đường cũng coi như là có bạn đồng hành.

Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua khi đi cùng Lục Viễn, Văn Thố chợt thấy xúc động hồi lâu.

Vạn Lý vác đồ đạc lên xe, cô gái kia đi cùng với A Lệ Na đi mua một ít đồ.

Dựa vào xe ngồi, Văn Thố nhìn cảnh tượng thảo nguyên tràn trề sức sống, sau đó lại nhìn Vạn Lý ngồi xuống bên cạnh. Anh châm một điếu thuốc, trầm mặc hút. Từ khi gặp lại tới giờ, cô chưa từng thấy Vạn Lý nở nụ cười.

Văn Thố chợt muốn tha thứ cho anh. Nhất định anh vẫn khổ sở hơn cô rất nhiều, có nhà nhưng không thể trở về, có mẹ mà không thể nhận. Còn có sự trừng phạt nào đau đớn hơn thế?

Một đoạn tình cảm không thể tiếp tục, thay vì hận thù, không bằng nên chúc phúc cho nhau, cùng nhau tiếp tục đi lên.

Văn Thố liếm nhẹ môi hơi khô, có chút khản giọng: "Lần này em đi sẽ không trở lại nữa, anh hãy sống thật tốt nhé."

Vẻ mặt Vạn Lý hơi ngạc nhiên, ánh mắt đã trải qua nhiều phong ba bão táp đột nhiên lóe lên, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, liền thu lại ánh mắt ấy của mình.

"Văn Thố, em nhất định phải thật hạnh phúc đấy."

Văn Thố cười thoải mái, cô đã từng nghĩ rằng hạnh phúc của cô là do Vạn Lý mang lại, sau này cô đã hiểu, thì ra hạnh phúc chính là quý trọng tất cả những gì mình có, cho dù là thời gian cứ trôi qua và không ngại hi sinh tính mạng của mình.

"Em nhất định sẽ hạnh phúc." Văn Thố dừng lại một chút rồi nói: "Cho nên anh cũng phải hạnh phúc, nếu không anh sẽ không sánh bằng em."

Trước khi Văn Thố đi, Vạn Lý đưa cho cô một tấm hình. Ánh nắng mặt trời rực rỡ, thảo nguyên xanh biếc, trời xanh mây trắng, gần đó có một đàn dê ngựa đông đúc.

"Hi vọng em có thể đem bức hình này cho mẹ anh." Vạn Lý hơi áy náy nói: "Nói với bà ấy là anh sống rất tốt, bà ấy hãy bảo trọng."

Văn Thố nhìn bức hình, lặng lẽ nhận lấy, khẽ thở dài: "Hi vọng có một ngày anh sẽ về thăm bác ấy."

"Anh không có mặt mũi về gặp mẹ."

"Nhưng bác rất nhớ anh."

"... Xin lỗi. Bây giờ anh không thể."

Văn Thố không nói thêm nữa. Bây giờ Vạn Lý không thể chiến thắng bản thân, cô càng không thể thuyết phục anh. Nhưng cô tin rằng nhất định sẽ có ngày anh trở về, sẽ có ngày ấy.

Văn Thố cảm thấy mình cũng rất kỳ lạ, rời khỏi Hãn Văn, từ biệt Vạn Lý, cô cũng không hề khóc.

Trầm mặc lái xe lên đường, người đi cùng cô tên là Emma đã ngủ rồi.

Hai người con gái đi qua đêm cực kỳ nguy hiểm, hai người họ đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Văn Thố lái xe đã mệt nên dừng xe lại ở ven đường, tựa vào tay lái ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên đã làm cô tỉnh giấc.

Khi mở mắt ra, Văn Thố thấy hơi chói mắt, Emma đã tỉnh dậy rồi, một mình cô ấy ngồi trước mũi xe, lặng lẽ nhìn mặt trời mọc.

Văn Thố bước xuống xe, cô cũng ngồi bên cạnh Emma.

Bầu trời lúc này thật giống như một bức tranh thần bí, Văn Thố nhìn mặt trời đang dần dần lên cao, tâm trạng trở nên rất thoải mái.

Nhớ lại khi cô cùng Lục Viễn nhìn mặt trời mọc. Cổ họng cô hơi nghẹn lại.

Thì ra, trên đời này thật sự không có quang cảnh nào giống nhau.

Emma quay đầu lại nhìn nét mặt Văn Thố, lông mày nhướn lên, tươi cười.

"Mặt trời mọc đẹp thật đấy, ở Bắc Đô chẳng bao giờ được nhìn mặt trời mọc như vậy."

Văn Thố nhìn Emma, Emma không quay đầu lại, ngậm ngùi nói: "Mười năm trước, tôi cùng bạn trai cũ đến Bắc Đô, tôi và anh ấy đã phấn đấu sáu năm, rồi anh ấy mua được nhà ở Bắc Đô, sau đó anh ấy còn đưa bạn gái tới ở đó. Trong sáu năm, anh ấy nói với tôi là anh ấy chưa muốn kết hôn, nhưng anh ấy và cô ta quen nhau nửa năm đã kết hôn. Sau này tôi cũng hiểu, không có người đàn ông nào không muốn kết hôn, chỉ là người đó có phải người mà hắn muốn kết hôn hay không mà thôi."

Kể về quá khứ đau buồn của mình, nhưng vẻ mặt Emma lại không hề đau khổ: "Cũng cảm ơn anh ấy, sau đó tôi kinh doanh rất thành công, bốn năm sau cũng sánh bằng thành tựu của sáu năm trước. Tôi cũng mua nhà tại Bắc Đô, trở thành một người phụ nữ lớn tuổi độc thân và ưu tú trong mắt mọi người." Emma cười, "Nửa năm trước, anh ấy ly hôn, còn nói người anh ấy yêu là tôi, nhưng tôi không biết cái gì mới gọi là yêu nữa."

"Sau mười năm làm việc, tôi rời khỏi Bắc Đô, theo người khác tới Hãn Văn, thì ra một mình tôi có thể đi đường xa như thế, vậy mà ngày trước tôi cứ ràng buộc bản thân trong cái thế giới nhỏ bé của mình. Ngoài tình yêu ra, trong sinh hoạt của tôi còn có rất nhiều thứ."

Văn Thố thấy mơ hồ, Emma khẽ cười: "Nên cho dù bạn trai có thay lòng đi nữa cũng vẫn phải tiếp tục sống."

"Cái gì?"

Vẻ mặt của Emma tựa như một người từng trải: "Người giúp cô bê đồ đạc lên xe là bạn trai cũ của cô sao?"

Văn Thố nghĩ đến Vạn Lý và A Lệ Na, Emma chắc đã nhất thời hiểu lầm cái gì đó. Khi cô đang chuẩn bị mở miệng giải thích, cô suy nghĩ rồi chợt hiểu ra.

Hoàn cảnh của cô rõ ràng đã khiến Emma hiểu lầm như vậy, bạn trai mất tích, bên cạnh còn có cô gái khác, tại sao cô lại không cảm thấy đau lòng?

Từ trước tới nay, cô luôn thụ động tiếp nhận sự thật Vạn Lý đã ra đi, sau đó cô lạichấp nhận yêu Lục Viễn rồi lại rời xa Lục Viễn.

Emma vỗ vai Văn Thố, nói khích lệ: "Muốn quên đi tình cảm trước đây, phương pháp nhanh nhất chính là bắt đầu một cuộc tình khác."

Văn Thố chợt cảm thấy những lời này thật sự rất có lý.

Lúc Vạn Lý ra đi, Văn Thố chỉ muốn đi theo anh để kết thúc mọi chuyện, lúc Lục Viễn đi, Văn Thố lại nghĩ nhất định phải sống thật tốt, rằng một ngày nào đó hai người vẫn sẽ gặp lại nhau.

Cuối cùng cô cũng hiểu, thì ra nguyên nhân không còn đau lòng vì Vạn Lý mất, mà là trái tim cô đã không còn tình cảm nữa rồi.

Nhưng tại sao đến giờ phút này cô mới hiểu được?

Vừa nghĩ tới điện thoại của Lục Viễn không thể gọi được, Văn Thố liền ủ rũ.
Văn Thố chán nản nói: "Nếu như bắt đầu dễ dàng như vậy, thì tôi sẽ không bỏ lỡ đâu."

"Nếu không chúng ta lái xe trở về đó, quay lại với anh ta?"

Văn Thố lắc đầu một cái: "Tôi muốn theo đuổi một người ở Giang Bắc."

Emma kinh ngạc kêu "a" một tiếng, sau đó nở nụ cười rạng rỡ nói: "Vậy thì chúng ta đến Giang Bắc?"

..dđanlequys2s d0n..

Văn Thố hồi hộp mong muốn trở về Giang Bắc, nhưng tất cả đều không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

Ngày đầu tiên về nhà, mẹ lại xa cách với cô. Văn Thố không hiểu tại sao.

Mẹ chỉ lạnh lùng nói: "Mấy con mèo trong nhà, mẹ tặng cho người khác rồi."

Văn Thố hơi nghi ngờ: "Mẹ cho ai?"

"Đưa cho đứa ngốc nào đó muốn nuôi mấy con mèo kia chứ sao."

Văn Thố mơ hồ có chút dự cảm: "Lục Viễn đã tới đây?"

Mẹ liếc cô một cái, tức giận nói: "Con nghĩ như vậy là tốt."

"Có phải anh ấy đã tới đây không?"

"Nó nói muốn nuôi mấy con mèo này, muốn giữ lại chút kỷ niệm." Thái độ mẹ cô cũng không vui: "Thật không biết trong đầu con chứa cái gì, con trúng độc của Vạn Lý rồi hả?"

Văn Thố không biết giải thích làm sao, nóng nảy nói: "Mẹ thì biết cái gì?"

Mẹ cô lườm cô một cái, sau đó chỉ nói một câu: "Đồ nuôi không nhà."

Bởi vì số điện thoại của Lục Viễn từ ngày đó đều trong trạng thái không liên lạc được, Văn Thố không thể tìm thấy anh, cô lại đến nhà Lục Viễn, cuối cùng sau mấy ngày ngắn ngủi thôi, Lục Viễn đã dọn nhà đi rồi.

Rồi cô mãi mới liên lạc được với Tần Tiền, Tần Tiền vừa nhìn thấy người đi đến là cô, vốn không muốn tiếp đón, sau đó cô cứ quấn chặt lấy Tần Tiền mới nói cho cô biết: Lục Viễn về với bố mẹ rồi, có lẽ sẽ không bao giờ trở về Giang Bắc nữa.

Tần Tiền nói: "Cô đừng quấy rầy hắn, trải qua một thời gian sẽ tốt thôi."

Văn Thố vẫn không cam tâm: "Tôi có lời muốn nói với anh ấy. Anh có thể nói cho tôi cách liên lạc với anh ấy được không?"

Tần Tiền suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hắn là người rất đơn thuần trong chuyện tình cảm, lại cố chấp, cô xem quá khứ của hắn với Giang San như thế nào rồi đấy. Hôm nay hắn tránh cô như vậy, cô còn chưa rõ sao?"

Từ Hãn Văn trở về cô không khóc, vĩnh biệt Vạn Lý cũng không khóc, trước mặt Tần Tiền cô cũng gắng không khóc. Một mình đi ra ngoài sở cảnh sát, đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô không ngờ có một ngày mình không thể tìm thấy Lục Viễn. Cho dù cố tình gây rối, đem tính mạng ra uy hiếp cũng đều vô dụng.

Anh đi rồi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô. Khó có thể tưởng tượng, cũng không thể nào chấp nhận.

Nhưng cô không thể làm được gì. Lục Viễn là người rất quyết đoán, cô hiểu. Anh có thể ôn nhu đến chết, nhưng nếu anh không thích, thì một chút hy vọng cũng không có.

Giống như mối quan hệ giữa anh và Giang San. Hôm nay cô cũng trở thành Giang San mà thôi, tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Văn Thố mệt mỏi nhìn tay mình, tự hỏi một câu không ai có thể trả lời được: "Tại sao nhận nuôi mèo của tôi lại không thể chấp nhận tôi chứ?"

...

***** nửa năm sau *****

Nháy mắt, anh đã chuyển nhà đi được nửa năm. Anh sống trong nhà mới, bố mẹ cũng chăm sóc cho anh rất tốt, nhưng họ bắt anh phải đi xem mắt.

Trước kia, dù vô tình hay cố ý anh đều phản đối sự an bài của bố mẹ, cảm thấy họ toàn tâm toàn ý muốn quyết định cuộc đời của anh. Bây giờ anh mới hiểu được, bố mẹ cũng chỉ hy vọng cuộc sống của anh tốt đẹp mà thôi.

Thời điểm gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, phản ứng đầu tiên chính là trở về bên cạnh bố mẹ. Thì ra bố mẹ đã không biết anh trở về nên không kịp chuẩn bị, mấy năm trước đã mua nhà ở Giang Bắc, mong muốn cuộc sống tương lai của anh ở Giang Bắc sẽ thư thái hơn.

Trước khi rời khỏi nhà, anh đã để lại rất nhiều thức ăn mèo. Lúc đầu đưa chúng trở về, mẹ cô nói, những con mèo này cùng với chủ nhân của bọn nó thật giống nhau, thế nào cũng nuôi không được, gặp người ta thì toàn quấy nhiễu.

Chúng được anh đưa về nhà nhưng cứ chống cự lại anh. Có một hôm anh thu dọn đồ, chuẩn bị vứt bỏ cái áo khoác mặc hơn chục ngày lúc ở Hãn Văn, nhưng không nghĩ rằng, anh chỉ để cái túi đựng áo ở ngay cửa ra vào, bọn chúng liền chui vào trong cái túi đó.

Sau đó anh mới biết, bởi vì trên chiếc áo khoác đó có mùi hương của Văn Thố, nhưng bọn chúng lại nhận ra được.

Thì ra bọn chúng cũng không phải là quá khó nuôi, chỉ khi chúng đã quen với một người nào đó, thì sẽ quấn lấy rất lâu, cũng không muốn chấp nhận bất cứ ai khác nữa.

Quả nhiên là giống với chủ nhân của chúng.

Đứng ở trước cửa đổi giày, điện thoại báo có tin nhắn, Lục Viễn đưa mắt nhìn, còn chưa đọc hết tin nhắn, liền có một cú điện thoại gọi tới, là Tần Tiền.

"Người anh em, tối nay ra ngoài uống rượu không?"

Lục Viễn trả lời: "Không, hôm nay có hẹn với bạn gái rồi."

"Thật không đấy?"

"Ừ."

"Không phải là cậu rất ghét đi xem mắt sao?"

"Trước kia tớ có hơi cố chấp rồi, xem mắt cũng chỉ là một cách bắt đầu thôi mà. Tình cảm tốt đẹp thì không nên câu nệ chuyện bắt đầu như thế nào, mà là kết thúc ra sao."

Tần Tiền vừa nghe, bắt đầu thấy đau đầu, vội vàng chuyển đề tài: "Được được, cậu yêu đương khá lắm, suốt ngày chỉ biết giảng giải đạo lí."

Lục Viễn mím môi nhìn mấy con mèo xa xa, anh muốn đi, nhưng mấy con mèo ấy vẫn không ăn gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt "thâm tình và khẩn thiết".

"Dù sao cũng không thể cô đơn tới già được." Lục Viễn cười nói.